Yên Lẫm
đêm khuya xuất cung, vốn là nhất thời tích tụ khó bình, xúc động mà làm. Chờ y một thớt khoái mã đến ngoài phủ quốc công, ngược lại bồi hồi luôn mãi, tiến thoái không được.
Y bình thường ra vào phủ quốc công
của Dung Khiêm vốn là chuyện thường, nô bộc lớn nhỏ trong phủ đều nhận
được y, trước nay đều không cần thông báo, mặc y ra vào tự nhiên.
Nhưng hiện tại đã là đêm khuya.
Cho dù là Yên quốc kinh thành phồn hoa, chợ đêm náo nhiệt, đến lúc này trên đường cũng sớm im ắng không thấy một bóng người, các nhà các hộ đều đã
đóng chặt đại môn.
Chỗ gác cổng phủ quốc công, tất nhiên là ngày
đêm có người trông coi. Nếu như y lên gõ cửa, chắc chắn cũng sẽ có người đáp. Nhưng y yên lành một Hoàng đế, nửa đêm canh ba một mình chạy tới
đập cửa nhà thần tử, cũng thật sự không ra thể thống gì, chẳng biết sẽ
bị người ta sinh ra phỏng đoán quỷ dị thế nào, truyền bá lời đồn thế nào nữa.
Huống chi, lúc này Dung Khiêm chắc hẳn đã ngủ, mình lại
không có đại sự khẩn cấp gì, chỉ vì có chút không thoải mái với hoàng
hậu, bèn nửa đêm chạy tới, kéo Dung Khiêm dậy không cho nghỉ ngơi để bồi y, việc này quá không thích hợp.
Yên Lẫm nhíu mày, ngồi trên lưng ngựa, ngơ ngác nhìn tường viện cao cao phủ quốc công, nhất thời lại ngớ ra.
Đi vào, tự nhiên là không ổn, là không nên, là không tốt. Nhưng mà không
vào, trong bóng đêm sâu thẳm này, bản thân y một chủ nhân của Đại Yên
quốc, lại có thể đi đâu?
Một mình trong gió đêm hồi lâu, đầu óc
nóng lên dần bình tĩnh đôi chút, Yên Lẫm âm thầm cảm thấy xấu hổ. Hồ đồ
luống cuống tùy hứng như vậy, thật không như chuyện mình sẽ làm. Đừng
nói ngày mai đám trọng thần Ngự sử trong triều không thể tha cho, ngay
cả Phong Trường Thanh, Sử Tịnh Viên luôn dung nhẫn, sợ cũng phải càm ràm một phen.
Không chừng cả Dung Khiêm cũng phải quở trách giáo huấn y.
Ý nghĩ như vậy chuyển đến, Yên Lẫm không khỏi hơi ủ rũ, chậm rãi quay đầu ngựa chuẩn bị rời khỏi, đã giục ngựa đi vài bước, vẻ mặt lại trở nên
bối rối đau buồn.
Đầy lòng buồn bực xuất cung, phải tiếp tục buồn đầu buồn lòng hồi cung như vậy nữa, tất nhiên trong lòng không cam, chỉ là, không về cung, lại có thể làm gì?
Buổi đêm khuya khoắt tĩnh lặng như vậy, tất cả những xa hoa náo nhiệt ban ngày, đều đã hóa thành trầm tịch.
Phố dài vắng lặng, ca đài vũ tạ, *** các lầu đài, nhà bách tính, đều đã
đóng kín cửa nẻo, chỉ có mình y cưỡi ngựa, quanh quẩn vô thố giữa con
phố vắng lặng này.
Y chậm rãi xuống ngựa, chậm rãi đi đến bên
ngoài bức tường lớn phủ quốc công, thò tay nhẹ nhàng kề lên tường, sự
lạnh băng gồ ghề đầu ngón tay truyền đến khiến lòng người thoáng mát
rượi. Sau đó, y đột nhiên bạt thân mà lên, cao cao phóng qua tường viện.
Vị quốc công của Dung Khiêm, cũng xem như tước vị cao nhất kinh thành
ngoại trừ Vương gia. Theo lý mà nói, y thậm chí có tư cách có được tư
binh, lực lượng hộ vệ trong phủ y, nên có thể cường đại vô cùng.
Chẳng qua, từ sau khi thụ phong, Dung Khiêm cảm thấy đã rất gây chú ý, chuyện an bài binh mã võ trang thủ vệ phủ đó, y đâu chịu làm nữa.
Mà
Yên Lẫm đối với hết thảy chi tiêu tôn vinh phủ quốc công của Dung Khiêm
đều thập phần để ý, nhưng cũng chưa từng nghiêm túc cân nhắc chuyện hộ
vệ thay y.
So với quốc công quý thích nhà khác, thân tộc đông
đảo, tiền tài bảo vật cũng lắm, cần nhiều thủ vệ, Dung Khiêm lại là một
dị loại. Thứ nhất, y không để tâm đến tài vật, thứ hai, phủ quốc công
này của y, chỉ có hai chủ nhân, lại đã có mấy trăm hạ nhân, nam tử tráng niên cũng hơn trăm người, có những người hầu này trông coi cửa nẻo
trong ngoài, tổ chức tuần đêm đã đủ, vốn chẳng cần hộ vệ chuyên môn. Thứ ba…
Dung Khiêm võ công cao không lường được, năm xưa đã sớm được nhiều người biết, một màn trên pháp trường năm đó, càng khiến thiên hạ
khiếp sợ, không ai không biết, không ai không hiểu.
Tuy nói mọi
người đều biết, Dung Khiêm hiện tại thân thể không tốt lắm, võ công khả
năng hơi suy giảm, nhưng không ai cho rằng, với bản lĩnh như vậy của
Dung Khiêm, còn cần hộ vệ gì bảo hộ y.
Cho nên, tòa quốc công phủ này của Dung Khiêm, nhìn như uy nghiêm huy hoàng, trên thực tế, lại là
nơi phòng vệ bạc nhược nhất trong cao quan quý giới kinh thành.
Bởi vậy, ngay cả loại cao thủ gà mờ như Yên Lẫm, cũng có thể nửa đêm canh ba, im hơi lặng tiếng, yên ắng mà vào.
Yên Lẫm cũng biết mình thân là Hoàng đế, nửa đêm canh ba trèo tường leo
ngói, là chuyện thật chẳng ra thể thống gì. Nhưng loại tịch mịch đêm
lạnh vắng vẻ không chỗ để đi này, thật sự là quá sức cô lãnh. Y bức
thiết muốn một phần an ủi, một chút an bình.
Kỳ thật y không hề
muốn đi đánh thức Dung Khiêm, cũng không biết mình vô duyên vô cớ nửa
đêm chạy tới tìm Dung Khiêm, có gì để làm.
Y chỉ muốn nhìn người nọ một cái, y chỉ muốn tận khả năng gần người nọ một chút, gần chút nữa.
Biết đâu cảm thấy người kia ở ngay bên cạnh, chỉ cách vài thước, có lẽ biết
chỉ cần kêu to một tiếng là người nọ có thể nghe thấy, trong lòng sẽ tự
nhiên an định lại, băng hàn và thê lương không dưng đến kia sẽ bị từng
chút ấm áp xua tan.
Yên Lẫm đối với phủ quốc công này, quả thực
còn quen thuộc hơn hoàng cung của mình. Bởi vậy dọc đường ngựa quen
đường cũ, nhắm thẳng đến chỗ Dung Khiêm ở. Lúc này, y nghĩ, kỳ thật chỉ
là ở ngoài phòng Dung Khiêm, lẳng lặng thủ một hồi, im lặng đứng một
hồi, nhìn ánh nến có thể có, bóng người có thể có trên song cửa nhà
người nọ một thoáng.
Sau đó… Biết đâu… Cứ ở dưới ánh trăng sáng
tỏ này, giữa gió mát, ngồi ở nơi cực gần người nọ, thời điểm người nọ
không biết, lặng lẽ chờ đợi, cho đến khi tâm tư phiền loạn nóng nảy này
trầm tĩnh lại, cho đến khi ánh trăng lặn xuống, thái dương mọc lên,
trước khi hạ nhân trong phủ thức dậy, lại lặng yên mà đi.
Tâm niệm động, nhìn thấy phía trước đã tới khu viện Dung Khiêm ở, nhưng y không hề dừng bước, chân điểm nhẹ, lại vọt lên tường.
Giờ này khắc này, minh nguyệt đang treo giữa trời, ánh bạc tràn khắp, rải nên nhân gian quang hoa rực rỡ.
Yên Lẫm bào gấm đai ngọc, dưới ánh trăng bay vút lên tường, đưa mắt nhìn,
lại thấy dưới ánh trăng sáng ngời, trên bức tường của khu viện đối diện, một hắc y nhân như thể quỷ mị, từ dưới ánh trăng đột nhiên hiện thân.
Hai người đều là nửa đêm canh ba trèo tường lẻn vào, cũng đều không ngờ
đến, ở phương hướng đối diện, cùng một thời gian, có một người khác bỗng nhiên chui ra.
Dưới một trời nguyệt sắc, hai người xa xa đối
mặt, trong lòng đều kinh. Do khu viện phủ quốc công rộng rãi, tuy nói là đứng đối tường, cách lại vẫn xa, trong bóng đêm không nhìn rõ diện mục
đối phương, mà Yên Lẫm lại đã thấy dưới ánh trăng, đôi mắt đối phương
kia, lạnh lẽo túc sát, mang theo khí sát phạt lạnh băng vô cùng vô tận
trong huyết hỏa luyện ngục!
Trong lòng y chỉ cảm thấy chợt lạnh
lại chợt rùng mình. Mở miệng định quát to cảnh báo, song tâm niệm
chuyển, lại không lập tức phát ra tiếng.
Hạ nhân phủ quốc công
này đông đúc, phần lớn thập phần cảnh tỉnh, phương xa không chừng còn có gia đinh tuần đêm, nếu mình quát to, tất nhiên có thể thu hút cả đống
người qua đây. Chỉ là trên trên dưới dưới phủ quốc công này, có thể sẽ
đều nhìn thấy y đường đường một Hoàng đế, nửa đêm chạy tới leo tường nhà một thần tử. Việc này…
Chẳng qua, sự chần chừ này chỉ là nháy
mắt, Yên Lẫm lập tức lại ý thức được, hắc y nhân kia thừa đêm mà đến, có khả năng không ôm hảo ý. Tuy y luôn luôn tín nhiệm mười phần với bản
lĩnh của Dung Khiêm, nhưng nghĩ đến Dung Khiêm có thể có bất cứ nguy
hiểm gì, mình mất mặt thế nào, y đều không thèm để ý.
Cho nên, chỉ nháy mắt, y đã cao giọng quát to: “Người nào?”
Song sự do dự trong nháy mắt này, với hắc y nhân kia mà nói, đã là quá dài!
Loáng cái, y đã từ trên viện đối diện ngoài mấy trượng, lao thẳng tới trước
mặt, đưa tay, một cỗ chưởng phong mạnh mẽ tập kích, chưởng phong cắt mặt Yên Lẫm đau buốt, một tiếng miễn cưỡng quát ra kia, lại bị nội lực của
chưởng phong không gì sánh bằng này ngăn chặn, căn bản không thể truyền
ra.
Yên Lẫm trong lòng rùng mình, biết mình đã gặp phải cao thủ
tuyệt thế, mà còn bị y đến gần, nếu muốn cảnh báo nữa sợ là không dễ, vì thế thân thể bật mạnh ra sau, chỉ nghĩ kéo rộng khoảng cách, có thể lớn tiếng la lên.
Song võ công của Yên Lẫm… Thật sự chẳng thể tính là cao minh.
Tuy nói y từ nhỏ cung mã kỵ xạ đã luyện không tồi, nội lực khinh công cũng
là hồi nhỏ Dung Khiêm tự mình tạo nền tảng cho, trong hoàng cung cũng có không ít cao thủ chịu dốc lòng dạy, nhưng trước nay chưa từng có người
nào thật trông mong Hoàng đế có thể luyện thành công phu vạn nhân địch
gì đó.
Võ kỹ một đạo, vốn chẳng được một xíu khéo léo, một quân
chủ cả ngày nhọc công quốc sự, thời gian phí ở đó có thể thấy. Thật phải đánh nhau, võ công của Yên Lẫm sợ là cả Sử Tịnh Viên cũng chẳng bằng.
Lúc này y toàn lực lùi lại, động tác không thể nói là không nhanh, phản
ứng không thể nói là không mau. Đáng tiếc người trước mặt này lại là cao thủ đứng đầu chân chính trên ý nghĩa, mà còn là nhân vật giữa vô số núi đao rừng kiếm, địa ngục hỏa hải đi ra.
Người nọ một chưởng ra
tay, còn chưa đánh trúng, hóa chưởng thành trảo, động tác cũng không nói là *** diệu tuyệt luân cỡ nào, chỉ là một chữ mau đơn giản, đã tập kích ra.
Võ công thiên hạ, chỉ mau không phá, một thức liền thong
dong đè trên vai Yên Lẫm, thân Yên Lẫm vốn như chim én bay vút lên, lập
tức như tảng đá nặng nề rơi xuống, cố tình khi rơi lên tường, lại nhẹ
bẫng chưa từng ra một chút tiếng động.
Hai người kề mặt đối nhau, Yên Lẫm chỉ trông thấy trên mặt người nọ đầy những vết thương khủng bố
dữ tợn, dung nhan xấu xí, không giống người sống, mà như thể yêu ma quỷ
mị, dù thân thể bị chế, cũng nhịn không được phải kinh hô một tiếng.
Nhưng người nọ vỗ một chưởng, bàn tay nhanh chóng trượt xuống, năm ngón tay
linh hoạt điểm một mạch trên người Yên Lẫm, chỉ chốc lát đã chế liền mấy huyệt đạo của Yên Lẫm, lại nhẹ nhàng chế uyển mạch, triệt để tan rã tất cả động tác cùng sức lực ra tiếng của Yên Lẫm.
Người nọ dưới ánh trăng ánh mắt lành lạnh nhìn nhìn Yên Lẫm, chợt cười, do vết thương
trên mặt, nụ cười này càng lộ vẻ dữ tợn gai mắt: “Xem ra, ngươi nên là
Hoàng đế Yên quốc. Thật không ngờ, ngươi một Hoàng đế, lại nửa đêm dùng
phương thức này đến tìm một thần tử.”
Yên Lẫm vừa kích phẫn vừa
ảo não. Mấy năm qua, y chưa bao giờ dám coi thường chức trách của mình,
chưa từng dám phóng túng tâm tình mình quá mức, mọi thời điểm, y đều rất chú ý an toàn. Ai biết chỉ hôm nay tùy hứng một hồi như vậy, đã ra loại sự tình này.
Lúc y xuất cung hoàn toàn là nhất thời xúc động,
chỉ tùy ý thay hoàng bào, trang sức trên người toàn là cấm vật trong
cung, chỉ cần là người hơi có ánh mắt lịch duyệt, đều có thể dễ dàng
nhìn ra y là vua một nước.
Thân là quân chủ Đại Yên quốc, lại ù ù cạc cạc để người bắt, mà thời gian địa điểm bị bắt, lại là nửa đêm canh ba, trên bức tường ngoài chỗ Dung Khiêm ở.
Yên Lẫm tâm tư bách chuyển, không dưng đỏ mặt, cực kỳ phẫn nộ mà hung hãn trừng người nọ một cái.
Người nọ hơi nhíu mày.
Cơn giận của thiên tử, máu chảy trôi chày, chẳng qua cũng không thể chảy
đến một kẻ cô gia quả nhân y. Tuy nói võ công của Hoàng đế này thật sự
không ra làm sao, nhưng đắc tội như vậy, chỉ sợ vẫn thật là hậu hoạn vô
cùng.
Chỉ là, y đâu nghĩ đến, mình nửa đêm tới tìm Dung Khiêm,
lại sẽ từ trên bức tường đối diện chui ra một thiếu niên công tử ăn mặc
rất hoa lệ rất lóa mắt? Lúc ấy cách quá xa, không có thời gian nhìn kỹ
vật sức trên người y, làm sao ngờ được y cư nhiên là Hoàng đế, xử lý bản năng đương nhiên là tiên hạ thủ vi cường thôi.
Lúc này thật là… cưỡi hổ khó xuống…
Trong lúc tâm tư thoáng chuyển, bên hông y một trái một phải, đột nhiên bằng
không chui ra hai thanh kiếm, im hơi lặng tiếng từ trong bóng đêm cùng
đâm đến. Kiếm thế cực sắc bén nhanh chóng, có thể không nổi một chút
kình phong, đủ thấy người xuất kiếm không phải loại cao thủ gà mờ Yên
Lẫm này so được.
Hai người này lặng yên lẻn đến gần, thình lình
ám toán, cũng coi như cực khó ứng phó. Chỉ là hắc y nhân kia cả mắt cũng không biến một chút, chợt bị đánh lén, chỉ hừ lạnh một tiếng, một tay
chụp Yên Lẫm, xem một người to tướng thành vũ khí trực tiếp vung lên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT