"Đúng đúng, từng người đi, ngẩng đầu ưỡn ngực thân thể thả lỏng, mỉm cười... ừm, tốt lắm!"
Trong hội trường nhỏ của trường, Vũ Văn Phỉ nhìn một đám nữ sinh đi qua đi lại trước mặt, vui mừng gật gật đầu.
Trải qua một tuần huấn luyện hiệu quả đã thập phần rõ rệt , những học sinh
mới cơ bản đều đạt được yêu cầu tiêu chuẩn của cách đứng thẳng và cách
đi đường, ngoại trừ....
Thực tức giận liếc mắt, quay đầu nhìn người đang đứng ở một góc, bộ dạng lại còn cà lơ phất phơ, một tay đút túi quần cả người như không có xương
tựa lên trên tường, Vũ Văn Phỉ cảm thấy sắp bị người kia làm cho tức
chết rồi.
Chưa bao giờ gặp qua người nào ngu ngốc như vậy!
Ngay cả cách đứng thẳng và đi đường cũng không biết?
Không sai, người khiến Vũ Văn Phỉ sắp phát điên đúng là bạn học Diệp Hiểu Tư.
Mà bạn học Diệp Hiểu Tư của chúng ta kỳ thật cũng không nhàn rỗi, tuy rằng đang đứng ở một góc cúi đầu, thế nhưng miệng lại không ngừng mấp máy,
dùng âm thanh nhỏ không để người khác nghe thấy mà than thở oán hận.
Cái gì nha, toàn cái gì không đâu...
Tại sao lại bắt cô đứng và đi đường như vậy a, xoay qua xoay lại, không làm tổn hại đến eo à.
Mẹ nó... động tác như vậy, mình làm sao có thể làm được, chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy ớn lạnh vô cùng.
Lúc Nhan Mộ Sương xuất hiện đứng ở cửa hội trường nhìn thấy một loạt nữ
sinh bước đi tao nhã đang bước qua bước lại, mà Vũ Văn Phỉ thì đứng ở
một bên ôm ngực, vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng chỉ đạo gì đó.
Ơ?
Đứa nhóc kia đâu?
Không tìm được Diệp Hiểu Tưở trong đội ngũ, Nhan Mộ Sương có chút kinh ngạc
nhìn khắp xung quanh. Khi nhìn đến một góc thấy người kia đứng không ra
đứng hận không thể ngồi xổm trên mặt đất thì khóe miệng co quắp thiếu
chút nữa bật cười thành tiếng.
Người kia, thật đúng là đáng yêu quá mức rồi!
Kỳ thật, đêm đó Nhan Mộ Sương sau khi trở về phòng tức giận cũng liền tiêu tan.
Mỗi khi trời tối ở trên sân thượng đều nghe thấy đứa nhóc ngốc nghếch kia oán hận.
Đối với việc nhất thời tức giận cùng xúc động của mình Nhan Mộ Sương cảm
thấy có chút buồn cười cũng thấy rất hối hận, nhưng cũng không tìm ra
một lý do hoặc biện pháp nào đó để giúp Diệp Hiểu Tư.
Nhan Mộ Sương trong lòng cũng quả thật thực áy náy. Dù sao lúc trước khiến
Diệp Hiểu Tư gia nhập lễ nghi bộ cũng bởi vì tư tâm của nàng. Hơn nữa
lại thêm sự bất mãn của Vũ Văn Phỉ đối với nàng, nên nàng cũng không thể thiên vị thêm chút nào về chuyện của Diệp Hiểu Tư.
Ngược lại lại khiến người kia chịu ủy khuất.
Nhớ tới lần đó mưa như trút nước người kia còn đặc biệt mang ô đến đón mình, vẻ hối hận cùng áy náy trên lại tăng thêm một phần.
Diệp Hiểu Tư trộm đưa mắt liếc nhìn Vũ Văn Phỉ, phát hiện nàng đang quay
lưng lại với mình. Lập tức đứng nguyên tại chỗ thực hiện động tác vặn
vặn eo, lại đá đá chân, xoay xoay cổ một trận.
Thật là, luôn bắt cô đứng yên không được nhúc nhích, thật quá đáng!
Cũng không phải huấn luyện quân sự, dựa vào cái gì a, đây rõ ràng là đang phạt người khác mà!
Cho nên từ nhiều ngày nay, nàng tìm được cơ hội để lười biếng liền lười biếng.
Không phải là không có người trông thấy động tác của Diệp Hiểu Tư, nhưng tất
cả mọi người đều đã là sinh viên. Cáo trạng cái gì gì đó quá ngây thơ
lại đắc tội với người khác. Lại nói nhìn thấy Diệp Hiểu Tư như vậy cũng
cảm thấy thú vị, dù sao mỗi ngày đều phải huấn luyện rất nhàm chán. Cho
nên, cũng chẳng ai muốn nhiều chuyện đi tố giác với vị bộ trưởng nghiêm
túc kia.
Nhan Mộ Sương nhìn các động tác "Một thôi một hồi" của người đang đứng ở góc kia, lắc lắc đầu, vẻ mặt buồn cười.
Người này, thật là..
Đi vài bước để mọi người trong hội trường nhận thấy sự hiện diện của mình, Nhan Mộ Sương mang trên mặt nụ cười thân thiết.
Vũ Văn Phỉ sau khi nhìn thấy Nhan Mộ Sương, trong mắt hiện lên tia chán
ghét, tiếp đó cười trừ, ngữ khí lại mang vẻ chế nhạo, "Chủ tịch đại nhân hôm nay như thế nào lại rảnh đến miếu nhỏ của tôi thị sát a?"
Đã thành thói quen với sự châm chọc của Vũ Văn Phỉ, Nhan Mộ Sương cũng
không thèm để ý. Chỉ tiếp tục bước đến phía trước vài bước, ngữ khí thản nhiên đáp, "Nghe nói tất cả mọi người huấn luyện thật sự vất vả, cho
nên mới đến xem."
"Chủ
tịch đại nhân thật sự rất hiền hoà nha" . Con người đều sẽ ngầm so sánh ở trong lòng. Khi nhìn thấy Nhan Mộ Sương dịu dàng như gió xuân, những
học sinh mới trong mắt đều lộ ra vẻ sùng bái.
Lúc này cũng chú ý tới Nhan Mộ Sương đến, Diệp Hiểu Tư thực buồn bực nhấc
tay lên vỗ vỗ vào trán, có cảm giác thật muốn tìm cái hố để chui xuống.
A a! Thật là làm cho người buồn bực. Lúc mất mặt như thế này, học tỷ xinh đẹp như thế nào lại tới đây?
Nhan Mộ Sương tầm mắt trông thấy động tác của Diệp Hiểu Tư, khóe miệng nhịn
không được giật giật vài cái. Cố gắng áp chế bảo trì hình tượng, thế
nhưng độ cong ở khóe miệng càng lúc càng lớn.
"Nàng... Sao lại thế này?" Ra vẻ không hiểu chỉ chỉ Diệp Hiểu Tư, lại nhìn nhìn Vũ Văn Phỉ.
"Đây chính là người mà cậu chọn vào a." Vũ Văn Phỉ vẻ mặt trào phúng, ngữ
khí cũng chanh chua, "Cậu không biết năng lực của nàng?"
"Vũ Văn bộ trưởng nói đùa rồi, tôi lúc ấy cảm thấy Hiểu Tư đủ điều kiện nên mới để cho nàng gia nhập." Tiếp tục coi thường lời lẽ xúc phạm như vậy, Nhan Mộ Sương vẻ mặt hờ hững, "Nếu đã như vậy, tôi bên kia vừa lúc
thiếu nhân lực, trước tiên đem nàng cho tôi mượn vài ngày, Vũ Văn bộ
trưởng hẳn là không có ý kiến gì đi."
Vũ Văn Phỉ nghe vậy liền sửng sốt, ánh mắt vốn dĩ đang phát sáng trong
nháy mắt liền lắng đọng xuống, xoay người nhìn nhìn người đang đứng ở
góc kia. Sau đó lời lẽ có chút khiêu khích nói,"Nếu đã là người của bộ
lễ nghi chúng tôi, sẽ không có lý do gì mà phải đi làm trợ lý cho chủ
tịch."
Nhan Mộ Sương chớp chớp mắt, ung dung mà chống đỡ, "Nếu tôi nhớ không lầm, bộ lễ nghi cần
một hai người không thuộc lễ nghi đội tham gia một ít hoạt động trù
hoạch phải không."
"Vậy cũng không tới phiên nàng đi, còn có nam sinh a."
Nghe thấy Vũ Văn Phỉ nói như vậy, Nhan Mộ Sương trên mặt như cũ là vẻ thản
nhiên tươi cười, ngữ khí lại không có vẻ bình thản như thế "Ý của Vũ Văn bộ trưởng là ở ngành mà tôi được phân công quản lý, ngay cả quyền chọn
người tham gia trù hoạch đều không phải không?"
Lúc này, Diệp Hiểu Tư đứng ở trong góc, lại đem đối thoại nghe thấy rõ
ràng. Nàng hiểu được Nhan Mộ Sương đây là đang giúp mình, bỗng dưng rất
cảm động.
Hội trường nhỏ ở mặt ngoài thoạt nhìn bình tĩnh vô sự, thế nhưng trên thực tế, tất cả mọi người ngửi thấy mùi thuốc súng.
Kỳ thật, học tỷ xinh đẹp không cần phải như vậy a.
Mình oán hận lúc nói chuyện phiếm trên sân thượng, bất quá cũng chỉ muốn phát tiết buồn bực mà thôi.
Lại nói thật ra cũng không có khổ đến vậy, tự mình nếu có thể nhàn nhạ liền nhàn nhạ, huấn luyện quân sự một tháng kia mình đều chống nổi không
phải sao?
"Việc kia..."
Bởi vì cả buổi tối đều không cùng ai nói chuyện, giọng nói của Diệp Hiểu Tư có chút trầm thấp. Mà ở trong hội trường nhỏ yên tĩnh, trong bầu
không khí sặc mùi thuốc súng, lại có vẻ rất rõ ràng.
Mọi người lúc nàng phát ra hai chữ đồng thời liền nhất tề quay đầu nhìn
nàng, mà nàng vẫn đang như cũ nhìn người đang thản nhiên tươi cười kia.
Nàng muốn nói cho người kia, không cần vì nàng mà tốn công tốn sức như vậy.
Nhan Mộ Sương tự nhiên là hiểu hàm ý của ánh mắt kia, một tia lo lắng nảy lên trong lòng.
Từ sau khi gia nhập Hội Học Sinh, nàng đã gặp qua rất nhiều loại người. Mà những người kia, tuyệt đại đa số đều tiếp cận nàng vì mục đích của bản
thân, hoặc là bởi vì diện mạo của nàng, hoặc là bởi vì quyền lực của
nàng.
Cực ít người, giống như Diệp Hiểu Tư thật tình đối đãi với mình như vậy.
Từ trong mắt Diệp Hiểu Tư, nàng không nhìn thấy bất kỳ tạp chất nào, đơn
thuần chỉ có hình bóng của mình, không có sự quan tâm đối với sắc đẹp
hay quyền lực.
"Vũ Văn bộ trưởng, có thể chứ?" Bởi vì ý nghĩ như vậy, ý niệm cần phải che
chở cho Diệp Hiểu Tư trong đầu Nhan Mộ Sương càng thêm kiên định.
Toàn bộ Hội Học Sinh, có rất nhiều người đã từng có hành động thiên vị, mà nàng chưa từng.
Cao thượng, làm việc theo lí, gần bùn mà không nhiễm sao?
Nhan Mộ Sương có chút trào phúng nghĩ.
Chẳng qua là bởi vì nàng cảm thấy không cần thiết thôi.
Vốn chưa từng có việc gì hoặc người nào, có thể làm cho nàng nổi lên ý niệm thiên vị trong đầu, mà hiện tại, có rồi.
Vô luận người khác nói cái gì, nàng đều muốn che chở cho đứa nhóc luôn luôn đối tốt với mình kia.
Nàng chính là phải bảo vệ đứa em gái này.
Vũ Văn Phỉ đánh giá Nhan Mộ Sương, giống như muốn từ trên mặt nàng tìm ra chút gì đó, lại không thu hoạch được gì.
Khuôn mặt thanh tú, vẫn như cũ cười dịu dàng, mà trong ánh mắt, một mảnh thâm thúy, cái gì đều thấy không rõ.
"Nếu Nhan đại chủ tịch đã nói như vậy, tiểu dân tôi đây nào dám tiếp tục nói không." Vũ Văn Phỉ nói như vậy, nhưng sau đó xoay người nói với mọi
người đang không có bất cứ hành động gì, "Ai cho các người dừng lại,
tiếp tục luyện!"
Diệp
Hiểu Tư đi theo Nhan Mộ Sương ra khỏi hội trường, nhìn thân ảnh có vẻ
phong phanh dưới ánh trăng kia, nhiều lần muốn mở miệng, lại ngậm miệng.
Không thấy người phía sau đuổi kịp mình, Nhan Mộ Sương có chút hồ nghi xoay
người, lại trông thấy vẻ mặt bất an của Diệp Hiểu Tư.
"Làm sao vậy?" Trong giọng nói, là sự ôn nhu mà ngay cả bản thân cũng không ý thức được.
"A?"Diệp Hiểu Tư ánh mắt không hẹn nhưng lại đối mặt với ánh mắt đen láy của người kia, nhất thời không nói gì.
"Haha..." Nhan Mộ Sương nhịn không được nâng tay sờ sờ hai má người kia, "Đứa nhóc ngốc nghếch"
Ách...
Diệp Hiểu Tư không khỏi có chút mặt đỏ tai hồng .
Tại sao lại có cảm giác bị trêu chọc?
Chẳng lẽ cô gần đây đen đủi như vậy, ở trong trò chơi bị Nguyệt Dạ trêu chọc, ở ngoài hiện thực lại bị học tỷ xinh đẹp trêu chọc? !
Trời cao đất dày ơi! Huhu... Nàng có nên sống nữa hay không đây
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT