Diệp Hiểu Tư ngồi ở trong phòng làm việc, tay trái cầm USB, tay phải chống cằm, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào máy tính.
"Hiểu Tư, Sương Sương nhờ mẹ đưa cái này cho con." Buổi sáng lúc vừa ăn điểm
tâm xong, chuẩn bị đi ra ngoài, Tiêu Nhàn Ninh đã đưa nó cho cô.
Nhận lấy USB, trái tim bắt đầu đập nhanh, sau khi Diệp Hiểu Tư đi tới phòng
làm việc thì vẫn luôn do dự có nên mở ra xem hay không.
Dù sao sáng nay cũng không có chuyện gì quan trọng cần phải giải quyết, thôi, xem luôn.
Do dự nửa ngày mới quyết định xem nội dung trong USB, Diệp Hiểu Tư nhanh
chóng cắm USB vào máy tính, sau đó ngã lưng dựa vào ghế rồi cầm chuột
chờ.
Bộ dáng này, giống như bé ngoan đang chờ lão sư phát bài thi.
Sau khi USB được kết nối, Diệp Hiểu Tư ôm tâm trạng kích động mở ra, rồi mở to hai mắt nhìn một hàng video xuất hiện liên tục.
Video?
Nhìn số thứ tự được viết ở trên video, mở cái thứ nhất ra, vừa mở ra thì
liền thấy một đàn bồ câu trắng, tiếp theo là dòng người, ống kính di
chuyển qua lại để quay phong cảnh xung quanh...
"Tướng công ngốc, chị mới vừa xuống máy bay." Giọng nói của Nhan Mộ Sương đột
nhiên xuất hiện trong video, Diệp Hiểu Tư vội mở to hai mắt để tìm thân
ảnh của nàng.
"Tướng công đần, chị đang quay video, em không nhìn thấy chị được đâu." Dường như
đã sớm đoán được Diệp Hiểu Tư sẽ làm gì, trong giọng nói của Nhan Mộ
Sương còn mang theo tiếng cười khẽ, "Ở đây là chỗ chị xuống máy bay, hì
hì.... Bây giờ chị phải kiếm xe đi tới đại học Munich, cho em xem phong
cảnh ở đây nè."
Diệp Hiểu Tư gục xuống bàn, nghe giọng nói của Nhan Mộ Sương và nhìn phong cảnh ở Munich qua video, trên mặt là nụ cười ngốc nghếch.
Kỷ Ngưng gõ cửa nhiều lần nhưng không có nghe được âm thanh ở bên trong,
không khỏi nhíu mày lại, liền mở cửa vào xem Diệp Hiểu Tư.
"Hiểu Tư?" Vừa bước vào, nàng nhìn thấy cái người đáng lẽ đang ngồi nghiêm
chỉnh làm việc, lại nằm gục xuống bàn, thì càng lo lắng hơn, nhanh chóng đi tới, "Có phải bị đau bụng không vậy? Hay là chóng mặt? Cậu rất khó
chịu sao?"
"Tớ..." Diệp
Hiểu Tư sửng sốt, sau đó ngồi thẳng người dậy, liếc nhìn cửa phòng làm
việc muốn hỏi nàng tại sao lại đi vào khi cô chưa đồng ý, rồi lại cảm
thấy áy náy với Kỷ Ngưng nên không có nói ra, cuối cùng chỉ lạnh nhạt
nói, "Không có gì, tớ không sao."
Kỷ Ngưng thấy động tác nhìn về phía cánh cửa của cô, trong lòng không khỏi lạnh đi, miễn cưỡng cười nói, "Tớ ở ngoài gõ cửa tới mấy lần cũng không có động tĩnh, tớ sợ cậu có chuyện..."
"Vậy sao, tớ không sao."
Gõ cửa tới mấy lần?
Đúng rồi, là cô quá trầm mê vào video nương tử gửi cho cô.
"Tướng công ngốc, quảng trường này thật đẹp, sau này em nhớ cùng đi với chị nha."
Bởi vì Kỷ Ngưng đột ngột tiến vào, hơn nữa tất cả sự chú ý của cô đều đặt ở trong video, cho nên Diệp Hiểu Tư vẫn chưa có tắt video, cũng không có
ấn tạm dừng, vì vậy, giọng nói của Nhan Mộ Sương phát ra từ trong máy
tính, làm cho sắc mặt của Kỷ Ngưng càng thêm ảm đạm.
Thì ra là vậy, Hiểu Tư thất thần, là vì thứ đang ở trong máy tính sao?
Diệp Hiểu Tư luống cuống nhấn tạm dừng, sau đó xấu hổ nói với Kỷ Ngưng, "Cái này... Cậu có chuyện gì không?"
"À... Ông chủ của công ty Tức Hợp muốn gặp cậu."
"Sao?" Nhướng mày, Diệp Hiểu Tư nói, "Nói với ông ta, tớ có việc đi ra ngoài rồi."
"Như vậy có được không?" Kỷ Ngưng có hơi lo lắng nói, "Người đó là bạn của ba cậu..."
"Để ông ta cút đi." Diệp Hiểu Tư lạnh mặt, "Bạn cái gì mà bạn, ở trên
thương trường không cần loại tình cảm này, hàng của ông ta không đủ tiêu chuẩn, chúng ta không thể hợp tác với ông ta được."
Bạn của ba?
Là bạn của Miêu Vân Vân thì có...
Không phải cô làm khó dễ bạn của Miêu Vân Vân, mà là hàng của công ty người
kia thật sự rất tệ, cô không có lý do gì phải vì mấy cái nhân tình nhàm
chán đó mà làm hỏng uy tín của công ty mình. Huống chi...
DIệp Hiểu Tư ngẩng đầu nhìn Kỷ Ngưng gật đầu rồi đi ra ngoài, trong ánh mắt đều là áy náy và kiên quyết.
Cô tổn thương Kỷ Ngưng, không thể ở bên Kỷ Ngưng, nhưng mà...
Cô phải bảo vệ Kỷ Ngưng thật tốt.
Nhớ tới ông chủ Lý của công ty Tức Hợp kia, mỗi lần nhìn thấy Kỷ Ngưng là
liền lộ ra bộ mặt mê gái, còn lớn mật ám chỉ với cô muốn Kỷ Ngưng cùng
hắn làm việc kia, Diệp Hiểu Tư liền nổi giận.
Mẹ nó, rác rưởi!
Trề môi khinh thường, Diệp Hiểu Tư lại nhìn vào màn hình máy tính lần nữa, liền nở nụ cười ấm áp, nhấn vào video tiếp tục xem.
Nguyên một buổi sáng cô đều ngồi xem video của Nhan Mộ Sương.
Video vừa mới tới Munich, video giới thiệu đại học Munich, video cho cô xem
nhà của nàng ở Munich, video lén lút quay bộ dáng giảng bài của các giáo sư, video lần đầu đi dạo phố, video lần đầu đi ra ngoài tản bộ vào buổi tối...
Diệp Hiểu Tư xem tất cả video của Nhan Mộ Sương, trên mặt vẫn luôn mỉm cười.
"Nè, tướng công ngốc, mẹ chồng quay về thăm em, chị nhờ bà giúp chị mang tất cả video đưa cho em, em phải ngoan đó. Mẹ chồng rất yêu em, hơn nữa bà
cũng không phản đối chúng ta ở bên nhau. Hì hì, mẹ chồng thật sự rất
tốt. Em không được trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không lúc chị về chị sẽ
phạt em." Video cuối cùng, Nhan Mộ Sương đứng ở trước ống kính, nghịch
ngợm cười nói nguyên một đoạn dài, khi nói từ mẹ chồng thì vẻ mặt nàng
vô cùng tự nhiên.
Diệp
Hiểu Tư không khỏi bật cười, gãi đầu, giống như Nhan Mộ Sương có thể
nhìn thấy mình, cũng không khỏi nói, "Em với mẹ đã hòa thuận rồi, cảm ơn nương tử.... Còn có, em không có trêu hoa ghẹo nguyệt, thật đó."
Những video này, đều hiện ra cuộc sống hàng ngày của Nhan Mộ Sương, mặc dù
lịch trình vẫn chật kín như trước, nhưng hầu hết đều là tập trung vào
việc học.
Nhan Mộ Sương
trái ngược với ngày trước, mỗi ngày chỉ có đi học, đi tới thư viện đọc
sách, đi siêu thị mua đồ cần dùng, rồi đi về phòng của mình.
Trên cơ bản, không có tiếp xúc qua với ai.
Trong đầu nhớ lại lời nói của Nhan Mộ Sương ở trong video nào đó, nụ cười của Diệp HIểu Tư càng thêm rực rỡ.
"Học theo tướng công, làm người phải khiêm tốn, hì hì..."
Nương tử ngốc...
Mang theo tâm trạng cảm động tắt video đi, Diệp Hiểu Tư lại si ngốc cười,
sau đó định bắt đầu làm việc, thì vô tình liếc nhìn icon Du kiếm giang
hồ trên màn hình máy tính, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên.
Mấy ngày nữa mẹ cô lại phải về Đức rồi, cô có thể nhờ mẹ cô mang đồ qua cho nương tử được không?
"Reng reng reng", điện thoại ở phòng làm việc bỗng nhiên vang lên cắt đứt suy nghĩ của Diệp Hiểu Tư, cô nhấc máy, trong điện thoại truyền tới giọng
nói tức giận của Diệp Định, "Hiểu Tư, chuyện gì đã xảy ra? Sao con lại
đuổi ông chủ của công ty Tức Hợp ra ngoài."
Diệp Định nhíu mày thật chặt, chờ con gái giải thích với ông.
Mới vừa nãy, Miêu Vân Vân cứ khóc lóc kể lể với ông nói Diệp Hiểu Tư làm
nhiều chuyện quá đáng với anh họ của nàng, còn đuổi anh họ nàng ra
ngoài.
Trong khoảng thời
gian này, nghe tâm phúc của mình báo cáo nói Diệp Hiểu Tư rất xuất sắc,
thật ra Diệp Định cũng không tin lời của Miêu Vân Vân cho lắm, nhưng sau đó lại nhớ tới Diệp Hiểu Tư rất ghét Miêu Vân Vân, thì lại có hơi tin.
Diệp Hiểu Tư, có phải là vì ghét Miêu Vân Vân, cho nên liền tiện đường không hợp tác với công ty Tức Hợp, cũng chính là công ty của cái người anh họ đó?
Diệp Hiểu Tư nhướng mày, nhìn thời gian một chút, không khỏi 'ồ' lên một tiếng.
Đã đi nói với ba cô ở đó rồi à? Tốc độ thật nhanh a...
Uống một hớp nước, Diệp Hiểu Tư có thể cảm nhận được Diệp Định ở bên kia tức giận tới bao nhiêu, nhưng vẫn chầm chậm nói, "Sản phẩm ở bên công ty đó có vấn đề, ba có thể cho chú Triệu đi xem. Đừng có nhìn hàng mẫu của
ông ta cho chúng ta xem, phải lẻn vào nhà xưởng của bọn họ mà xem."
Ban đầu cô xem hàng mẫu cũng cảm thấy rất hài lòng, sau đó thì ngẫu nhiên
gặp một công nhân đã từ chức khỏi nhà xưởng đó, không khỏi tò mò hỏi
thăm một chút, sau khi biết nội tình thì lén vào nhà xưởng của họ xem
thử thì mới phát hiện mấy sản phẩm đó thật sự rất tệ.
"?" Nghe được lời này, lửa giận của Diệp Định từ từ tắt đi, "Vậy sao... Ba
sẽ để cho chú Triệu đi kiểm tra, con tiếp tục làm việc đi."
Vừa nói xong, liền chuẩn bị cúp điện thoại.
"Khoan đã!" Diệp Hiểu Tư bỗng nhiên la lên, giọng nói có hơi lạnh lẽo, "Con có một vấn đề muốn hỏi ba."
"Sao?"
"Lúc trước, là ba đề nghị ly hôn trước sao? Là vì Miêu Vân Vân à?" Diệp Hiểu Tư mở miệng nói, "Chứ không phải ly hôn vì mẹ đi Berlin với chú kia
sao?"
"Tại sao con lại
hỏi cái này?" Diệp Định có hơi bất an, thái độ không tốt trả lời, "Mấy
chuyện đó cũng đã qua, con không cần phải biết nhiều như vậy."
Diệp Định ngơ ngác nhìn ống nói, qua một hồi lâu, mới để ống nói xuống, ánh mắt lóe lên, nhớ lại đoạn chuyện cũ kia.
Lúc ông mới vừa ly hôn với Tiêu Nhàn Ninh, Miêu Vân Vân dọn vào Diệp gia,
ông cũng thấy Diệp Hiểu Tư không thích Miêu Vân Vân, mà Miêu Miêu cũng
không thích Diệp Hiểu Tư, vì vậy nên ông liền đưa Diệp Hiểu Tư qua nhà
em gái của mình.
Sau này, lúc ông đi qua nhà em gái thăm Hiểu Tư, thì lại nghe con trai của em
gái đang nói với Diệp Hiểu Tư rằng Tiêu Nhàn Ninh là đồ đàn bà xấu, chạy trốn với tên đàn ông khác.
Lúc đó Diệp Định cảm thấy kinh ngạc, ông nhanh chân chạy vào hỏi em gái mình.
Tiêu Nhàn Ninh chỉ là bị nhà nước điều đi Berlin, cũng không có chạy trốn với tên đàn ông nào cả.
Mà em gái của ông cũng cho ông câu trả lời rất hời hợt.
Anh hy vọng khi Hiểu Tư lớn lên sẽ đi tìm mẹ của nó sao?
Diệp Định nghe được câu này, trong lòng không khỏi rung động, vì vậy, ông
cũng không có ở trước mặt Diệp Hiểu Tư biện bạch cho Tiêu Nhàn Ninh,
cũng đã trôi qua nhiều năm như vậy.
Nhưng mà, ông biết Diệp Hiểu Tư vẫn còn tình cảm với Tiêu Nhàn Ninh.
Một đứa trẻ mới mười tuổi, lại dọn ra khỏi nhà cô mình sống tự lập, đơn
giản, chỉ vì không muốn nghe những lời nói vũ nhục Tiêu Nhàn Ninh.
Diệp Hiểu Tư càng lớn, ông càng sợ cô sẽ đi tìm Tiêu Nhàn Ninh, sau khi phát hiện Diệp Hiểu Hà là một đứa ngu ngốc chỉ biết tiêu tiền, thì ông càng
sợ hơn nữa.
Vì ông, cũng vì công ty của ông, ông tuyệt đối không thể để Diệp Hiểu Tư đi tìm Tiêu Nhàn Ninh.
Diệp Hiểu Tư nhắc tới vấn đề đó, làm ông cảm thấy vô cùng bất an, nhưng vì
trong tay ông đang có việc quan trọng mà ông cũng không thể phân thân
được nên chỉ có thể...
Suy nghĩ một hồi, mới cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của Diệp Hiểu Hà, "A lô, là Hiểu Hà sao?"
Diệp Hiểu Hà đang ở trong một cửa hàng chọn túi xách, nhận được điện thoại
của Diệp Định thì có hơi kinh ngạc, rồi lại nghĩ tới tiền tiêu vặt tháng này của mình cũng xài sắp hết, thẻ tín dụng cũng đã thấu chi* quá mức,
không khỏi hưng phấn hỏi, "Ba, có chuyện gì vậy?"
[*Cũng tương tự như vay tiền, khi tài khoản của bạn còn 0 đồng thì có thể rút
thêm nhưng số tiền đó sẽ là số âm, bạn có thể rút âm tối đa 10 triệu]
"Ba ba có việc muốn con giúp."
"Dạ?" Nghe được lời này, Diệp Hiểu Hà càng thêm hưng phấn, chẳng lẽ ba ba nàng muốn nàng đi tới công ty làm việc sao?
"Con giúp ba ba đi thành phố Z xem chị con gần đây đang làm gì."
Diệp Hiểu Hà như bị tạc một chậu nước lạnh, chỉ ậm ừ cho có.
Chỉ là ngay sau đó, trong con ngươi chợt lóe lên một tia âm mưu.
Cái đứa tạp chủng Diệp Hiểu Tư kia ở thành phố Z làm cái quái gì vậy?
Đây còn không phải đúng với tính toán của nàng sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT