Ta? Ta tự nhiên sẽ rất tốt. Phong Kính Tiết uể oải vươn vai, bật cười ra tiếng:
Cuối cùng không cần ngày ngày làm việc nữa, chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy
ta sẽ có vấn đề gì, phải làm ngươi nhọc lòng sao?
Lư Đông Ly lặng thinh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bằng hữu tốt nhất đời này.
Người này, tự nhiên không gì có thể để người ta phải lo lắng cho y.
Y không phải người khác, y là Phong Kính Tiết. Y là Phong Kính Tiết thiên hạ rộng lớn, có thể đi hết, vạn trượng hồng trần, đều có thể trải hết,
có thể xuất thế, cũng có thể nhập thế.
Nhưng mà, y chỉ im lặng
nhìn Phong Kính Tiết như vậy, cho đến khi vẻ tươi cười trên mặt Phong
Kính Tiết dần dần hơi không duy trì được nữa. Lư Đông Ly quay đầu đi,
trông chân trời xa xăm, muốn rất nhẹ nhàng rất tùy ý mà hỏi, lời hỏi ra, lại vẫn đượm buồn: Kính Tiết, tương lai, ngươi sẽ làm gì, ngươi sẽ…
Y dừng một chút, cuối cùng vẫn hỏi ra: Ngươi sẽ ở nơi nào?
Phong Kính Tiết rất nghiêm túc, ít nhất nhìn như rất nghiêm túc mà nghĩ nghĩ. Ta cũng sẽ làm lão sư khách mời ở học xã, thỉnh thoảng đi giảng một
chút cũng nên.
Tiểu tử Phương Khinh Trần kia đã tuyên bố sẽ không bỏ qua cho đám bạn học họ. Bất kể lập học xã ở quốc gia nào, lao công
miễn phí không đòi tiền đều là càng nhiều càng tốt, y và Dung Khiêm
khẳng định trốn không thoát. Ngay cả Tiêu Thanh Thương, thân là nữ tử,
thân phận lại không tiện, cũng khó nói liệu có bị y bám lấy dịch dung
cải trang, giả thế ngoại cao nhân đi giảng bài.
Bất quá người như họ, đứng ở khách tịch, ngẫu nhiên đi truyền đạo thụ nghiệp giải thích
nghi hoặc cho một đám thiếu niên thanh xuân bạch y như tuyết, hưởng thụ
ánh mắt thuần khiết mà sùng kính một chút, thật sự là chuyện rất thoải
mái. Thế nhưng thật sự muốn định tính khí, coi đây là công tác chính
thức hạng nhất, năm năm tháng tháng ngày ngày một lòng một dạ mà làm,
việc này… việc này… việc mà bản thân Phương Khinh Trần y còn chẳng làm
được thì cũng không thể chỉ trích đám bạn học họ chứ.
Lư Đông Ly
thu hồi tầm mắt, lại nhìn Phong Kính Tiết. Phong Kính Tiết bị tầm mắt
bình tĩnh của y dòm chòng chọc phải hơi ngứa ngáy, cười khan một tiếng:
Ngươi sẽ không để ý, khi ta đi học xã dạy học, thuận tiện tới nhà ngươi
ăn chực ở nhờ chứ.
Lư Đông Ly cười, trong lòng lại vẫn hơi khó chịu.
Kỳ thật y đã sớm biết, thời điểm hết thảy yên ổn, Phong Kính Tiết tất nhiên không thể nào ở lại bên cạnh y lâu dài.
Lương bằng tri kỷ, vì lý tưởng đồng dạng mà sóng vai phấn đấu, sau khi sự
thành, cùng nhau ở ẩn, hai nhà sống cạnh, nhiều đời giao hảo, luôn là mỹ đàm giai thoại. Nhưng mà, Lư Đông Ly có thê có tử, Phong Kính Tiết lại
luôn luôn tự do bất định như gió.
Cũng như với tính tình của Lư
Đông Ly, không thích hợp cuộc sống nhàn nhã ẩn cư lâu dài, với tính tình của Phong Kính Tiết, đồng dạng không thích hợp nán lại một chỗ quá lâu
dài, vô công rồi nghề bồi hảo hữu sống qua ngày.
Ở bên cạnh cười
nhìn người ta phụ từ tử hiếu, phu thê ân ái, đương nhiên mà nhận sự
chiêu đãi và quan tâm của họ, không chừng thời gian dài còn phải để tẩu
tử nhọc lòng hôn sự của y, hảo tâm giúp y tìm kiếm nữ nhi tốt các nơi.
Tuy nói những thân cận quan tâm này, với người bình thường là không thể
bình thường hơn, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới khả năng này rơi lên đầu
mình, Phong Kính Tiết phải hơi xanh mặt, Lư Đông Ly cũng cảm thấy rất
không đúng.
Phong Kính Tiết thật lòng tôn trọng Tô Uyển Trinh,
cũng có sự quan tâm do Lư Đông Ly mà ái ốc cập ô, y kính trọng vị tẩu tử này, y cũng sẽ yêu quý chất nhi Lư Anh Nhược kia. Y sẽ rất vui lòng
ngẫu nhiên đến ở vài ngày, cùng Lư Đông Ly cười nói những chuyện đã qua, nhận sự chăm sóc ôn nhu cẩn thận mà tuyệt không mảy may quấy rầy của Tô Uyển Trinh, nhàn nhã thì còn trêu đùa tiểu chất nhi đã lớn thành đại
nam hài. Trong khoảng thời gian ngắn, đây là một loại lạc thú. Nhưng
cũng chỉ là trong thời gian ngắn.
Gặp nhau dễ, sống chung khó. Gọi là thân như một nhà, thâm ý chính là vốn không hề là người một nhà.
Ngần ấy năm qua, Phong Kính Tiết và Lư Đông Ly sóng vai đi qua ngần ấy năm
tháng, ngần ấy phong ba. Xưa nay ăn ngủ chung bước, trước giờ có nạn
cùng chịu, sớm là cánh tay nhau, một phần của nhau.
Thế nhưng
thân cận hơn, gia đình bên kia, nói cho cùng không phải gia đình mình.
Phong Kính Tiết một thân một mình, tại mọi thời điểm, nhà của y đều có
thể là nhà Lư Đông Ly. Mà tương lai một ngày nào đó, nhà Lư Đông Ly, lại không phải là nhà Phong Kính Tiết.
Y không thể nào ở trong nhà Lư Đông Ly lâu dài, y thậm chí không thể an cư lân cận Lư gia.
Y chưa bao giờ là loại người sẽ an an sinh sinh nán lại một chỗ, trừ
thỉnh thoảng đi dạy, đến nhà lão hữu hưởng thụ niềm vui đoàn tụ thì
chẳng có việc gì.
Y là gió là mây, không trói không buộc, mà mình… là đá là núi, chung quy chẳng thể vĩnh viễn đuổi kịp bước chân y.
Lư Đông Ly nhẹ giọng hỏi: Ngươi sẽ đi đâu?
Phong Kính Tiết nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: Hiện tại làm sao mà nói rõ được, không ngoài xem phong cảnh nơi nào đẹp hơn, rượu nơi nào ngon
nhất, mỹ nhân nơi nào xuất sắc nhất, nơi nào…
Kính Tiết… Lư Đông Ly trầm giọng gọi y, giọng điệu hơi trách cứ.
Phong Kính Tiết cười chớp mắt với Lư Đông Ly. Được rồi, ta biết ngươi không
nỡ rời ta, ta sẽ thường đến thăm ngươi, có thứ gì tốt, nhất định sẽ
không quên ngươi đâu.
Y cơ hồ là hơi buồn cười mà nói: Ngần ấy
năm, xa cách nhiều lần như vậy, cũng chưa thấy ngươi dây dây dưa dưa,
dùng dùng dằng dằng như thế.
Lư Đông Ly cười, cũng không nói thêm gì nữa.
Đúng vậy, y không nỡ, vừa nghĩ đến tương lai rất nhiều năm tháng chia ly, liền thấy không nỡ.
Vốn cho là sớm đã quen chia ly, vốn cho là lòng dạ hai bên đều đã rộng rãi đến mức có thể xem nhẹ chia ly.
Năm đó khi y còn là quan địa phương, mà Phong Kính Tiết dạo chơi thiên hạ,
hai bên chính là trong chia ly bảo trì mối quan hệ quân tử chi giao nhạt như nước.
Chia ly như vậy, kỳ thật là vui mừng mà tốt đẹp. Bận
rộn mà mỏi mệt, ngẫu nhiên nghĩ đến Phong Kính Tiết không biết đang tiêu dao tự tại nơi nào, luôn hiểu ý mà cười, ngẫu nhiên nhận được thư và lễ vật phương xa, dù bận đến mức cả thời gian hồi âm cũng không có, tuy
rằng thường lắc đầu bật cười với lễ vật hiếm lạ cổ quái của Phong Kính
Tiết, nhưng mà, loại vui mừng từ sâu trong lòng chảy ra đó, lại không
thể mảy may che giấu. Từng làm bạn mấy năm ở Định Viễn quan, từng vì
phát triển tân chính mà mấy năm bên nhau, cũng không phải chưa từng chia ly thời gian dài. Vì công sự, một người lưu thủ chỗ cũ, một người đi
nơi khác, loại sự tình này vẫn thường có. Huống chi Phong Kính Tiết còn
từng vì trị liệu cho Yên quốc Dung Khiêm mà đi mấy tháng không về.
Khi đó cười tiễn y rời đi, mỉm cười đón y quay về. Mỗi khi nhớ đến y, trong lòng luôn yên ổn đầy đủ, cho dù y không ở bên người, bên cạnh cũng
dường như luôn có bóng dáng y, phảng phất chỉ cần hơi quay đầu, là có
thể nhìn thấy mặt mày y, phảng phất chỉ cần vừa mở miệng, là có thể nghe thấy thanh âm quen thuộc của y đáp lại.
Thế nhưng hiện tại. Nghĩ đến mấy năm sau, cuộc sống yên yên ổn ổn, cùng với chia ly sau yên ổn,
trong lòng ngược lại chợt hơi trống vắng.
Hiện giờ quay đầu nghĩ
lại, tuy nói dĩ vãng thời gian ngày đêm làm bạn nhiều như vậy, nhiều như vậy, nhưng hóa ra không ai khắc ý muốn ngày ngày thủ nhau, chỉ là thời
sự bức, thế cục biến ảo, cho nên phải dựa vào nhau, đồng lòng hợp lực đi đối mặt.
Khi đó cho dù hai bên chia ly, y cũng chưa bao giờ thấy tịch mịch. Có lẽ chỉ bởi vì y biết người kia luôn có ngày trở về. Ngày
ấy vô luận là xa hay gần, cuối cùng sẽ đến.
Mà hóa ra, bắt đầu từ khi đó, đã định trước nếu có một ngày, thế cục gian nan không còn, các
phương phong ba bình định, ngược lại là lúc chia ly chân chính.
Trên biển khơi mênh mang này, nhìn cột cao buồm mạnh này, nhìn biển rộng
trời xa này… nhìn thế giới vô cùng này, nhìn y… Có thể đi bao xa, có thể đi thẳng đến chân trời y đúng là thật sự không muốn, thật sự…
Lần này họ còn chưa chia ly, mà y đã tư niệm người kia mất rồi.
Đông Ly, sự rộng rãi của ngươi đi đâu rồi? Thanh âm của Phong Kính Tiết mang theo ý cười, cũng kèm một chút tức giận. Không cần lo lắng cho ta, vô
luận thế nào, ta luôn có thể sống rất tốt.
Kỳ thật bản ý của y,
là muốn cười đến vô tâm vô phế, hai mắt loang loáng ở trước mặt Lư Đông
Ly giả tưởng một chút, thời gian hạnh phúc du sơn ngoạn thủy, ôm mỹ nhân làm vui về sau, đồng thời hơi phàn nàn một chút rằng mấy năm nay vất vả mệt nhọc, bó tay bó chân, vì về sau rốt cuộc có thể được tự do mà cảm
thán.
Song nhìn vẻ mặt Lư Đông Ly hơi bi thương, lại cả bi thương cũng không thể để mình bi thương quá nhiều kia, rốt cuộc làm y mềm
lòng, buông xuống hết một số lời cười đùa.
Đông Ly… Y rất muốn để người kia yên tâm, nhưng mà cho dù là vì để Lư Đông Ly yên tâm, y cũng sẽ không thay đổi lựa chọn của y.
Tội gì kia chứ.
Đông Ly sẽ có một gia đình rất tốt, rất tốt, chợt có một ngày, y viễn hành
thiên nhai quay về, nhìn ánh nến ấm áp kia, cũng sẽ sinh ra cảm giác gia đình. Nhưng mà, người ngoài tốt hơn, cũng chẳng phải Đông Ly, ở lại lâu dài, tất không tự tại.
Đông Ly, trong nhân sinh của ngươi mai
sau, tự nhiên vẫn có ta, trong tất cả hoan lạc hạnh phúc của ngươi mai
sau, tự nhiên cũng sẽ không thiếu ta, chỉ là… chỉ là, đã không cần trong mọi thời gian, đều trông nom nhau…
Lời nói ấm áp kia, làm Lư
Đông Ly dần dần thu hồi tâm tư có chút xa xôi lộn xộn, khe khẽ thở dài
một tiếng: Ta đâu phải lo lắng thay ngươi, ta chẳng qua là lo lắng bản
thân ta, liệu có nhớ ngươi quá không.
Đâu cần lo lắng thay Phong
Kính Tiết, y là một người tiêu sái mà cường đại như vậy. Ngươi có thể lo lắng rừng rậm thảo nguyên, núi sông biển hồ, nhưng mà ngươi cần lo lắng cho gió sao?
Người nọ, y không phải Tô Uyển Trinh.
Tô
Uyển Trinh chỉ yên lặng thong dong kỳ thật cũng bị động mà chờ đợi lâu
dài để được bên nhau, mà y thì vĩnh viễn chỉ nắm giữ chủ động, nhân sinh tùy ý vui vẻ, tận tình hưởng thụ hết thảy tốt đẹp trên thế gian này,
ngẫu nhiên chợt động lòng, quay đầu thăm viếng là được.
Người nọ
không phải Tô Uyển Trinh… Nhớ Tô Uyển Trinh, y còn có thể nỗ lực làm tốt sự tình nhanh hơn, tranh thủ sớm một ngày gặp lại, nhưng nhớ Phong Kính Tiết, lại đành phải lẳng lặng ở nhà chờ đợi, thật sự nhớ hết chịu nổi,
cầm bút viết phong thư, lặp đi lặp lại chẳng qua là, Kính Tiết, nếu có
rỗi rãi, đến thăm ta đi…
Nhưng mà, ngay cả chỗ gửi, sợ cũng chẳng tìm được.
Phong Kính Tiết không phải Tô Uyển Trinh.
Tô Uyển Trinh dịu dàng tốt đẹp, kiên cường tự tôn, tình cảnh thê lương hơn cũng muốn nỗ lực để mình sống tốt, nỗ lực không đau buồn gào khóc, nỗ
lực không lộ ra bất cứ dáng vẻ gì là đau khổ bất lực, làm thế nhân
thương hại, nỗ lực để mình sống tốt, đừng làm cho y càng thêm không yên
tâm.
Mà Phong Kính Tiết thì căn bản không cần khắc ý để mình sống tốt, y trời sinh chính là cường giả, trời sinh đã chẳng có bất cứ
nghịch cảnh gì có thể làm y không khoái hoạt.
Lập kỳ công cái
thế, lại bị biếm thành hỏa đầu quân, y cũng có thể không chút khiên
cưỡng sống ra khoái ý và tự tại của y như thường. Y chẳng cần người khác lo lắng, y chẳng cần người ngoài vướng bận, không còn trói buộc và liên lụy, với tài trí năng lực và tài phú của y, bất kể ở nơi nào trong
thiên hạ, cũng nhất định sống tốt nhất khoái hoạt nhất tùy ý nhất.
Cuộc sống của y vĩnh viễn muôn màu muôn vẻ, mỗi một ngày đều có điều mới lạ, mỗi một ngày đều có kinh hỉ. Có lẽ, ngẫu nhiên sẽ nhớ tới một hảo hữu,
thoáng buồn bã. Nhưng ngay cả buồn rầu như vậy, y cũng không cần khắc ý
kiềm chế, đã có thể một lần nữa cao hứng lên.
Nếu nhớ đến Tô Uyển Trinh, sẽ càng thêm bi thương bận lòng xấu hổ bất đắc dĩ. Nhưng nếu là
nhớ đến Phong Kính Tiết, cũng chỉ đành mỉm cười, vui mừng thay y, khoái
lạc thay y, mỉm cười tưởng tượng lúc này Phong Kính Tiết đang ở nơi nào, lấy phương thức nào hưởng thụ nhân sinh, cũng tận lực để mình vì thế mà cảm thấy hạnh phúc.
Thế nhưng y lại vẫn thật sự không muốn.
Kính Tiết, ta chỉ sợ, ta sẽ rất nhớ ngươi.
Kính Tiết, kỳ thực… kỳ thực ta thật sự muốn cùng ngươi đạp khắp non sông, nắm tay dạo chơi, ta…
Đúng vậy, y thật sự muốn, y thật sự từng muốn, nhưng mà chỉ là muốn!
Y là Lư Đông Ly, y không phải Phong Kính Tiết.
Y không thể nào bỏ rơi thê nhi không đếm xỉa, cũng không thể dẫn thê nhi
theo y dạo chơi thiên hạ. Lui một vạn bước nói, cho dù y có thể, y cũng
sẽ không làm.
Cần gì chứ? Tội gì chứ?
Y là Lư Đông Ly, y
không phải Phong Kính Tiết. Người kia yêu mời mỹ nhân, yêu uống mỹ tửu,
tiêu tiền như nước nhưng e rằng chỉ vì cược một khắc sau hoa rơi đầu
cành là thành đôi thành cặp, hay cô linh linh một đóa phiêu linh. Mà y,
sẽ chỉ mỉm cười nhìn, thấy người nọ vui mừng phóng túng, y cũng liền cảm thấy vui vẻ khuây khỏa.
Nhưng mà thật muốn y vĩnh viễn sống như
vậy, y kỳ thật sẽ không quen, khó mà học được. Y và người kia thân như
một thể, phân thân lẫn nhau. Thế nhưng y và người kia lại vẫn là hai
người bất đồng.
Cần gì chứ? Tội gì? Phải dắt díu gia đình, vướng víu y, vất vả y, khiến y bởi mình mà không thể tùy ý tự do.
Cho nên, dù là nghĩ như vậy, cũng chỉ nháy mắt rồi qua, dù là suy nghĩ như vậy bỗng nhiên dâng lên, lại lập tức nhạt xuống.
Phong Kính Tiết hơi ngẩn ra, ngưng mắt nhìn y, vẻ ấm áp trong ánh mắt từ từ
tan ra, sau đó cười ầm lên: Ngươi muốn? Hãy học bốn chữ ăn uống chơi bời trước đi rồi nói sau, tìm một mỹ nhân dựa lên người ngươi, ngươi có thể sợ vã một thân mồ hôi lạnh, cuộc sống tiêu dao của ta, ngươi làm sao
sống được.
Y nghiêm mặt chỉ Lư Đông Ly, ngươi đừng có cho là tẩu
tử ta tính tình tốt, nên cái gì cũng có thể nhịn, càng là tính tình dịu
dàng, không thể nhịn được phát tác lên mới càng lợi hại, tẩu mà biết ta
làm hư ngươi, ngươi với ta, tẩu có thể tha cho ai?
Ngôn từ vui đùa như vậy, lại chỉ làm Lư Đông Ly cười khổ một tiếng.
Phong Kính Tiết cũng không tiện lằng nhằng với y như vậy nữa, cười khan nói,
trầm mặc một chút, vẻ mặt lại dần dần dịu xuống, nhẹ nhàng nói: Đông Ly, ta sẽ thường tìm ngươi. Nếu tẩu tử chịu thả người, ta cũng sẽ ngẫu
nhiên dắt ngươi ra bốn phương vui chơi, cũng là việc khoái ý thoải mái.
Ta…
Y rốt cuộc than khẽ một tiếng, nhanh nhẹn nói: Quên đi, chẳng biết đã nợ ngươi những gì. Có ngươi ở đó, bất kể ta đi đến nơi nào,
cuối cùng cũng không đi xa nổi.
Y đang than thở, nhưng mà ngữ thanh ôn nhu như vậy, lại chỉ là ngôn ngữ như có tiếc nuối.
Người kia coi y là gió là ưng, ngàn dặm không bị trói buộc, mà y lại biết,
lần này quay đầu vào đời, y sớm là con diều kia, cho dù bay cao hơn,
trong ngực cũng đã buộc một sợi dây. Nếu dây này đứt, y không còn ràng
buộc, nhưng cũng khó mà lấp đầy một phần trống vắng trong lòng kia.
Trong lòng Lư Đông Ly chợt nóng lên, lại chợt đắng chát, Kính Tiết… Y gọi
người kia, thanh âm cực nhẹ, phảng phất có rất nhiều lời muốn nói ra,
nhưng mà, gọi cái tên đã in sâu vào linh hồn ấy, bỗng nhiên lại quên mất ngôn ngữ.
Phong Kính Tiết lại đã mỉm cười quay đầu nhìn tận cùng sóng nước cuồn cuộn phía trước: Qua hai ngày nữa là đến Ngô quốc rồi…
Đúng vậy, qua hai ngày nữa là đến Ngô quốc. Qua hai ngày nữa, y sẽ nhìn thấy thê nhi. Người của Tiêu gia hẳn đã sớm cho Uyển Trinh biết hành trình
của y. Hai ngày này, Uyển Trinh và Anh Nhược sợ là đều vui mừng mà đứng
ngồi không yên, cả ngủ cũng không ngủ được ấy nhỉ.
Thê tử dịu
dàng hiền thục kia của y, sẽ soi gương trang điểm, cố gắng dùng trang
hoa che giấu khuôn mặt tiều tụy, sẽ may áo mới, tận lực đừng để mình lộ
ra quá gầy gò.
Nàng sẽ tìm rượu ngon nhất trong nhà, nàng sẽ
phiền não nấu nướng món gì đó để nghênh đón y, nàng sẽ dắt con, chờ ở
ven biển rất lâu, ngóng hết đôi mắt sáng, nàng sẽ…
Y yên lặng sóng vai đứng chung một chỗ với Phong Kính Tiết, nhìn biển xanh nắng gắt, vạn dặm không sóng kia.
Những năm tháng mai sau, Phong Kính Tiết có thể tưởng tượng, kỳ thật y cũng có thể tưởng tượng.
Người hoàn toàn không quyến luyến quyền thế, công thành mà lui thân là y,
chắc chắn được hưởng vinh quang và thanh danh lớn lao. Mà Phong Kính
Tiết làm phụ tá, đại bộ phận thời gian chỉ ẩn phía sau y, lại ắt phải
dần dần biến mất khỏi mắt người đời.
Mấy năm sau, y sẽ ở trong
học phủ phong cảnh như tranh đó, có được rất nhiều đệ tử, có được sự
khâm phục và kính yêu của vô số người. Y sẽ có thê tử ôn nhu tốt đẹp
nhất, hài tử thông minh lanh lợi nhất, y có thể cùng rất nhiều hồng nho
uyên bác lui tới giao du, y có thể đem tất cả lý tưởng chí nghiệp,
truyền cho hậu nhân.
Y sẽ còn có một bằng hữu tốt nhất tốt nhất.
Bằng hữu bất kể đi nơi nào, luôn sẽ có thư từ không ngừng gửi cho y kia.
Bằng hữu bất kể đến chân trời hay góc bể, luôn sẽ có rất nhiều lễ vật
hiếm lạ cổ quái tặng về kia.
Thỉnh thoảng, y sẽ nhận được thư từ
ngoài ngàn vạn dặm đưa tới, sau khi mở ra, thấy trên tờ giấy trắng thuần kia, kiểu chữ quen thuộc mà tiêu sái, phảng phất văn tự phi dương ấy,
chính là mặt mày người nọ, nụ cười của người nọ.
Trong thư sẽ cho y biết, ngày nào, người nọ sẽ trở về tụ hội.
Vì thế y vui mừng mấy ngày liên tục, vẻ tươi cười trên mặt đều không thể
thu lại, thê tử y mỉm cười đào vò rượu chôn dưới hoa cúc lên, tận tâm
thu xếp, chuẩn bị, nghênh đón người bạn cả nhà họ vẫn đều để trong lòng. Vì thế vào tảng sáng nào đó, có người một tập bạch y, cưỡi bạch mã, một đường đạp hoa mà đến.
Vì thế vô số năm tháng dĩ vãng liền trở về trước mắt, y và người kia nói ngần ấy những lời nói không xong, hoàn
toàn không biết thời gian qua nhanh như điện, y và người kia uống ngần
ấy mỹ tửu ngấm chậm mà kéo dài, lúc say mèm lại không phải vì mỹ tửu.
Biết đâu hảo bằng hữu sẽ tồn tâm cho y một niềm kinh hỉ, không nói không rằng lặng lẽ trở về.
Vì thế vào một buổi hoàng hôn tịch dương như lửa nào đó, y dạy học trò
xong, đạp cỏ xanh hoa rơi quay về, lại nghe thấy một tiếng gọi khe khẽ
phía sau.
Đông Ly.
Nghe tiếng quay đầu, người nọ mỉm cười trước một dải rừng trúc xanh biếc, tịch dương mạ bạch y thành màu vàng nhàn nhạt.
Vì thế trong khoảnh khắc mắt hơi ướt, rồi lại không tự giác cười rộ lên,
vui mừng từ trong ***g ngực dần dần tràn ra, dù là gió đêm lướt qua bên
cạnh, hoa rơi tung bay trên đỉnh đầu, đều trở nên nhu hòa đẹp đẽ.
Người nọ lúc này lại không kiên nhẫn vào nhà làm khách, mà là kéo tay y, không phân trần kéo y cùng dạo bước.
Thê tử y sẽ mỉm cười đứng trước cửa mà tiễn, trong đôi mắt sáng, toàn là ôn nhu và vui mừng vì sự vui vẻ của y.
Bằng hữu bốc đồng kia, sẽ kéo y một đường du sơn ngoạn thủy, ngắm non sông
tráng lệ, dạo đô thị phồn hoa, ban ngày cùng cưỡi một ngựa, ban đêm gác
chân mà ngủ.
Mỗi khi đến phố xá phồn hoa, người nọ sợ còn sẽ
chiếu tính tình cũ, mời mỹ nhân, uống mỹ tửu, tiêu tiền như nước nhưng e rằng chỉ vì cược một khắc sau hoa rơi đầu cành là thành đôi thành cặp,
hay là cô linh linh một đóa phiêu linh…
Mà y, vẫn sẽ mỉm cười nhìn, thấy người nọ vui mừng phóng túng, cũng cảm thấy khuây khỏa vui vẻ.
Thời gian như vậy, là cực tốt đẹp, cực khoái ý, nhưng cũng nháy mắt là qua
mất thôi. Trong một năm, tối đa chỉ một hai tháng, tụ hội xong, lại tiêu sái chia tay.
Y vẫn có một gia đình tốt đẹp, có một đám học trò cực đáng yêu, vẫn sống cuộc sống bình tĩnh mà đầy đủ.
Y vẫn sẽ thường nghĩ người nọ đang tiêu dao nơi nào, vì thế trong lòng
liền dâng lên ba phần ngọt ngào, ba phần ôn nhu, ba phần vui mừng và một phần buồn rầu thấp thoáng.
Người kia, nhất định khiến người ta
ngay cả nhớ y, cũng chỉ có càng nhiều khoái lạc và vui sướng hơn, dù là
ngẫu nhiên lơ đãng mất mát, cũng nhạt đến mức cả bản thân còn chưa chắc
phát hiện.
Cuộc sống như vậy, đủ hoàn mỹ, đủ hạnh phúc, đủ…
Lư Đông Ly lẳng lặng nhắm mắt, nhân tâm sao mà không biết đủ, nhân tính
sao mà tham lam! Y biết nếu hết thảy thuận lợi, mấy năm sau, y hẳn có
thể sống cuộc sống như vậy, thê tử tốt nhất, hài tử tốt nhất, bằng hữu
tốt nhất, sự nghiệp làm tâm tình người ta vui mừng khoan khoái nhất,
quãng thời gian như vậy, không phải không mỹ mãn, y sẽ có rất nhiều
khoái lạc, rất nhiều hạnh phúc, thế nhưng, Kính Tiết, Kính Tiết, khi
ngươi không ở bên cạnh, dù là việc vui mừng nhiều hơn, sự vui sướng ấy
cũng không còn là thuần túy và hoàn toàn nữa.
Cuộc sống như vậy,
ta kỳ thật không phải không vui sướng, ta chỉ là, chỉ là lần đầu tiên
phát hiện, ta sẽ tham lam như thế, cầu toàn như thế, vĩnh viễn không
biết thỏa mãn như thế…
Kính Tiết…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT