Liễu Hằng nén cười nói: “Quên năm đó ở Sở quốc rồi à?”
Tần Húc Phi cười khổ: “Cũng may y kỳ thật không có muội tử.”
Liễu Hằng buồn bực. Y cũng chẳng qua là không nhịn được tưởng tượng thôi.
Tần Sở thâm thù khó giải, nếu thật có muội muội có một nửa phong hoa của
Phương Khinh Trần cưới về cho vị này, trên triều đường còn không bùng
nổ. Nếu như lại có kẻ không nhìn rõ tình hình, dám gây chuyện với vị
muội tử bảo bối kia, chỉ bằng tính tình thủ đoạn của Phương Khinh Trần,
trời biết lại sẽ gây ra đại sự kinh thiên động địa gì.
Chuyện xảy ra trong Yên cung thời gian trước, chính là ví dụ rõ ràng. Chỉ là sự
kiện kia, liên lụy Lạc Xương, phụ thân nhà mình, còn cả Phương Khinh
Trần. Ngàn đầu vạn mối, y làm thủ lĩnh ám vệ Tần quốc, nhiều lần do dự,
vẫn đè xuống không cho Tần Húc Phi bận đến váng đầu biết.
Người
nọ giao du rộng, thế nhưng không quay về gặp y. Lạc Xương thân thế đáng
thương, nhưng cho dù Tần Húc Phi có chút tâm thương hại nhược nữ, y cũng không có lực lượng can thiệp chính cục Yên quốc, càng đừng nói Lạc
Xương hiện tại trong lòng có hận với Tần Húc Phi, trợ giúp nàng đứng
vững chân ở Yên cung, ai biết có phải sẽ dưỡng hổ di hoạn.
Còn cả phụ thân hiện tại đã vô cùng thất ý kia của y…
Từng vụ việc, nói ra đều chỉ thêm phiền não.
Y lắc đầu, quyết tâm từ đây quên đi chuyện này, chẳng những vĩnh viễn
không đề cập, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười nói: “Thôi,
ta cũng không nói đùa với ngài nữa, chuyện này đã định, ta cứ ra cung
trước.”
Tần Húc Phi cười phất tay: “Đi đi đi đi, ta biết ngươi còn bận hơn ta cơ.”
Liễu Hằng hừ một tiếng: “Ngài cũng biết ta kẹp giữa ngài và các đại thần,
hai đầu khó xử cỡ nào? Xin ngài về sau mọi việc đảm đương giúp ta nhiều
hơn, đừng để một đống người túm ta phàn nàn ngài hoài được không.”
Y đứng dậy định đi, nhìn bạch hồ ly uể oải nằm sấp trên người Tần Húc Phi đã ngủ say kia, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Ngài vẫn chưa cho ta
biết, tại sao bỗng nhiên thích nuôi hồ ly?”
Tần Húc Phi cười khan đôi tiếng: “Mặc dù là A Hằng ngươi, nhưng chuyện này, ta không thể cho ngươi biết.”
Liễu Hằng lắc đầu rồi đi luôn, đi được vài bước lại quay người: “Mặc dù ta
vẫn không rõ vì sao, nhưng cứ cảm thấy, chuyện này, hẳn có liên quan đến Phương hầu?”
Tần Húc Phi bật cười: “Đây là ngươi đoán, ta chưa nói gì đâu nha.”
Liễu Hằng nhướng mày. Nhìn nhìn Tần Húc Phi, lại nhìn nhìn tiểu hồ ly ngủ
thật là say sưa kia, tưởng tượng Phương Khinh Trần dáng vẻ lờ đà lờ đờ,
áo lệch tà nghiêng, tóc xõa chân trần, ở trên cỏ uống đến chuếnh choáng, chợt cười, không nói gì nữa, quay người đi thẳng.
Tần Húc Phi
nhìn biểu tình của Liễu Hằng, biết y đang nghĩ gì, bản thân cũng không
khỏi hơi hướng về, nghiêng đầu nhìn tiểu hồ ly nằm trên vai, không nhịn
được lại đưa tay kéo kéo mớ lông trắng của nó, giật giật móng vuốt, cộng thêm bẹo mũi một cái.
Tiểu hồ ly kia vốn nửa cuộn tròn trong
khuỷu tay trái, đầu gác lên vai y ngủ rất say, nào chịu được quấy rầy
như vậy, híp mắt, mơ mơ màng màng giãy giụa, thò móng vuốt cào bừa, còn
lăn lộn trốn tránh, vừa không cẩn thận đã rớt khỏi vai, Tần Húc Phi
nhanh tay lẹ mắt vội vàng đỡ được, nhìn tiểu hồ ly trong tay còn đang
ngủ khò khò, không nhịn được cười ha ha.
Y cười thật thống khoái, Phương Khinh Trần cũng sắp tức méo mũi.
Liễu Hằng và Tần Húc Phi một phen mắt đi mày lại này, ý tứ truyền nhau kia,
liên tưởng sinh ra trong lòng hai người, chỗ nào mà y còn có thể không
nhìn ra, lại nhìn thái độ ác liệt của Tần Húc Phi khi trêu đùa hồ ly…
Tên này, trong lòng đang lấy người nào thay thế con hồ ly này đây?
Lại nghĩ đến trước kia khi mình trọng thương độc phát còn bị Tần Húc Phi hạ dược ám toán, cũng từng mơ mơ hồ hồ ngủ say không tỉnh, người này lúc
ấy ở ngay bên cạnh, không chừng cũng từng làm những chuyện lén lút này,
mà còn đáng hận hơn là, đám nhân sĩ nhàm chán trong Tiểu Lâu này, chưa
biết chừng vẫn cùng nhau ở bên cạnh xem náo nhiệt, lôi y ra làm trò…
Phương Khinh Trần chuyên hướng phương diện ác liệt, liên tưởng một mạch như
vậy, thất khiếu cũng sắp bốc khói, hung tợn hừ một tiếng, đứng lên quay
người rảo bước bỏ đi.
“Cậu đi đâu thế?” Lại có người ở phía sau cười hỏi.
“Đi đổi một thân thể.” Phương Khinh Trần từ kẽ răng gằn ra một hàng chữ, cánh cửa tự động nháy mắt đóng lại phía sau.
Đổi một thân thể kiện kiện khang khang, có sẵn nội công siêu nhất lưu,
tuyệt đối ở trạng thái đỉnh cao! Có thời gian trở về, nện Tần Húc Phi
răng rơi đầy đất, thuận tiện lại hung hãn giáo huấn Liễu Hằng một trận,
tránh cho tiểu tử kia cứ cậy Tần Húc Phi, hở ra là khiêu chiến cực hạn
của mình.
Y giận dữ chạy đi, trong phòng điều khiển chủ của Tiểu Lâu, mọi người nhìn nhau, từng kẻ như trút được gánh nặng.
Trương Mẫn Hân cười hì hì ấn công tắc thông tấn: “Kính Tiết Kính Tiết! Tin tức tốt, hồ ly kia đã đi đổi thân thể.”
Trong hoàng cung Yên quốc, Phong Kính Tiết mỉm cười, lòng thoải mái.
Từ sau khi Phương Khinh Trần rời khỏi Yên cung, y một mực bận tâm thân thể của tên khó chịu này. Sau khi hỏi Trương Mẫn Hân, biết y quả nhiên
không uống thuốc đúng giờ theo phân phó của mình, càng lo lắng hơn. Theo cách của y, muốn uống một viên thì mới uống như vậy, chẳng những không
chữa khỏi thân thể, ngược lại sẽ để lỡ thương tình, một khi thân thể
sinh ra kháng thuốc, về sau cho dù mình lại kê đơn chữa bệnh cho y cũng
chẳng ích gì.
Sau đó Phương Khinh Trần bất cứ giá nào muốn dẫn
Địch Cửu về Tiểu Lâu, vốn thuận thế đổi thân thể cũng được, Phong Kính
Tiết ngược lại yên tâm. Thế nhưng nghe Phương Khinh Trần tranh cãi với
giáo sư, ý tứ kia là y còn muốn ra đây nữa? Phong Kính Tiết lập tức sốt
ruột.
Phương Khinh Trần xưa nay tùy hứng, mà còn trong lúc hữu ý
vô ý, vẫn không làm sao nguyện ý trị liệu cho mình, thế nên dù là y đã
về Tiểu Lâu, chưa chắc chịu chủ động đi đổi thân thể. Khúc mắc của tên
này còn chưa hoàn toàn cởi bỏ, hơn nữa bằng tính tình cố chấp kia, muốn
khuyên y thật sự không dễ dàng như vậy. Nhưng chẳng lẽ cứ mặc y tả tơi
đi về, lại tả tơi đi ra?
Dưới một phen rối rắm, y đem lo lắng của mình nói với Trương Mẫn Hân. Sắc nữ kia lại lập tức cam đoan, nói chắc
chắn không khuyên một chữ đã làm hồ ly kia tự mình ngoan ngoãn đi đổi
thân thể. Không ngờ, thật sự để cô nàng làm thành, về phần thủ đoạn cô
nàng có thể dùng…
Phong Kính Tiết nghĩ nghĩ, bất giác lại cười. Nữ đồng nhân kia… Còn có thể có thủ đoạn gì đây…
Tần Húc Phi kia cư nhiên có thể khiến Phương Khinh Trần bất tri bất giác
buông ra khúc mắc nặng như vậy, trong lòng y, trọng lượng quả nhiên là
không nhẹ, có lẽ cũng như Đông Ly với mình không chừng…
Tâm niệm
tự dưng chuyển lên người Lư Đông Ly, bất giác hơi buồn bã, ngẩng đầu
nhìn trời cao, từ từ thở dài, tâm thần lại khoan thai, vượt qua muôn
sông nghìn núi, tư niệm người ngoài ngàn vạn dặm kia.
Không trung đúng lúc có một bóng đen bay đến như điện, Phong Kính Tiết nhẹ nhàng
giơ tay, một con hắc ưng cực kỳ thần tuấn liền đậu lên tay.
Y vẫn thoải mái dùng hệ thống phi tấn khẩn cấp nhất cơ mật nhất của Yên quốc
để giúp y và Lư Đông Ly truyền tin tức, có việc hay không cũng cứ ba
ngày hai đầu sẽ nhận truyền thư tín, khiến cho đến bây giờ, mấy con hắc
ưng này đã thân mật với y hơn cả nhân viên tình báo Yên quốc.
Phong Kính Tiết trước moi từ trong lòng một viên thuốc to bằng nắm tay y bảo
người đặc chế, bóp ra, đem viên thịt muối thơm phức cho ưng ăn, nhẹ
nhàng cởi thư tín trên chân ưng, tung hắc ưng lên trời.
Hắc ưng tung cánh bay đi, Phong Kính Tiết từ từ mở tấm lụa trắng, trên lụa, nét chữ quen thuộc rõ ràng lọt vào mắt.
Lư Đông Ly ở bên kia cả ngày bận sửa quân chế, túc lại trị, thời gian viết thư cho y không hề nhiều, thường thường phải sáu bảy ngày mới có một
phong. Chẳng qua so với nhiều năm trước khi mình chu du thiên hạ, ba
ngày hai đầu viết thư cho y, mà y luôn một tháng khó được lại một phong
thì tốt hơn nhiều lắm.
Đem so sánh, y nhận được nhiều hơn, vẫn là thư của thủ lĩnh thế lực các phương y an bài bảo hộ Lư Đông Ly, báo cáo với y các loại biến hóa, tình thế các phương của Triệu quốc. Cho nên
mặc dù y thân ở dị quốc, tai mắt vẫn linh thông y nguyên.
Y biết
cuộc sống của Lư Đông Ly hiện tại tuy rằng gian nan vất vả, lại không
nhiều nguy hiểm. Có các an bài của y, bên trên Triệu vương trước mắt vẫn phải lợi dụng Lư Đông Ly làm giúp những việc đắc tội người đó, bên
ngoài có Ngô Yên hai quốc giúp Lư Đông Ly tạo thế. Hiện tại những kẻ lợi ích bị đụng chạm ấy, tuy rằng hận đến nghiến răng, hiện nay cũng không
dám công khai liên hợp động thủ với Lư Đông Ly.
Về phần ngẫu
nhiên một hai kẻ chó cùng rứt giậu, các loại an bài y để lại Triệu quốc
cũng chẳng phải ăn chay, sẽ tuyệt đối không bị ai dùi thủng. Chỉ cần
không có đại hiểm sinh tử, một ít gian nan chẳng cần quá so đo. Cho nên
Phong Kính Tiết mới có thể an tâm nán mãi ở Yên cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT