Cau
mày lại, nắm lấy tay Diệp Hiểu Tư, trong lòng một trận đau đớn, Nhan Mộ
Sương ngẩng đầu nhìn biểu tình của Diệp Hiểu Tư, cắn môi không nói ra
lời.
"Cái đó... em không
có đau..." Mũi dao chẳng qua chỉ xẹt nhẹ qua cánh tay của cô, mặc dù có
chảy máu, nhưng chỉ là trầy da mà thôi, Diệp Hiểu Tư cũng chả thèm liếc
mắt nhìn một cái, ngược lại thì lo lắng nhìn người đã sắp rơi lệ kia.
Nói đi nói lại, chuyện quan trọng hơn chính là không nghĩ tới học tỷ bởi vì chuyện này mà rơi nước mắt, hơn nữa, cũng bị miệng vết thương này hù
dọa.
"..." Lời nói bị mắc kẹt trong cổ họng, đưa tay ra muốn sờ tới vết thương kia, nhưng lại sợ
làm đau tới người còn đang bị chảy máu, Nhan Mộ Sương kìm nén lại cảm
giác muốn rơi nước mắt, đau lòng nói, "Làm sao mà không đau được... Làm
sao mà..."
"Ách..." Lúc
này không biết phải trả lời ra sao, Diệp Hiểu Tư cẩn thận nghiêng đầu
nhìn Vũ Văn Phỉ đang ngẩn người nhìn mình, dứt khoát không trả lời, mà
là hơi nói to, "Em không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Thật ra, người như vậy rất đáng thương.
Mà kém cỏi nhất chính là loại người như Bạch Mặc, quá cặn bã.
Tay Vũ Văn Phỉ hơi run rẩy, âm thanh dao gọt trái cây "Leng keng" rơi trên mặt đất.
Lúc này lòng đố kỵ rốt cuộc đã biến mất, nhìn vào cánh tay của Diệp Hiểu Tư vẫn còn rỉ máu, trong đầu trống rỗng.
Tại sao... tại sao mình lại làm ra chuyện này cơ chứ?
Nàng ghen tị với Nhan Mộ Sương là không sai, từ lúc bắt đầu mình đã ghét cái người vô luận là tướng mạo hay tài cán đều tốt hơn mình.
Lửa ghen trong lòng nói cho mình biết Nhan Mộ Sương chỉ là một con hồ ly
tinh lợi dụng tướng mạo của mình đi câu dẫn người khác, nhưng mà sự thật lại không phải như vậy.
Đã hơn hai năm rồi, lửa ghen mỗi ngày đều bốc cháy lên.
Mà Bạch Mặc, cái người nhìn có chút nhã nhặn kia, có thể an ủi mình chút ít.
Nàng cho rằng Bạch Mặc là một người không có bị Nhan Mộ Sương hấp dẫn, hơn
nữa cũng giống như nàng, cảm thấy Nhan Mộ Sương chỉ là con hồ ly tinh,
cho nên mới có cảm giác 'Đồng bệnh tương lân'*, rồi dần dần nàng thấy
thích Bạch Mặc, hơn nữa còn muốn chống lại Nhan Mộ Sương ở trong hội học sinh, cho nên nàng mới không cần suy nghĩ mà giúp Bạch Mặc kéo phiếu.
[*Chỉ những người càng giống nhau thì càng hiểu rõ nhau]
Nhưng mà xem ra bây giờ, tất cả mọi việc đều là Bạch Mặc lừa gạt nàng mà thôi.
Chuyện như vậy, làm sao mà không tức giận được, làm sao mà không điên cuồng đố kỵ được chứ?
Cho nên mới có xúc động muốn tìm đầu sỏ gây tội kia "Báo thù".
Nhan Mộ Sương yên lặng nhìn Diệp Hiểu Tư, bởi vì câu nói cô nhìn về phía Vũ Văn Phỉ la lên mà cảm thấy kinh ngạc.
Sờ sờ mũi một cái, Diệp Hiểu Tư lại hướng về phía Vũ Văn Phỉ mà hô, "Nếu
bởi vì Bạch Mặc thích Sương Sương mà làm chuyện như vậy, thì quá ngốc
rồi. Nếu thích thì liền theo đuổi đi, chứ không phải là đi tìm tình địch của mình gây chuyện."
Cô rất tức giận việc Vũ Văn Phỉ muốn đâm Nhan Mộ Sương, nhưng mà nếu như
cẩn thận suy nghĩ lại, thì sẽ cảm thấy Vũ Văn Phỉ rất đáng thương.
Lúc mà cô vẫn còn theo đuổi Nhan Mộ Sương, hiểu được loại cảm giác mình không được tiếp nhận khốn khổ đến chừng nào.
Nghe được câu này, Nhan Mộ Sương bất đắc dĩ cười cười, giữ chặt tay Diệp
Hiểu Tư, nhỏ giọng nói, "Ngoan nào, không như em nghĩ đâu."
Hả?
Diệp Hiểu Tư khó hiểu nhìn Nhan Mộ Sương.
Nhan Mộ Sương lại nhìn miệng vết thương vẫn còn hơi rướm máu, nàng cau chặt
mày lại, suy nghĩ một chút, lấy khăn giấy ở trong túi xách, rút mấy tờ
giấy ra đè ở trên miệng vết thương.
Nếu như bây giờ đang là mùa đông là tốt rồi.
Nếu vào mùa đông, đứa ngốc cũng sẽ không mặc áo thun tay ngắn, mà mình cũng có thể lấy vải đè lên miệng vết thương, chứ không phải chỉ dùng mỗi
khăn giấy.
Mặc dù nàng đã hiểu lời nói của Diệp Hiểu Tư, suy nghĩ tới những hành vi của Bạch Mặc
thì cũng có chút đồng tình với Vũ Văn Phỉ, nhưng mà Nhan Mộ Sương vẫn
cảm thấy rất tức giận.
Loại tức giận này, cũng giống như lúc mình nhìn thấy bạch y thư sinh trên người đều là máu nằm ở bãi tha ma.
Có vật gì đó ở trong ngực đang lao nhanh, nhưng lại không có biện pháp phát tiết ra.
Cắn môi, đau lòng sờ sờ gò má Diệp Hiểu Tư, rồi quay đầu nói với Vũ Văn
Phỉ, "Từ đầu tới cuối Bạch Mặc chỉ là đang lợi dụng cậu mà thôi, tôi có
thể thông cảm, nhưng mà, không có nghĩa tôi sẽ tha thứ cậu dám làm
thương đứa ngốc của tôi."
Ơ? Lợi dụng?
Nghĩ đến cái gì thì liền hỏi ngay cái đó, Diệp Hiểu Tư kinh ngạc nhìn Vũ Văn Phỉ rồi nhìn sang Nhan Mộ Sương, "Bạch Mặc lợi dụng cái gì?"
"Em đợi chị một chút." Nhan Mộ Sương đến gần, hoàn toàn không để ý Vũ Văn
Phỉ đang nhìn mình, hôn lên mặt Diệp Hiểu Tư một cái, sau đó đi về phía
người đang kinh ngạc.
Mặc dù dao gọt trái cây kia đã rơi trên mặt đất, nhưng mà... vẫn không thể yên tâm được.
Nở nụ cười biểu thị chính mình sẽ không sao, mà người đang kéo mình trước
sau vẫn không muốn buông tay ra, Nhan Mộ Sương cưng chìu lắc đầu một
cái, không có rút khỏi tay Diệp Hiểu Tư.
"Người tôi yêu là Hiểu Tư." Quay đầu, nhìn về phía Vũ Văn Phỉ đang không thể
tin tưởng nhìn hai người nói, hoàn toàn không có ý định giấu giếm chuyện này.
Diệp Hiểu Tư trợn mắt há mồm nhìn Nhan Mộ Sương dũng cảm xuất quỹ, biểu tình trên mặt y hệt Vũ Văn phỉ.
"Nếu Bạch Mặc thật sự có để ý..." Nắm tay Diệp Hiểu Tư thật chặc, vẻ mặt
nghiêm túc, "Coi như cậu ta không thể làm giống như Hiểu Tư được, thì
cũng sẽ không làm cho cậu đau lòng mà làm ra loại chuyện như vậy."
Diệp Hiểu Tư ngây ngẩn nhìn Nhan Mộ Sương, trong lòng bởi vì câu nói này mà cảm động.
Tất cả những việc mình làm, học tỷ xinh đẹp đều để ở trong lòng.
Việc này... Thật tốt.
Vấn đề luôn làm cô rối rắm rốt cuộc cũng biến mất, Diệp Hiểu Tư yên lặng
nhìn vẻ mặt người bên cạnh vẫn không gợn sóng, cười cười.
Đúng vậy, vô luận là Diệp Hiểu Tư hay là Tiểu bạch kiểm, Nhan Mộ Sương đều yêu.
Vậy mình còn phải rối rắm cái gì nữa đây, dù sao hai người cũng đã ràng buộc với nhau rồi.
"... Hai người..." Vũ Văn Phỉ vẫn còn không thể tin tưởng được, cánh tay run rẩy chỉ vào hai người, há hốc mồm, mấy điều suy nghĩ trong đầu vẫn
không thể nói ra khỏi miệng được.
"Hy vọng cậu có thể suy nghĩ thật kỹ." Nhan Mộ Sương nhìn vết thương trên
tay Diệp Hiểu Tư đã ngừng chảy máu, trái tim nhấc lên nãy giờ lúc này
mới được hạ xuống.
Thật ra thì nàng rất muốn trực tiếp kéo đứa ngốc này rời khỏi đây, vết thương mới là quan trọng nhất...
Nhưng mà đứa ngốc lương thiện này luôn để tới mình, cho nên là không muốn đi.
"Chị nhìn nè, máu đã ngừng chảy rồi, em chỉ là bị thương nhẹ thôi." Diệp Hiểu Tư cũng thấy máu đã ngừng chảy, cười cười nói.
"A..." Có chút xúc động, Nhan Mộ Sương nhẹ nhàng nói, "Đừng để ý tới Vũ Văn Phỉ nữa, được không?"
Nàng cũng không muốn đứa ngốc này lại rối rắm thêm chuyện gì nữa.
"Dạ." Bên này, Diệp Hiểu Tư ngốc nghếch mà cười, "Vậy mình đi ăn đi."
"Ngốc, đi băng bó vết thương trước."
"Hì hì, vậy mình đi thôi."
Hai người vừa đi vừa cười, lúc đi ngang qua Vũ Văn Phỉ, Nhan Mộ Sương nhàn
nhạt nói, "Chuyện cậu làm Hiểu Tư bị thương, tôi chắc chắn sẽ không bỏ
qua, cho dù tôi có thông cảm hay đứa ngốc không trách cậu."
Hả?
Đứa ngốc? Không phải là đứa trẻ ngốc?
Lúc Diệp Hiểu Tư nghe được hai chữ này thì lại ngây người, tiếp đó thì lộ ra nụ cười ngu ngốc.
Có phải là rất có ý nghĩa hay không, ở trong lòng của học tỷ xinh đẹp, bản thân mình đã không còn là em gái nữa.
Trên đường đi đều đần độn mà cười hề hề, ngay cả khi Diệp Hiểu Tư đang ở
trong phòng y tế để cho y tá băng bó vết thương, trên mặt vẫn mang theo
nụ cười rực rỡ làm cho người khác cảm thấy rất ngu ngốc.
Ra khỏi phòng y tế, Nhan Mộ Sương kéo người nào đó đến tiệm cháo.
"Ớ? Tại sao phải ăn cháo a?" Cho đến khi ngồi vào chỗ nhìn thực đơn, nụ
cười ngây ngốc trên mặt Diệp Hiểu Tư mới thu lại, rất bực bội hỏi.
"Em không nghe bác sĩ nói sao? Thời gian gần đây cần ăn thanh đạm, rất có lợi với vết thương."
"..." Diệp Hiểu Tư 囧.
Không thích ăn cháo a...
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của Nhan Mộ Sương, thì biết là chính mình không có quyền hạn để phản đối.
Tại sao, tại sao mình giống như lại quay về thời gian bị quản nữa đây?
Mặc dù Nhan Mộ Sương chịu quản mình thì đại biểu chị ấy có để ý tới mình, còn mình thì cũng rất vui, nhưng mà...
Tại sao lại cảm thấy mình sắp bắt đầu cuộc sống bị vợ quản nghiêm đây?
Ôm tâm tình vừa vui vẻ vừa hờn tủi húp hết chén cháo, Diệp Hiểu Tư đang
muốn để chén xuống, lại thấy người bên cạnh đã ăn xong đang im lặng ngồi chờ, cư nhiên lại đẩy chén cháo còn dư qua cho cô.
"Đừng tưởng rằng chị không biết em chừa bụng lại để chút nữa về ký túc xá ăn
khuya." Giọng điệu chắc chắn, Nhan Mộ Sương bình thản nói, "Em ngoan
ngoãn ăn no đi."
55555, Diệp Hiểu Tư rơi nước mắt.
Tại sao bất tri bất giác, học tỷ xinh đẹp cư nhiên lại hiểu rõ mình như thế?
Mặc dù có chút uất ức, nhưng vẫn ngoan ngoãn húp hết cháo, lúc cảm giác
được bụng mình đã no căng thì mới nói với Nhan Mộ Sương là mình đã ăn
no.
Diệp Hiểu Tư không hổ là bé ngoan của Nhan Mộ Sương nói gì nghe nấy.
Một đường nắm tay trở về ký túc xá, kéo Diệp Hiểu Tư lên cầu thang, Nhan Mộ Sương lúc này mới tháo mắt kính trên sống mũi đã sớm làm mình ngứa mắt
thật lâu kia, có chút làm nũng lại có chút mệnh lệnh nói, "Sau này không được đeo mắt kính nữa."
"Ơ?..."
Lưng dựa vào tường, Diệp Hiểu Tư vì lại quay về vị trí yếu thế mà ảo não, cuối cùng cũng nhẹ nhàng chấp nhận.
"Có phải em rất để ý việc chị thích Tiểu bạch kiểm không?"
"Ơ?"
Ngẩng đầu nhìn Nhan Mộ Sương đang nghiêm túc nhìn mình, Diệp Hiểu Tư nhìn đôi mắt đen láy nhưng lại lóe lên ánh sáng rực rỡ làm cho người ta động
lòng mà thất thần.
"Có phải em cảm thấy là do chị bị từ chối nên mới chọn em hay không?"
Nhan Mộ Sương đưa tay lên vuốt ve gò má người đang nhìn mình, đầu ngón tay ở trên mặt cô nhẹ nhàng di chuyển, môi cũng càng lúc càng tới gần, giọng
nói cũng càng nỉ non hơn.
"Có phải em cảm thấy chị yêu em không bằng Sương Nguyệt Dạ yêu Chính là tiểu bạch kiểm?"
Diệp Hiểu Tư mơ hồ nhìn gương mặt phóng đại ở trước mặt mình, trong đầu là
một mảnh rối loạn không biết phải trả lời như thế nào.
Giờ phút này, nàng chỉ muốn ôm người ở trước mặt mình rồi hôn sâu.
Môi nàng như có như không đụng ở trên môi Diệp Hiểu Tư, giọng nói Nhan Mộ
Sương êm dịu mà gò má đã sớm đỏ bừng ở bên tai Diệp Hiểu Tư nỉ non,
"Sương Nguyệt Dạ yêu Chính là tiểu bạch kiểm, Nhan Mộ Sương yêu Diệp
Hiểu Tư. Vô luận có ra sao, đều là yêu, mặc kệ em là Chính là tiểu bạch
kiểm hay là Diệp Hiểu Tư, chị chỉ biết một điều, là chị yêu em."
Mặc kệ em là Chính là tiểu bạch kiểm hay là Diệp Hiểu Tư, chị chỉ biết một điều, là chị yêu em.
Diệp Hiểu Tư nghe được câu này thì cảm thấy rất vui, duỗi tay ra ôm eo Nhan Mộ Sương, chủ động dán lên môi nàng.
Đúng vậy, có liên quan gì tới đâu chứ?
Dù sao, cả hai người đều yêu nhau, như vậy cũng đã đủ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT