Tay đang cầm xe đạp khẽ run lên, trong lòng cũng cuồng loạn theo, hai chân tựa như bị đổ chì không thể bước đi được.
Diệp Hiểu Tư chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ trơ mắt nhìn đèn đỏ chuyển xanh, Kỷ Ngưng bước nhanh đi tới phía mình.
"Ân, vẫn không thay đổi." Giọng nói rất nhẹ rất nhẹ, Kỷ Ngưng lại quét mắt
nhìn xe đạp, nói, "Ngay cả xe đạp cũng không thay đổi."
"..." Diệp Hiểu Tư cúi đầu không biết phải nói gì, bỡn cợt vuốt ve tay lái,
nhưng ở một giây kế tiếp bỗng nhiên tay bị nắm thật chặt.
Cảm giác quen thuộc xa lạ kia từ trên tay truyền tới ngực, tâm một trận co
rút đau đớn, làm cho cô cúi thấp đầu không dám ngẩng lên.
Kỷ Ngưng nhìn cái người vẫn luôn là đầu gỗ có điểm thẹn thùng giống như
trước đây, trong lòng không khỏi bị lay động, "Cậu muốn đi đâu?"
"A?" Theo thói quen mở miệng nói ra một từ vô nghĩa, tiếp theo thì mới hoàn hồn lại, "Nga, nga, về nhà."
"Ha ha..." Thấy gò má cô chậm rãi chảy xuống mấy giọt mồ hồ, hoàn toàn
không chê bẩn giúp cô lau đi, tiếp đó thì mang theo ngữ khí trêu đùa
hỏi, "Trời nóng như vậy mà một mình chạy đi đâu đây?"
Diệp Hiểu Tư có chút si ngốc mặc cho nàng làm ra những hành động này, nhưng ở trong lòng thì có một giọng nói đang điên cuồng gào thét lên:
Vì sao?
Vì sao nữ nhân này có thể trưng ra bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra.
Hai người không phải là đã chia tay rồi sao? Vì sao nàng có thể tiếp tục làm ra động tác thân mật với mình như vậy.
Lau đi mồ hồ trên tay rồi nhẹ nhàng ở trên mặt Diệp Hiểu Tư xoa xoa mấy
cái, trong mắt Kỷ Ngưng vẫn tràn đầy thâm tình như trước.
Trong lòng bỗng nhiên đau nhói, đồng thời trong lòng hiện lên hai thân ảnh —— Sương Nguyệt Dạ, Nhan Mộ Sương.
Diệp Hiểu Tư hơi hơi nghiêng mặt đi, né tránh bàn tay vẫn còn đang vuốt ve trên mặt mình.
Động tác của Kỷ Ngưng đình trệ lại, thu tay về kéo ra nụ cười miễn cưỡng,
"Mới vừa đi chỗ nào vậy? Không phải là cậu ghét nhất ra khỏi cửa dưới
thời tiết nóng bức như vậy sao?"
Hiểu được người trước mặt này rất ghét mồ hôi, ghét chỗ có nhiều người xa
lạ, càng ghét phải một mình chờ đợi ở chỗ có nhiều người, cho nên trước
đây vô luận như thế nào nàng cũng sẽ phụng bồi cô, khi hẹn hò vào mùa
hè, cũng là mình đi qua nhà cô, mà không phải để cô bồi mình đi dạo phố.
Nhưng mà...
Kỷ Ngưng nhịn không được trái tim hung hăng co rút lại, mang theo đau đớn làm cho nàng phải cắn cắn môi.
Trong đại học có nhiều người xa lạ như vậy, mà mình, đã từng là bảo bối của
Diệp Hiểu Tư, lại tự tay đẩy đứa ngốc không có cảm giác an toàn ra, để
cho cô một thân một mình đối mặt với nhiều người như vậy không biết sẽ
sợ hãi ra sao.
"..."
Dường như nhìn ra tình cảm trong mắt Kỷ Ngưng, Diệp Hiểu Tư tránh ánh
mắt của cô đi, cố gắng nhắc nhở chính mình sự tồn tại của Nhan Mộ Sương, học theo ngữ khí lãnh đạm của Nhan Mộ Sương, "Mới vừa đi qua nhà ba ba
tớ."
"A?"
Đi qua nhà ba ba cậu ấy?
Kỷ Ngưng ở trong lòng đọc một lần như vậy, tiếp theo thì lo lắng nắm chặt
cánh tay cô, "Hai người đó lại khi dễ cậu có phải không?"
Diệp Hiểu Tư cúi đầu không nói.
"Đứa ngốc, tại sao lại đột nhiên muốn đi chứ? Biết rõ hai người đó nhất định sẽ khi dễ cậu, tại sao cậu lại ngốc như vậy?"
Kỷ Ngưng cảm giác được trong lòng mình đau muốn chết, khó trách vừa nãy ở
đối diện thấy bộ dáng hồn bay phách lạc của đứa ngốc này.
Trầm mặc không nói lời nào, trong lòng lại càng thêm cuồng loạn hơn, Diệp Hiểu Tư càng thêm mê mẩn.
Cô không hiểu vì sao thái độ của Kỷ Ngưng đối với cô lại như vậy?
Lúc trước là Kỷ Ngưng nói chia tay, là Kỷ Ngưng đem cô đẩy ra, bây giờ thì sao?
Cái này được xem là gì đây?
Từng một lần ở trong lòng nhắc nhở chính mình không thể làm chuyện có lỗi
với Nhan Mộ Sương, Diệp Hiểu Tư từ đầu đến cuối vẫn không có trả lời.
Nhưng mà, đối mặt với Diệp Hiểu Tư như vậy, Kỷ Ngưng vẫn không có buông tha
cho, tay vẫn như trước gắt gao nắm chặt cánh tay nhỏ gầy kia.
Đứa ngốc này, thân mình vẫn đơn bạc như vậy.
Kỷ Ngưng hiểu rõ Diệp Hiểu Tư, nàng biết đứa ngốc này không có cảm giác an toàn, một khi bị tổn thương thì sẽ trốn vào trong vỏ không chịu ra,
nàng cũng biết cái người đã bị nàng tổn thương đã trốn vào trong vỏ,
tuyệt đối sẽ không tùy tiện mà nhô đầu ra.
Mím môi cúi đầu nhìn mặt đất, coi nhẹ cảm giác trong lòng vẫn luôn rục
rịch, Diệp Hiểu Tư qua một hồi lâu mới nói, "Sương Sương nói, người đó
dù sao cũng là ba ba của tớ."
Kỷ Ngưng ngây ngẩn, chần chờ một lát, lặp lại hai chữ giống nhau kia một lần nữa, "Sương Sương?"
"Ân a." Gật đầu một cái, trong nháy mắt, Diệp Hiểu Tư đột nhiên cảm thấy rất bất an, rất thấp thỏm, còn có, rất áy náy.
Mới chia tay chưa tới một năm, bản thân liền đi tìm bạn gái, đây đúng là một việc rất mê gái với không chung tình.
"Bạn gái của cậu?" Giọng nói run rẩy, ôm theo một tia hy vọng người trước
mặt có thể phủ định đáp án này, Kỷ Ngưng chờ một hồi lâu, nhưng vẫn
không nhận được câu trả lời.
Cái này coi như là ngầm thừa nhận sao?
Không thể tin mà nhìn Diệp Hiểu Tư, Kỷ Ngưng tự giễu cười cười.
Đúng rồi, lấy tính cách quật cường của Diệp Hiểu Tư, nếu không phải bạn gái, thì sao có thể nghe lời như vậy?
"Cậu cùng cô ấy đã bao lâu?"
Cau mày một cái, giương mắt nhìn Kỷ Ngưng, không hiểu tại sao nàng hỏi mình vấn đề như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy một giọt lệ trên khóe mắt, vẫn
là nhịn không được hô hấp cứng lại, có loại xúc động muốn đem nữ tử nhu
nhược đang nhìn mình kéo vào trong lòng.
Bắt buộc chính mình không được chú ý tới giọt lệ trong suốt kia, Diệp Hiểu Tư thở dài nói, "Có quan trọng không?"
Cô với Kỷ Ngưng, đã là quá khứ, không phải sao?
"..." Kỷ Ngưng không nói ra lời.
Có quan trọng không?
Dường như là thật sự không có quan trọng.
Từ một khắc nàng nói câu chia tay kia, người trước mặt này liền dứt khoát đem mình tách ra khỏi thế giới của cô.
Nhưng mà...
Nhắm mắt lại, để cho những giọt lệ kia chảy xuống, tay Kỷ Ngưng vẫn gắt gao nắm lấy tay Diệp Hiểu Tư.
Nàng không bỏ được a, nàng cho là, Hiểu Tư của nàng, vẫn sẽ chờ nàng.
Lúc trước nói chia tay, chỉ là muốn, Hiểu Tư của nàng, quá mức lệ thuộc vào nàng, cho nên, mượn cơ hội lên đại học, để cho đứa ngốc không có cảm
giác an toàn này có thể rèn luyện, mọi chuyện có thể không cần dựa vào
mình nữa,
Nàng cho là lấy tình cảm của Hiểu Tư, chắc là sẽ không thay lòng đổi dạ nhanh như vậy.
Nàng cho là nàng có đủ thời gian để chờ đứa ngốc này thừa dịp nàng không có ở đây mà lớn nhanh một chút.
Nhưng mà bây giờ, những thứ mà nàng cho là, chẳng qua là nàng tự cho là đúng mà thôi.
Là do nàng tự phụ quá mức sao?
Tự phụ tình cảm sáu năm của hai người như vậy, vì vậy mới có kết cục như ngày hôm nay.
Chính mắt nhìn thấy Diệp Hiểu Tư bởi vì một câu nói của nữ nhân khác mà phải đi tới chỗ mình ghét nhất.
Đau đớn như vậy, so với lúc trước đưa ra lời chia tay, còn thống khổ hơn.
Diệp Hiểu Tư nghi hoặc nhìn nàng, không hiểu tại sao Kỷ Ngưng lại có biểu tình thống khổ như vậy.
Tại sao khi nghe được chính mình có bạn gái, nàng lại thương tâm như vậy?
Ban đầu, không phải là nàng nói chia tay sao? Không phải trước đó nàng đã tìm được bạn trai sao?
Tiêu Dĩ Bằng đâu? Tại sao không phụng bồi nàng?
Cả đống vấn đề làm Diệp Hiểu Tư cau mày lại, trong lòng bắt đầu cảm thấy bất an.
Tại sao, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng đây?
Lắc lắc đầu, vì suy nghĩ như vậy của mình mà cảm thấy khó hiểu, Diệp Hiểu
Tư nhìn Kỷ Ngưng đã rơi nước mắt đầy mặt, lại nhìn vẻ mặt quái dị của
người đi đường đang nhìn về phía các cô, có chút không biết làm sao mà
kéo kéo tay Kỷ Ngưng, "Việc này... việc này... hay là dừng ở đây đi."
Kỷ Ngưng cắn môi nhìn cô, vẻ mặt bi thương muốn chết kia làm cô cảm giác
tội ác càng thêm rõ ràng, nhưng mà ánh mắt thì cực kỳ vô tội.
Thật sự là cô vẫn không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì a?
Nhưng mà, thấy Kỷ Ngưng như vậy, cô cảm thấy khó chịu muốn yêu thương a.
Tại sao vậy chứ?
Chẳng lẽ cô còn thích Kỷ Ngưng sao?
Như vậy, học tỷ xinh đẹp thì sao?
Trong lòng Diệp Hiểu Tư lâm vào tình trạng xoắn xuýt, trong mắt là đủ loại
thần sắc phức tạp, để cho Kỷ Ngưng nhìn thấy cũng không khỏi thở dài một cái.
Đứa ngốc này, thật ra thì vẫn đơn thuần giống như trước đây vậy?
Như vậy, nữ nhân gọi là Sương Sương kia, cũng đang cố gắng bảo hộ đứa ngốc này giống như mình sao?
Kỷ Ngưng lau lau nước mắt, kéo Diệp Hiểu Tư vẫn đang rối rắm đi đến ven đường, nhẹ giọng nói, "Cô ấy có tốt với cậu không?
"Hả?"
"Cái người gọi là Sương Sương kia, có tốt với cậu không?" Kỷ Ngưng lặp lại một lần nữa, mặt đầy lo lắng.
Thật ra Hiểu Tư là đứa ngốc rất chậm chạp, lại thường xuyên rất cần người
chiếu cố, sợ cái người tên là Sương Sương kia sẽ không chịu nổi tính
cách như vậy mà làm tổn thương tới đứa ngốc này.
"A?" Diệp Hiểu Tư lại ngơ ngác thêm lần nữa, cúi đầu xuống, nhớ tới Nhan Mộ
Sương gần đây lãnh đạm, có chút ủy khuất phình miệng ra, chẳng qua là
khi nhìn thấy vòng tay trên cổ tay, lại nặng nề mà vuốt nó một cái.
"Như vậy a..." Kỷ Ngưng có chút mất mát nói, trên khóe miệng lộ ra nụ cười,
"Được rồi, hy vọng cô ấy có thể chiếu cố cậu thật tốt."
A?
Diệp Hiểu Tư mê muội nhìn Kỷ Ngưng, giờ khắc này, cô hoàn toàn không hiểu gì cả.
"Ha ha, vậy tớ đi trước nha, cậu đi đường cẩn thận." Kỷ Ngưng bỗng nhiên mở miệng nói, trên mặt là nụ cười thản nhiên, nâng tay lên khẽ vuốt nhẹ
lên mặt Diệp Hiểu Tư, xoay người đi.
Diệp Hiểu Tư đứng im tại chỗ, nhìn thân ảnh kia càng đi xa, trái tim kịch
liệt đau đớn, cố nén chua xót đang lan tràn ở trong mũi.
Thật ra thì, cô rất muốn khóc.
Nhưng mà, không muốn khóc ở trước mặt Kỷ Ngưng.
Bởi vì, đã từng có lúc, Kỷ Ngưng nói qua, chính mình vừa khóc, thì nàng sẽ liền muốn khóc.
Nhưng mà hôm nay, cô không khóc, nhưng lại làm cho Kỷ Ngưng khóc, giống như ngày đó nói chia tay vậy.
Một mình dắt xe đạp đi ở trên đường, vẻ mặt Diệp Hiểu Tư mờ mịt, suy nghĩ cũng bay loạn theo.
Thế cho nên, lại không có chú ý tới điện thoại trong túi rung liên tục, cùng với mười mấy cuộc gọi đến từ Nhan Mộ Sương.
"Hiểu Tư." Hách Liên Thiền Hàn đi ra từ một tiệm trà, vừa vặn nhìn thấy Diệp
Hiểu Tư hồn bay phách lạc, còn có bên cạnh cô là mấy chiếc xe hơi đang
gào thét mà chạy qua, vội vàng đi qua kéo cô lại.
"Thiền Hàn tỷ." Diệp Hiểu Tư nghe được tiếng kêu thì ngẩng đầu nhìn người phát ra tiếng kêu đó, rồi lại tiếp tục vào trạng thái đi vào cõi thần tiên.
Hách Liên Thiền Hàn kéo cô vào ven đường, hơi nhíu mày lại, nhìn bộ dáng này của cô, âm thanh nhu hòa nói, "Sao vậy?"
"Thiền Hàn tỷ..." Âm thanh Diệp Hiểu Tư nghẹn ngào nói, "Em bỗng nhiên cảm thấy rất sợ hãi."
Luôn cảm giác được, mình đã làm sai chỗ nào.
Nhưng mà, rốt cuộc là ở chỗ nào?
"Sao vậy?"
"Em không biết." Diệp Hiểu Tư giống như một hài tử vô tội lắc đầu một cái, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Hách Liên Thiền Hàn nâng tay lên vuốt ve đầu cô, an ủi nói, "Nếu không biết, thì trước tiên không nên nghĩ tới."
"Ân." Cúi đầu đáp một tiếng, Diệp Hiểu Tư cảm nhận được cái loại trấn an này
giống như là mẹ vậy, nhịn không được ôm lấy nàng, xe dựa nghiêng ở trên
người mình, mặt chôn ở bả vai Hách Liên Thiền Hàn.
Mà Hách Liên Thiền Hàn cũng vỗ vỗ vai cô tiếp tục an ủi đứa trẻ giống như đang bị hoảng sợ.
Muội muội của Nguyệt, đương nhiên cũng là muội muội của nàng.
Nhưng mà, rơi vào trong mắt người cũng tình cờ thấy được, cũng không nghĩ như vậy ——
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT