Mặt trời đã sớm lặn xuống núi, màn đêm đang từ từ buông xuống.
Diệp Hiểu Tư thực bất đắc dĩ tựa vào thân cây bên đường, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc bắp chân mà đã liền nhe răng nhếch miệng.
Ngô, đau ê ẩm, đau quá a...
Đây đều là di chứng huấn luyện quân sự, huấn luyện quân sự thật sự là quá
mệt mỏi quá vất vã , đến nỗi khi huấn luyện quân sự kết thúc một đoạn
thời gian rất dài, Diệp Hiểu Tư từ phần eo dưới cho đến mắt cá chân đều
đau nhức muốn chết.
Lúc
này cô cùng Khang Quả Duy hai người đã đi bộ rất lạu rồi, trong lúc đó
còn hướng người đi đường hỏi đường, nhưng vẫn tìm không thấy đường quay
về ký túc xá.
"Thật sự là bi ai a, cậu nói xem tớ cả ngày trốn trong ký túc xá không biết đường
đã đành, như thế nào cậu cũng không biết a?" Khang Quả Duy dựa vào một
thân cây khác, ngồi phịch trên mặt đất xoa bắp chân, váy ngắn như vậy
cũng không sợ bị lộ hết.
Diệp Hiểu Tư thở dài, "Tớ cũng chưa bao giờ ăn cơm ở nhà ăn, tớ chỉ biết
đường từ ký túc xá đi đến sân huấn luyện quân sự và đến phòng học thôi."
"Chỉ là tớ như thế nào lại nghe nói, trong kỳ huấn luyện quân sự của trường
học có tổ chức một hoạt động, để cho các học trưởng, học tỷ dẫn sinh
viên mới đi thăm quan trường học a." Khang Quả Duy nói tiếp.
"..." Diệp Hiểu Tư trầm mặc vài giây, không tình nguyện nói ra, "Được rồi, là tớ mù đường."
Vì thế Khang Quả Duy cũng không thể nói gì hơn, đành phải tự cảm khái, bằng hữu của mình quả là cực phẩm.
Cái trường học rách nát này, không có việc gì lại xây lớn như vậy để làm chi?
Nhìn thấy Khang Quả Duy không hề nói chuyện, Diệp Hiểu Tư một trận chột dạ,
nhìn nhìn chung quanh, có chút bất mãn nghĩ, miệng cũng theo đó mà hơi
cong lên.
Lúc này trời đã tối hẳn, chỉ còn vài cột đèn bên đường phát ra ánh sáng mờ nhạt, chung
quanh có nhiều cây đại thụ, chim chóc bay về tổ, bay đến trên cây phát
ra tiếng "vi vu", mà trên con đường này nửa ngày cũng không thấy có
người đi đường qua, những thứ này làm cho nơi đây có vẻ phá lệ âm trầm
khủng bố.
"Hiểu Tư..." Khang Quả Duy ôm hai tay, phát ra âm thanh có chút run rẩy.
"Ân?" Diệp Hiểu Tư quay đầu, chứng kiến Khang Quả Duy trên mặt rất rõ ràng
viết hai chữ sợ hãi, bật cười vui sướng khi thấy người khác gặp họa, "Ha ha cậu sẽ sợ a?"
"Vô
nghĩa!" Liếc mắt, Khang Quả Duy cảm giác mình sắp bị tên bằng hữu cực
phẩm này làm tức chết rồi, "Câu không cảm thấy nơi này thực khủng bố
sao? Thực âm trầm..."
"Ách..." Gãi gãi đầu, Diệp Hiểu Tư đi đến bên người nàng nói, "Hoàn hảo rồi,
không thấy có gì khủng bố cả, tớ nghĩ cậu là xem quá nhiều phim ma nên
tự dọa chính mình. Bất quá chúng ta không nên tiếp tục đứng đây nghỉ
ngơi nữa, nếu không muốn phải ở chỗ này qua đêm."
"Ân..." Gật gật đầu, Khang Quả Duy đi theo sau Diệp Hiểu Tư vẫn còn cảm thấy sợ hãi, nhanh chóng bước nhanh vài bước đuổi theo Diệp Hiểu Tư, ôm lấy một bên cánh tay của cô. Sau khi cảm nhận sự ấm áp của cánh tay kia, tâm
trạng luôn sợ hãi mới hơi buông lỏng.
"Cậu nói xem, nơi này vì sao lại không có người?" Bởi vì cánh tay bị ôm lấy
mất tự nhiên,thân thể Diệp Hiểu Tư nhịn không được cứng lại, do dự một
chút nhưng cũng không rút tay lại, trong lòng lại càng dâng lên cảm giác chột dạ, chỉ có thể dùng lời nói để che dấu.
Cô biết mình là ưa thích nữ sinh, cho nên từ khi cùng một chỗ với Kỷ Ngưng cũng không cùng nữ sinh khác quá mức thân cận, bằng không cô sẽ cảm
thấy thực có lỗi với Kỷ Ngưng
Chính là hiện tại, cho dù cô cùng nữ sinh khác thân cận, thì sẽ thấy có lỗi với ai đó?
Khang Quả Duy mặt nhăn nhíu mày, nắm thật chặt cánh tay đang ôm, thực chán
ghét nói, "Buổi tối ai sẽ đến loại này địa phương quỷ quái này a."
"Cũng đúng ...." Diệp Hiểu Tư thở dài, đi vài bước, từ trong túi quần lấy điện thoại di động ra, nhìn đồng hồ -- bảy giờ.
Nguyệt Dạ nói sau tám giờ sẽ login, xem ra phải nắm chặt thời gian để tìm đường.
Huấn luyện quân sự lúc ấy, chủ yếu đều là lấy ký túc xá làm đơn vị hoạt
động, mà phòng của 2 người, Khang Quả Duy chỉ luôn ở trong phòng còn bạn học Diệp Hiểu Tư lại hay trốn huấn luyện quân sự, trở nên khác người.
Cũng may cô vốn đã quen sống độc lai độc vãng , cho nên cũng chưa từng để ý đến điều gì.
Bất quá hiện tại, cô biết độc lai độc vãng có chỗ hỏng rồi ...
Lạc đường rồi, lại không biết nên tìm ai tới cứu, thật sự là đáng thương a.
Chẳng lẻ thật phải gọi điện thoại cho Trần lão?
Diệp Hiểu Tư nhớ tới vẻ mặt đáng khinh kia của lão ta, không lý do nổi lên
một trận ghê tởm, giống như bình thường ăn phải ruồi bọ.
Ghét nhất cái loại người này , chỉ biết a dua nịnh hót nịnh nọt, lời nói ra không có một câu nào là thật.
Vừa suy nghĩ, vừa bước đến phía trước, Diệp Hiểu Tư sau khi thấy ngã rẽ phía trước, mày nhíu càng chặt hơn.
Nên rẽ hướng nào?
"Hiểu... Hiểu Tư..." Cảm giác thanh âm của Khang Quả Duy càng run hơn, tay cũng
càng thêm dùng sức, cơ hồ muốn nhập vào phần thịt trong cánh tay Diệp
Hiểu Tư.
Diệp Hiểu Tư
nhịn không được miệng hít một hơi lạnh, ngăn chặn cảm giác muốn hét lên
thật to vì cánh tay bị nắm quá chặt , hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cậu... cậu có nghe thấy tiếng bước chân không ?" thanh âm vốn dĩ run rẩy của
Khang Quả Duy đã muốn mang theo tiếng khóc nức nở, đứng nguyên tại chỗ,
gắt gao lôi kéo cánh tay của Diệp Hiểu Tư không bước thêm bước nào.
Ân? Tiếng bước chân?
Diệp Hiểu Tư ngẩn người, tĩnh tâm lại cẩn thận nghe ngóng, quả nhiên mơ hồ có có tiếng bước chân truyền đến.
Đát đát... Dần dần, tiếng bước chân càng lúc càng lớn, tại buổi tối yên
tĩnh này, vang lên một âm thanh, có vẻ thập phần rõ ràng và quỷ dị.
Đèn đường mờ nhạt, Khang Quả Duy bởi vì tiếng bước chân này, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, sau đó...
"A! ! !"
"A! ! !"
Khi nhìn thấy một bóng đen hiện ra tại ngã re , Khang Quả Duy rốt cục không chịu nổi sợ hãi lớn tiếng mà hét lên, khiến Diệp Hiểu Tư thân thể chấn
động, thiếu chút nữa cũng hét lên theo.
Hiển nhiên bóng đen cũng bị hù sợ, cũng đi theo hét rầm lêm.
Không lâu Diệp Hiểu Tư phục hồi tinh thần lại, thực quýnh nhìn hai người vẫn đang thét chói tai.
Hai người này, là đang thi xem âm thanh của ai lớn hơn hay sao?
"Ai ở đó?" Bóng đen tựa hồ cũng tỉnh táo lại, dừng la hét, chính là ngữ khí run rẩy kia lại để lộ sự sợ hãi của mình.
Ơ ...? Giọng nói thật quen tai...
Cảm giác đã từng nghe của giọng nói này ở nơi nào đó, Diệp Hiểu Tư vỗ vỗ lưng Khang Quả Duy, "Uy, đừng kêu nữa !"
Khang Quả Duy lúc này mới biết dừng lại, bất quá vẫn là trừng to nhìn chằm chằm bóng đen.
Diệp Hiểu Tư dùng sức rút cánh tay từ ngực của cô về, tiến lên phía trước
vài bước, nương theo đèn đường mờ nhạt, rốt cục thấy rõ ràng bóng đen
kia.
"Học tỷ."
Nhan Mộ Sương không thể không thừa nhận người đang đứng trước mặt mình thật
sự kỳ diệu, từ khai giảng đến hiện tại, mỗi lần gặp mặt cũng đều làm cho mình cảm nhận được cảm giác bất đồng.
Vỗ vỗ ngực, áp chế cảm giác sợ hãi vừa rồi, "Nguyên lai là em a, các em ở chỗ này để làm gì?"
"Ách..." Diệp Hiểu Tư trông thấy Nhan Mộ Sương có vẻ như thật sự bị tiếng thét
của Khang Quả Duy hù sợ, có chút tội lỗi nhưng càng cảm thấy ngượng
ngùng hơn, giọng nói gần như không thể nghe thấy "Lạc đường. . ."
"..." Nhan Mộ Sương nhìn thấy người đang cúi thấp đầu kia, miệng giật giật, vẫn là bảo trì trầm mặc.
Kỳ thật nàng là muốn nói: Em có thể tiếp tục kỳ diệu hơn nữa không?
Vì cái gì những việc kỳ lạ, cổ quái đều sẽ phát sinh khi gặp vị học muội
vừa quen không lâu này? Đầu tiên là không biết mình học lớp nào, bây giờ thế nhưng lại có thể lạc đường trong chính sân trường của mình... Thật
làm cho nàng không còn gì để nói.
Phòng họp của Hội Học Sinh đang sửa lại, Bạch Mạc đề xuất tới nơi này tìm một phòng học để họp, cũng tương đối yên tĩnh, không có người quấy rầy.
Yên lặng không ai quấy rầy là đúng vậy rồi, thế nhưng khi trời vừa tối liền sẽ có vẻ đặc biệt âm trầm, thông thường nữ sinh cũng sẽ không tới nơi
này, chỉ là hội học sinh nhiều người như vậy phải tìm phòng học lớn, hơn nữa chứng kiến bộ dạng khiêu khích của Bạch Mạc kia liền cảm thấy không thoải mái cũng không muốn yếu thế, cuối cùng Nhan Mộ Sương vẫn là chấp
nhận ý kiến tới đây họp hội nghị.
Sau khi họp xong, vốn là đi cùng mọi người, không may mắn là khi đã đi được nửa đường lại phát hiện bút của mình đã rơi ở phòng học vừa họp, đành
phải tiếp tục vội vã quay lại lấy.
Đương nhiên trong Hội Học Sinh rất nhiều người đang theo đuổi nàng tranh nhau đi theo nàng hoặc là giúp nàng đi lấy, nhưng đều bị Nhan Mộ Sương cự
tuyệt.
Nếu không có ý
định tiếp nhận đối phương, không thể cấp đối phương một chút hy vọng,
đây luôn là quy tắc xử lý mọi việc của nàng.
Đợi đến lúc tìm được bút rồi đi ra, trời đã tối hẳn, liều mình tăng cước bộ nhanh hơn muốn sớm trở lại ký túc xá, không nghĩ tới vừa ra đã đụng
phải việc vừa rồi, còn bị dọa đến thực không hình tượng thét chói tai.
Khang Quả Duy nghe được hai người phía trước nói, mới biết được đạo hắc ảnh
kia không phải quỷ mà là vị học tỷ, thở ra một hơi, ba chân bốn cẳng đi
đến, lại giữ chặt cánh tay Diệp Hiểu Tư , "Vừa rồi thật sự làm tớ sợ
muốn chết."
Bị Khang Quả
Duy lôi kéo mạnh như vậy, Diệp Hiểu Tư quay đầu nhìn nàng một cái, sau
đó lại quay đầu nhìn Nhan Mộ Sương không biết đang nghĩ gì, chợt cười
to, "Hai người các ngươi, vừa rồi... Ha ha ha..." Tiếng cười trong đêm
tối yên tĩnh vang vọng, nếu phối hợp với tiếng hét chói tai vừa rồi của
hai người kia, thật sự có cảm giác giống trong phim ma kinh điển. Nếu
như bị ai nghe thấy, không biết có thể hay không truyền ra lời đồn "Gần
một phòng học nào đó của trường học truyền ra âm thanh của nữ quỷ, khi
thì thét chói tai khi thì cười to".
Nhan Mộ Sương Diệp Hiểu Tư cơ hồ cười đến muốn tắt thở, cắn cắn môi, thực sự xúc động muốn tặng cô một cước, "Cười cái gì mà cười, chị dẫn các em
đi."
Nói xong câu này, Nhan Mộ Sương cứ thế đi thẳng về phía trước, không ý thức được ngữ khí của mình có bao nhiêu hờn dỗi đáng yêu.
Hừ! Có cái gì mà buồn cười, còn không đều là bởi vì hai đứa mình mới bị dọa đến vậy, cư nhiên còn dám cười!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT