Diệp
Hiểu Tư một đường mặt đỏ trở về ký túc xá, vào cửa, bật đèn mở máy tính, sau đó mở tủ lạnh nhỏ lấy chai nước khoáng, một hơi uống hết chai, mới
thoải mái thở một hơi.
Chính mình ngồi trước bàn, đăng nhập trò chơi, tiếp theo thực kinh ngạc khi
thấy Sương Nguyệt Dạ đang online, trực tiếp dùng kỹ năng phu thuê truyền thống đến bên cạnh nàng, phát hiện nàng đang đánh một con boss lớn sau
đó nhanh chóng lắc mình chạy ra xa.
Mới vừa chạy đến một bên, liền thấy Sương Nguyệt Dạ nguyên bản đang dùng
các loại kỹ năng hoa lệ đánh boss bỗng nhiên dừng lại động tác, tùy ý để cho boss đánh lên người nàng.
Trong lòng quýnh lên, đang định gửi tin nhắn hỏi làm sao vậy, lại phát hiện
trên đỉnh đầu bạch y thư sinh xuất hiện yêu cầu tổ đội, sau khi nhấn
đồng ý, vội vàng đánh máy: nương tử, sao không đánh quái đi, ôi chao, nó đang đánh ngươi kìa, chạy nhanh a! ! !
Còn chưa kịp gửi đi, bích y nữ hiệp luôn đứng im bỗng nhiên động đậy, bay
lên trời, bảo kiếm trong tay múa vài vòng đâm thẳng vào trong cơ thể
boss, boss ầm ầm sụp đổ trên mặt đất, sau đó lượng kinh nghiệm lớn thêm
vào trên người bích y nữ hiệp, bạch y thư sinh thì thăng liền ba cấp.
Diệp Hiểu Tư ngây ngẩn cả người, nhìn thấy nữ hiệp đem bảo bối nhặt lên, mà bọc đồ trống không của mình xuất hiện đồ vậy này nọ, cảm thấy tâm
của mình không hiểu sao bị hung hăng nhéo đau đớn.
Nguyệt Dạ nàng... Vừa mới chờ mình đến để tổ đội cùng nàng, sau đó chia kinh nghiệm cùng bảo bối cho mình sao?
Cho nên, ai kia tình nguyện để boss công kích nhiều lần, mỗi lần tổn thất nhiều máu như vậy?
Sương Nguyệt Dạ: vốn giữa vợ chồng không cần mời tổ đội, có thể chúng ta thật lâu không có ở cùng nhau, cho nên hệ thống sẽ xử lý như "Ly thân".
Xử lý như "Ly thân"?
Vợ chồng cãi nhau sao?
Này... Hệ thống này làm gì mà biến thái đến vậy a! ! !
Diệp Hiểu Tư đổ mồ hôi, tiếp theo cảm thấy thật có lỗi nói: nương tử, thực
xin lỗi a, cái kia, ta gần đây có một số việc, cho nên để ngươi đợi...
Sương Nguyệt Dạ không có trả lời, chỉ mỉm cười, Diệp Hiểu Tư biết nàng cũng không trách tội chính mình.
Chính là tiểu bạch kiểm: nương tử, tiếp theo chúng ta làm gì?
Sương Nguyệt Dạ: nhiệm vụ phu thuê còn mấy cái, chúng ta làm cho xong luôn đi.
Chính là tiểu bạch kiểm: hảo, đều nghe nương tử.
Nhiệm vụ phu thuê kỳ thật đã tới cái thứ bốn, hai người một đường đi, tuy
chậm lại cũng không có chướng ngại gì, mấy nhiệm vụ sau độ khó dần cao
lên, bất quá cũng chỉ là boss cao thêm mấy cấp cùng mê cung khó hơn
thôi, có Sương Nguyệt Dạ ở đây, căn bản là không vấn đề gì.
Lúc chín giờ rưỡi, điện thoại bỗng nhiên vang lên, màn hình biểu hiện rõ ràng tên Nhan Mộ Sương.
Bỗng dưng có cảm giác yêu đương vụng trộm bị bắt gặp, có chút kinh sợ kết
nối cuộc gọi, giọng nói quen thuộc trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên,
"Tiểu hài tử ngốc, tỷ tỷ bị trật chân, đêm nay sẽ không lên sân thượng."
"Nga nga, hảo." Gãi gãi đầu, Diệp Hiểu Tư nhìn màn hình bích y nữ hiệp đang được mình ôm lấy, một trận khẩn trương.
Ai bảo nhiệm vụ áp chót này phải cần mình ôm nữ hiệp để đi đây?
Tay trái cầm điện thoại, tay phải điều khiển chuột, vội vội vàng vàng để
bạch y thư sinh chạy loạn đi ra khỏi đống đá, bỗng nhiên lại nghe Nhan
Mộ Sương cười nhẹ một tiếng.
"Ách? Làm sao vậy?" Có chút sợ hãi nhìn màn hình máy tính, sau đó hỏi người đầu bên kia điện thoại.
"Không có gì..." âm thanh Nhan Mộ Sương một chút, nói tiếp, "Gần đây thời tiết bắt đầu trở lạnh, trên sân thượng rất lạnh, muốn đi lên đó, nhớ mang
thêm quần áo."
"Vâng,
hảo." Gật gật đầu, trong lòng lướt qua một dòng nước ấm, "Chị cũng vậy,
chân bị trật, phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu có việc gì thì nhớ gọi cho
em, em sẽ nhanh chóng qua."
"Ân, cứ như vậy đi, phải chúc ngủ ngon trước rồi."
"Ân, chúc... khoan khoan!" Diệp Hiểu Tư đang muốn nói chúc ngủ ngon, chợt nhớ tới một việc, vội vàng mở miệng.
"Sao vậy?" Nhan Mộ Sương tựa hồ có chút mất hồn mất vía, sửng sốt rồi mới trả lời.
"Cái kia..." Diệp Hiểu Tư miệng nói chuyện, mắt nhìn màn hình người hướng
dẫn bỗng nhiên nhảy ra, trong nhất thời chỉ luôn lặp lại, "Cái kia...
Cái kia..."
Mà người đầu bên kia điện thoại tựa hồ cũng không có ý thức được Diệp Hiểu Tư quái dị, nhất thời im lặng.
Người hướng dẫn: các ngươi là muốn đi tìm bảo kiếm sao? Con đường này đúng là dẫn đến mộ kiếm chôn bảo kiếm, nhưng trước đó không lâu kiếm đã bị đánh cắp, bốn người trước mắt này đã từng một mình đi qua kiếm trủng, hơn
nữa trong đó có một người trộm thanh kiếm đi. Các ngươi chỉ cần đi qua
hỏi bọn hắn, mỗi người sẽ liền nói hai câu cho ngươi biết, nhưng hai câu đó đều là nói dối. Các ngươi nhất định phải chỉ ra là ai trộm kiếm, sau đó bắt lấy cái người trộm kiếm đó, nhưng, nếu trong mười lăm phút các
ngươi không bắt được người trộm kiếm, hắn sẽ liền chạy trốn, các ngươi
sẽ đuổi không kịp.
Xem hết lời người chỉ đường nói, Diệp Hiểu Tư thật quýnh, vội vàng một đường chạy đi hỏi bốn người đứng ở cách đó không xa.
Ta không phải người trộm kiếm A: chúng ta bốn người người ai cũng không có trộm kiếm, lúc ta rời khỏi mộ kiếm, kiếm vẫn ở chỗ này.
Ta không phải người trộm kiếm B: ta là người thứ hai tới mộ kiếm, nhưng lúc ta tới, kiếm đã không còn ở đây.
Ta không phải người trộm kiếm C: ta là người thứ ba tới mộ kiếm, lúc ta rời đi, kiếm vẫn chỗ này.
Ta không phải người trộm kiếm D: ta không phải là người trộm kiếm, lúc ta đến mộ kiếm, kiếm đã không thấy.
Vội vội vàng vàng cầm cây bút cùng tờ giấy kế bên, hoàn toàn không có ý
thức điện thoại còn thông với Nhan Mộ Sương, Diệp Hiểu Tư như trước tay
trái để trên bàn phím, tay phải cầm bút phân tích trên giấy.
(1) Trong bốn người này có một người trộm kiếm.
(2) Lúc A rời khỏi mộ kiếm, kiếm đã bị người trộm.
(3) B không phải là người thứ hai tới mộ kiếm.
(4) Lúc B tới mộ kiếm, kiếm vẫn ở chỗ này.
(5) C không phải người thứ ba tới mộ kiếm.
(6) Lúc C rời khỏi mộ kiếm, kiếm đã không thấy đâu.
(7) Lúc D đến thanh kiếm đã bị đánh cắp.
(8) Lúc D tới kiếm trủng, kiếm vẫn ở chỗ này. [Hiểu Tư phân tích loạn luôn rồi =]]] ]
Như vậy...
Diệp Hiểu Tư đang định tiếp tục phân tích, Sương Nguyệt Dạ lại nhắn tin qua: trộm kiếm chính là A, thả ta xuống dưới, sau đó chúng ta trực tiếp đi
qua giết hắn.
A?
Nguyệt Dạ thật nhanh...
Không một chút chần chờ buông nàng ra, sau đó hai người xông lên đâm A một
nhát, quả nhiên sau khi A chết đi thì rớt ra bảo kiếm.
Chính là tiểu bạch kiểm: nương tử, ngươi thật là lợi hại.
Sương Nguyệt Dạ: đề mục tương tự trước kia ta đã làm.
Chính là tiểu bạch kiểm: ta cũng làm qua nha, có thể là không nhanh bằng ngươi. Nương tử thật lợi hại nha...
Diệp Hiểu Tư đang ở làm Sương Nguyệt Dạ tốc độ chấn động, trong điện thoại
lại bỗng nhiên truyền đến giọng nói áy náy của Nhan Mộ Sương, "Hiểu Tư,
em vừa mới nói cái gì vậy? Chị không có nghe thấy..."
Ách, nguy rồi, lo chú ý tới người trộm kiếm, cũng không ý thức được mình đang gọi điện cùng học tỷ xinh đẹp a.
"A? Em nói... Em nói..." Có chút chán nản mặt nhăn nhíu mày, trái tim cấp
tốc nhảy dựng lên, kiếm cớ để ứng phó với vợ bên kia điện thoại, cố
gắng nghĩ. [chòi đựu, chưa gì mà vợ rồi =]]] ]
"Nói cái gì nha? Chị vừa mới có chút việc, không chú ý em nói cái gì, tiểu hài tử ngốc sẽ không trách tỷ tỷ đi?"
"A?" Diệp Hiểu Tư sửng sốt, tiện đà mừng rỡ, "Không có, làm sao sẽ trách chị đây."
"Ha ha, vậy em vừa mới nói gì vậy?" tâm tình Nhan Mộ Sương tựa hồ tốt lắm, cười nhẹ vài tiếng nói.
"Nga, nga, em là muốn hỏi chị sáng ngày mai có khóa nào hay không.." Lúc này
rốt cục mới nhớ tới vấn đề mình muốn hỏi, ngay lập tức vội mở miệng nói.
"Sáng mai nha..." Nhan Mộ Sương dừng dừng, sau đó nói, "Có a, khóa học chuyên sâu, sao vậy?"
"Nga, không có việc gì, em chỉ hỏi một chút. Vậy chị nghỉ ngơi sớm một chút đi."