Kỳ Sĩ
Kiệt luôn miệng hạ lệnh hồi quân Dĩnh Thành. Một ngàn binh sĩ vây Phương Khinh Trần ở chính giữa mà tiến lên, tiền hô hậu ủng, giám thị khống
chế. Họ hoàn toàn chuyên tâm, hồi trình thẳng tắp, tốc độ tiến bước tất
nhiên là cực nhanh, tảng sáng ngày kế, đoàn người đã chạy về Dĩnh Thành.
Liễu Hằng sớm nhận được tin tức Kỳ Sĩ Kiệt phái người khoái mã truyền về,
trên thành lâu, trạm gác thời thời khắc khắc trông động tĩnh bên này,
vừa phát hiện đội ngàn người này về đến, Liễu Hằng liền dẫn chư tướng
vẫn chính trang chờ đợi, trường diện long trọng ra đón.
Thời điểm binh hung chiến nguy, thương mệt gần chết này, họ vẫn bày ra cách cục
chính thức như thế để nghênh đón Phương Khinh Trần, không thể nói là
không coi trọng Phương Khinh Trần.
Nhưng Phương Khinh Trần nhàn nhạt đảo ánh mắt qua mọi người, chỉ không khỏi khẽ nhíu mày.
Trong những người ra nghênh đón, không tìm thấy bóng dáng Tần Húc Phi.
Với tính tình của Tần Húc Phi, tuyệt đối sẽ không lao sư động chúng nghênh
đón y như vậy, nhưng đã thật sự đón, thì nhất định sẽ đích thân ra đón.
Hiện tại cục diện này, có thể chứng minh, y đã không có năng lực làm
chủ, cũng không có năng lực ra khỏi thành.
Với sự kiên cường và
nghị lực của Tần Húc Phi, phải thương nặng cỡ nào, mới có thể khiến y bỏ quyền chỉ huy, thậm chí cố tự giãy giụa ra khỏi thành cũng không làm
được?
Trong lòng buồn bực, cả khách sáo cơ bản nhất y cũng không
thèm nói, Liễu Hằng đối diện còn đang khách khách khí khí chào y, y đã
trực tiếp hỏi ngay: “Tần Húc Phi ở đâu?”
Lời này rất không khách khí, Tần quân ở đây bất phân binh tướng người người liếc xéo.
Trước kia khi ở Sở quốc, bất kể Tần Húc Phi và Phương Khinh Trần hai người
đều giấu giếm tâm cơ gì, bí mật đánh đến bể đầu chảy máu cũng vậy,
giương thương múa kiếm cũng thế, trước mặt mọi người, khách khí ngoài
mặt vẫn làm không sai chút nào. Vừa thấy mặt là ngươi gọi Phương hầu, ta kêu Vương gia. Chuyện trên thể diện, không ai xảy ra sai lầm.
Hiện giờ trước mặt tất cả Tần quân, y gọi thẳng tên Tần Húc Phi như vậy. Mọi người tất nhiên khá ngạc nhiên, trong lòng ai có thể thoải mái được.
Cũng may Liễu Hằng tu dưỡng tốt, chí ít không biểu hiện ra vẻ bất mãn rõ
ràng gì, chỉ cười khổ một tiếng: “Phương hầu đến chậm, sáng sớm hôm qua, điện hạ đã dẫn binh đi về kinh thành.”
Phương Khinh Trần ngẩn ra: “Y bị thương nặng như vậy, làm sao có thể lĩnh binh.”
“Điện hạ bị trúng tên hai chỗ, do có khôi giáp bảo vệ, vào thịt không sâu,
không hề đáng ngại. Có ba chỗ đao thương khác, cũng chỉ là thương ở da
thịt chưa hề ảnh hưởng hành động, không coi là nghiêm trọng.”
Phương Khinh Trần thần sắc bất động, chỉ nghía khóe mắt ra sau. Nhưng Kỳ Sĩ
Kiệt biết cơ, lúc này sớm chẳng biết đã rụt vào đống người nào, đâu dám
thò đầu ra. Nhất thời Phương Khinh Trần đúng là cả bóng cũng không tìm
ra.
Phương Khinh Trần trong lòng ấm ức. Bị sao đây? Y cả đời tự
phụ thông minh, vậy mà lại bị cái tên như thế, dùng lời nói dối vụng về
như vậy lừa bịp?
Liễu Hằng nào biết tâm tư y, chỉ cười hỏi han:
“Mời Phương hầu vào thành ổn định trước đã. Qua mấy ngày, chờ chúng ta
sau này lương thảo đủ hết, cũng phải khởi hành đi hội hợp với điện hạ,
Phương hầu có thể đồng hành với chúng ta.”
Phương Khinh Trần thở
dài trong bụng. Ôi, cũng đến tình trạng này rồi, muốn tùy tiện thoát
thân nữa đã là không thể được. Y chỉ đành gật đầu, giục ngựa đồng hành
với Liễu Hằng, thuận miệng thản nhiên hỏi: “Các ngươi không phải mới
đánh hạ Dĩnh Thành à? Hiện tại cần nhất chính là tu chỉnh, sao y đã dẫn
binh lên kinh?”
Dọc đường đồng hành với Kỳ Sĩ Kiệt hướng về Dĩnh
Thành, y đã hỏi rất nhiều cục thế chiến trường, Kỳ Sĩ Kiệt không dám
giấu giếm, có thể nói đều đã nói cả. Bởi vậy Phương Khinh Trần cực kỳ rõ ràng, hiện tại nhánh quân đội này khốn đốn mỏi mệt cỡ nào, Tần Húc Phi
tối thiểu nên nghỉ ngơi chừng mười ngày, lại đi cân nhắc vấn đề đem binh tiến công.
“Mấy chỗ yếu đạo quan phòng thông về kinh thành, đang bị quân đội các quốc phân biệt vây công, thế cục thập phần nguy cấp, để bảo kinh sư, điện hạ chỉ đành xuất binh.” Ngữ khí của Liễu Hằng cũng tự buồn bực. Nghĩ đến Tần Húc Phi vừa thương vừa mệt còn không thể không
cố duy trì, đem tất cả *** nhuệ hiện có trong tay đi cứu viện, trong
lòng y liền thấy phẫn nộ sầu lo.
Phương Khinh Trần chán nản: “Y
luôn là kẻ đầu óc cố chấp thì thôi, sao các ngươi cũng đần ra cùng y? Cơ hội tốt như vậy không mau chóng lợi dụng, ngược lại mệt chết mệt sống,
chạy đi liều mạng làm gì?”
Liễu Hằng im lặng một lát, rốt cuộc nói: “Đó là kinh thành.”
“Ngươi cũng biết đó là kinh thành? Ai cũng biết các ngươi vẫn khai chiến tứ
phía, hiện tại mệt mỏi gần chết. Lúc này xuất binh cứu viện chậm, dù là
thiên kinh địa nghĩa, cũng chẳng ai trách được các ngươi. Các ngươi
không thể an an ổn ổn nghỉ lại Dĩnh Thành mười đến hai mươi ngày trước,
lại rề rà dẫn binh một đường du sơn ngoạn thủy đuổi đến kinh thành sao?”
Phương Khinh Trần dùng ánh mắt nhìn đồ đần mà nhìn Liễu Hằng. Tần Húc Phi ngu
xuẩn đã đành, nhưng Liễu Hằng ngươi không phải người thông minh sao? May mà ta lúc trước còn trông chờ sau khi các ngươi về nước, ngươi có thể
gõ Tần Húc Phi sáng ra, sao cả ngươi cũng cùng ngốc đến nông nỗi này?
Lúc này trong lòng y là hai tầng không thống khoái, miệng nói ra tự nhiên cực kỳ không nể mặt Liễu Hằng.
“Chờ khi các ngươi đến, kinh thành cũng nên bị người ta đánh hạ rồi, sau đó
các ngươi lại phản công, tốt biết mấy. Khi đó hoàng cung khẳng định đã
gặp nạn, con em hoàng gia cơ bản đã tuẫn quốc, đại công đoạt về kinh sư
là của các ngươi, trọng trách một lần nữa bình định Đại Tần, điện hạ các ngươi cũng là làm nhân không nhượng. Lại bảo các đại thần dâng mấy
phong thư, lão bách tính hô hoán thỉnh nguyện một chút, vị trí kia còn
có thể là của người khác sao? Dễ dàng thượng vị, hai tay còn thanh thanh bạch bạch chẳng cần dính bẩn. Hơn nữa vương vị vừa định, tất cả những
người đu đưa bất định, đều chỉ có thể quyết tâm toàn lực giúp y, hơn xa
các ngươi nơi chốn cản tay như bây giờ cả ngàn lần. Vô luận là với Tần
quốc hay với các ngươi, đây đều là cơ hội rất tốt, các ngươi lại bỏ qua
uổng phí như thế?”
Chúng tướng sắc mặt đều cứng đờ. Loại chủ ý
này, người này lại dám công nhiên nói ra. May mà hiện tại là chúng tướng cùng nhau vây quanh y tiến lên, giọng y lại không cao, không đến mức để tiểu binh ở bên nghe được, nếu không một khi lan truyền ra, mỹ danh
trung dũng của điện hạ nhà chúng ta đều bị ngươi bôi nhọ ráo.
Liễu Hằng á khẩu, nhất thời không thể tiếp lời.
Loại chuyện này, sao có thể nói rõ.
Ngồi yên không cứu kinh thành, sau đó lại toàn quân phản công, Tần vương nếu còn chưa chết cũng thừa loạn giết chết, lại tuyên bố đại vương bị hại,
hiệu triệu tất cả người Tần báo thù, thủ đoạn như vậy không phải quá khó nghĩ đến, chỉ là…
Chỉ là, Phương Khinh Trần dù sao cũng là người ngoài, cho nên mới có thể nói thoải mái như vậy. Kinh thành là thành
trì phú thứ nhất, dân cư đông nhất Tần quốc. Cổ thành ngàn năm, một khi
bị quân địch công phá, đồ thành cướp bóc, sinh linh đồ thán, bao nhiêu
bách tính như vậy, họ làm sao có thể nhẫn tâm.
Thái miếu, hoàng
lăng, cũng đều ở phụ cận kinh thành. Vạn nhất những người này lòng tham
không thể dằn xuống, phá miếu đào mộ, hòng mưu tài vật, thế Tần Húc Phi
thân tại hoàng tộc, cho dù rút kiếm tự vẫn, cũng chẳng thể xóa đi nỗi
nhục nhã như vậy.
Nếu địch nhân treo Tần vương trên tường thành,
bắt họ từ bỏ công thành, họ phải làm sao? Trung hiếu tiết tháo, bút sử
như sắt. Tuy nói trong lòng hận Tần vương muốn chết, nhưng nếu không
phải bất đắc dĩ, ai cũng không thể thật sự công khai làm người trí quân
chủ của mình vào chỗ chết kia.
Đương nhiên, Liễu Hằng rất minh
bạch, thật đến thời điểm đó, chỉ cần an bài một tướng lĩnh giả kích động hoặc thất thủ, một tên bắn chết Tần vương. Sau đó để Tần Húc Phi khóc
lóc rơi lệ, hô to phải treo cổ đâm tường, tự vận tạ tội, cuối cùng là
toàn quân quỳ cầu, người người lấy đại nghĩa trách, mới miễn cưỡng lau
lệ, vì nước sống tạm, liền đem tướng lĩnh bắn tên xử tử cho xong, thế là được.
Chẳng qua, Liễu Hằng biết rõ, việc khôn khéo thế này, cho
dù là chém đầu, Tần Húc Phi cũng không làm được. Bất kể sau đó có thể
được bao nhiêu lợi ích, y chẳng cách nào hy sinh tướng lĩnh thuộc hạ của mình như thế.
Chính bởi vì loại ngu đần này, nhánh quân đội này
mới có thể trong những năm tháng này ngưng tụ mãi không tan, phong nhuệ
như lúc ban đầu. Song cũng vẫn là loại ngu đần này, hiện giờ thành
chướng ngại vật trên đường “tiến lên” của họ.
Liễu Hằng trừ thở dài cũng chỉ có thở dài. Phương Khinh Trần nói họ ngu, nói họ xuẩn, thật sự là rất đúng.
Phương Khinh Trần hiển nhiên cũng cảm thấy thảo luận cơ hội kiểu này làm sao
nắm chắc với đám cố chấp này, chỉ thuần lãng phí *** lực. Thuận miệng
nói mấy câu kia, trút qua qua một hơi ác khí trong lòng, liền lười đàm
luận vấn đề này nữa, đổi giọng lại hỏi: “Y dẫn theo bao nhiêu người?”
“Ba vạn.” Đây đã là tất cả *** nhuệ họ có thể lâm thời triệu tập dưới tình huống khẩn cấp.
Lần này Phương Khinh Trần thật sự nhíu mày, nhìn Dĩnh Thành đồ sộ phía
trước: “Các ngươi trú quân nơi này hẳn là còn hai vạn chứ?”
“Lương thảo không đủ, khi hành quân gấp chạy đi cứu viện, không thể đồng thời
xoay sở lương thảo, cho nên chỉ có thể có bao nhiêu lương ra bấy nhiêu
người. Ta ở chỗ này, phụ trách mau chóng xoay lương, đồng thời chiêu mộ
quân đội phân tán các nơi khác, mau chóng tập kết.”
“Xoay lương còn cần ngươi tự mình đi?! Quan viên địa phương làm ăn gì thế!”
Liễu Hằng cười khổ: “Thứ nhất, Vệ quốc, Ngô quốc, Trần quốc, phân ba phương
hướng liên tục đánh sâu vào quốc cảnh, những nơi đi qua đều không chừa
ngọn cỏ, vườn không nhà trống, cho dù chúng ta đánh lùi họ, đoạt lại
thành, lương thực rốt cuộc vẫn rất khó gom góp. Thứ hai, những quan viên đó cũng có chỗ khổ của họ, cho dù có lương, họ cũng phải nghĩ những lão bách tính đói bụng đó trước, thứ ba…”
Thứ ba, giữa Tần vương và
Tần Húc Phi rốt cuộc có khúc mắc… Cho dù là trong lúc nguy cấp thế này,
ngẫm lại tính tình của vị cấp trên âm độc ác nghiệt kia, đám quan viên
phía dưới cũng khó tránh có rất nhiều người phải cân nhắc một chút, toàn tâm toàn ý giúp đỡ Tần Húc Phi, tương lai rốt cuộc có thể có kết cục
tốt không.
Y lắc đầu, không tiếp tục đề tài này nữa, chỉ nói: “Kỳ thật cũng không phải do ta trù lương, chỉ là do ta đến tọa trấn giục
lương, lại không ngừng phái binh đốc thúc quan viên địa phương, như vậy
họ làm việc mới dụng tâm.”
Phương Khinh Trần cười lạnh: “Các
ngươi lấy một nhánh cô quân đối kháng binh lực bốn quốc, đã là ngu xuẩn
tột cùng, lại còn phải phân ra nhiều tâm lực như vậy để phí tâm chuyện
tiếp tế. Ngần ấy năm chinh chiến, không lẽ ngươi còn chưa học được lạt
thủ giết người.”
Liễu Hằng cắn răng không nói gì. Không phải họ chưa giết người, chỉ là… Có lẽ… Giết còn chưa đủ nhiều…
“Các ngươi rốt cuộc tính toán thế nào? Họ đã vườn không nhà trống với các
ngươi, các ngươi vì sao không ăn miếng trả miếng. Địa lợi là ở các ngươi bên này, lòng người là ở các ngươi bên này. Hơn mười vạn đại quân họ
cũng phải ăn phải uống, sau khi xâm nhập cảnh nội Tần quốc, nếu các
ngươi muốn quấy rầy lương đạo, hẳn không hề khó.”
Liễu Hằng không thể nề hà: “Chúng ta đã phân ra trọng binh chặt đứt lương đạo của họ,
chính bởi vì như thế, hiện tại nhân thủ chúng ta có thể dùng mới không
đủ, đến nỗi không thể toàn quân cứu viện kinh thành. Nhưng họ mỗi khi
chiếm một vùng, liền cướp bóc đoạt lương tại chỗ…”
Phương Khinh
Trần nhìn Liễu Hằng, ánh mắt kia lại như đang nhìn đồ đần một cách trắng trợn: “Ta nói là, bản thân các ngươi thì sao? Vì sao không vườn không
nhà trống trước họ một bước. Lương thực có thể mang đi thì mang đi,
không mang được thì đốt hết, một mẩu gỗ cũng không lưu lại cho họ, chẳng cần nửa tháng, họ phải tự mình đói chết mình.”
“Nhưng mà, làm vậy cũng sẽ đói chết vô số bách tính…”
Phương Khinh Trần điềm nhiên nói: “Các ngươi không đốt không cướp, chờ họ công phá thành, chẳng phải vẫn sẽ đốt sẽ cướp. Các ngươi hãm mình vào khốn
cảnh, chẳng qua có thể để lão bách tính được thêm một hai ngày cơm no mà thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT