Mười ngón tay bằng một tư thế mê người nâng ly rượu, mỹ tửu thuần hương từ từ
chạm môi, rồi lại quay người qua, nhuyễn ngọc ôn hương ôm ấp, cặp môi
hồng thoang thoảng mùi hương, lấy tư thế thân mật tới cực điểm, đưa mỹ
tửu vào môi vị khách tuổi trẻ anh lãng kia.
Cặp môi thơm hơi mấp
máy, mày mắt chực say: “Công tử thật là nhẫn tâm, những người khổ mệnh
chúng em, bất quá cầu được ba bữa ấm no thôi, công tử lại nhẫn tâm nói
phạt là phạt.”
Phong Kính Tiết cười ha ha, hai tay bừa bãi khinh bạc giai nhân trong lòng: “Đúng là một tiểu mỹ nhân giảo hoạt.”
Hứa Sĩ Hữu ở bên cười nói: “Lư đại nhân kia không chừng vẫn thật sự là một
thanh quan. Các ngươi nói bậy bạ, đồn đại linh ***, có gì mà không phạt
được?”
Chúng nữ tử bất giác đều bật cười: “Hứa đại nhân chẳng lẽ đã đổi nghề đọc kịch bình thư? Sao mà cũng nói đến thanh quan?”
“Việc khác thì ta không biết, bất quá, y không thu lễ thế nào ta lại nắm rõ.
Nhìn hành vi của y, cũng đích xác không giống một tham quan.” Hứa Sĩ Hữu cố gắng muốn nói cho đứng đắn đáng tin một chút, nhưng trong lòng ôm
một người, trên đùi còn ngồi một người, phía sau lại có một người giúp
đấm lưng bóp vai, bốn phía là oanh ca yến ngữ, lời này nói ra, có ai lại nghiêm túc nghe.
Phong Kính Tiết trái lại nở nụ cười, nhẹ nhàng
vỗ đầu bài mềm mại không xương đang nằm trong lòng, cười nói: “Sao không nhận lễ? Ta lại nghe nói, khi y mới đến nhận chức, đám chức sắc danh
lưu các ngươi chúc lễ, y đâu có chối loại nào.”
Hứa Sĩ Hữu cười
khổ một chút: “Đúng là thế. Ngày đó, yến y cũng đi, lễ cũng nhận, mọi
người cũng an tâm, chẳng ngờ không bao lâu sau, Đông Hà bên kia liền bắc một cây cầu.”
Phong Kính Tiết gật đầu: “Đúng rồi, trước kia ta
cũng từng cùng mọi người thương nghị mỗi người xuất một phần bạc, bắc
một cây cầu, thuận tiện cho người qua đường lui tới, về sau xảy ra
chuyện đó, không phải liền bị lỡ sao. Chờ sự tình qua rồi, ta thấy bên
kia có thêm một cây cầu, trước cầu còn lập bia công đức, viết thiện nhân nào ra bao nhiêu tiền, dựng cây cầu này. Ta còn cho là lúc ta vắng mặt, các ngươi tự mình gom góp quyết định sự tình. Nghe ngươi nói như vậy,
hóa ra lại là liên quan tới Lư Đông Ly.”
Hứa Sĩ Hữu cười nói:
“Chuyện dựng cầu, ta trước đó ngay cả chút phong thanh cũng không biết.
Dựng xong rồi, lập bia công đức rồi, bên trên có tên ta, mức tiền quyên
và quà gặp mặt ta tặng cho Huyện thái gia không kém một xu, có lẽ những
người khác cũng đều như thế.”
Phong Kính Tiết cười nói: “Y không
muốn nhận tiền của các ngươi, nhưng tân quan nhậm chức, theo lệ chức sắc địa phương đều phải có biểu hiện. Nếu y cự tuyệt không nhận, các ngươi
có thể còn cho là y chê ít, quay về lại tăng thêm lễ. Hơn nữa y vừa mới
đến, cự tuyệt mãi ngược lại làm mối quan hệ cương lại, mọi người không
tiện gặp mặt, xử lý như vậy cũng chẳng có gì là không tốt.”
Hứa
Sĩ Hữu cười nói: “Sau đó chúng ta tự nhiên cũng ngồi không yên, có phần
xẩu hổ, lại chuẩn bị lễ đi bái kiến, nhưng y luôn bận công sự, mười
người cầu kiến tối đa chỉ có một người gặp được y, gặp thành rồi, lễ này y cũng không nhận.”
“Đó là tự nhiên, y đã đứng vững gót chân,
lần quen tình huống, đã quá quen với mọi người từ trên xuống dưới, tất
cả đều hiểu rõ tính tình của y. Lúc này y từ chối nhận lễ, mọi người
cũng không có hiểu lầm gì nữa.” Phong Kính Tiết nói đương nhiên.
Lệ Cơ trong lòng làm bộ kinh ngạc: “Nếu theo lời hai vị công tử, thế thì y lại thật là thanh quan?”
Hứa Sĩ Hữu tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, lại nhìn người đang ôm nàng, lúc
này mới cười nói: “Nếu nói y là thanh quan, lại cũng chưa hẳn. Bởi vì
theo ta được biết, có lễ của một người, y chưa bao giờ từ chối nhận.”
Mọi người theo tầm mắt y cùng nhìn sang mặt Phong Kính Tiết.
Phong Kính Tiết nhún vai cười nói: “Tặng lễ là môn học vấn cao, không phải
chỉ tặng những thứ đáng giá là được. Ta ba ngày hai đầu tặng lễ cho y,
có khi y còn trả lễ cho ta ấy chứ. Nhưng ngươi có biết ta tặng thứ gì
không?”
Hứa Sĩ Hữu cười nói: “Chức sắc cả huyện thành chúng ta
đều muốn biết, có điều là không tiện hỏi thôi. Nếu ngươi chịu chỉ giáo,
ta nhất định rửa tai lắng nghe.”
Phong Kính Tiết cười nói: “Ta
tặng y nhận, chỉ bởi vì ta tặng phần lớn là những vật không quan trọng.
Tỷ như có lần ta ăn một món ăn cảm thấy rất ngon, liền bảo đầu bếp làm
một mâm nhân lúc còn nóng khẩn trương tặng đi. Có khi, đám chưởng quầy
nơi khác mang đến cho ta đặc sản, thức ngon rượu ngon ở địa phương, ta
cũng chia một nửa, bảo người đưa đến huyện nha. Có khi ta đi du ngoạn tứ xứ, phát hiện hòn đá, con dấu không đáng giá nhưng đẹp, có thể thưởng
thức một phen, liền mua một phần cho y luôn. Mấy thứ này toàn không đáng giá, nhưng lại thú vị, ăn dùng chơi, cũng khá hưởng thụ. Y nhận là nhận tình cảm, không nhận ngược lại là làm kiêu.”
Y ngước mắt nhìn ra vạn dặm mây trời ngoài cửa sổ: “Cũng có lúc, ta xuống nông thôn dạo
chơi, nhìn điền trang điền hộ của mình, trông thấy rất nhiều người vẻ
mặt mỉm cười, nhìn hạt lúa nặng trĩu giữa cánh đồng, ta sẽ hái xuống
bông lúa trĩu nặng, bỏ vào hộp, bảo người đưa đến cho y. Lúc này, thông
thường y sẽ trả lại cho ta một bài thơ, hoặc một bức tranh. Đương nhiên
cũng có đôi khi, ta uống rượu hơi nhiều, hoặc là dưới trăng ngắm hoa
thấy hơi say, cũng sẽ viết nửa bài thơ hoặc tùy ý vẽ đôi nét, chẳng cần
biết có đẹp hay không, có thể gặp người hay không, bảo người tặng đi.
Huyện thái gia đáng thương của chúng ta, bình thường đều sẽ phí tâm tư
giúp ta viết nốt bài thơ, lại phối thơ lên tranh, rồi đưa về cho ta.”
Y thản nhiên nói, trên mặt dần có chút ý cười.
Lệ Cơ đúng lúc đưa lên một ly rượu, y tùy tay tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch.
Hứa Sĩ Hữu ngơ ngác hỏi: “Ngươi ba ngày hai đầu bảo người giả bộ thần thần
bí bí bỏ hộp đưa vào huyện nha chính là mấy thứ này? Y thỉnh thoảng đưa
cho ngươi, bên trong cũng chẳng qua là bản thảo thi từ?”
“Chưa
hết, có khi ta đột nhiên phát cảm khái kỳ lạ, cũng sẽ tùy ý ghi vài nét
không hề có trình tự quy tắc đưa cho y, y ngẫu nhiên có ít ý tưởng không hợp thời, cũng sẽ viết ra cho ta xem thử. Đúng rồi, có lúc y đọc sách,
sẽ viết chút tạp cảm tùy ký cá nhân hiểu được, cũng bảo người đưa tới
cho ta. Bất quá, cũng là hỏi ý kiến của ta. Bình thường ta cũng viết bừa vài câu trả lời y thôi.” Phong Kính Tiết uể oải đáp.
Hứa Sĩ Hữu
cười khổ nói: “Thật là danh sĩ tự phong lưu, tội nghiệp những kẻ tầm
thường chúng ta đây, cả ngày nghi thần nghi quỷ, còn không biết trong đó là những bảo bối hi thế gì, lại kỳ quái là vì sao cũng chỉ mình ngươi
có thể được Huyện thái gia chúng ta coi trọng? Ngươi không để mắt phú
quý công danh thì thôi, y nói cho cùng là người trong quan trường, các
ngươi muốn thi từ xướng họa cũng được, cứ công khai mà làm, tội gì phải
ra vẻ như vậy, khiến thế nhân kinh nghi, tổn hại danh dự của y.”
Phong Kính Tiết lạnh lùng mỉm cười: “Ta với y cũng đâu tính là thi từ xướng
họa, lại chẳng có chuyện gì giấu giấu giếm giếm, chỉ là ta bận mua vui
tìm hoan, y bận một lòng vì dân, ai rảnh rỗi mà ngày ngày đi gặp nhau
đàm thơ đàm từ đàm thiên hạ. Ngẫu nhiên nhớ tới, tùy tay viết chút gì
đó, đương nhiên phải bảo người đưa đi ngay, việc này có vấn đề gì? Người thiên hạ nghĩ cái gì, liên quan gì tới ta. Lòng người đã có nghi ngờ,
ngươi làm gì cũng khả nghi. Danh dự của y bản thân y cũng không thèm
quan tâm, ta lại nhọc lòng gì.”
Hứa Sĩ Hữu trầm mặc một hồi, mới
thở dài nói: “Y là người trong quan trường, há có thể không biết, kết
giao ngoài sáng như vậy dễ rước lấy thị phi. Chỉ là ngươi một phen thành ý, y liền tình nguyện vấy bẩn thanh danh chứ không cự tuyệt tâm ý của
ngươi, nhân vật thế này, đáng để kết bạn.”
Phong Kính Tiết cười
nói: “Đó là bản thân y ngu ngốc. Bất quá nói tới nói lui, so với loại
người bởi vì cảm thấy mình trong như nước, sáng như gương, vĩnh viễn
nghênh ngang kiêu ngạo, ngươi tặng y hai cân quất y cũng giáo huấn ngươi một chặp, nơi nơi đem chuyện bé xé to, chỉ sợ cả thế giới có người
không biết y là thanh quan kia, tay quan có phần ngu ngốc này vẫn không
tồi.”
Danh kỹ xinh đẹp danh động tỉnh thành kia cả người cuộn
tròn trong lòng Phong Kính Tiết lại rõ ràng cảm giác được, công tử tuấn
tú ra tay cực hào phóng nọ dường như lực chú ý đã rất xa mình. Nàng
ngẩng đầu, mặt hơi lĩnh ngộ, khẽ hỏi: “Phong công tử cùng Lư đại nhân
kia, thật sự rất quen thuộc, rất có giao tình?”
Phong Kính Tiết
lớn tiếng thở dài, cúi đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: “Ngươi thông
minh như vậy, không phải còn không hiểu chứ? Ta chính là đại tài chủ bởi vì bị nghi ngờ đánh chết người, được y phóng thích ngay trên công đường kia, là đại ác bá nửa đêm tặng bao nhiêu rương vàng bạc châu báu đến
nhà y mà các ngươi nói đó.”
Bên tai có tiếng kinh hô khẽ vang
lên, Phong Kính Tiết lắc đầu, thoáng có vẻ bất đắc dĩ kèm theo phiền
muộn: “Tại sao mọi người nghe chuyện tham quan tham tài trợ giúp ác bá
trái luật trốn tội, vĩnh viễn đều chỉ biết chú ý tới tham quan rốt cuộc
chiếm được bao nhiêu tiền bao nhiêu lợi ích, mà không chịu phân tâm đi
nhớ tên của ác bá một chút chứ? Thật tội nghiệp đám ác bá trong vô số
những câu chuyện ấy.”
Lúc Phong đại công tử giữa hương ôn nhu
trái ôm phải bồng, huynh đệ Lư Đông Ly hai người đã tìm được một khách
*** sạch sẽ gọn gàng mà nghỉ lại.
Lư Đông Giác tuổi còn nhỏ,
không ngồi yên, lại gặp đợt cuối năm, tỉnh thành khắp nơi náo nhiệt vô
cùng, gã càng không chịu được tịch mịch, kéo Lư Đông Ly cùng đi dạo tứ
xứ, ngẫu nhiên mua vài thứ đồ chơi thú vị, điểm tâm ngon. Thiếu niên
chưa trưởng thành mà luôn tự cho mình là người lớn thắng lợi trở về, vui đến mức miệng cũng không thể ngậm lại, cơn giận không đâu ban ngày nháy mắt đã ném ra sau đầu.
Khi hai người về đến khách ***, đêm đã
hơi khuya, đường cũng yên tĩnh, không nghe thấy tiếng động. Hai người
muốn cho thuận tiện, chỉ gọi một gian phòng, lúc này tiện tay đẩy cửa,
chợt ngẩn ra.
Hành lý trong phòng sớm bị lục lọi lung tung, ngay
cả hòm hành lý cũng biến thành đống mảnh vụn, quần áo để thay đều bị xé
nát, đông một tấm tây một mảnh giăng đầy đất. Mà ly tách trên giường sớm bị ném mất, gối cũng bị xé toác. Tóm lại là một vùng hỗn độn, lộn xộn
kinh khủng.
Lư Đông Ly chỉ kịp sửng sốt một chút, lưng đã chịu
một đòn nghiêm trọng, không tự chủ được ngã về trước, người đau đớn vô
cùng, buột miệng ra lại chỉ kêu: “Đông Giác, đi mau!”
Nhưng trên cổ chợt lạnh, tiếp đó bên tai là một tiếng cười gằn: “Đi được sao?”
Cho đến lúc này, Lư Đông Ly mới miễn cưỡng nhìn rõ chuyện gì xảy ra.
Bản thân đã ngã ngồi trong phòng mình, bên cạnh là Lư Đông Giác sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn bị dọa ngây người.
Đống đồ chơi cao cao hứng hứng mua về kia, rơi ngổn ngang dưới đất.
Cửa phòng im hơi lặng tiếng đóng lại, giữa buổi đêm tĩnh lặng này, chẳng ai biết, có hai thanh cương đao sáng như tuyết đang đặt trên cổ hai người.
Hai hán tử cao lớn cầm đao hắc y che mặt, trang phục thần bí rất tiêu
chuẩn, ánh mắt hung ác, mà thanh âm thì lạnh lùng: “Nói, vàng bạc tài
bảo của ngươi giấu ở đâu?”
“Vàng bạc tài bảo?” Lư Đông Ly ngạc
nhiên, có nằm mơ cũng không ngờ được, sẽ có người tìm đến loại bần cùng
như y đây mà đòi vàng bạc tài bảo.
Chuôi đao nặng nề đập lên vai, y đau đến độ sắc mặt tức khắc tái nhợt.
“Bớt giả hồ đồ đi! Tên tham quan ngươi, hút hết mồ hôi xương máu của dân,
lại còn ăn hối lộ trái pháp luật, khiến bách tính có oan khó giải, hôm
nay chúng ta phải thay trời hành đạo, cướp phú tế bần.”
Lư Đông
Ly trợn mắt há mồm, chuyện gì đây? Hiệp đạo và tham quan? Cũng là loại
kịch, loại chuyện mà Lư Đông Giác ham náo nhiệt thích xem, thích nghe
nhất?
Nhưng tiếc là, chuyện chờ mong như vậy xảy ra trước mắt,
tiểu biểu đệ đáng thương kia lại chẳng mảy may có vẻ hưng phấn, cơ bản
là đã bị dọa đần luôn rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT