Yên Lẫm gập gối quỳ, tiếng nhạc bốn phía phút chốc ngừng bặt, có tiếng vài món đồ rơi xuống đất.
Cả Thanh Hoa cung tựa như nháy mắt bị rút hết không khí, nhất thời tĩnh lặng như thể cả tiếng hít thở cũng nghe thấy.
Song hết thảy đều đã không liên quan đến Yên Lẫm.
Dung tướng của y, nhận được một lễ này của y.
Dung tướng của y, sớm nên được y, thành tâm lễ như thế.
Nhưng y mãi đến hôm nay mới có thể như vậy, quang minh chính đại hướng về
người kia, trịnh trọng như thế, rồi lại đương nhiên như thế, quỳ gối
bái!
Dung Khiêm không hề giật mình, không hề động dung, không hề né tránh.
Giờ khắc này, y không phải thần tử của Yên vương, y không phải Tể tướng Yên quốc, y chỉ là sư phụ Yên Lẫm, chỉ là người mà thiếu niên kia trong
suốt đời này thân nhất kính nhất tin nhất trọng nhất.
Y biết,
thiếu niên kia cần một lễ này để biểu đạt tâm ý của mình, y cũng biết
thiếu niên kia, cần một lễ này, một lần nữa xác nhận tâm ý của nhau.
Y vẫn đứng ở đó, mỉm cười ngóng nhìn, bình tĩnh tán thành. Không do dự,
không thấp thỏm, không nhắc nhở thiếu niên quân chủ kia, tất cả những
vấn đề liên quan đến quốc gia, quân vương, lễ pháp, quy tắc.
Buổi lễ đội mũ này, chỉ thuộc về hai người.
Đây là nghi thức giữa họ, là tất cả nỗ lực của một người, là tất cả hồi báo của một người, là tất cả thâm tình của một người, là tất cả cảm niệm
của một người, là một niệm tưởng phải mãi mãi lưu giữ trong lòng hai
người, hết thảy hết thảy, chỉ thế mà thôi.
Y mỉm cười tiếp nhận
lễ bái của một đệ tử, đó là học trò của y, đó là kiêu ngạo của y. Về
phần thân phận đế vương, sớm đã chẳng hề quan trọng.
Yên Lẫm cũng mỉm cười chậm rãi đứng dậy, từ đó một lễ mới thành.
Yên Lẫm lại từ từ đến trước bậc tây, chậm rãi quỳ ngồi xuống, Dung Khiêm
chầm chậm đưa tay tháo mũ giúp, lại lấy lược chải tóc, ngón tay còn linh hoạt xuyên qua tóc Yên Lẫm.
Trên bậc đông, Phong Kính Tiết nâng chén uống một ngụm.
Yên Lẫm… Ngươi biết y phải đi, nhưng ngươi lại không thể biết, kỳ thật y vẫn chưa từng muốn đi. Y kỳ thật đã vì ngươi mà ở lại.
Buổi chiều hơn mười ngày trước, khi Phong Kính Tiết thả tín ưng, mang đi hồi âm cho Lư Đông Ly, khi Dung Khiêm cuối cùng mở miệng, cho Phong Kính
Tiết hay y đã quyết định rời đi, Phong Kính Tiết cũng từng thập phần vui vẻ.
“Ngươi đã sớm nên quyết định như vậy! Làm hại ta cứ lo lắng
thay ngươi. Nói đến Yên quốc hiện tại, trên cơ bản cũng coi như là quốc
thái dân an, mọi sự đều trôi chảy. Quả thật chẳng có chuyện gì cần ngươi nhất định ở lại. Thân thể ngươi rách nát như vậy rồi, cho dù ta lấy keo vạn năng cũng không cách nào dán trọn vẹn cho ngươi nữa. Có thể trở về
Tiểu Lâu, giải quyết những khổ nạn này sớm một chút, mới là tốt nhất,
cầm được buông được, đây mới là cách làm của người thông minh.”
Nhưng khi đó, Dung Khiêm lại mỉm cười lắc đầu: “Kính Tiết, ngươi đại khái
hiểu lầm rồi. Ta sẽ rời đi, chỉ bởi vì với thân phận của ta, thật sự
không thích hợp ở lại trong cung lâu dài, ta cũng không nguyện ý can dự
triều đường nữa. Dưới tình hình như vậy, ta còn ở lại trong kinh, sẽ chỉ làm rất nhiều người lo lắng, nhưng ta không hề có ý định quay về Tiểu
Lâu.”
Phong Kính Tiết chỉ ngẩn ra: “Ngươi muốn đi, lại không chuẩn bị về Tiểu Lâu?”
Dung Khiêm nhẹ nhàng nói: “Ta không yên tâm, Kính Tiết. Có lẽ điều này rất
ngu xuẩn, nhưng ta cứ không yên tâm được! Y xuất sắc hơn, mạnh hơn, có
bổn sự hơn, trong lòng ta vẫn phải lo lắng. Lúc có việc bất ngờ xảy ra, y sẽ vô thố, y sẽ cuống cuồng, y sẽ lo lắng, y sẽ bị thiệt, y sẽ… muốn có ta ở bên cạnh, mà ta lại không cách nào làm được.”
Y cười hơi
không thể nề hà: “Kính Tiết, ta không thể về Tiểu Lâu, từ đây chỉ nhìn
hết thảy bi hoan ly hợp của y trong màn hình. Ta rời khỏi, là để bản
thân ta sống phong phú hơn, cũng là để y không cần đối mặt với áp lực
quá lớn, ta rời khỏi, là vì khi tất yếu, có thể càng thoải mái càng tự
nhiên trở về đối mặt với y, mà không phải chỉ làm như công thành lui
thân, không chút lưu luyến vĩnh viễn không gặp. Không, Kính Tiết, ta
không thể về Tiểu Lâu. Cái giá vĩnh viễn không gặp lại, y có thể vì ta
nén đau đối mặt, ta lại không nỡ bắt y chịu đựng đau khổ như vậy.”
“Như vậy, đau khổ của ngươi thì sao?” Phong Kính Tiết nhìn thân hình gầy yếu của y.
Phong Kính Tiết cúi đầu, suy nghĩ một hồi, mới nói: “Nếu ngươi thật sự không
muốn vĩnh viễn bỏ y lại, cũng cứ về Tiểu Lâu một chuyến trước đi. Lợi
dụng khoa học kỹ thuật của Tiểu Lâu, chữa khỏi thân thể ngươi trước, sau đó lại ra đây là được. Làm như vậy mặc dù là vi quy nghiêm trọng, nhưng lần trước ngươi tùy ý sử dụng *** thần lực, đã phạm vào nội quy nghiêm
trọng nhất, thậm chí là trái với thiết luật của cục thời không, thành
tích cũng rớt hết rồi. Hiện tại là rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không
lo. Dù sao ngay cả xử phạt nghiêm trọng nhất ngươi cũng đã chạy không
thoát, thế tội danh nhiều hơn chút nữa lại có gì hệ trọng? Khinh Trần
không phải cũng làm như vậy sao? Trực tiếp dẫn Địch Cửu về Tiểu Lâu, bản thân lại chuẩn bị tùy thời vi quy xông ra ngoài.”
Dung Khiêm chỉ lắc đầu: “Kính Tiết, ta không phải Khinh Trần, chuyện Khinh Trần có thể làm, ta không làm được. Có lẽ là ta bảo thủ, nhưng có mấy nguyên tắc,
ta không muốn vứt bỏ.”
Y mỉm cười: “Lúc trước ta vi quy sử dụng
*** thần lực, là một bất ngờ. Trước đó, ta chưa bao giờ nghĩ đến ta sẽ
làm như vậy, sau đó, ta kỳ thật cũng không hề oán trời trách đất. Quy
tắc của chúng ta, có lẽ không phải hoàn thiện nhất, không phải tốt nhất, nhưng sự tồn tại của nó, tự nhiên có đạo lý của nó. Hơn nữa trong thời
không này, chính bởi vì có những quy tắc này, mới có thể cam đoan tất cả học trò đều có thể mô phỏng bình thường, mà không phải mỗi người tùy ý
làm bậy.”
Dung Khiêm lắc đầu: “Kính Tiết, ta không thể ngay từ
đầu đã không định tuân thủ bất cứ quy tắc gì của Tiểu Lâu, rồi lại còn
tùy ý đi hưởng thụ khoa học kỹ thuật của Tiểu Lâu. Ta có khổ nạn, liền
lợi dụng Tiểu Lâu giải trừ giúp, sau đó lại thoải mái phá lâu mà ra, bất chấp lập trường của Tiểu Lâu… Loại sự tình này, ta không làm được.
Đường của ta, do ta tự mình lựa chọn, có hậu quả gì, hiển nhiên cũng đều do ta tự mình gánh vác. Nếu như chúng ta vô luận làm gì, tùy thời đều
có thể kéo lực lượng Tiểu Lâu xử lý vấn đề, giải quyết phiền toái thay,
vậy thì hết thảy chúng ta làm, làm sao xưng được là chọn lựa, nói được
là hy sinh? Căn bản chẳng cần đấu tranh tư tưởng gì, rất dễ dàng, chúng
ta đã có thể làm người vĩ đại nhất. Loại sự tình này, ta…”
Y lại ra sức lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ ta thật sự rất buồn cười, nhưng mà đây là quyết định của ta.”
Phong Kính Tiết không nhịn được cười khổ. Học sinh ngoan ôi học sinh ngoan,
vĩnh viễn đều tuân thủ nội quy, phục tùng chỉ huy, ngẫu nhiên mất khống
chế một lần như vậy, lại rước lấy xử phạt nghiêm khắc nhất, nhưng cho dù là như thế, vẫn còn không chịu đại biến tâm tính, trong xương cốt vẫn
là một học sinh ngoan.
Nói đến thì mình cũng từng nên được tính
là một học sinh ngoan nhỉ? Nhưng sao lại chưa từng có đấu tranh tư tưởng thế này? Quả nhiên, người vừa bị cám dỗ, vừa gặp phải ải khó là khảo
nghiệm ra bất đồng ngay mà.
Tên Tiểu Dung này, nếu có thể có một
nửa tiêu sái tùy tính chịu biến báo của Phương Khinh Trần, thế thì sẽ
bớt được bao nhiêu khổ.
“Ngươi không trở về Tiểu Lâu, cũng không ở lại nữa, vậy ngươi muốn đi đâu?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT