Quân đội
của Tần Húc Phi, cũng là binh phân mấy lộ tập kích, hiện tại mặc dù đã
đột phá phòng tuyến phong tỏa của liên quân, nhưng vẫn không kịp hợp
binh.
Cho nên, nhánh Tần binh Hứa Phong Trọng gặp phải này, không hề có ưu thế nhân số, chỉ là, khá không may, chủ tướng của nhánh quân
đội này, là bản thân Tần Húc Phi, cho nên nhánh quân đội này, vừa hay là *** nhuệ tuyệt đối trong Tần quân.
Một phương hoảng hốt không
đường chọn, một phương can đảm khí thịnh, chiến ý dâng trào. Hứa Phong
Trọng mắt thấy sự không thể, muốn đoạt đường quay lại kinh thành đã vô
vọng, cắn răng tráng sĩ đoạn cổ tay, từ bỏ Ngô quân bị nhốt trong trận
Tần quân, dẫn dắt tất cả quân đội có thể kịp thời thoát ly chiến trận
kiếm đường tháo chạy, trong lòng lạnh cóng.
Hắn vứt bỏ, không chỉ là quân đội trước mắt, sợ còn có trú quân ở kinh thành bên kia. Mà hy
vọng duy nhất của hắn, chỉ là đem hết toàn lực dẫn nhân mã còn sót trong tay trốn khỏi núi xác biển máu này, trốn về gia quốc mình.
Tần
Húc Phi cũng biết, bỏ chạy chính là một nhánh *** nhuệ thiện chiến nhất
trong địch quân, đâu chịu thả, an bài nhân mã ngoài tiếp tục treo cổ Ngô quân bị vây, phân ra một nhánh *** binh, tự mình dẫn dắt, một đường
truy tập Hứa Phong Trọng.
Những người này, đã dám tham tâm mà ác
độc đốt giết cướp bóc trên đất Đại Tần quốc y, y sẽ không dễ dàng buông
tha bất cứ một ai, sống sót rời khỏi.
Tần Húc Phi dẫn binh một
đường truy kích Hứa Phong Trọng, bởi vì khoái mã nhanh, xung kích thần
tốc, dần dần lại bỏ rơi phần lớn đội ngũ phía sau, chỉ có thân vệ bên
cạnh miễn cưỡng theo được tốc độ của y. Lúc này y thình lình ghìm ngựa
dừng lại, mọi người cũng không hề kỳ quái, nhao nhao dừng thế ngựa. Tuy
nói hiện tại họ đang truy kích địch nhân táng đảm, nhưng một phân đội
nhỏ do tốc độ quá nhanh, truy kích lên trước quá, là rất không khôn
ngoan, nên chờ người phía sau hội hợp qua đây rồi nói tiếp.
Tần
Húc Phi lại quay đầu, nhỏ giọng nói với người bên cạnh giữa chiến trận
cũng chỉ một tập bạch y, không chịu mặc giáp kia: “Khinh Trần, ta có một chuyện muốn cầu.”
Phương Khinh Trần tuy rằng nhiều lần nói, trận tất thắng mình lười tham gia, nhưng chuyện đến trước mắt, vẫn nửa bị
Tần Húc Phi kéo đi, nửa ôm tâm tư xem náo nhiệt mà theo đến. Chỉ là
người tuy lên chiến trường, lại tuyệt không xuất lực. Người khác đi chém giết đánh nhau, y khoanh tay ở bên cạnh xem kịch. Chém giết một đêm,
một thân bạch y kia, đừng nói là máu, cả tro bụi cũng chẳng thấy dính
bao nhiêu.
Lúc này Tần Húc Phi bỗng nhiên mở miệng muốn cầu, trái lại làm y hơi bất ngờ.
Tần Húc Phi tuy rằng vẫn trong ngoài khốn đốn, nhưng trước nay chưa hề
cưỡng cầu y chuyện gì, ngược lại luôn tận lực đừng liên lụy y, ngay cả
khi Yên Tần hòa ước tại một lời của y, cũng không chịu du thuyết y điều
gì. Không ngờ khi thắng lợi nắm chắc, người này thái độ lại khác thường, cầu y.
“Ta có việc gấp phải rời khỏi, không muốn để người khác
can thiệp ngăn trở, phiền ngươi thay ta quản lý bộ tướng một chút. Quân
đội Hứa Phong Trọng nhất định phải truy kích, cho dù không thể diệt hết, cũng phải đánh cho không còn chiến lực. Y là một tướng lĩnh xuất sắc,
ta sợ bộ tướng sơ suất, chỉ có ngươi phụ trách toàn quyền chỉ huy, ta
mới có thể yên tâm.”
Ngữ khí của Tần Húc Phi cực bình hòa thong
dong, ánh mắt Phương Khinh Trần lại bất chợt sắc bén: “Ngươi muốn đi
đâu, vì sao phải sợ thủ hạ của mình can thiệp?”
Tần Húc Phi cười: “Ngươi đã hỏi như vậy, trong lòng tự nhiên là đã minh bạch.”
Phương Khinh Trần nhìn y giận dữ: “Đồ ngớ ngẩn nhà ngươi…”
Tần Húc Phi lắc đầu: “Không phải ta muốn đi làm chuyện ngu ngốc, mà chỉ đi
đảm đương trách nhiệm ta vốn nên gánh. Chỉ là ta sợ dù ta cam đoan như
thế nào nữa, mọi người đều sẽ không yên tâm, khó tránh phải ngăn cản.”
Phương Khinh Trần chán nản: “Chỉ bằng những việc ngu xuẩn trước kia ngươi làm, ngươi nói ai có thể yên tâm về ngươi.”
Phía sau tiếng vó ngựa dần dần tiếp cận, Tần Húc Phi mi vũ có chút nôn nóng, giọng điệu lại vẫn ôn hòa: “Nhưng ta nhất định phải đi…”
Phương Khinh Trần cười lạnh: “Ngươi đã không muốn đi làm việc ngốc, thì tại sao nhất định phải đi?”
“Bởi vì ta không thể đem tất cả tội lỗi, để người khác gánh thay ta được.”
Phương Khinh Trần nhướng mày cười lạnh, lại cho ra kết luận: “Ngu ngốc!”
“Chắc vậy.” Tần Húc Phi cười: “Người thượng vị phải sử dụng quyền mưu. Nhưng
ít ra cũng nên có một chút đảm đương của mình chứ! Khinh Trần, chỉ có
ngươi trợ ta, ta mới có thể đi một mạch không trở ngại.”
Phương Khinh Trần nén giận nhìn y: “Bắt đầu từ khi ngươi kéo ta tới xem kịch, đã tồn chủ ý lợi dụng ta?”
Tần Húc Phi cười khổ một tiếng: “Cục diện này, ta chỉ có thể cầu ngươi,
cũng chỉ có ngươi mới tin tưởng ta, mới chịu giúp ta làm loại sự tình
này!”
“Tại sao ta phải giúp ngươi?” Phương Khinh Trần chán nản. “Hơn nữa, ta lại dựa vào cái gì mà quản thúc họ?”
Tiếng ngựa hí vang hỗn loạn phía sau đã đinh tai nhức óc, tướng lĩnh các bộ mắt thấy sẽ dẫn binh mã bản bộ đến hội hợp.
Tần Húc Phi khẩn trương, chỉ sợ chờ mọi người vây lên đây, mình sẽ không
thể thoát thân, moi từ trong lòng ra một vật, trực tiếp nhét vào tay
Phương Khinh Trần: “Đây là lệnh phù, ngươi có thể toàn quyền hành lệnh
Đại nguyên soái.”
Phương Khinh Trần cầm lệnh phù vừa tức giận vừa buồn cười: “Ngươi cho là bất cứ ai cầm miếng thẻ lệnh này là có thể
hành lệnh sao? Không có ngươi tọa trấn, không có ngươi giao, ta dựa vào
đâu chỉ huy mấy vạn binh mã, lòng người làm sao phục ta? Ngươi tự dưng
mất tích một cách quái lạ, không chừng họ còn hoài nghi ta đã lén làm gì ngươi!”
Tần Húc Phi nghe tiếng vó ngựa bức quá gần, thật sự
không dám chậm trễ nữa, chỉ lo vung roi phóng ngựa, đồng thời cao giọng
cười nói: “Ngươi không phải bất cứ ai! Ngươi là Phương Khinh Trần! Họ
nhất định sẽ tin tưởng ngươi, bởi vì ta tin tưởng ngươi, mà họ tin tưởng ta!”
Khi lời vừa ra, người còn ở trước mắt, khi lời kết thúc, lại đã cả người lẫn ngựa chạy đi xa tít.
Thân vệ liên can bên cạnh cũng mau chóng giục ngựa đuổi theo.
Chỉ còn Phương Khinh Trần một mình cầm miếng lệnh phù, nhất thời lại chưa
quyết định là nên tùy tay ném phăng thứ đáng ghét này, hay trực tiếp
đuổi theo tìm cái tên lợi dụng y kia mà tính sổ.
Chỉ thoáng chần
chừ, Tần Húc Phi đã chuồn mất tăm, phía sau trái lại ầm vang tiếng rất
nhiều tướng lĩnh quan binh đuổi đến, nhìn tứ phía không tìm thấy chủ
soái nhà họ, bèn cùng nhau vây qua đây.
“Phương hầu, điện hạ đâu?”
“Phương hầu à, điện hạ không phạm hiểm mà tùy tiện truy địch nữa chứ?”
“Ơ, Phương hầu, lệnh phù của điện hạ sao nằm trong tay ngài?”
Mọi người muôn miệng ồn ào hỏi không ngừng, vẻ mặt đều hơi nôn nóng.
Phương Khinh Trần đưa mắt nhìn phương hướng Tần Húc Phi biến mất, hỏa khí trong bụng ùn ùn bốc ra ngoài từng cơn.
Hình như y chưa hề đáp ứng gì mà? Vị kia sao dám đi yên tâm như vậy, dứt
khoát gọn gàng như vậy, sao lại dám đem lệnh phù và đại quân đồng thời
vung tay ném cho y.
Dựa vào cái gì mà một người ngoài cuộc là
mình, phải sa trong hỗn loạn này, thay y trấn an lòng người, thay y ngăn cản cái đám vội đến bốc khói này, không cho họ quay đầu đuổi theo y,
còn phải thay y thu nạp nhân mã, thay y trấn quân tâm, lại thay y một
đường đuổi giết quân địch kia chứ?
Dựa vào cái gì?
Giờ này khắc này, đô thành Tần quốc, rốt cuộc cũng đã loạn.
Vệ quân Ngô quân vốn đã không hòa thuận, mỗi ngày không ngừng ẩu đả ầm ĩ.
Hiện tại Yên quân vốn kiệt lực hòa giải hai bên lại bắt đầu không dấu
vết vu oan giá họa, tru tâm châm ngòi, giữa Ngô Vệ rất nhanh chóng phát
triển thành xung đột quy mô lớn.
Sau mấy ngày dốc sức tranh đấu,
hai bên đều tổn thất nặng nề. Mà Yên quân mấy phiên “can ngăn” không
được, tất nhiên là chỉ lo thân mình, ở bên cạnh chẳng giúp ai.
Đang lúc này, thám tử lại đưa về quân báo tiền tuyến bất lợi, biết được phần lớn đội ngũ đã bị đánh tan tác, mà đại quân của Tần Húc Phi đang bức
đến kinh thành, nhân mã Ngô Vệ lại ở ngoài hoàng cung, vì con tin giam
giữ trong hoàng cung có thể dùng để bảo mệnh rốt cuộc nên về ai mà đánh
nhau to, máu chảy thành sông.
Mãi đến lúc này, Yên quân luôn ẩn nhẫn, dễ nói chuyện, không tranh gì hết, rốt cuộc mới lộ răng nanh.
Yên quân *** nhuệ chạy đến hiện trường, chỉ bao vây chặt chẽ hoàng cung,
không cho nhân mã hai bên vào, miệng nói những con tin này là ba quốc
cùng chung, không có mệnh lệnh của chủ tướng ba quốc, không ai được
chiếm làm của riêng.
Ngô Vệ đã vô lực tranh giành với quân đội
Yên quốc, sau mấy phiên tranh chấp can thiệp không có kết quả, lại nghe
Tần quân đã áp sát kinh thành, chỉ đành bất đắc dĩ bỏ thành mà đi, chia
đường tháo chạy.
Không lâu sau, quân đội do Liễu Hằng thống lĩnh cũng đánh đến ngoài đô thành Đại Tần.
Yên quân hạ lệnh cấm thành, bách tính kinh thành trong tiếng hô giết đều
đóng chặt cửa nẻo, một nhà co cụm sít sao một chỗ, nghe tiếng kêu giết,
tiếng chạy, tiếng vó ngựa qua lại hỗn loạn bên ngoài, mà sợ đến toàn
thân run bắn, rồi lại dạt dào hy vọng khẩn cầu thần linh phù hộ, thần
binh của tam điện hạ có thể cứu họ ra khỏi khổ nạn đằng đẵng này.
Mà họ không biết là, chiến đấu kịch liệt họ tưởng căn bản không thật sự
phát sinh, đám binh sĩ rảnh rang la hét, nào giết, nào xông lên, thi
thoảng làm bộ làm tịch kêu thảm hai ba tiếng, người nhà còn cầm đao kiếm gõ loạn một trận, xây dựng ra giả tượng gọi là kịch chiến, mà nhân mã
của Liễu Hằng đã lặng yên vào thành dưới sự phối hợp của Yên quân.
Tất cả các việc sau khi vào thành, đều có các tướng quân khác chỉ huy dàn
xếp, bản thân Liễu Hằng thì được một Yên tướng đi cùng, dẫn theo mấy
trăm thân vệ, đi thẳng đến hoàng cung. Trước cửa cung, Yên quân vây tròn bảo vệ hoàng cung, mà trước trùng vây này, có một người râu dài tung
bay, ý thái nhàn nhã, xa xa nhìn y mỉm cười: “A Hằng, con rốt cuộc đã
về.”
Liễu Hằng thần sắc hơi động, trong mắt vừa có ấm áp, cũng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT