“Nhưng Tiểu Lâu chỉ coi thế nhân là sâu kiến. Mô phỏng như vậy, thật có thể
cho chúng ta học tập hiểu được tình cảm, quý trùng sinh mệnh? Chỉ coi
mình là đang trà trộn giữa sâu kiến, đây là học tập, hay chỉ đang lấy
một phương thức khác để chơi đùa?”
Ngô Vũ đột nhiên khe khẽ than một tiếng: “A Hán…”
Cô đột nhiên ý thức được, thế giới này hoang đường như vậy. Chưa bao lâu, A Hán là người lạnh lùng nhất, không dễ dàng bị hấp dẫn, bị ảnh hưởng
nhất kia. Thiên tính của y, chính là không hề quan tâm hết thảy.
Nhưng biết đâu… biết đâu chính bởi vì y chưa từng quan tâm, cho nên trước giờ trong lòng không thể phân rõ khác biệt giữa họ với thế nhân, cũng chưa
từng có thể cách ly mình và cả thế nhân ra. Y đối đãi mọi người đều bình đẳng, bất kể y thân ở nơi nào, hoặc là ở chung với ai, phương thức cư
xử đều không khác gì.
Nhưng phương thức cư xử như vậy, đối với
những người Tiểu Lâu rời xa thế giới của mình này mà nói, thật sự nguy
hiểm quá mức. Cư xử như vậy, khi y mở mắt, chân chính bắt đầu để ý, sự
để ý của y, phản ứng của y, vậy mà ngược lại so với họ, còn kịch liệt
hơn nhiều, còn… vướng víu hơn nhiều.
“A Hán, có lẽ cậu sẽ cảm
thấy, chúng ta đối với người thế gian bình thường, vẫn không tôn trọng
như với đồng loại của chúng ta. Tôi cũng không cách nào phủ nhận, có lúc chúng ta đích xác sẽ có một loại cảm giác ưu việt cao cao tại thượng,
đối với hỉ nộ ái ố của thế nhân, đều phải tương đối coi thường một chút. Nhưng A Hán, chúng ta không hề là đồ bại hoại thiên tính tà ác, chúng
ta cũng đều biết rõ ràng, họ không hề là nhân vật trong trò chơi, biết
họ đều là những người sống. Thời điểm ở cùng họ, chúng ta có lẽ sẽ không hoàn toàn đầu nhập như họ, nhưng cũng sẽ không như cậu nói, coi họ là
sâu kiến. Chúng ta… Chúng ta đối với họ, phải ít quan tâm hơn giữa bạn
học một chút, thế nhưng, càng nhiều không phải bởi vì cảm giác ưu việt
gì đó, mà chỉ là bất đồng xa gần thân sơ. So với thời gian ngàn năm vạn
năm, duyên phận của chúng ta và thế nhân, chung quy chỉ là tạm thời.”
Biểu tình của A Hán vẫn bình tĩnh không gợn sóng. Y chỉ lẳng lặng đứng đó,
nghe thầy y, bạn y, khuyên giải cố gắng mà thành khẩn như thế, rồi lại
thẫn thờ không đáp.
Phản ứng thế này, quả thực hoàn toàn không giống A Hán mọi người biết kia.
Trường diện nhất thời giằng co. Giữa núi rừng, mười mấy người đứng đối nhau, lại đều lặng thinh không nói gì.
Cửa ra ngoài rừng đã bị giáo sư nghiêm túc ngăn trở. Chung quanh là bạn
học, là đồng bạn, người người như lâm đại địch, đang vì y mà lo lắng, vì y, thấp thỏm bất an…
A Hán ngẩng đầu, xuyên qua đại thụ chọc trời cành lá vươn dài, lại vướng víu một chỗ kia, nhìn không trung vỡ vụn nọ.
Y, đã cho họ thêm phiền toái. Trời xanh mây trắng vốn xa xôi vô biên, theo gió lay động vụn vặt giữa bóng cây lá rậm rạp, lại gần đến mức phảng
phất ngay trước mắt.
Thời tiết hôm nay rất tuyệt.
Thích hợp luyện võ.
Thích hợp ngủ gật.
Thích hợp phơi đệm chăn. Thích hợp đi gặt, thích hợp cạo mủ.
Thích hợp để các sư phó trong giáo phường, dọn đàn sáo ra chậm rãi đàn ca.
Thích hợp để sâu ăn lá, thích hợp để chim ăn sâu, cũng thích hợp để rắn ăn chim.
Đã là giữa thu. Trên những cành đại thụ rụng lá, từng lớp đỏ đang lan ra.
Một chú chim nhỏ kéo hai sợi lông đuôi dài trắng ***, lướt qua đầu họ,
bỗng chốc ẩn vào giữa một phiến sặc sỡ kia. Lưu lại vài tiếng chiêm
chiếp véo von.
Lộc nhung sừng tê, trước nay là đạo rước họa.
Ngoài Vạn Sơn, loại chim tiên linh này, đã sớm tuyệt chủng. Chính bởi vì chiếc lông đuôi xinh xắn kia của nó, thật sự rất thích hợp tô điểm trên tóc mây của danh môn khuê tú, phi tần quý nhân.
Cũng chỉ có ngoại vi Tiểu Lâu vết chân hiếm thấy này, chúng mới có thể vẫn vô ưu vô lự mà tự tại bay lượn như thế.
Bảy trăm năm.
Bảy trăm năm trước, hết thảy những điều này, cũng phát sinh trước mắt A Hán, chỉ là y không thể nhìn thấy, không thể nghĩ đến.
Bảy trăm năm… Nếu như muốn nói bảy trăm năm qua, y không học được gì cả, đó thực sự chỉ là lời dối lòng.
“Cho dù cuộc mô phỏng này với chúng ta mà nói, không hề quá đáng lắm, nhưng
với người của thế giới này thì sao? Xa gần thân sơ… không, đây không chỉ là xa gần thân sơ trong lòng chúng ta. Chế độ của Tiểu Lâu, từ gốc rễ
đã nhất định coi người nơi này là sâu kiến, cũng đang bắt buộc chúng ta
coi họ là sâu kiến.”
Vẻ mặt dần dần có chút phẫn nộ, y nhìn chằm chằm những người bạn cùng y, từ một chỗ khác trong thời không xa xôi đi đến nơi này.
“Tiểu Dung, Kính Tiết, còn cả… Khinh Trần! Tại sao họ phải bị phạt? Tại sao
cứ là họ, không qua được mô phỏng? Là bởi vì họ cũng trì độn giống tôi,
là bởi vì họ không học được tình cảm, chưa đạt được yêu cầu của mô phỏng sao? Không phải! Bao quát thầy, cũng lần lượt khuyên tôi, đừng coi mô
phỏng này là thật, là có thể qua cửa, sẽ không bị thương. Nhưng nếu đã
hiểu được tình cảm, làm sao có thể không đầu nhập, nếu đã đầu nhập, làm
sao có thể không quý trọng thế nhân? Nhưng vô luận bản thân chúng ta đối đãi họ như thế nào, trong chế độ của chúng ta, họ tính là gì? Tính là
gì?”
A Hán gần như gào thét.
“Họ đầu nhập cả đời, với
chúng ta lại chẳng qua là một chớp mắt. Để họ dùng hết tâm huyết, lại
chẳng qua là một trò chơi của chúng ta. Để họ không hay biết gì, trở
thành đồ chơi của chúng ta. Để chúng ta vì đủ loại luận đề, giày vò tới
lui, tùy ý thay đổi sinh mệnh của bao người như vậy, điều này công bằng
sao, công bằng sao?”
Trong lòng y nghĩ, là trong ảo cảnh, Địch
Cửu giây lát bệnh cốt gầy gò rời rạc, nháy mắt ho hết máu tươi cả một
đời. Là Địch Tam vì tìm thuốc giúp y mà kết thù tứ phương, khổ chiến nơi nơi, thương tích đầy mình, là Địch Nhất luôn cùng thê tử tụ ít mà ly
nhiều, thiên nhai bôn ba, cúi đầu khom lưng, cầu người khắp chốn.
Họ không hề biết gì, họ đầu nhập tất cả sinh mệnh và chân tâm, tất cả nỗ
lực và kiên trì, lại chỉ là vì người ngoài nhất thời tùy hứng ngủ say.
Họ không biết chuyện họ coi là tày trời, với y chẳng qua nhẹ như mây
khói, họ để ý hết thảy y đã làm, lại không biết, sở dĩ y có thể “vĩ đại” như vậy, “thiện lương” như vậy, lần lượt lấy ơn báo oán như vậy, chẳng
qua là bởi vì, kỳ thật y căn bản chẳng cần sợ hãi tử vong.
Bởi vì không thèm để ý, cho nên y có thể làm người tốt nhất tốt nhất, lại hại
người khác vì y mà hết lần này đến lần nọ, hủy diệt sinh mệnh sống động
tốt đẹp nhất.
Y như thế, những người khác lại như thế nào đây?
Trong sinh mệnh của họ, làm sao không có một lại một người, vì cái gọi
là mô phỏng không công bằng này, bị hy sinh triệt để mà không biết.
Tiểu Lâu có thể tùy ý giết người diệt khẩu, phàm là sinh mệnh trí tuệ tiến
vào trong phạm vi Tiểu Lâu, vô luận là có tâm hay vô tâm, không phải bị
xóa bỏ thì chính là bị chuyển dời đến tuyệt cảnh trọn đời không thể
thoát thân. Phàm là người có khả năng biết chân tướng Tiểu Lâu, cũng lập tức bị thiên lôi đánh thành tro bụi.
Bất cứ một người nào uy
hiếp đến căn nguyên sinh mệnh của học trò, vô luận là chủ động hay bị
động, đều sẽ bị thầy không chút do dự quyết định hủy diệt. Tiểu Lâu có
thể lạnh lùng nhìn thế nhân chìm nổi giãy giụa, có thể lạnh lùng nhìn
thế nhân bởi vì không hiểu thiên cơ, lần lượt vì người trong Tiểu Lâu mà sinh tử si cuồng, nhận hết khổ sở.
Rõ ràng biết sự bất đắc dĩ
của thế nhân, chân tâm của thế nhân, cũng không cho các học sinh lộ ra
một chút tiếng gió, không được vươn một ngón tay giúp đỡ. Dưới quy tắc,
phàm là kẻ mạo phạm, bất luận căn do, toàn bộ phải giết phải hủy phải
diệt, thái độ như vậy, rốt cuộc có gì bất đồng với bóp chết một con
kiến?
Hết thảy những điều này, công bằng sao? Công bằng sao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT