“Mẹ kiếp, lũ chó Tần này, không thể ra đây đánh một trận lại không định xéo khỏi nơi đó.”
“Nhát gan thế này thì làm gì phải bố trí trọng binh trên biên cảnh, chết cũng không chịu lui?”
“Còn không phải là trông ngóng Đại soái của chúng ta mau hồi kinh? Tôi nói
Đại soái, ngài cứ về đi. Ngài một ngày chưa đi, cái bọn bị ngài đánh sợ
run đó cứ quyết làm rùa đen rút đầu, chúng tôi không thể buồn chết đâu.” Đại tướng Triệu Vĩnh Liệt ngoác miệng trêu ghẹo chủ soái.
Phương Khinh Trần cười nhìn các tướng lĩnh hô to uống say trong soái trướng,
ôi, xem ra Nguyên soái mình đây thật sự rất thất bại, vĩnh viễn đều là
đối tượng để các tướng quân thủ hạ trêu cười.
“Không đánh nhau
cũng không có gì là không tốt? Ý nghĩa tồn tại của quân nhân là bảo vệ,
mà không phải chiến tranh, nếu thật có thể vì ta mà chấn nhiếp khiến họ
không động can qua, ta không ngại vĩnh viễn ở lại đây.”
“Đại
soái, ngài đừng đùa, ngài là ai chứ. Cho dù ngài chịu ở lại, Hoàng
thượng cũng không nỡ để ngài vĩnh viễn ở lại chốn gió cát này, cùng bọn
thô kệch chúng tôi đánh giặc.” Thiên tướng Trác Lăng Vân cao giọng cười
to.
Mọi người cùng ầm ầm xác nhận, cười ha ha.
Phương
Khinh Trần chỉ mỉm cười lắc đầu, nhìn bên ngoài rất khó khiến người tin y chính là một vị tướng quân, tuấn lãng thần kỳ, tuổi trẻ thần kỳ, vĩnh
viễn mang theo khí chất nho nhã, ôn hòa mỉm cười với mỗi người. Trong
ánh mắt sáng ngời, phảng phất không lúc nào là không mang theo vẻ ấm áp
đạm đạm. Bất kỳ ai ở bên y đều có cảm giác như gội trong gió xuân.
Cơ hồ mỗi một người nhìn thấy y đều nguyện ý thân cận, nguyện ý cùng y kết bằng hữu, nhưng tuyệt không tin y có thể bách chiến sa trường, có thể
chỉ huy vạn mã thiên quân, song mỗi một tướng quân trong quân trướng lúc này, đều từng được Phương Khinh Trần cứu trên chiến trường không chỉ
một lần.
Đại nguyên soái thần dũng vô địch trên chiến trường,
thân thiết ôn hòa sau chiến trường, có thể nói cười không chút cố kỵ với binh tốt thấp nhất, khiến Sở quân trở thành quân đội không biết kính
trọng thượng cấp nhất trong các nước. Gần như tất cả tướng lĩnh nhàn rỗi vô sự đều thích lấy chủ soái của họ ra trêu chọc.
Mà Phương
Khinh Trần trước giờ chỉ mỉm cười dung túng hết thảy. Lúc này bị ái
tướng giễu cợt, y cũng chỉ nhàn nhạt nói: “Ta đã dâng tấu, nói rõ Tần
quân có lòng hổ lang, lúc nào cũng dòm ngó quốc thổ ta, ta phải thủ tại
biên cảnh, tin rằng Hoàng thượng sẽ không triệu ta trở về…”
Chưa dứt lời, ngoài trướng đã truyền đến tiếng thông báo. “Đại soái, Kỷ tướng quân trong kinh có cấp sứ cầu kiến.”
Ánh mắt Phương Khinh Trần thoáng ngưng, cao giọng hạ lệnh “Truyền y vào.”
Theo tiếng thở dốc dồn dập, một người sấp ngửa chạy vào trướng, mình mẩy
toàn là gió bụi, cả người đã thành màu vàng đất, đủ thấy người này dọc
đường chạy như tên bắn, quả nhiên là ngày đêm kiêm trình, không hề dừng
lại.
Người vừa chạy vào liền gục xuống đất, khản tiếng hô to: “Đại soái, Hoàng thượng đã hạ chỉ triệu ngài về kinh.”
Phương Khinh Trần khẽ nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì, Hoàng thượng tại sao…”
Người nọ thở dốc không ngừng: “Bên ta có ba thám tử bị người Tần bắt được từ
chỗ người Tần chạy về, họ nghe lén được tướng lĩnh Tần quân trò chuyện,
nói Đại soái đã có hiệp nghị với chúng. Lại từ chỗ Tần quân trộm được
thư do Đại soái tự tay viết, thần tử cả triều đều tiến gián muốn Hoàng
thượng giáng tội Đại soái. Kỷ tướng quân vừa nghe Hoàng thượng giáng chỉ triệu Đại tướng quân hồi kinh liền lệnh cho tôi ngày đêm kiêm trình đến truyền tin, Đại soái xin nhất thiết cẩn thận.”
Phương Khinh Trần mỉm cười, vẫn là vẻ tươi cười ôn hòa trong sáng, lại phảng phất trong
nháy mắt đã trở nên trống rỗng, mắt y cũng ấm áp như cũ, chỉ là đột
nhiên chẳng còn tiêu cự, song giọng điệu lại vẫn ôn hòa thong dong: “Ta
biết rồi, ngươi dọc đường vất vả, xuống nghỉ ngơi đi.”
Sứ giả mệt mỏi được binh lính dẫn ra ngoài, soái trướng vừa rồi còn ầm ầm, bỗng
nhiên im lặng tới mức châm rơi có thể nghe tiếng.
Phương Khinh Trần mỉm cười nâng ly rượu, mặt hướng về mọi người: “Sao không uống nữa?”
Ầm một tiếng, là Triệu Vĩnh Liệt một chưởng đập bàn, làm ly rượu đổ hết:
“Đại soái, đừng trở về. Chúng tôi mấy chục vạn đại quân chỉ theo lệnh
ngài, hà tất trở về để bị người giận không đâu, bị một đám đao bút lại
vấn tội. Mẹ kiếp, cấu kết Tần quốc, mệt bọn chúng nghĩ ra? Đại soái ngài tay nắm binh quyền thiên hạ, dù muốn tạo phản làm Hoàng thượng cũng là
chuyện dễ như trở bàn tay, cần gì phải cấu kết với Tần quốc?”
Trác Lăng Vân đứng dậy khỏi ghế lạnh lùng nói: “Đại soái ngài một ngày không về, có mấy chục vạn đại quân bảo hộ ở bên, xem họ có thể làm gì ngài?”
Phương Khinh Trần trừng hắn một cái: “Hồ đồ, quân đội không phải công cụ của
riêng một người, há có thể vì được mất cá nhân mà lợi dụng quân đội quốc gia.”
“Tướng bên ngoài, quân mệnh có thể không nhận, Đại soái…” Phó tướng Tiêu Viễn Phong nhịn không được cũng mở miệng khuyên bảo.
Phương Khinh Trần mỉm cười, trong mắt cuối cùng có vẻ buồn bã: “Tướng bên
ngoài, quân mệnh có thể không nhận. Nhưng ta không phải tướng lĩnh bình
thường, mà là Đại nguyên soái của binh mã toàn quốc, bây giờ lại dính
đến tội mưu phản, nếu còn kháng chiếu không về, người thiên hạ sẽ nhìn
ta thế nào, lại nhìn Thánh thượng thế nào, triều đình nào còn quyền uy
đi tiết chế quân đội?”
“Nhưng Đại soái, an nguy của ngài quan
trọng hơn!” Triệu Vĩnh Liệt hét lớn “Từ xưa đến nay, chuyện danh tướng
chết vào tay quân vương còn ít sao? Chúng ta đổ máu ngoài sa trường,
chẳng dễ dàng gì kiến lập công huân hiển hách, lại bị thêm đủ loại tội
danh…”
“Im miệng.” Phương Khinh Trần bỗng nhiên đứng dậy, trong đôi mắt luôn ôn hòa lại là lửa giận ngút trời.
Triệu Vĩnh Liệt miệng đầy oán ngôn cũng bị thần sắc như thế chấn không thốt nổi một câu.
Tầm mắt Phương Khinh Trần quét qua mọi người, từ từ nói: “Ta muốn các ngươi đáp ứng, bất kể kinh thành phát sinh chuyện gì, các ngươi chỉ cần làm
tốt bổn phận võ tướng của mình. Chỉ cần để người Tần chiếm được nửa tấc
đất Đại Sở ta, chính là sự thất trách của các ngươi.”
Bốn phía yên lặng, không ai trả lời.
Thanh âm của Phương Khinh Trần trầm xuống, trên mặt phủ một lớp sương nghiêm nghị: “Có nghe thấy không?”
Mọi người chấn động, không thể không đáp: “Vâng!”
Lúc này chúng tướng đều không dám khuyên y đừng về kinh nữa, nhưng trong
lòng rốt cuộc vẫn có chút không cam, phó tướng Tiêu Viễn Phong tâm tư
linh hoạt, vòng vèo nói: “Đại soái, quân mệnh tuy cao, quốc vận càng
trọng. Trong Tần quân lắm lão tướng, chủ soái tam hoàng tử Tần Húc Phi
cũng có cái dũng vạn phu không địch lại, nếu ngài không ở trong quân,
vạn nhất…”
Phương Khinh Trần mỉm cười, ngưng mắt nhìn mọi người:
“Ta có lòng tin với các ngươi, quân đội Đại Sở không phải Phương Khinh
Trần ta một mình chèo chống, cũng sẽ tuyệt không vì rời Phương Khinh
Trần ta liền biến thành kẻ hèn cả.”
“Nhưng mà…” Triệu Vĩnh Liệt
còn định nói gì đó, Phương Khinh Trần lại đã cười nói: “Vĩnh Liệt, không phải ngươi đã nói, mong ta sớm hồi kinh để Tần quân có gan động thủ,
các ngươi mới được hiển thân thủ sao? Hiện giờ thời cơ đã tới, ngươi
ngược lại không khoái hoạt.”
Triệu Vĩnh Liệt khổ sở trong lòng, lại chẳng nói nên lời.
Phương Khinh Trần đã nâng chén cười nói: “Đừng để chuyện của ta quét mất hưng phấn của mọi người, uống tiếp đi.”
Không ai lên tiếng trả lời.
Phương Khinh Trần mỉm cười lắc đầu, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.
***
“Thả ta ra, mọi người uống rượu đi…”
“Đại soái, ngài say rồi.”
“Ta không say, bao lâu nay ngày ngày phòng thủ quân Tần, chẳng dám lơi lỏng một chút, lúc vui vẻ hơn cũng không dám uống tận hứng, chẳng dễ dàng gì phải trở về, dù sao vẫn phải cùng mọi người say một lần mới được…”
Triệu Vĩnh Liệt dìu Phương Khinh Trần đang lẩm bẩm một mình lên giường, trong lòng khổ sở không nói nên lời. Ai có thể nghĩ đến, Nguyên soái vĩnh
viễn thong dong tự nhiên, tại mọi thời điểm đều không luống cuống kia,
lại mượn rượu tiêu sầu, say thành thế này.
Ánh mắt Phương Khinh
Trần mê mang nhìn Triệu Vĩnh Liệt, mắt rõ ràng đã sớm xuyên qua hắn,
nhìn về người xa tại kinh thành: “Hoàng thượng, Hoàng thượng… Tại sao,
đối xử với ta như vậy… Tại sao, ngài cũng…”
“Nguyên soái, ngài nghỉ ngơi một lúc đi.”
Phương Khinh Trần một phen kéo Triệu Vĩnh Liệt: “Ngươi nói cho ta biết, Hoàng
thượng tại sao phải đối xử với ta như vậy? Ta vẫn tận tâm tận lực vì
ngài, tại sao ngài không tin ta? Ta nhận phong tước cao, nhưng đó là vì
Hoàng thượng khi đăng cơ còn quá nhỏ, không thể độc lập xử lý chính vụ,
nếu ta không thể thân trên cao vị thì sẽ không có danh phận trợ giúp
ngài xử lý quốc sự. Ta tay nắm đại quyền cử quốc đến nay, chưa từng kéo
về một kẻ thân tín riêng, cũng chưa từng kết một vây cánh. Ta thấy ngài
niên kỷ lớn dần, hẳn là có thể tự lực chủ chính, để không đến mức ảnh
hưởng phán đoán của ngài, mới cố ý rời kinh cho ngài độc lập nắm giữ
quyền lực tối cao, để quần thần không xu nịnh ta nữa, mà trái lại tận
trung với ngài. Thật buồn cười, ta vừa rời khỏi trung tâm quyền lực, mọi người liền vạch tội ta? Nếu ta thật có tâm không đúng, liên kết thần tử cả triều, kết bè kết cánh, hoặc bồi dưỡng người dốc sức riêng, há lại
dung được họ không chút kiêng nể như vậy? Ta biết ta nắm giữ quân quyền
quá trọng, nhưng mà Hoàng thượng tuổi nhỏ đăng cơ, thân vương tôn thất
các nơi ai mà không lom lom mắt hổ, phiên vương nào trong tay không có
trọng binh, nếu ta không nắm giữ binh quyền, làm sao có thể đảm bảo sự
an toàn của Hoàng thượng. Ta biết, hết thảy của ta đều sẽ khiến người
chỉ trích, nhưng mà ta không quan tâm, ta biết Hoàng thượng sẽ không tin những lời này, Hoàng thượng nhất định sẽ tin tưởng ta, thì ra ta đã
sai, ngài là Hoàng thượng, ha ha, ngài là Hoàng thượng…”
Y bỗng cất tiếng cười to, trong tiếng cười có sự bi phẫn đau đớn không nói nên lời.
Triệu Vĩnh Liệt cố nén bi thương, luôn miệng hô: “Đại soái, ngài say rồi, ngủ một giấc, hết thảy đều sẽ tốt lên.”
Phương Khinh Trần bỗng đưa tay túm tay hắn: “Vĩnh Liệt, ngươi chảy nước mắt
rồi, ha ha, một đại nam nhân như thế, chảy nước mắt gì chứ?”
Phương Khinh Trần ra sức lắc đầu: “Ta không say, Vĩnh Liệt, ngươi đang khó chịu vì ta sao?”
Triệu Vĩnh Liệt tiếp tục cười gượng.
Phương Khinh Trần nhìn hắn bằng ánh mắt say mông lung: “Vĩnh Liệt, các ngươi
đều rất tốt với ta đúng không? Các ngươi đều tín nhiệm ta, không nghi
ngờ ta, nguyện ý giao sinh tử cho ta, đúng không?”
Triệu Vĩnh Liệt gật đầu, trịnh trọng nói: “Phải!”
Phương Khinh Trần ha ha cười rộ: “Nếu ta lựa chọn nghĩa khí của các ngươi, ta
sẽ không gặp phải bội phản, sẽ không bị vứt bỏ, sẽ không bị thương tổn,
đúng không? Nhưng mà, ta chọn Hoàng đế, cho nên nhất định phải bị vứt
bỏ, việc này không có gì phải đau lòng. Chẳng qua ta làm cho Hoàng
thượng nhiều như vậy, Hoàng thượng cũng chẳng quan tâm, ta không làm gì
cho các ngươi, tại sao các ngươi tốt với ta như thế?”
Triệu Vĩnh
Liệt xót xa trong lòng: “Đại soái, bởi vì ngài đối với chúng tôi quá
tốt. Trước ngài, chưa một Đại nguyên soái nào có thể bỏ xuống dáng điệu, bên những kẻ thô kệch chúng tôi như huynh đệ, chưa một Đại nguyên soái
nào, chẳng những không đoạt công lao của thủ hạ, ngược lại còn luôn đẩy
công trạng cho cấp dưới, cũng chưa một Đại nguyên soái nào, vì cứu chỉ
một quan tướng thủ hạ mà mấy lần tiến xuất, đánh vào trận địa địch, Đại
soái ngài…”
Phương Khinh Trần cười rộ: “Vĩnh Liệt, đừng hiểu lầm, ta không phải người tốt đâu? Ta kỳ thật cực kỳ tự tư tự lợi, cả ngày
ngóng trông người khác tốt với mình, ngóng trông người khác xem mình là
người quan trọng nhất. Chỉ cần có người chịu toàn tâm toàn ý tốt với ta, ta sẵn lòng giao hết thảy cho y, chết vì y cũng cam nguyện, thế nhưng,
nếu có người phụ ta thương ta, ta tất hồi báo gấp trăm ngàn lần, khiến y cả đời thống khổ không hiểu, sống không bằng chết. Vĩnh Liệt, ta không
phải người tốt.”
Y không ngừng kêu lên như điên: “Vĩnh Liệt, ta không phải người tốt, thật sự.”
Triệu Vĩnh Liệt gật đầu lấy lệ, dỗ y nằm xuống như dỗ một đứa trẻ: “Được được được, ngài không phải người tốt, mau ngủ đi.” Nhẹ nhàng đưa tay kéo lại chăn cho y, rồi lại không đành lòng rời khỏi trướng.
Hắn ngơ
ngẩn thủ trước giường Phương Khinh Trần, chỉ cảm thấy lòng đầy khổ sở
khó chịu. Nguyên soái như thần ngày đó, hiện giờ thương tâm yếu ớt hệt
như một anh nhi vô trợ. Sở Nhược Hồng, tiểu Hoàng đế vô tri kia, ngươi
tạo nghiệt gì, không có Đại soái thì nào có ngươi hôm nay, xưa nay đế
vương thường phụ lòng, ngươi thật là…
Hắn cúi đầu, bi thống vùi
mặt vào lòng bàn tay, không trông thấy ánh mắt Phương Khinh Trần đột
nhiên mở ra, ánh mắt thanh minh là thế, không có một chút men say, ánh
mắt lạnh lùng là thế, băng hàn như vạn cổ huyền băng.
Y chỉ thản nhiên nhìn Triệu Vĩnh Liệt một cái, lại nhắm mắt, giống như thật sự ngủ say.
Vĩnh Liệt, ta không hề lừa ngươi. Ta không phải người tốt, thật sự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT