Cuộc
sống sau đó đã chứng minh lo lắng của A Hán dường như chỉ là lo thừa.
Hiện tại Địch Phi đối đãi A Hán thực sự rất tốt. Số lần đến chỗ A Hán
dần dần nhiều lên, khi đối mặt với A Hán, trên mặt dần có vẻ tươi cười.
Có thứ gì tốt, trừ phần chính cố định kia của Di viên, những thứ khác
hầu như đều chuyển qua A Hán bên này.
Cho dù thấy A Hán dùng lưu
ly châu Nam Hải y phí hết tâm huyết đoạt về, nằm bò dưới đất chơi bắn
bi, y cũng chỉ cười cười tiến đến chơi cùng.
Chuyện trên giường,
nhìn chung cũng rất khác mọi khi, không còn thô bạo như dĩ vãng, mặc dù
cũng chưa thể nói ôn nhu bao nhiêu, nhưng ít nhiều vẫn chú ý cảm thụ của A Hán.
Chỉ là, Địch Phi vẫn thường bị thương. Chuyện khiêu chiến chẳng những không ngừng, trong phạm vi thế lực của y lại phát sinh bao
nhiêu ám toán, rối loạn, ám sát, y mệt mỏi ứng phó ngòi lửa các nơi, tâm lực đều quá mệt nhọc, còn không thể không vừa tỏ ra yếu thế với người
khiêu chiến, vừa phải bày ra tư thái siêu cường để chấn nhiếp thuộc hạ
mình.
Hầu như chỉ có ở bên cạnh A Hán, y mới thoáng lộ ra vẻ mệt mỏi.
Mỗi một lần, chỉ cần vẻ mặt y hơi ảm đạm nhợt nhạt là A Hán chỉ biết im
lặng ôm lấy y, dùng thân thể mình để ủ ấm y, dùng cánh tay mình chống đỡ cho y, dùng sinh mệnh mình, cho y sinh mệnh.
Mỗi một lần, y cũng chỉ cười khổ lắc đầu: “Đồ đần này.”
Y không thể cự tuyệt A Hán, bởi vì trong trùng trùng nguy cục trước mắt, y càng cần cường đại hơn mọi thời điểm thường ngày. Y không thể cự tuyệt A Hán, bởi vì nếu y ngã xuống, sẽ chẳng ai có thể bảo vệ mọi thứ y muốn
bảo vệ, trong đó bao quát A Hán.
Y chỉ tận lực nắm giữ độ tiến
lui trong đó, chỉ cần có thể thoáng khống chế được thương thế, để không
đến mức ác hóa, để mình khi đối mặt với mọi điều bất trắc đều có thể áp
chế thương thế ứng đối là đủ. Y đành phải tận khả năng giảm thiểu thương tổn A Hán có thể phải chịu. Đại phu giỏi nhất, linh dược tốt nhất, dược thiện sư phụ tốt nhất, dưới mệnh lệnh của y, đều ở trong viên nhà A
Hán, vừa triệu là đến ngay.
Nhưng cho dù như thế, y cũng luôn là
thương cũ chưa lành lại thêm thương mới. Song với y mà nói, chỉ cần
không thương đến nguyên khí thì đều không quá để tâm.
Theo mối
quan hệ của y và A Hán hòa hoãn lại, phòng sự không phải để chữa thương
cũng dần dần nhiều lên. Nhưng bởi vì tinh thần của A Hán quá cường đại,
cảm giác đau đớn và khoái cảm, với y mà nói, cũng không cách nào có xúc
động lớn. Cho nên, Địch Phi thô bạo hoặc ôn nhu, ảnh hưởng với y cũng
đều rất nhẹ.
May mà y từng được huấn luyện tuyệt đối chuyên
nghiệp, cho nên dù chẳng hề cảm thấy thoải mái khoái hoạt thế nào, phản
ứng nên có cũng sẽ không thiếu. Chỉ là, có lúc phản ứng quá nhiều, cũng
không phải chuyện quá tốt.
Tỷ như, khi Địch Phi đang chuyên tâm
vận động, A Hán tay chân quấn chặt lấy Địch Phi, khớp với y như là một
người, lại bỗng nhiên ném ra một câu: “Chủ nhân, ông gần đây thời gian
ngắn hơn trước kia nhiều lắm, có phải sau khi bị thương thì không thể
nữa.”
Địch Phi đang khẩn yếu quan đầu suýt nữa trực tiếp từ trên giường rơi xuống, định thần lại, cắn răng đáp: “Ngươi câm miệng.”
A Hán dần dà cũng chẳng còn kính sợ chủ nhân này lắm, không như trước kia bảo sao nghe vậy, nhún vai: “Lại không cao hứng rồi, ông luôn không cao hứng.”
Địch Phi thở hổn hển lạnh lùng nói: “Trên đời này, lại có chuyện gì đáng cao hứng?”
“Ông mỗi ngày làm ngần ấy chuyện, không phải để cho mình vui vẻ khoái hoạt
sao?” A Hán khó hiểu hỏi “Nếu không phải chuyện mình thích, tại sao phải làm?”
Địch Phi không đáp, ra sức động mấy cái, lúc này mới nghiến răng nghiến lợi: “Loại ngu ngốc như ngươi không thể hiểu đâu.”
“Cả ngày làm chuyện mình không thích, rốt cuộc ai mới là ngu ngốc.” A Hán khẽ lẩm bẩm.
Địch Phi căm hận trừng y: “Người tại giang hồ, thân bất do kỷ ngươi có hiểu không?”
“Cho dù ta tại giang hồ, ta cũng sẽ tuyệt không làm chuyện mình không thích
không muốn làm.” A Hán lớn tiếng phản bác “Người nào tại giang hồ, thân
bất do kỷ? Thật sự không do mình sao? Hay căn bản chưa từng nghiêm túc
suy nghĩ, chưa từng thử. Chuyện không tốt chính là không tốt, chuyện
không chính xác chính là không chính xác, chuyện khiến người khác và
mình đều không vui vẻ, chính là không nên làm, điều này và người có tại
giang hồ không thì liên quan gì?”
Địch Phi đột nhiên trầm mặc, bỗng phục xuống, theo luật động kịch liệt nào đó, hung hãn cắn vai A Hán một phát.
A Hán khẽ kêu một tiếng, nói đây là đau đớn, không bằng nói là kinh ngạc.
Nếm máu và mồ hôi của A Hán, Địch Phi mới trầm giọng nói: “Ngươi không
hiểu, sau phong quang của việc thân tại địa vị cao là áp lực và gánh
nặng thế nào đâu, ngươi làm sao hiểu được? Đi nhầm một bước chính là tan xương nát thịt, đi sai nửa bước, sẽ bị thế nhân coi thường? Có rất
nhiều chuyện, cho dù không thích, cũng không thể không làm, có rất nhiều trận, cho dù không muốn, cũng không thể không đánh.”
“Nếu bản
thân ông không coi thường mình, người khác coi thường ông hay không, có
gì hệ trọng? Nếu bản thân ông không muốn, người khác thật sự có thể miễn cưỡng ông sao?” A Hán vẫn không hiểu.
Địch Phi lạnh mắt: “Đủ
rồi, chỉ biết trốn dưới cánh ta, những mưa gió bên ngoài, ngươi biết
được bao nhiêu? Nếu ta chết rồi ngã rồi, ngươi cho là, ngươi còn được
bao nhiêu ngày an nhàn.”
Lời này lập tức nói trúng tâm bệnh của A Hán, vội vàng nói: “Phải thế nào, ông mới không chết, không ngã?”
Địch Phi biết y quan tâm mình, tuy rằng ngoài mặt lườm y một cái lạnh băng,
trong lòng ít nhiều vẫn cao hứng, rồi lại không thể không thở dài: “Trừ
phi ta là thiên hạ đệ nhất cao thủ, ai cũng không thể đánh bại.”
A Hán bừng tỉnh đại ngộ, hỏi nhỏ: “A, làm thiên hạ đệ nhất cao thủ là
phải thường xuyên luyện công, như vậy võ công mới giỏi, đúng không?”
Địch Phi đang lúc tối tối trọng yếu, chẳng có khí lực trả lời y nữa, chỉ tùy tiện gật đầu, thân thể cấp tốc động mấy cái, mắt thấy sắp đạt tới đỉnh
điểm khoái lạc, bỗng nhiên…
Tay chân vốn quấn chặt lấy y bỗng buông
ra toàn bộ, thời điểm nguy cấp nhất, thời khắc y hoàn toàn không phòng
bị, một thân thể đang nhanh chóng rời khỏi y.
Địch Phi đầu tiên
sửng sốt, lại cảm thấy bên người chợt lạnh, trong lòng cả kinh, sau đó
là một loại buồn bực cực độ trên dưới đồng loạt muốn xuất huyết, y điên
cuồng quát một tiếng: “Ngươi làm gì đó?”
A Hán hấp tấp bò ra hai
bước: “Ta cuối cùng cũng hiểu rồi, tất cả bá chủ anh hùng trong truyện,
tuy nói rất giỏi, nhưng vì sao lại lắm điều không như ý đến thế, chính
bởi vì, mọi người đều ngày cũng vận động, đêm cũng vận động, không có
lúc nào là không nghĩ vận động, gác hết việc luyện công lại, cho nên mới luôn trùng trùng thất bại, hở chút trúng ám toán, hoặc rơi vào âm mưu,
hoặc bị người mưu phản lật đổ. Ta nói, thôi ông đừng không công vận động lãng phí thời gian thế này nữa, người ta không phải nói một tấc thời
gian một tấc vàng, tấc vàng khó mua tấc…”
Địch Phi nếu còn có thể kiên nhẫn nghe y nói cho hết thì đã chẳng phải Tu La, mà là Phật Tổ,
điên cuồng rống một tiếng, hai mắt đỏ lừ kêu lên: “Ta phải giết ngươi.”
Bổ đến đè A Hán không kịp đào thoát không thể động đậy, hạ thể hung tợn
đâm xuống, cứ thế thống khoái lâm li.
Mà lúc này, A Hán vẫn còn
ồn ào: “Vận động này lại chẳng vui, một chút thú vị cũng chẳng có, vừa
không thoải mái vừa lãng phí thời gian như vậy, có nhiều thời gian đến
thế, tại sao ông không luyện công, làm thiên hạ đệ nhất cao thủ, không
ai có thể lật đổ nữa, tốt biết mấy.”
Y ở đây vì tương lai an nhàn của mình mà kêu la không ngừng, về phần tự tôn tự tin phương diện nào
đó của ai đó, cứ thế bị đâm đầm đìa máu tươi, y lại hoàn toàn không ý
thức được.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi đi, giữa Địch Phi và A
Hán, mặc dù không ngừng đụng chạm, nhìn chung vẫn tường an vô sự. Chí ít A Hán không bị chỉnh gần chết nữa, mặc dù khi tức giận, Địch Phi cũng
sẽ đập nát cả phòng, trừ A Hán ra thì chẳng còn một thứ hoàn chỉnh.
Tuy rằng A Hán bắt đầu ra sức từ chối việc vận động, mỗi lần gặp mặt đều
hết mực khuyên bảo Địch Phi đi luyện công đàng hoàng, bất quá, cuối cùng y vẫn nhớ bổn phận của nam sủng, nếu Địch Phi khăng khăng, y cũng không cự tuyệt.
Cái ngày sự tình phát sinh đó, ánh dương xán lạn, Địch Phi đi qua chiếc cầu cong cong, chợt thấy một gốc hoa đào bên hồ nước,
nở tươi đẹp đoạt mắt người, ánh nước dưới ao, đều là màu hồng rực rỡ.
Y bất giác mỉm cười, không biết vì sao, bỗng nhớ cái người luôn lười biếng trốn trong tiểu viên, không muốn đi lại nửa bước kia.
Cảnh xuân tươi đẹp như thế, sao có thể để tên lười kia cô phụ được.
Là ngày đó đặc biệt nhàn rỗi chăng? Là ánh dương ngày đó đặc biệt ấm áp,
là hoa nhi ngày đó đặc biệt tươi đẹp chăng, cho nên, y đột nhiên không
muốn đi làm việc. Cười bảo người dọn bàn cạnh gốc hoa bên hồ nước, sai
người đi gọi A Hán đến bồi y ngắm cảnh.
Lúc A Hán đến, vẫn đăm
chiêu ủ dột, thấy y liền mở miệng nói ngay: “Nhàn nhã như vậy, có thời
gian như vậy, tại sao không đi luyện công.”
Câu này của y Địch
Phi đã nghe quá nhiều, đã mất cảm giác, vốn sẽ tuyệt không quan tâm, chỉ là lúc này chợt có gió xuân lướt qua mặt, khiến tâm tình bỗng hơi ôn
nhu, vậy là nhẹ giọng nói: “Ngươi yên tâm, ta không phải là người tâm
can sắt đá, ngươi đối xử với ta như vậy, chẳng qua là thấy ta gần đây bị thương quá nặng quá nhiều, cho nên mong ta luyện võ công cho tốt, không còn bị người đả thương nữa.”
A Hán sửng sốt, chuyện không phải
như thế đâu, y mở miệng định giải thích. Địch Phi lại như hiếm khi tâm
tình tốt, mỉm cười như gió xuân mà vỗ vỗ cái ghế bên cạnh: “Đến ngồi bên cạnh ta đi.”
A Hán tự nhiên ngoan ngoãn nghe lời. Địch Phi cười
rót cho y một ly rượu, cười nói: “Đúng rồi, đang muốn nói với ngươi,
Tiểu Kiệt hầu hạ ngươi hôm qua đánh nhau với tiểu tư chỗ khác. Người ta
không dám đánh trả, lại bị gã một đánh ba, còn đánh người ta chạy khắp
nơi. Đây vốn cũng chỉ là đám tiểu tử đánh lộn gây sự, không cần ta phí
tâm, vì là người bên cạnh ngươi, mới báo đến chỗ ta. Ngươi nói ta nên xử trí như thế nào mới được?”
A Hán ngạc nhiên: “Đánh người là không đúng, người ta không đánh trả còn đánh người ta, càng không đúng, phải xử phạt.”
Địch Phi nhìn y: “Gã dù sao cũng là người của ngươi. Lần trước bọn người kia đối đãi ngươi không tốt, phạt thì cũng phạt, hiện giờ đám người này
chăm sóc ngươi thật sự chu đáo cẩn thận, ngày ngày sống chung, cũng nên
có chút cảm tình, ngươi thật sự muốn để gã bị phạt?”
A Hán không
hề suy tư: “Y chăm sóc ta, cùng y làm sai chuyện, đây là hai việc khác
nhau, không nên kéo lại một chỗ. Không thể vì y từng chăm sóc ta, là có
thể làm chuyện không nên làm.”
Địch Phi ngưng mắt nhìn y, hơi không yên lòng nói: “Ngươi và y, quả nhiên bất đồng.”
A Hán không hiểu: “Gì cơ?”
Địch Phi lấy lại tinh thần, cười cười: “Không có gì, ta chỉ nghĩ, ngươi nói thế này, là không thể có tâm phúc.”
A Hán cười rộ lên, ánh mắt trong sáng mà vô tư: “Ta cần tâm phúc làm gì, ta có chủ nhân là được rồi.”
Địch Phi hơi chấn động, ánh mắt rốt cuộc có biến hóa phức tạp, y lẳng lặng
ngưng mắt nhìn A Hán hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Từ nay về sau,
có ta một ngày là còn có ngươi một ngày. Ngươi muốn cái gì, ta chung quy sẽ tận lực làm bằng được cho ngươi.”
A Hán a một tiếng: “Vậy thì, ông có thể để ta làm nam sủng ông sủng ái nhất không?”
Trương Mẫn Hân từng nói, chỉ có trở thành kẻ được sủng ái nhất kia, mới có thể cả đời dưới sự che chở của bá chủ, Vương gia, Hoàng đế, ngần ấy tiểu
công, sống cuộc sống hạnh phúc suốt đời ăn no chờ chết.
Địch Phi
nhìn y một cái thâm sâu, không biết vì sao, khóe môi khẽ dương lên, sau
đó bất tri bất giác cười to ra tiếng, cao giọng nói: “Được, ta đáp ứng
ngươi.”
A Hán vừa mới lộ ra vẻ tươi cười, chưa kịp nói gì, đã cảm thấy một cỗ ý lạnh lẽo, bức người mà đến, liền thấy Địch Phi vẻ tươi
cười vừa rồi còn trên mặt, bỗng nhiên sững sờ.
Một thanh âm lành lạnh xa xa truyền đến: “Hóa ra, y chính là nam sủng ngươi sủng ái nhất.”
A Hán nghe thấy quay đầu, bên hồ nước uốn lượn, trên chiếc cầu nhỏ, người nọ một tập bạch y khiến nắng gắt cũng mất màu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT