Trong khi nghỉ đông, Diệp Hiểu Tư vô tri vô giác lại một lần lập lại cuộc sống như trước.
Nghiêm Thiều Nguyệt bình thường phải đi làm, căn bản không có biện pháp đi chú ý cô rốt cuộc đang làm gì, đại khái là lúc cô đi ra ngoài cũng đều thấy cô thỉnh thoảng móc điện thoại ra xem có tin nhắn hay không.
Diệp Hiểu Tư rất sụp đổ rồi, cô căn bản không biết tại sao Nhan Mộ Sương bỗng nhiên đối với mình như vậy.
Nhưng mà rõ ràng cảm thấy ủy khuất, rõ ràng cảm thấy thống khổ, cô không có
biện pháp để bản thân mình không để ý cái người bỗng nhiên một mực
thương tổn tới mình.
Điện thoại hai mươi bốn giờ đều mở máy, vô luận gặp phải chuyện gì, cũng đều gửi tin nhắn cho Nhan Mộ Sương, cho dù Nhan Mộ Sương căn bản không có
nhắn lại một tin nào; lúc thấy QQ Nhan Mộ Sương ở tuyến, nhất định sẽ
gửi tin nhắn qua cho nàng, cho dù thường xuyên không có nhận được trả
lời, hơn nữa avatar phát sáng rất nhanh liền tối đi; đối vớicuộc sống
quy luật nhất thanh nhị sở* của Nhan Mộ Sương, buổi tối đến giờ nhất
định sẽ gửi một tin chúc ngủ ngon qua; Lúc đi ra ngoài mua đồ, thấy Nhan Mộ Sương đã từng nhắc tới, cũng sẽ mua; còn có, dứt khoát quyết định
báo danh lớp đào tạo nấu ăn, học làm thức ăn, sau đó mỗi ngày đều ở nhà
luyện tập.
[*cuộc sống có quy luật rõ ràng]
Có lẽ, đối với Diệp Hiểu Tư mà nói, mỗi một ngày duy nhất có thể không làm cho cô thống khổ như vậy, không cần sa vào việc nhớ nhung Nhan Mộ
Sương, chỉ có nhìn bích y nữ hiệp mang theo bạch y thư sinh đi đánh
quái.
Đêm trừ tịch*,
không để ý đến tiếng động ầm ĩ náo nhiệt ở bên ngoài, Diệp Hiểu Tư một
mình một người cô đơn ngồi trước máy tính, nhìn màn hình máy tính mà
ngẩn người.
[*đêm giao thừa]
Lúc này, hẳn là thời điểm mọi người đang ăn cơm tất niên đi, bình thường
lúc nào cũng luôn bận rộn làm việc, lại hết sức suông sẻ.
Qua nhiều năm như thế, đêm trừ tịch của cô đều trôi qua như vậy.
Cô đơn với chiếc bóng, ăn mì tôm, uống coca, máy tính làm bạn.
Hàng năm dĩ nhiên Nghiêm Thiều Nguyệt đều gọi điện thoại mời cô đi ăn cơm
tất niên, nhưng mà mỗi lần, Diệp Hiểu Tư đều lựa chọn cự tuyệt.
Không phải là không cảm kích, mà là...
Khi thấy cả nhà người khác đoàn viên vui vẻ rộn rã, tổng hội nhớ tới chính
mình cô độc, tiếp tục trở lại cái nơi trống trải trên danh nghĩa là nhà
của cô, đau đớnnhư vậy, làm sao mà nói ra được.
Thà như vậy, cái gọi là cơm tất niên, không ăn cũng được.
Lười đánh quái, bạch y thư sinh một đường nhẹ lay động chiết phiến, ở trong thành chậm rãi đi.
Bất ngờ thay, bích y nữ hiệp bỗng nhiên xuất hiện ở kế bên cô: Tại sao ngươi ở đây?
Diệp Hiểu Tư sửng sốt, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm: Ngươi thì sao, tại sao cũng ở đây
Sương Nguyệt Dạ rất nhanh trả lời lại: Ta ăn không được nhiều lắm.
Ăn a.
Tự giễu cười cười, Diệp Hiểu Tư không có nói thật cho Sương Nguyệt Dạ
biết, mà là nói tránh đi: nương tử, chúng ta đi ngắm phong cảnh đi.
Sương Nguyệt Dạ chưa có trả lời, nhưng mà con tọa kỵ kia rất nhanh xuất hiện ở bên cạnh hai người.
Sau khi Nhìn thấy bích y nữ hiệp xoay người ngồi trên tọa kỵ, bạch y thư sinh cũng thuần thục trèo lên, ôm eo nàng.
Tọa kỵ một đường chạy cực nhanh, Diệp Hiểu Tư nhìn phong cảnh lướt nhanh như gió, không có hỏi phải đi đâu.
Hẳn là đi lên núi hoặc hồ Bích Thủy đi.
Chẳng qua là, ngoài dự liệu của cô, tọa kỵ, dừng trước trước cửa Thiên Tiên lâu.
Chính là tiểu bạch kiểm: Nương tử?
Thu hồi tọa kỵ, Sương Nguyệt Dạ thực bình tĩnh nhắn lại bốn chữ: Ăn cơm tất niên.
Một khắc này, Diệp Hiểu Tư nước mắt từ trên mặt chảy xuống.
Ăn cơm tất niên.
Không có cử hành hôn lễ khi ở Thiên Tiên lâu, chẳng qua là một tửu lâu bình
thường, sau khi đi vào có thể ngồi ở trước bàn mình chọn, gọi món ăn các loại, từ đó được tăng thêm các loại trạng thái*.
[*trạng thái ở đây là nói thuộc tính, cộng trạng, sức mạnh....]
Diệp Hiểu Tư nhìn thấy bạch y thư sinh ngồi đối diện bích y nữ tử, trên bàn
bày ra các món ăn Sương Nguyệt Dạ kêu, trước mặt mình đã dọn xong chén
đũa cùng ly rượu.
Chỉ có vợ chồng hai người, cơm tất niên đơn giản, đối với Diệp Hiểu Tư mà nói cũng đã đủ rồi.
Từ khi nghĩ tâm tình đã bắt đầu đè nén ở một khắc này rốt cuộc cũng khá
hơn, mang theo nước mắt trên mặt lộ ra nụ cười, chỉ biết ngây ngốc nhìn
hình ảnh hai người ngồi đối diện.
Điện thoại ở một khắc này vang lên, Diệp Hiểu Tư lau lau nước mắt, tiếp điện thoại.
"Uy, Hiểu Tư a, con vẫn còn ở nhà tiểu di con ăn cơm sao." Diệp Định mang theo điểm chột dạ kêu con gái của mình.
Chỉnh đốn lại một chút ưu tư, để cho mình có thể tỏ ra bình tĩnh một ít, sau đó rất nhẹ nói, "Ân."
"Vậy là tốt rồi." Diệp Định lúc này mới yên lòng đáp lời, cũng muốn mở miệng hỏi tình huống gần đây của con gái, nhưng không biết nên nói như thế
nào.
"Các người vẫn còn
ăn cơm tất niên đi, con không quấy rầy các người." Tầm mắt rơi vào màn
hình máy tính, hai đạo thân ảnh một trắng một xanh vẫn còn ngồi ở kia,
tâm đang lạnh xuống lại hơi hơi ấm lên.
"..." Diệp Định một trận bất đắc dĩ, nhìn vợ đang mặt lạnh ăn cơm, thở dài,
"Vậy được rồi, con ở nhà tiểu di con chơi nhiều một chút đi."
"Ân."
Cúp điện thoại, Diệp Hiểu Tư di chuyển con chuột, có chút chán nãn nhìn
bạch y thư sinh chỉ có thể tự ăn, tức giận phát nói : Nương tử, ta muốn
gắp thức ăn cho ngươi.
Sương Nguyệt Dạ không có tiếp lời, ngữ khí vẫn thản nhiên như trước: Tướng công ăn nhiều một chút.
Mấy từ đơn giản như vậy cảm nhận được bích y nữ hiệp đối với mình yêu thương, Diệp Hiểu Tư lại ngây ngô cười: nương tử cũng vậy.
Sương Nguyệt Dạ: ân.
Thời gian đưa đẩy, người trên đường từ từ nhiều hơn, Diệp Hiểu Tư nhìn thời gian, đã hơn chín giờ, nhiều người đã ăn xong cơm tất niên rồi đi.
Cảm thấy được đã hơi trễ, vì vậy gửi tin nhắn cho Sương Nguyệt Dạ: nương tử, chúng ta đi thôi?
Sương Nguyệt Dạ: hảo.
Đi ra quán rượu, chờ nàng gọi tọa kỵ ra, lại phát hiện nàng gửi tin nhắn qua: đi bộ một chút đi.
Diệp Hiểu Tư chớp chớp mắt, nhìn thấy năm chữ kia, bỗng nhiên trong lòng
dâng lên một ý niệm —— cái này coi như là tản bộ sau khi ăn xong sao?
Vì thế, đêm trừ tịch ở đây, ở trong trò chơi, đôi phu thuê dọc theo đường phố chậm rãi đi.
Diệp Hiểu Tư nhìn thấy vô số người chạy băng băng hoặc cưỡi tọa kỵ đi qua,
tiếp đó tầm mắt rơi vào trên người Sương Nguyệt Dạ cách mình rất gần,
bỗng dưng nhớ tới một lời bài hát.
Em chỉ thuộc về bức ảnh của tôi trong dòng người qua lại đó.
Một loại cảm giác kỳ diệu nảy lên trong lòng, Diệp Hiểu Tư thật hy vọng giờ phút này chính mình là bạch y thư sinh trong cái trò chơi kia, cô có
thể quan tâm nương tử của mình, vào thời khắc này, cô có thể ôm nương tử của mình.
Chính là tiểu bạch kiểm: nương tử, ta có thể ôm ngươi không?
Sương Nguyệt Dạ không trả lời, mà dừng bước lại, xoay người cùng bạch y thư
sinh nhìn nhau, ngay sau đó, bạch y thư sinh đem nàng ôm vào trong lòng.
Ở giữa đường phố người đến người đi, có một đôi phu thuê thâm tình ôm nhau.
Nương tử, nương tử, nương tử...
Trong lòng một lần một lần nhớ kỹ, Diệp Hiểu Tư khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trên mặt là ý cười ấm áp, hai mắt cũng ướt át.
Đêm trừ tịch này, sau khi ba mẹ cô ly hôn, là lần đầu tiên cô cảm thấy hạnh phúc nhất.
Điện thoại lại một lần nữa vang lên, Diệp Hiểu Tư thở dài, trong lòng biết rõ người gọi đến là ai.
"Uy, Hiểu Tư a, con vẫn còn ở nhà cô cô ăn cơm đi." Cơ hồ là lời nói giống
nhau như đúc, chẳng qua là đem hai chữ ''Tiểu di'' đổi thành ''Cô cô''.
Diệp Hiểu Tư vẫn nhẹ nhàng như cũ, "Ân."
"Mấy ngày nữa mẹ phải về nước một chuyến, đến lúc đó mẹ sẽ đi xem con một
chút." Tiêu Nhàn Trữ nghe ngữ khí thản nhiên kia con gái, có chút thấp
thỏm nói, rất sợ sẽ bị cự tuyệt.
"... Tùy ý đi." Trong lòng Diệp Hiểu Tư hung dữ một chút, tiếp đó lại khôi phục tuần suất bình thường.
Thật ra thì cũng không sao.
"... Kia, vậy con ăn cơm đi, ăn nhiều một chút, thân thể bây giờ đang lớn."
"Ân."
Cúp điện thoại, lại thở dài một lần nửa, lực chú ý lại quay về hai người nhỏ bé đang ôm nhau kia.
Ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, Diệp Hiểu Tư mở player con chó màu xanh*(?),
tìm kiếm ''Tình yêu trước công nguyên'', sau đó gửi tin nhắn qua cho
Sương Nguyệt Dạ: nương tử, ta hát cho ngươi nghe một bài nhé.
[*À, là cái con chó hình như là biểu tượng của cái trang nghe nhạc kugou.com bên TQ]
Sương Nguyệt Dạ tựa hồ sửng sốt một chút, tiếp theo có chút kinh ngạc nhắn: Hát như thế nào??
Diệp Hiểu Tư cười cười, phát âm nhạc, trong miệng hát theo, trên tay cũng
nhanh chóng gõ bàn phím: Vua Babylon thời cổ xưa ban bố bộ luật
Hammurabi, được khắc trên bia đá bazan huyền vũ màu đen đến đây cũng đã
3700 năm rồi, em đứng trước tủ kính đó, chăm chú nhìn từng nét chữ khắc
trên bia đá, nhưng tôi chỉ lẳng lặng ngắm nhìn em, gương mặt mà tôi yêu
sâu sắc. Linh mục Điện thờ Chiến dịch Cung tên Là quá khứ của ai, em chỉ thuộc về bức ảnh của tôi trong dòng người qua lại, ngang qua nữ thần
Ishtar, nhân danh người tôi nguyện cầu một điều ước, kỷ niệm như con
sông Tigris nhẹ trôi lững lờ. Nền văn minh cổ đại ấy giờ chỉ còn những
ngôn ngữ khó mà giải thích được, thần thoại này đã trở thành áng thơ đời đời bất diệt. Tình yêu tôi trao cho em được viết từ trước công nguyên,
bị chôn vùi dưới đồng bằng Mesonotamian, hàng chục thế kỷ sau mới được
khai quật, nét chữ trên phiến bùn vẫn vẹn nguyên rõ ràng. Tình yêu tôi
trao cho em được viết từ trước công nguyên, bị chôn vùi dưới đồng bằng
Mesonotamian, dùng chữ hình chêm khắc vào sự vĩnh cửu, những lời thề
nghìn năm đã bị phong hóa kia, lại một lần nữa sống lại.
[Lời dịch này tui lấy từDragon Rider Vietsub trên youtube, chứ tui không có giỏi giang mà ngồi dịch đống này đâu :))))]
Phỏng đoán bích y nữ hiệp khi thấy đoạn này sẽ là loại phản ứng gì, Diệp Hiểu Tư nhấn gửi qua, trên mặt là nụ cười nghịch ngợm.
Sương Nguyệt Dạ tựa hồ là nghiêm túc nhìn đoạn lời ca này thật lâu, qua một lúc lâu: tướng công hát rất khá.
A?
Diệp Hiểu Tư 囧, cô bây giờ rốt cuộc mới biết cái gì mới gọi là trợn mắt nói lời bịa đặt .
Không đợi cô trả lời, Sương Nguyệt Dạ lại nhắn qua: tướng công sẽ hát bài "Đại thành tiểu ái*" sao?
[*Tình yêu nhỏ trong thành phố lớn]
Ách...
Chà chà mồ hôi lạnh trên trán, có chút đoán được Sương Nguyệt Dạ muốn làm
gì, nhưng vẫn thành thành thật thật trả lời: biết, nương tử muốn nghe?
Sương Nguyệt Dạ: ân.
Giờ khắc này, Diệp Hiểu Tư bắt đầu hoài nghi Nguyệt Dạ nhà cô là không phải cố ý chỉnh chính mình, phải biết rằng cô không có sao chép lời bài hát, mà thật sự đánh từng chữ từng chữ rồi gửi qua.
Tuy rằng nghĩ như vậy, Diệp Hiểu Tư vẫn ngoan ngoãn chạy tới mục player tìm được "Đại thành tiểu ái", một bên hát một bên nhanh chóng gõ bàn phím.
Thời gian ''Ca hát'' cứ trôi qua như vậy, khi Diệp Hiểu Tư ý thức được thời gian, đã đến mười một giờ.
Chính là tiểu bạch kiểm: a, nương tử, đã tới mười một giờ , ngươi...
Sương Nguyệt Dạ tựa hồ cũng không thèm để ý, mà thản nhiên nói: Cùng nhau đón giao thừa với tướng công.
Ở chỗ đáy lòng mềm mại nhất của Diệp Hiểu Tư một lần nữa hung hăng xúc động.
Bế Sương Nguyệt Dạ lên, một đường chậm rãi đi, ra khỏi thành, tới địa phương hai người lần đầu gặp mặt —— hồ Bích Thủy.
Chính là tiểu bạch kiểm: nương tử, ngươi thật tốt.
Lúc này đây, Sương Nguyệt Dạ không có trả lời, tùy ý để bạch y thư sinh ôm.
Ở mục chat đánh trước bốn chữ "Tân niên khoái hoạt", khi tiếng chuông
mười hai giờ vang lên, pháo hoa bên ngoài nổ vang lên, Diệp Hiểu Tư mỉm
cười nhấn phím enter, cùng lúc đó, nhận được tin nhắn của Sương Nguyệt
Dạ.
Tân niên khoái hoạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT