Y trả lời thản nhiên như vậy, thoải mái như vậy, vẻ mặt giáo sư Trang lại càng thêm trịnh trọng: “A Hán, em nên biết, cục quản lý thời không vẫn
dõi chặt máy tính chủ của chúng ta, Tiểu Dung còn là học sinh của tôi,
một khi bị xử phạt, tôi cũng chẳng thể làm gì, huống chi Địch Cửu chỉ là một người ngoài. Cả tôi cũng không làm được gì, em căn bản không thể…”
A Hán chợt mỉm cười: “Tôi làm được, tôi có thể…” Y mỉm cười, mở rộng hai tay.
Y muốn cứu người kia, vì thế y không tiếc đối kháng quy tắc của thế giới, phép tắc chí cao vô thượng.
Không cần đấu tranh, không cần lo lắng, y vẻn vẹn là, không thể nhìn người kia chết, chỉ thế mà thôi!
Khuôn mặt, cổ, cánh tay, trên những chỗ da thịt để trần của A Hán, dần dần
tràn đầy màu đen, những vết rạn chồng chéo như mạng nhện, tựa như đồ gốm sấy nóng vô cùng bị nước lạnh hắt lên.
Từng luồng khói nhẹ nhàn nhạt, từ trong vô số những vết rạn kia lượn lờ bốc lên, vờn quanh y, thân hình y trở nên mơ hồ.
“A Hán!”
Trong lòng chấn động mạnh, giáo sư Trang xông lên trước, rồi lại lập tức bị
khí trường cường đại không gì sánh bằng bên người A Hán đẩy bay ngược ra sau.
“Giáo sư, đừng ngăn tôi. Các người không ngăn được tôi đâu.”
A Hán ngẩng đầu, cuối cùng dùng mắt trần, thoáng nhìn cành lá rợp trời kia, thoáng nhìn trời xanh sau cành lá kia.
“Xin lỗi.”
Từng vết rạn kia lan ra, cường quang màu trắng phá bung thân thể A Hán, ngàn vạn đường bắn ra bốn phía. Giữa khoảng rừng rậm âm u, chỉ còn một quầng sáng trắng chói mắt, tựa như một vầng thái dương.
Từng điểm tro tàn, xương thịt hóa thành, theo ánh sáng tản ra.
“A Hán!”
Lực lượng của giáo sư Trang mặc dù mạnh hơn xa các học sinh của mình, nhưng so với A Hán, lại bé nhỏ không đáng kể. Lúc này, ông thân bất do kỷ bay ngược không ngừng, trên mặt lại sớm tái nhợt, đây là lần đầu tiên từ
khi A Hán sinh ra đến nay, toàn lực triển hiện lực lượng cường đại không gì sánh bằng của mình như thế, mà làm đạo sư, lòng ông lại vẫn trầm
xuống, trầm xuống.
A Hán cường đại. Cường đại đến mức toàn vũ trụ đều từng chú ý y như thế…
Hiện tại, khí trường cường đại không gì sánh bằng, đang lấy thân thể y làm
trung tâm, tuôn trào ra bốn phương tám hướng. Mọi người bên cạnh y đều
không thể không lui lại, toàn lực triển khai *** thần lực cường đại để
bảo vệ mình.
Giáo sư Trang lớn tiếng hô hoán một cách liều mạng:
“A Hán! Không thể! Em vừa tỉnh lại, bản thể *** thần đã bị thương, em
còn muốn ép phát *** thần lực, sẽ bị thương tổn không thể đảo ngược! A
Hán. A Hán…”
A Hán chỉ mỉm cười một thoáng.
Rốt cuộc thế
nào coi là thương tổn không thể đảo ngược đây, với thế nhân mà nói, sinh mệnh chỉ có một lần, thân thể chỉ có một cái. Từng ấy năm qua, Địch Cửu vì y, lại đã chịu đựng bao nhiêu lần thương tổn không thể đảo ngược?
“Xin lỗi, tôi đã tạo thành quá nhiều phiền toái và quấy nhiễu cho mọi người
như vậy, lần này, còn phải ảnh hưởng mô phỏng của toàn ban. Nhưng đây là biện pháp duy nhất tôi biết, có thể cắt đứt khống chế của cục thời
không. Xin lỗi, tôi vì việc riêng của mình, đã làm phiền mọi người.
Nhưng tôi thật sự… Tôi thật sự muốn Địch Cửu sống tiếp, tôi không muốn
tôi đã tỉnh lại, tôi đã minh bạch hết thảy, y lại chỉ có thể sống thêm
một ngày!”
Giữa rừng rậm, quầng sáng màu trắng kia, chậm rãi bay lên không trung. Càng lúc càng sáng, càng lúc càng mạnh.
“Thì ra, nhân tính thật sự vốn là ích kỷ… Kỳ thật, tôi cũng là một tên cực
kỳ ích kỷ, lại phải đến hôm nay tôi mới biết. Nhưng mà, tôi nghĩ, tôi
vĩnh viễn, vĩnh viễn, sẽ không hối hận!”
Gió lốc đủ để xé toang
trời đất, bắt đầu lấy y làm trung tâm quét ra bốn phía, mà thanh âm của y lại lấy lực lượng của *** thần, rõ nét vang trong óc giáo sư và các
bạn.
Ngoài Vạn Sơn, trước khoảng rừng rậm, có một ngôi nhà tranh con con tạm thời dựng lên.
Ngoài ngôi nhà tranh, trên hai mỏm đá lớn, Địch Nhất và Địch Tam bầu bạn nhau ngồi xếp bằng, lẳng lặng luyện công.
Họ vẫn như vậy, canh ngoài Vạn Sơn, chờ kết cục cuối cùng. Chờ một ngày
nào đó, Phương Khinh Trần ôm thi thể Địch Cửu ra trả lại cho họ, và còn, cho họ hay tin tức về A Hán.
Mà hôm nay, dường như không hề có gì bất đồng với vô số ngày họ vốn chờ đợi.
Gió nhẹ phả vào mặt, tiếng chim chóc, mùi hoa quả, cuối thu quang đãng,
trời xanh như tẩy, mây trắng như bông, chậm rãi bay theo gió.
Đất trời yên tĩnh, không nghe thấy tiếng mãnh thú rống.
Ở nơi họ không nhìn thấy, hươu sao vươn dài đầu lưỡi, quấn từng xâu quả mọng ngon lành mà dinh dưỡng phong phú.
Lũ sóc bận rộn chôn giấu mớ quả hạch, nhảy như thoi đưa trên mặt đất trong rừng, cái đuôi xù vui vẻ lắc lư khe khẽ.
Đột nhiên, đám động vật nhỏ vô hại đó, toàn bộ cảnh giác ngừng lại, phập
phồng cánh mũi, ngửi tin tức không tầm thường trong không khí.
Cảm thấy chấn động nhè nhẹ bên dưới, Địch Nhất và Địch Tam đồng thời cảnh
giác mở mắt, kinh ngạc nhìn vô số chim bay cá nhảy, ùn ùn ngợp trời đất, từ trong rừng lao ra như bay.
Sinh linh sợ người, mãnh thú ăn thịt người, tụ thành một luồng nước lũ,
hoảng hốt túa ra, giống như căn bản không nhìn thấy họ, lao thẳng vào
mặt, lại ào qua bên hông họ.
Họ, còn có hai tảng đá lớn bên dưới, như hai hòn đảo nhỏ bất động giữa dòng nước xiết.
Là đi, hay ở lại?
Trong dị biến thiên địa, họ lại do dự thoáng chốc.
Tiểu Lâu, thần nhân tiên cảnh kia, trung tâm dị biến kia, có người họ không yên lòng.
Bỗng nhiên thiên địa rung chuyển, núi lở đất nứt, rền vang như sấm! Với bản
lĩnh của hai người mà cơ hồ đứng tấn cũng không xong, giữa hỗn loạn, chỉ kịp kinh hoàng nhìn nhau một cái, lại đột nhiên cảm thấy một cỗ lực
lượng cực nhu hòa quấn lấy người, bay đến phương xa tít tắp.
Người bình tĩnh hơn, bỗng nhiên rơi vào hoàn cảnh khó tin như thế, cũng không khỏi phải khiếp sợ không hiểu, mà càng làm họ hoảng hốt, lại là trên
không trung Vạn Sơn, giữa vô số chùm tia sáng rực rỡ, một bóng người mơ
hồ, đã bay đến chỗ cao nhất.
Thiên địa chấn động, cả thế giới u
ám, người nọ giữa đất trời, tất cả ánh sáng, tất cả gió lốc, đều sinh ra từ y, do y mà đến, y là sấm sét, y là chớp giật, là gió cả, là thái
dương, y là… A Hán…
Khoảng cách xa như vậy, người nhỏ xíu như
vậy. Nhưng mà, họ lại cảm thấy mình phân phân minh minh nhìn thấy được,
đôi mắt A Hán xa xa ngưng nhìn kia.
Ánh mắt không còn trong suốt, sâu thẳm như vậy, lại có vẻ quan tâm và tình cảm sâu sắc trước kia chưa bao giờ nhìn thấy.
“Ta không sao rồi, về sau đừng lo nghĩ cho ta nữa, phải tốt với bản thân
một chút, tốt với người mình yêu mến một chút, ta không thể ở bên các
ngươi, nhưng sẽ mãi dõi theo các ngươi, còn có… gặp Địch Cửu, nhớ bảo
với y, nhất định, nhất định, phải tốt với mình một chút.”
Thanh âm kia không hề là từ phương xa truyền đến, lại không dưng vang lên trong lòng, quanh quẩn trong đầu.
Vẫn là giọng điệu hơi vụng về, ngôn từ hơi ngốc nghếch như vậy, lại đột
nhiên làm người ta quên mất kỳ cảnh kinh thiên trước mắt này, quên mất
lời Phương Khinh Trần từng nói, họ vốn là thần linh, chỉ khiến người
không dưng xót xa, không hiểu mà ghi nhớ vững vàng, người này, là A Hán, là A Hán rất ngốc nghếch, không có họ nhọc lòng chiếu cố là luôn bị
thiệt kia.
Nhưng mà, A Hán kia, đã là họ không thể chạm đến, không thể tiếp cận nữa.
Y cao cao tại thượng, y thoáng như thần ma, dưới chân y, cả tòa Vạn Sơn
đều đang rên rỉ, đang sụp đổ, đang than khóc. Đại địa rách toác, sơn
xuyên đổ sụt, vô số cây cối bị nhổ văng lên trời.
Tình cảnh như vậy, giống như ảo mộng ma cảnh.
Nhìn một lần, vĩnh viễn không thể quên.
Mà thân thể họ còn đang không ngừng được lực lượng nhu hòa kia bảo hộ, đưa đi xa xa, thẳng hướng phương xa, phương xa, cho đến khi vô luận họ kiệt lực dõi trông thế nào, ngay cả không trung trên Vạn Sơn cũng chẳng thể
thấy nữa.
Năm đó, khi sách sử các quốc ghi lại việc lạ phát sinh ở Vạn Sơn năm này, đều dùng câu chữ cùng loại.
Trời đất sụp, bốn chiều gián đoạn, sông chảy cạn.
Trăm dặm Vạn Sơn, một đêm san bằng, Tiểu Lâu từ đó, không thể tìm nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT