"Đừng khẩn trương." Nhan Mộ Sương nhìn người bên cạnh sắc mặt có hơi trắng bệch, ngữ khí chậm rãi, cố gắng làm cho Diệp Hiểu Tư có thể tự nhiên.

Gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân mình đã hiểu, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.

Tiểu hài tử ngốc không tiền đồ, chỉ mới luyện tập thôi mà cũng căng thẳng rồi, mà khi đến ngày biểu diễn thì phải làm sao bây giờ?

Trong lòng nói như vậy, trong con ngươi xinh đẹp lại xẹt qua một tia đau lòng, Nhan Mộ Sương bắt đầu lo lắng có nên nói cho Vũ Văn Phỉ là không muốn cho Diệp Hiểu Tư lên sàn.

Không phát hiện ý nghĩ của người bên cạnh, Diệp Hiểu Tư nhìn người từng tổ từng tổ đi ra, càng ngày càng bối rối.

Tay run nhè nhẹ, ngón cái dùng sức đâm lên lòng bàn tay, hy vọng đau đớn kia có thể làm cho bản thân mình trấn định, lại bị giữ chặt.

Cảm thụ được trong tay thoáng lạnh, trộm nhìn qua Nhan Mộ Sương một cái, không nghĩ tới, lại cùng ánh mắt của nàng vừa vặn đối nhau, nhất thời một trận ngây ngốc.

Nàng lo lắng cho mình sao?

Nghĩ tới như vậy, tâm tình đang nhảy lên cũng chầm chậm an định lại.

"Tiểu hài tử ngốc, chúng ta nên đi ."

"Ân."

Buông tay đang giữ chặt, hai người sóng vai đi ra, Nhan Mộ Sương tao nhã bước đi, Diệp Hiểu Tư lại giống như tiểu hài tử cúi đầu đi bên người nàng, dưới đài nhất thời cười thành một mảnh.

Ngầm thở dài, giữ lại bàn tay người bên cạnh đã muốn lạnh đi, dừng bước lại.

"Các người luyện tập trước đi, để tôi đi dạy Hiểu Tư." Thản nhiên bỏ xuống một câu, Nhan Mộ Sương không để ý phản ứng những người khác lôi kéo Diệp Hiểu Tư rời khỏi hội trường nhỏ.

"Thực xin lỗi." Ra khỏi cửa, Diệp Hiểu Tư khiếp vía thốt lên."Em quá ngu ngốc."

Chắc chắn cô đã khiến người bên cạnh thất vọng rồi.

Nhan Mộ Sương dừng bước lại, sủng nịch tươi cười, "Không sao nha, em trước kia lại không có trải qua, như thế nào có thể nói chính mình ngu ngốc đây?"

"Chính là, chính là..." Bỉu môi, một bộ lại ủy khuất lại sợ hãi, Diệp Hiểu Tư "Chính là" nửa ngày không có nói ra cái gì.

Kỳ thật cô là muốn nói những người khác cũng không có trải qua, vì cái gì chỉ có mình cô mất mặt .

Chính là Nhan Mộ Sương xoa dịu cô bằng ánh mắt làm cho cô không thể nói nên lời.

"Tiểu hài tử ngốc, chờ trở về sân thượng chị hảo hảo dạy em." Dịu dàng cười cười, Nhan Mộ Sương cảm giác mình thật sự càng ngày càng hưởng thụ có một muội muội để quan tâm.

"Nha."

Ra khỏi cửa hội trường, cách hai mươi mấy bước là cầu thang, mà ở trên mặt đất ở gần cầu thang, là những chuỗi hạt thủy tinh rất nổi bật.

Cũng không biết tại sao nó lại ở nơi này, có lẽ, là con của thầy cô hoặc là con của mấy dì ở căng tin chơi đùa lưu lại.

Tối nay trăng rất nhỏ, ánh sáng của ngọn đèn ở bậc thang cực kỳ tối, vì thế bi kịch đã xảy ra.

Khi Nhan Mộ Sương đạp lên mấy hạt thủy tinh này thì theo bản năng nửa người trên ngửa ra sau, Diệp Hiểu Tư cả kinh liền vội vàng kéo nàng lại, cả người cô cũng bị kéo xuống theo, vì thế Nhan Mộ Sương ở phía dưới, Diệp Hiểu Tư ở phía trên, hướng ở dưới cầu thang té xuống.

Tuy rằng thân thể cực yếu, nhưng bởi vì thích chơi bóng rổ nên thân thủ thập phần linh hoạt, khi Diệp Hiểu Tư té xuống, một chân để ở bậc thang trên còn chân sau thì trụ lại ở bậc thang dưới, xoay người lại, từ phía trên chuyển sang phía dưới, sau đó, nặng nề mà ngã trên mặt đất, đầu bởi vì khẻ nâng cho nên không có đụng vào sàn nhà, lưng cũng hung hăng nện xuống dưới, mà tay, lại đem Nhan Mộ Sương ôm trong ngực.

"Khụ khụ..." Nặng nề ho khan vài tiếng, Diệp Hiểu Tư trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, cảm giác đau đớn làm cho cô khỏi hít một hơi, nằm trên mặt đất một lúc lâu mới định thần lại, tiếp theo thì khẩn trương hỏi người trong lòng, "Chị có sao không vậy? Có bị trúng ở chỗ nào không?"

Nhan Mộ Sương được cô ôm trong ngực lúc này mới hồi phục tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn cái người đang cúi đầu nhìn nhìn người mình, mũi đau xót, nước mắt xém chút nữa chảy xuống.

Ban đầu, nàng hẳn là ở mặt dưới, nhưng người này, che chở chính mình như vậy, làm sao có thể bị thương được. Theo lí, nàng mới là người hỏi thương thế của cô mới đúng, chính là...

Diệp Hiểu Tư nhìn thấy Nhan Mộ Sương luôn luôn bình tĩnh lúc này nước mắt từng giọt từng giọt rớt xuống, rất là hoảng sợ, vội vàng để nàng ngồi dậy, tay cũng bối rối lướt qua cổ nàng, cánh tay, vuốt ve lưng, bên hông, "Chị... có bị thương ở chỗ nào không vậy? Nếu không chúng ta đi bệnh viện đi?"

Nhịn không được ôm cái người đang khẩn trương vào trong lòng, hít hít mũi, "Chị không sao."

Ách?

Bị ôm như vậy, Diệp Hiểu Tư "Oanh" một tiếng khuôn mặt đỏ lên, cảm thấy lúng túng.

Lẳng lặng ngồi dưới đất thật lâu, thẳng đến khi Nhan Mộ Sương bởi vì gió đêm mà hơi hơi run rẩy, Diệp Hiểu Tư mới hồi phục lại tinh thần, "Cái kia, nếu không, quay về ký túc xá đi?"

"Ân." Cúi đầu lên tiếng, dùng sức đứng lên, ngay sau đó lại ngã vào trong lòng Diệp Hiểu Tư.

Chân Nhan Mộ Sương, bị bong gân.

Mặt nhăn nhíu mày, giúp nàng đứng lên, sau đó để nàng dựa vào người mình, một tay ôm cả eo của nàng vào, một tay gãi cái ót, nhìn hội trường nhỏ, do dự nói, "Em cõng chị trở về."

"Kêu người tới hỗ trợ đi." nhẹ nhàng lắc đầu, không đồng ý đề nghị của Diệp Hiểu Tư.

Tuy rằng bậc thang kia không tính là cao, nhưng té xuống như vậy, chỉ sợ, lưng tiểu hài tử ngốc này vẫn rất đau đi.

"Chỉ là..." Diệp Hiểu Tư nhăn mày lợi hại hơn, "Bọn họ giúp chúng ta như thế nào, cùng nhau đỡ chị trở về sao? Hay là nâng chị lên? Hay... để nam sinh cõng chị à?"

A?

Nhan Mộ Sương nghe được câu cuối, ngẩn người, đột nhiên có một cảm giác kỳ quái.

Mà Diệp Hiểu Tư, cảm thấy trong lòng mình ê ẩm, miệng cũng ê ẩm theo, vừa nghĩ tới để cho nam sinh cõng nàng, đã cảm thấy thập phần khó chịu.

Diệp Hiểu Tư cảm thấy cái chút ghen, thay đổi lại bộ dáng yếu ớt như bình thường, không chờ Nhan Mộ Sương trả lời, không chút do dự để nàng lên lưng mình, "Đi lên đi, em cõng chị trở về."

Ngập ngừng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng lúc này tràn ngập ôn nhu, "Lưng của em, không có sao à? Hơn nữa..."

Lưng em ấy như vậy có cõng được không đây?

Mặc dù chính mình không có mập, thân cao 1m67, không tới một trăm cân*vẫn chưa tới một trăm cân, nhưng mà, cũng là chín mươi mấy cân a, Diệp Hiểu Tư là một nữ hài tử, làm sao có thể cõng được?

[* 1 cân = 0.5 kg ---> 100 cân = 50 kg]

"Đi lên!" Không để nàng trả lời, Diệp Hiểu Tư thập phần quật cường bảo trì tư thế nửa ngồi, thanh âm trầm thấp, giống như tùy thời có thể tức giận.

Không tiếng động thở dài, sau đó ngoan ngoãn úp sấp trên lưng cô, Nhan Mộ Sương thả khí ở bên tai cô nói, "Tiểu hài tử ngốc khi nào thì lại bá đạo như vậy đây?"

Dùng sức đem nàng cõng lên, đi vài bước, cảm thấy có thể chịu được, Diệp Hiểu Tư mới mở miệng nói, "Không sao."

"Tiểu hài tử ngốc, sao em luôn đối với chị tốt như vậy?"

Mỗi lần đều làm cho nàng rất cảm động.

"..." Diệp Hiểu Tư không nói.

Loại vấn đề này, nàng phải trả lời ra sao?

"Tiểu hài tử ngốc, chị rất thích em nha."

"..."

Dọc theo đường đi, Nhan Mộ Sương lại lạnh băng như bình thường, song tay vẫn để quanh cổ Diệp Hiểu Tư, mặt cơ hồ dán lên mặt của cô, giọng nói ôn nhu luôn nói làm cho Diệp Hiểu Tư đỏ mặt.

Học tỷ xinh đẹp... Không nên hấp dẫn người như vậy a, 55555...

Lưng như trước có chút đau đớn, chính là trừ bỏ đau đớn ở ngoài lại có thể cảm nhận được nơi mềm mại nào đó của Nhan Mộ Sương, Diệp Hiểu Tư chỉ cảm giác tim mình đập cực nhanh, yết hầu cũng từng đợt khô cạn, giống như có cái gì chắn lại làm cô nói không ra lời, một cỗ nhiệt khí phà lên mặt cô.

"Tiểu hài tử ngốc, em như vậy, làm chị nhớ đến một câu chuyện a." Không biết Diệp Hiểu Tư lúc này đang rối rắm, Nhan Mộ Sương cười cười ở bên tai cô, tay kia vẫn thành thật sờ sờ đầu cô.

Tim Diệp Hiểu Tư đập nhanh hơn, cố gắng ổn định lại hơi thở của mình, "Ân?"

"Trư Bát Giới cõng vợ a." Sau khi Nhan Mộ Sương nói xong mấy chữ này, thoải mái cười nhẹ, sau đó còn ở trên đầu Diệp Hiểu Tư tàn sát bừa bãi tay kia còn xoa xoa lỗ tai đã đỏ lên, "Tiểu Trư Bát Giới."

囧, Trư Bát Giới là được rồi, làm gì mà còn thêm chữ 'tiểu' nữa?

Diệp Hiểu Tư híp mắt lại, tay dùng sức để người ở trên lưng không bị tuột xuống, rốt cục không cam lòng khi mình luôn bị ''khi dễ'' như vậy, trầm giọng nói, "Có người vợ như chị, làm Trư Bát Giới cũng không tệ lắm."

A?

Nhan Mộ Sương sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Diệp Hiểu Tư đỏ mặt quay đầu đi, chỗ đáy lòng mềm mại nhất, hung hăng bị xúc động .

TIểu hài tử ngốc như vậy, nếu là có người thích, khẳng định là đối với người nọ rất tốt đi.

Nghĩ tới điều này, bỗng dưng, lại cảm thấy được trong lòng nổi lên ghen tị.

Đến lúc đó, em ấy có phải sẽ không đối tốt với chính mình nữa sao?

Hai tay lại vòng quanh cổ Diệp Hiểu Tư, mặt chôn ở cổ của cô, Nhan Mộ Sương lúc này, lại rơi vào phiền muộn.

Nghĩ đến sẽ có một ngày, tiểu hài tử ngốc sẽ đối xử tốt với người khác, sẽ không còn thời gian đối xử tốt với nàng nữa, nàng đã cảm thấy, rất buồn, thực sự không vui.

Phía sau bỗng nhiên không có âm thanh, Diệp Hiểu Tư cảm thấy khẩn trương.

Chẳng lẽ câu nói kia của cô làm cho học tỷ xinh đẹp biết mưu đồ gây rối của mình?

Không phải đâu...

"Cái kia... Chị làm sao vậy?" Mang theo một tia buồn bã, thật cẩn thận mở miệng, sợ người phía sau mắng mình, không làm cho mình tới gần nữa.

Sau đó, âm thanh người ở sau lưng cô đơn truyền đến, "Không có việc gì."

Ách...

Như thế nào bỗng nhiên lại khôi phục giọng nói này đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play