Thanh âm của A Hán nhẹ như nói mớ, trong lòng Phương Khinh Trần lại chấn động mạnh.
A Hán quay đầu nhìn y, mỉm cười, ánh mắt và vẻ tươi cười đều xa xôi phảng phất trước ngàn vạn đời: “Khinh Trần, giúp ta nói với y, phải đối tốt
một chút với mình.”
Ngay sau đó, ngón tay y đã nhấn nút máy thuấn di.
Một trận quang hoa lướt qua, trong phòng ngủ đông đã không còn bóng dáng A
Hán. Phương Khinh Trần sắc mặt đại biến, xông thẳng ra ngoài, cao giọng
hô lên: “A Hán không thích hợp! Giáo sư! Chặn y lại!”
Không cần
Phương Khinh Trần kêu, khi máy tính trung ương nhận thấy có một máy
thuấn di trực tiếp chuyển dời người ra bên ngoài Tiểu Lâu, đã đưa ra
cảnh báo cho giáo sư Trang, mà giáo sư Trang cũng ngay lập tức khởi động thiết bị truyền tống chặn lại.
Các học trò khác, bất kể đang ở
chỗ nào, đang làm chuyện gì, vừa nghe tiếng báo động của máy tính trung
ương, cũng đều nhao nhao dùng các loại phương thức chạy đến.
Thiết bị thuấn di của Tiểu Lâu, bị quy tắc hạn chế, di chuyển không thể vượt
khỏi phạm vi Tiểu Lâu, cho nên A Hán chỉ có thể dừng lại ở tầng ngoài
cùng Vạn Sơn, phía trước, có cây cối trùng trùng ngăn cách tầm mắt.
Người vẫn canh vẫn chờ ngoài núi, là Địch Tam và Địch Nhất.
Y chỉ cần như Phương Khinh Trần, thong thong dong dong, xuyên qua cây, là có thể gặp lại họ, song A Hán chỉ bước được ba bước, liền không thể
không dừng lại.
Phía trước quang hoa chợt sáng rực, giáo sư Trang trên mặt ẩn ẩn giận dữ, chặn ngay trước mặt, đang cực nghiêm túc mà
nhìn y chằm chằm: “A Hán, em muốn làm gì?”
Đối mặt với chất vấn
của giáo sư, A Hán trả lời thập phần bình tĩnh: “Tôi chỉ muốn trong
khoảng thời gian cuối cùng, nhìn bằng hữu của tôi một lần.”
Giáo sư Trang không bị đả động: “Em có thể xem trong phòng điều khiển.”
A Hán cũng không chịu lùi lại: “Chỉ có các người, mới thích trước màn
hình lạnh băng, nhìn những người đối đãi mình tốt nhất đó.”
Giáo sư Trang nuốt xuống một tiếng thở dài: “A Hán, đây là quy tắc…”
“Đúng vậy, đây là quy tắc. Tiểu Lâu là quy tắc, luận văn là quy tắc, giết người là quy tắc, diệt khẩu cũng là quy tắc.”
A Hán luôn mơ mơ hồ hồ không giỏi nói năng, giờ này khắc này, lời nói lại sắc bén đâm người.
“Giáo sư, nhiều quy tắc như vậy, nhiều chế độ như vậy. Rốt cuộc là phải để
làm gì? Tiểu Lâu rốt cuộc lại tính là thứ gì! Bắt buộc chúng tôi luân
chuyển hết đời này đến đời khác, nghiên cứu những đầu đề căn bản đã
không cần thiết đó như vậy, rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
A Hán đời
thứ tư, sau khi tự sát quay về Tiểu Lâu, y đã từng gặp giáo sư Trang,
hoài nghi ý nghĩa tồn tại của chế độ Tiểu Lâu, song lúc ấy y chẳng qua
là rất mê mang rất nghi hoặc, muốn tìm kiếm một đáp án.
Mà hiện tại, giọng điệu của y lại mỉa mai mà lạnh băng.
“A Hán, ở thời đại của chúng ta, sinh mệnh cơ hồ có thể tồn tại vô hạn,
tất cả khoa học kỹ thuật, giúp sinh tồn không còn mảy may khó khăn nào
nữa. Chúng ta đã không cần đi truy tìm, không cần đi giao tranh, không
cần đi cố gắng, ngay cả gia đình, đơn vị luân lý kiên cố nhất của nhân
loại này, cũng đã phải học tập trong trường, các em mới có thể biết, vẻn vẹn là thứ từng tồn tại. Mỗi người chúng ta đều là tồn tại cô độc,
chúng ta không cần cha mẹ, không cần con cái, không cần bạn bè, không
cần người yêu. Mà xã hội nhạt nhẽo lạnh lùng như vậy, tiếp tục lâu dài,
tất nhiên sẽ chậm rãi mục nát, cho đến khi khô kiệt.”
Cảm giác
được sự mất ổn định cực mãnh liệt trong cảm xúc của A Hán, lại lo lắng
*** thần y còn bị trọng thương, giáo sư Trang kiềm chế cảm xúc, tận lực
cẩn thận, lấy một giọng điệu tương đối bình thản và hòa hoãn, chậm rãi
phân giải với A Hán.
“Để cho chúng ta một lần nữa học được tình
cảm, học được quý trọng mỗi một chút hạnh phúc trong sinh mệnh, cho
chúng ta quay lại thế giới người với người phải nương tựa chặt chẽ, mới
có thể sinh tồn này, để chúng ta hiểu sự đáng quý của sinh mệnh, là cực
cần thiết. Kỳ thật, mọi người lựa chọn luận đề thế nào, cùng với luận đề này được bao nhiêu ý nghĩa, ngược lại đều không hề là chuyện quan trọng như vậy, quan trọng, chỉ là quá trình mọi người đi thực tiễn kia. Đương nhiên, chế độ này không hề hoàn mỹ, nó tự nhiên có rất rất nhiều chỗ
thiếu sót, nhưng mà trên thế giới này, vốn cũng không tìm được chế độ
nào, có thể xưng là tuyệt đối hoàn mỹ. Chỉ cần chỗ ích của nó lớn hơn
chỗ hại, thì chúng ta nên tận lực nhẫn nại một số khó chịu và bất tiện,
mà đi tiếp nhận nó.”
“Chỗ ích? Chế độ như vậy, rốt cuộc chỗ nào
có ích, đáng để chúng ta vì nó mà trả cái giá đắt như vậy? Tại sao nhất
định phải bức bách chúng ta đi học tập, bức bách chúng ta đi đối mặt, đi mô phỏng? Trong thế giới của chúng ta, học tập mấy thứ này, rốt cuộc
còn có tác dụng gì? Những người từng học tập đó, cho dù từng có một chút cảm động, từng có một chút lĩnh ngộ, qua mấy vạn năm, chẳng phải sẽ
chậm rãi trong thế giới lạnh nhạt kia, dần dần mài sạch những nhiệt tình này. Tôi vốn sống rất an tĩnh, rất tự tại…”
“A Hán, muốn các em
đi học tập, đi đối mặt, chính là để thay đổi sự lạnh lùng và không để ý
trong thiên tính, nhất là em. Em rõ ràng có được thiên phú vượt hẳn mọi
người, em rõ ràng có thể làm rất nhiều rất nhiều chuyện cho xã hội, thế
nhưng, em lại chỉ muốn một mình ăn ăn ngủ ngủ qua nhân sinh cơ hồ vô
tận…”
“Nhưng đây là tự do của tôi, không phải sao? Pháp luật bảo
đảm thế nhân, có quyền lực lựa chọn cách sống của mình, không phải sao?
Cuộc sống của tôi, người khác có thể đưa ra kiến nghị, có thể cho ra kỳ
vọng, nhưng không thể cưỡng cầu, không phải sao!”
A Hán lại vô lễ ngắt lời thầy: “Đúng vậy! Vĩ nhân, anh hùng, xuất hiện mấy người như
vậy, dường như có thể kéo theo xã hội tiến bộ! Nhưng muốn người ta làm
vĩ nhân làm anh hùng, cũng nên do mỗi người tự nguyện đi làm, mà không
phải mọi người đều dùng lý do chính nghĩa gì đó, đi bắt buộc người khác
làm!”
“A Hán, đây là thái độ nhân sinh của em, tôi không ủng hộ.
Nhưng tôi cũng không thể nói suy nghĩ của em chính là sai. Xã hội của
chúng ta quả thật chấp nhận mỗi người đều nên có thể đưa ra lựa chọn cho sinh mệnh của mình. Nhưng mà A Hán, tôi vẫn cho rằng, thái độ của em
như vậy, là không thể thực hiện. Là một con người, em có thể tùy tiện
sinh hoạt như thế nào, nhưng là một phần tử của cả xã hội, nếu người
người đều như em, thế xã hội nhất định sẽ ngừng phát triển rồi tiêu
vong, cũng chính vì thế, các em mới bị yêu cầu đi mô phỏng!”
Giáo sư Trang rốt cuộc thở dài ra tiếng: “A Hán, em cảm thấy cho em chịu
đựng những điều này, không hề công bằng với em, phải chứ? Thế nhưng,
những điều này lại là mỗi người chúng ta đều nên học tập thừa nhận. Bảy
trăm năm đã qua, em hẳn đã có thể nhìn minh bạch, thế giới quá khứ này
bất đồng bao nhiêu với thời không của chúng ta! Mọi người nơi này, giữa
người với người, có tính tình sai lệch quá nhiều. Có người không nghĩ
tiến thủ, cũng có người tích cực nhiệt tình, mọi người đều tự có lựa
chọn bất đồng. Chính sự phong phú và đa dạng như vậy, sức sống và va
chạm như vậy, xã hội của nhân loại mới có thể từ thời đại hoang dã như
thế, từng chút phát triển đến chúng ta hôm nay.”
A Hán chỉ lẳng lặng đứng đó, trong mắt không nhìn ra bất cứ dao động cảm xúc gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT