Sự chế
nhạo trong giọng điệu của Phương Khinh Trần làm giáo sư Trang không vui
bội phần: “Phương Khinh Trần, lịch thế mô phỏng, chính là để những người được khoa học kỹ thuật tiên tiến chiều ra tính tình lạnh lùng cực độ
các em lý giải nhân sinh, lý giải tình cảm. Tất cả khốn nhiễu, tất cả mê cục, đều cần các em tự mình đột phá. Chúng tôi quản quá nhiều, các em
chê chúng tôi lắm chuyện, chúng tôi quản quá ít, các em lại muốn tính sổ thất bại suy sụp lên đầu chúng tôi?”
“Thế thì, giáo sư, có thể
cho tôi biết, thầy từ rất sớm trước kia đã thông qua mô phỏng, cùng tôi
hiện giờ còn là học sinh, rốt cuộc ai lạnh lùng hơn, ai không lý giải
nhân sinh, không tôn trọng tình cảm hơn?”
Giáo sư Trang lại không thể lập tức tìm ra ngôn ngữ để trả lời y.
Phương Khinh Trần cười nhẹ hỏi: “Là cảm giác của tôi sai lầm, hay là, từ sau
khi tốt nghiệp, khoảng thời gian mấy vạn năm đằng đẵng đã làm thầy quên
hết, thầy cũng từng sống chung với phàm nhân, thầy cũng từng vì rất
nhiều chuyện đơn giản buồn cười mà đi phấn đấu.”
“Phương Khinh Trần!”
Phương Khinh Trần thở dài một tiếng: “Giáo sư, cứ nói thẳng thắn đi. Thành
tích của tôi khẳng định đã là rớt, tôi căn bản cũng không trông chờ kỳ
này có thể tốt nghiệp. Cho nên tôi cũng chẳng cần phải nghe lời thầy
nữa. Tôi muốn dẫn Địch Cửu vào Tiểu Lâu, chuyện này, bất kể thầy có cho
phép hay không, tôi đều sẽ làm. Thầy cho tôi điểm kém hơn, hiện tại với
tôi mà nói, đều là không đau không ngứa.”
“Em…” Giáo sư Trang phải hít sâu mấy hơi, mới có thể nuốt lại một hơi buồn bực kia.
“Khinh Trần, bất kể em còn coi tôi là thầy không, em vẫn là học sinh của tôi.
Tôi không thể nhìn em lấy tính mạng Địch Cửu, để làm công cụ cho em phát tiết tâm lý nghịch phản.”
Phương Khinh Trần cười khe khẽ: “Là
học sinh hư, chuyện lấy tính mạng người khác phát tiết bất mãn kiểu đó,
tôi quả thật không có lý do gì mà không thể làm. Thế nhưng, thầy biết rõ không phải, hà tất gán khống cho tôi tội danh như vậy.”
Trong
lời nói của y, có kiêu ngạo, cũng có ngỗ ngược: “Tôi làm thế này, chỉ
bởi vì tôi quan tâm A Hán hơn thầy, tôi tôn trùng sinh mệnh hơn thầy…”
“Em… Em tôn trùng sinh mệnh?” Giáo sư Trang giận đến chực cười.
“Đúng vậy, tôi làm nhiều việc ác, tôi tội cao ngất trời, tôi hại người hại
quốc, tôi ngộ hết thương sinh, cho nên lúc trước thầy một cước đá tôi ra khỏi Tiểu Lâu, để tôi đến thu thập tàn cục. Giáo sư, thầy là người thầy có trách nhiệm biết mấy. Thế nhưng, thầy có còn nhớ không, lời lúc
trước khi thầy dạy tôi đã nói. Chúng ta phải đứng ở lập trường bình đẳng để đối đãi người khác, tất cả tình cảm trao đổi cũng nên ngang hàng.
Chúng ta mô phỏng cũng đồng dạng phải lấy chân tâm đối đãi người khác,
không thể tự thấy tài trí hơn người rồi đùa bỡn thế nhân trong tay.”
“Giáo sư, thầy nói cho tôi biết, tôi dẫn Địch Cửu vào Tiểu Lâu, để y trước
khi chết có thể được một sự minh bạch, việc này với Tiểu Lâu, rốt cuộc
có tổn hại khó lường gì? Tại sao các người cứ phải nhìn họ rối rắm đau
khổ, dùng hết một đời để truy tìm, sau đó vô vọng đi chết như vậy. Chẳng lẽ đây là đối đãi ngang hàng của thầy với họ, đây là coi họ như chúng
ta của thầy? Giáo sư, lúc trước, thầy mắng tôi quá duy ngã độc tôn, quá
cao cao tại thượng, quá không để ý những phàm nhân này. Như vậy, bản
thân thầy thì sao? Trong xương cốt, thầy, những đạo sư các người, những
người giáo dục, những người quyết định này, có phải chính là như vậy,
một mặt coi họ như sâu kiến, một mặt lại ra vẻ đạo mạo bảo chúng tôi,
nên tôn trọng, lý giải, bình đẳng?”
Qua một lúc, thanh âm của
giáo sư Trang mới trầm trầm vang lên: “Khinh Trần, em một mực oán hận
tôi ngồi nhìn khổ nạn của các em, chưa từng chìa tay giúp đỡ, chưa từng
chỉ điểm bến mê cho các em?”
“Không, tôi không hận. Con đường của chúng tôi nên do chúng tôi tự mình đi, người khác giúp là tình cảm,
không giúp là bổn phận. Tôi chỉ muốn cho thầy biết, chuyện hiện tại tôi
làm, thầy không nên ngăn, thầy không thể ngăn, thầy không có tư cách
ngăn, thầy cũng không ngăn được. Tôi sẽ không bởi vì thầy là giáo sư mà
có bất cứ thoái nhượng gì.”
“Em… Có phải ngay từ đầu, em đã dự định phải an bài nhân sinh của Địch Cửu như vậy?”
“Nhân sinh của y là y tự mình lựa chọn, không phải do tôi an bài. Tôi thừa
nhận, từ sau khi biết Kính Tiết cũng không có năng lực hoàn toàn chữa
khỏi cho Địch Cửu, tôi đã cảm thấy mê hoặc với việc phải chăng nên ngăn
cản y. Tôi cũng thừa nhận, cho tới nay, hết thảy tôi làm để ngăn trở
Địch Cửu, đều không hề thật sự tận tâm tận lực. Tôi muốn, không phải
Địch Cửu bị tôi ngăn lại, mà là xem biểu hiện của Địch Cửu, xem lựa chọn của y. Xem y phải chăng đủ để thuyết phục tôi, làm tôi nguyện ý trợ
giúp y hoàn thành tâm nguyện.”
“Nhưng mà, bất luận kết quả cuối
cùng với Địch Cửu là hạnh hay bất hạnh, bản thân em phải làm sao đây?”
Giáo sư Trang quả thực muốn từ trên màn hình túm tên học sinh hồ đồ kia
đến cốc đầu: “Đừng quên, nếu một lần nữa trở về Tiểu Lâu, em sẽ không
thể tự tiện ra ngoài nữa! Bên ngoài nhiều người như vậy, nhiều việc như
vậy, em thật sự bỏ xuống được, bỏ ra được?”
“Không bỏ xuống
được.” Phương Khinh Trần đáp thật thẳng thắn, thẳng thắn đến mức làm mọi người trong Tiểu Lâu đều không khỏi sửng sốt. Vốn ai cũng tưởng Phương
Khinh Trần luôn mạnh miệng sẽ khăng khăng một mực rằng tất cả những việc nên làm đều làm xong, không có gì mà không bỏ xuống được mới đúng.
“Tôi không bỏ xuống được. Sở quốc ngoài mặt tuy bình tĩnh, nhưng quân chủ và chư hầu vừa mới đạt thành một loại cân bằng vi diệu, sự cân bằng trên
lò xo này, có thể sẽ bởi vì bất cứ biến cố nào mà phá vỡ. Tôi bởi vì sự
tùy hứng của mình mà khiến Sở quốc sa vào khổ nạn, tôi bởi vì tư tâm của mình mà không cho Sở quốc một chính quyền kiên cố ổn định. Hiện tại
thật sự bảo tôi bứt thân rời khỏi, lãnh nhãn bàng quan, tôi đương nhiên
không bỏ xuống được. Tần quốc cũng là bị tôi liên lụy, đến trước mắt vẫn thương tật bung bét, thảm không nói nổi, nếu lại gặp bất cứ đả kích gì
nữa, tất nhiên là tuyết thượng gia sương, tôi làm sao có thể an tâm. Còn cả Tần Húc Phi… Y… Y là người ngốc đến mức không biết làm Hoàng đế, tôi cũng không bỏ xuống được. Còn có những thuộc hạ tin phục tôi, giao cho
tôi hết thảy đó, còn có đồ đệ tôi từng dạy dỗ, còn có người tôi từng
phụ, tôi có rất nhiều rất nhiều điều không bỏ xuống được, tôi không muốn chỉ cách màn hình lạnh băng, thờ ơ nhìn họ tụ tan ly hợp.”
“Thế nhưng, em lại muốn về Tiểu Lâu!”
“Kính Tiết thân tại Tiểu Lâu, không phải là vì Lư Đông Ly, đi nhanh nhẹn hơn ai khác sao?”
Phương Khinh Trần cười dài một tiếng: “Đã quyết tâm không coi thành tích là
gì, trong Tiểu Lâu còn quy tắc nào có thể chân chính ước thúc tôi?”
“Em… Kính Tiết có thể vào đời lần nữa, là bởi vì luận văn của trò ấy vốn đã
thông qua, trò ấy lấy tất cả thành tích để đổi! Nhưng em thì? Em lấy gì
để đổi! Em bảo tôi có thể có lý do gì, có thể có cớ gì, có thể giống
giúp Kính Tiết, giúp em nói hộ với chỗ cục quản lý thời không!”
Mười mấy học sinh chung quanh, không ai không kinh ngạc nhìn vị đạo sư mất sạch bình tĩnh gào ầm lên này.
Giáo sư vĩnh viễn công chính, vĩnh viễn không theo tư tình, vĩnh viễn lãnh
nhãn bàng quan, vĩnh viễn không can thiệp, không chỉ điểm họ.
Lại bị chọc giận đến mức không cẩn thận cả chuyện “không thể để người thấy” này cũng khai ra. Ôi, hình tượng, hình tượng hủy hết…
Giáo sư
Trang cũng ý thức được mình lỡ miệng, không thể nề hà mà ngồi xuống, day huyệt thái dương đang giật giật: “Nếu em học Kính Tiết vi quy, không
ngó ngàng gì mà chạy ra lần nữa… Kết cục sẽ không chỉ đơn giản là thành
tích rớt, phải sửa lại lần nữa. Đó là trái với pháp luật thời không, em
đừng quên.”
“Giáo sư… tôi…”
Vẻ mặt Phương Khinh Trần thoáng áy náy giây lát rồi biến mất.
“Giáo sư, thầy không cần nhọc lòng vì tôi. Hậu quả là gì, tôi rất rõ. So với
trái lòng, tôi thà rằng trái pháp luật. Đây là lựa chọn của tôi, tôi tự
mình cam tâm.”
Giáo sư Trang rốt cuộc cũng thở dài, ý đồ cố gắng
lần cuối cùng dù biết rõ là vô vọng: “Em không quan tâm chuyện của bản
thân, em cũng không quan tâm để Địch Cửu uổng mạng sao? Em nói muốn cho y một sự minh bạch, nhưng em chuẩn bị dẫn y vào Tiểu Lâu như thế nào? Chỉ cần y vừa tiến vào ngoại vi Tiểu Lâu, máy tính sẽ tự động công kích, mà công kích do máy tính trung ương điều khiển, là không thể dùng sức
người sửa đổi tháo bỏ.”
Phương Khinh Trần rốt cuộc lại cười: “Máy tính chỉ là máy tính, dù trí năng như thế nào, cũng không thể bằng não
người. Muốn phá giải vấn đề này, không thể đơn giản hơn. Giáo sư, chỉ
cần các người không chủ động công kích, tôi có thể đưa y vào Tiểu Lâu. Y đã bị A Hán liên lụy thành như vậy, các người dù sao cũng không thể
không biết xấu hổ, tự mình hạ sát thủ chứ.”
“Cho dù khi y tiến
vào, chúng ta có thể không giết y, nhưng sau khi y biết rõ chân tướng
Tiểu Lâu, thì không thể không giết. Điều này là quy định của cục thời
không, là pháp luật, cao hơn xa nội quy.”
“Thế y cũng coi như
chết được minh bạch, cầu nhân được nhân, lại còn tiếc gì. Tới lúc đó,
thầy muốn cho y chết không đau hay cắt lát y, tôi đều buông tay không
quản.”
“Tiếc hay không, chỉ sợ phải do bản thân y nói mới tính.”
Giáo sư Trang thở dài một tiếng. “Xem ra, tôi không thể ngăn cản được
em. Tôi chỉ hy vọng, em thật sự đã nghĩ rõ ràng, tương lai, em thật sự
sẽ không hối hận.”
Còn chưa dứt lời, đường thông tấn trong đầu đã lặng yên cắt đứt.
Phương Khinh Trần cười một tiếng.
Hối hận, từ này dường như chưa bao giờ có cơ hội dính dáng đến người y.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT