Dung Khiêm vẻ mặt hơi ngưng, âm thầm thở dài, song cũng không hề cảm thấy quá bất ngờ.
Tuy rằng Tần Húc Phi đã về Tần, mà còn đánh thắng mấy trận, nhưng y dẫn dắt dù sao chỉ là một nhánh cô quân, không hề có đủ lực uy hiếp, có thể làm quân đội các quốc do dự không tiến. Trên thực tế ngay cả bản thân y
cũng không thể hoàn toàn khẳng định, Tần Húc Phi thật sự có thể mạnh đến mức trong liệt thế nghịch cảnh, lấy sức một người địch quân bốn quốc.
Hiện tại mấy quốc khác đều đang công thành chiếm đất, chỉ Yên quân vẫn vây ở biên quan, áp lực Yên Lẫm gặp phải có thể nghĩ. Mà y vốn cũng chưa từng nghĩ chuyện muốn Yên Lẫm thời điểm cân nhắc loại đại sự quân quốc này,
cho ra quyết định chỉ bằng tình cảm và tín nhiệm với y mà không suy xét
gì khác.
Người phóng túng tình cảm cá nhân như vậy, không phải một quân chủ đủ tư cách.
Cho nên, sau khi nói đến việc Tần quốc với Yên Lẫm, y đã đưa ra khả năng
Tần Húc Phi quay binh Tần quốc, nhưng không tận lực lợi dụng uy vọng địa vị của mình để gây ảnh hưởng với Yên Lẫm. Bản thân y căn bản đã không
làm, Yên Lẫm cuối cùng vẫn phủ quyết ý kiến của y là đương nhiên.
Yên Lẫm thấy Dung Khiêm trầm mặc không nói gì, trong lòng lại thấp thỏm,
thấp giọng nói: “Vô luận thế nào, ta vẫn muốn đánh trận này. Tối thiểu,
chúng ta có thể mượn đây luyện binh đàng hoàng. Quân đội Yên quốc đã rất nhiều năm chưa từng trải qua chiến sự lớn, mắt thấy trong số binh lính
người cũ đi hết, người mới không có kinh nghiệm, còn tiếp tục hưởng thái bình như vậy, không quá mười năm, Yên quốc sẽ chẳng còn quân năng
chiến.”
Vẻ mặt Dung Khiêm hơi biến.
Y trái lại không nghĩ
tới, Yên Lẫm còn có phiên khổ tâm cân nhắc này. Nếu không so đo được mất quá nhiều, chỉ nhìn từ góc độ cọ xát quân đội, trận chiến này quả thật
vị tất là sai.
“Hơn nữa, vô luận Tần Húc Phi mạnh thế nào, nếu
Yên quốc chúng ta trên dưới, cả dũng khí đánh một trận cũng không có,
thì quân tâm sĩ khí ở đâu? Tướng sĩ trong quân, còn có thể tôn trọng
quân chủ ta đây sao? Triều đình lại còn có tư cách gì hiệu lệnh thiên
hạ?”
Dung Khiêm mỉm cười: “Bệ hạ, ngài là quân chủ, trên quân
quốc đại sự cho ra quyết định, là quyền lực của ngài. Bệ hạ không cần
giải thích khai báo gì với ta.”
Yên Lẫm trầm mặc. Từ sau khi vừa
rồi y bị Dung Khiêm đè trên người tỉnh lại, hai người đã có hành động
thân mật dị thường như vậy, tuy nói chưa từng khắc ý, nhưng bầu không
khí giữa hai bên lại thoải mái tự tại hơn xa lúc bình thường, chí ít khi Dung Khiêm xưng hô y, không tự giác dùng một chuỗi “ngươi”. Cho dù sau
đó ngẫu nhiên nói một tiếng “Hoàng thượng” cũng mang chút hài hước.
Lúc ấy kỳ thật cũng không cảm thấy, xưng hô như vậy, lời nói như vậy có gì
đặc biệt, chỉ là đề tài hiện tại vừa chuyển lên quốc sự, Dung Khiêm
giống như trước đây, khi thong dong mỉm cười lại xưng hô y là “bệ hạ”,
tuy nói những quan tâm khoan dung đó vẫn như trước, sự thân mật tự tại
lúc ban đầu rốt cuộc vẫn nhạt đi.
Trong lòng Yên Lẫm hơi khó
chịu, rồi lại không biết làm sao mới có thể tìm về sự thoải mái nhàn nhã vừa rồi, một lát sau mới nói: “Ta không phải sính dũng ham đấu… Thời
gian này, ta khẩn cấp tìm đọc hết thảy tình báo về những trận điển hình
của Tần Húc Phi trước mắt có thể tìm được. Tìm Trường Thanh và cả một số tướng lĩnh trong kinh cùng nhau nghiên cứu. Tần Húc Phi người này dũng
hãn vô cùng. Thích dùng kỳ binh, thường lấy khinh kỵ khoái mã, tập kích
như chớp, công địch chưa chuẩn bị, lại lấy thế công cường hãn vô cùng
tan rã thế địch. Nhưng loại chiến thuật này, nếu gặp phải tướng lĩnh
đóng vững đánh chắc, tuyệt không mạo hiểm tiến quân tùy tiện, lại rất
khó được lợi.”
Dung Khiêm cười, vui vẻ nói: “Hoàng thượng với binh pháp cũng rõ như lòng bàn tay.”
Yên Lẫm bất giác xấu hổ: “Ta thật không dám nói là biết binh, chỉ là Trường Thanh cùng vài vị tướng quân, sau khi ở trong cung lật xem mớ tình báo
như núi, kết luận mọi người thương nghị ra, phương hướng công kích của
Yên quốc chúng ta, vừa lúc tương phản với phương hướng Tần Húc Phi từ Sở quốc mà đến, Tần Húc Phi sau mấy phiên dây dưa với Trần quân, lại cùng
Ngô Vệ hai quốc xung đột, chí ít trong khoảng thời gian ngắn, không thể
lo đến chúng ta. Chúng ta thừa cơ hội này, tận khả năng công thành chiếm đất…”
Y thở dài một tiếng mới nói: “Ta đã hạ lệnh, lần này không tham công, không cầu nhanh, chỉ ôm sách lược mượn chiến sĩ luyện binh,
mượn đám binh vô tích sự thủ hạ Tần vương để tướng sĩ chúng ta tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu là được. Mỗi một bước đều phải đóng vững đánh
chắc, không thể chia binh, không được tùy tiện tiến, không thể cho địch
nhân cơ hội tiêu diệt từng bộ phận. Mỗi khi hạ một thành, đều phải toàn
lực củng cố sau đó lại từ từ tiến lên, vạn nhất gặp phải quân đội Tần
Húc Phi, dựa thành thủ vững làm chủ, chỉ có khi quân lực đã hơn gấp ba
quân đội Tần Húc Phi, mới có thể xuất thành chính diện tác chiến, mà
nhất định phải chuẩn bị tốt để tùy thời lui về, một khi Tần quân bại
trốn, không thể truy kích quá, để tránh trúng kế…”
Nghe Yên Lẫm
nói một chuỗi như vậy, Dung Khiêm liền biết, đây là y không cầu có công, chỉ cầu không lỗi. Nếu thật có thể như vậy, nơi nơi tập kết đại quân,
thời thời dựa thành tác chiến, không tùy tiện tiến, không tham công, thế trừ cuộc chiến tiêu hao cứng đối cứng cần nhờ kỳ binh mưu kế, được tiện nghi gì lại không dễ dàng.
Chỉ là cách làm như thế, Yên quân tối đa chỉ lâm thời chiếm lĩnh vài thành trì, cũng vơ vét những thành trì
này một phen thôi, muốn lung lay Tần quốc từ gốc rễ, quá khó khăn.
Ôi, Yên Lẫm có thể coi trọng năng lực của Tần Húc Phi, cố nén dã tâm và
tham niệm như thế, sử dụng loại chiến thuật thoạt nhìn cực kỳ khiếp
nhược này, lại cũng là lực tự chủ rất mạnh.
Dung Khiêm gật đầu
nói: “Đấu pháp kiểu này, xem như nắm tử huyệt của Tần Húc Phi. Người này trên chiến trường tuy có bổn sự mười phần, nhưng có một nhược điểm cực
lớn, đó là quá yêu quý binh tốt. Đây là đại kỵ của người làm tướng. Nhân thủ của y vốn có hạn, giao chiến với ba quốc tổn thất tất lớn, cho dù
cuối cùng có thể đối trận với Yên quân chúng ta, chỉ cần quân ta đóng
vững đánh chắc, trên quân lực lại có ưu thế, cho dù y dũng hãn làm sao
nữa, chỉ chú ý tổn thất khi đánh nhau, cũng đủ để y do dự lùi bước.”
Y cười nhìn về phía Yên Lẫm: “Bệ hạ nói gì mà không biết binh, kỳ thật
lấy quân mấy lần, chậm rãi qua, chính là chính đạo. Nói trắng ra, dùng
kỳ đạo quỷ thuật gì? Có thể lấy nhiều đánh ít, có lý do gì không làm?”
Yên Lẫm nghe y nói binh pháp cao nhất thành nhiều đánh ít, cuối cùng nhịn không được mỉm cười.
Nhìn thần sắc Yên Lẫm cuối cùng không còn trầm trọng như thế, Dung Khiêm lại thở dài: “Bệ hạ nghĩ tự nhiên là chu toàn, chỉ là, tiền phương đánh
lên, lại vị tất như ý.”
Yên Lẫm gật đầu: “Ta cũng vẫn đang lo lắng điểm này.”
Nói trắng ra, không tham công, không liều lĩnh, đóng vững đánh chắc, lấy
chính khắc kỳ. Đạo lý này ai cũng biết cả, nhưng từ xưa đến nay, lại vẫn cố tình có ngần ấy danh tướng anh hào, trúng kế bị phục, bại vong thê
thảm. Còn không phải là lòng người dễ đổi, lúc thật sự đối mặt với đủ
loại hấp dẫn, ai có thể khắc chế được mình? Thắng lợi rõ ràng ở ngay
trước mắt, ai còn dằn được tính khí mà thận trọng từng bước?
Tướng lĩnh trong quân ai mà không nóng lòng lập công, cho dù Hoàng đế giao
trịnh trọng hơn, thật sự lên chiến trường, đánh thắng mấy trận, ai còn
nhớ được nhiều như vậy.
Nếu Tần Húc Phi có thể xây dựng cục diện thích đáng, dẫn dụ thêm…
Yên Lẫm vừa tự hỏi vừa nói: “Cho nên ta định phái Trường Thanh đi khao
thưởng ba quân, sau đó để y đi theo quân. Bình thường không cần can
thiệp quân vụ, nhưng nếu như phát hiện các tướng lĩnh có manh mối nóng
lòng lập công, tiến quân sốt ruột, thì lộ ra mật chỉ của ta, tiếp nhiệm
chức giám quân. Y ở trong quân nhiều năm, uy tín cực cao, lại được ta
thân cận tin trọng nhất, do y ra mặt, nên là thích hợp nhất.”
Dung Khiêm bật cười: “Bệ hạ không lo lắng Trường Thanh cuối cùng cũng nóng lòng lập công?”
Yên Lẫm cười nói: “Trường Thanh xưa nay ổn trọng, mà địa vị trong quân
trong triều đã cực cao, không cần mượn công tiến thân. Hơn nữa y đi gần
Dung tướng ngươi nhất, biết Dung tướng ngươi cực kỳ coi trọng Tần Húc
Phi. Thế y sẽ quyết không dám xem thường người này, lúc này hẳn là có
thể tin được nhất, hơn nữa ta nghĩ Dung tướng dù sao cũng sẽ giúp ta tận lực làm sự tình càng thêm an toàn chứ.”
Dung Khiêm nhìn bộ dáng
hiểu ý mà cười đó của y, chỉ đành thở dài: “Thôi, để y rời kinh đến bên
này tụ họp với ta đi, ta cũng nhiều năm rồi không tán chuyện binh pháp
chiến sự với y.”
Yên Lẫm vui vẻ nói: “Có lời ấy của Dung tướng,
ta lại thêm ba phần sức lực, trận chiến này cho dù không thể đại thắng,
chung quy không đến mức để Tần Húc Phi chiếm tiện nghi là được.”
Dung Khiêm chỉ âm thầm cười khổ một tiếng. Ôi, hiện tại y có thể làm, cũng chỉ còn động não và môi…
Y lắc đầu, lại vội thu hồi tâm tư tán loạn, hỏi: “Bệ hạ hôm nay chính là vì chuyện này mà phiền lòng?”
Yên Lẫm vẻ mặt buồn bã, một lát sau mới nói: “Ta hôm nay đem sự tình nói
cho Lạc Xương biết, ta biết rõ nàng nhất định sẽ đau đớn khổ sở, nhưng
mà, từ lúc bắt đầu trù tính việc này cho đến bây giờ, ta chưa từng hối
hận do dự, ta chưa từng nghĩ phải vì nàng mà vứt bỏ cơ hội này, ta…”
Ngữ khí của y dần dần sốt ruột lo lắng, vẻ mặt cũng trở nên bi thương.
Dung Khiêm thở dài. Chuyện này y không thể khuyên nhủ, không thể trấn an, y
không thể nói Yên Lẫm là đúng, cũng chẳng cách nào nói Yên Lẫm là sai.
Lúc trách nhiệm của trượng phu mâu thuẫn với trách nhiệm của quân chủ,
càng là người thật lòng, càng là phu thê tình thâm, sợ là càng bị giày
vò cực khổ.
“Nhân sinh tám chín phần mười là việc không như ý,
nàng cũng là người đáng thương, ngươi về sau tận lực đối đãi tốt một
chút đi.” Dung Khiêm ảo não vì khuyên giải an ủi của mình yếu ớt vô lực
như thế.
Phát hiện mình với sự phiền não của Yên Lẫm kỳ thật
không thể dành cho trợ giúp thực chất gì, loại cảm giác này thật sự
không tốt lắm.
Yên Lẫm cười nhẹ một tiếng, hơi thê lương: “Ta tự
nhiên sẽ tận lực đối tốt với nàng, sau khi vì quốc gia mà hy sinh bán
đứng vũ nhục nàng lại đối tốt với nàng? Dung tướng, ta có phải là một
ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa.”
Ôi, thanh quan khó quyết việc nhà, cố tình đây còn là một Hoàng đế tự mình chui vào sừng trâu.
Dung Khiêm trợn mắt, cũng lười ôn nhu an ủi nữa, đưa tay vỗ vỗ y, cười nói:
“Sau khi về cung, cẩn thận đem sử sách đế vương hậu phi bốn biển các
nước lật xem một lần, coi những quân chủ đó cùng thê tử chung sống thế
nào, gặp phải chuyện cùng loại, họ lại chọn lựa thế nào, sau đó ngươi sẽ phát hiện, không so không biết, vừa so với họ, ngươi chính là một tình
thánh, là trượng phu tốt đệ nhất thiên hạ.”
Cho dù là tâm tình
không tốt hơn, bị Dung Khiêm trêu ghẹo như vậy, Yên Lẫm cuối cùng cũng
không kiềm được nở nụ cười, trong lòng lại thập phần cảm khái: “Dung
tướng, ngươi lâu lắm rồi không đùa với ta như vậy.”
Dung Khiêm lườm y một cái: “Đùa về đùa, Hoàng thượng của ta, coi hiện tại là giờ nào rồi?”
Yên Lẫm chỉ thoáng ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ: “Ôi chao, sắp vào triều rồi.”
Y xưa nay có trách nhiệm, đêm nay tuy nói lắm việc bất ngờ, y cũng hoàn
toàn chưa từng nghĩ phải bãi triều, lúc này được Dung Khiêm nhắc nhở, co giò chạy ra ngoài.
Dung Khiêm cười nói: “Đừng vội đừng vội,
ngươi vội vội vàng vàng như vậy, sợ không đánh thức hết mọi người khắp
phủ của ta hay sao. Cởi hết áo choàng ngoại bào dễ gây chú ý này, khoác
kiện xiêm y mộc mạc của ta, tháo kim quan xuống, lấy mũ của ta che đầu,
ta dẫn ngươi chuồn ra theo cửa hông, tận lực đừng để hạ nhân nhận ra
ngươi.”
Yên Lẫm cúi đầu nhìn nhìn một thân trang phục hoa quý
chói mắt, đi đến đâu cũng gây chú ý này của mình, mặt lại nóng bừng,
nhưng không dám chần chừ, vội vàng bắt đầu cởi ra.
Dung Khiêm tự
đi vào phòng trong, cầm một kiện ngoại bào, một cái mũ ra đây. Vốn là
rất muốn tự tay giũ y phục ra khoác cho Yên Lẫm, nhưng hiện tại chỉ có
một tay, làm gì cũng không tiện, đành cười cười đưa cho Yên Lẫm: “Phiền
Hoàng thượng tự thay quần áo đi, nơi này không có ai hầu hạ đâu.” Nói
rồi hơi lo lắng hỏi: “Ngươi biết thay không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT