“A Hán, cậu muốn chọn đề mô phỏng kiểu gì?” Con sói giả làm bà ngoại thân thiết, vẻ mặt mỉm cười đặt câu hỏi.
Khăn đỏ chớp chớp ánh mắt hồn nhiên: “Bất kể đề mục gì, chỉ cần không phải vất vả, ăn ăn uống uống ngủ ngủ cho qua là được.”
“Vậy cậu đã chọn được rồi chứ?” Thời điểm loài động vật ác độc nào đó chúc
tết gà, vẻ tươi cười vĩnh viễn đều hiền lành ngọt ngào.
Gà con rõ ràng bị thiếu ý thức nguy hiểm: “Làm Hoàng đế, làm đại quan, như thế
chắc sẽ khỏi phải làm việc, khỏi phải vất vả nhỉ?”
Trương Mẫn Hân lắc đầu lia lịa: “A Hán à, cậu quá không hiểu cổ đại, cậu cho là Hoàng
đế quá khứ cũng giống như quan chấp chính của chúng ta hiện tại, chẳng
cần quản chuyện gì, làm vật bài trí trên ghế, hết thảy giao cho khoa học kỹ thuật và chế độ tự hành khống chế sao? Đến đây đến đây, tôi cho cậu
xem tư liệu.”
Cô đưa tay tùy ý ấn vài nút, mở lượng tấu chương xử lý mỗi ngày của Chu Nguyên Chương, Ung Chính mấy vị Hoàng đế có tiếng
cần chính, cùng bảng nhật trình làm việc bình thường. Sau khi vừa lòng
thấy sắc mặt A Hán tái nhợt, lại cười hi hi nói: “Làm đại thần phải ưu
quốc ưu dân, phải trên báo quân ân, dưới báo bách tính, cuộc sống đó
thảm lắm, ăn bữa cơm cũng không được yên, trong lịch sử có một trung
thần nổi tiếng, mỗi lần ăn cơm chí ít phải gián đoạn ba lượt, nhả cơm
trong miệng ra, tạm thời chạy đi làm việc, đến cả gội cái đầu cũng có
công sự quấn thân, phải nắm mái tóc ướt sũng chạy ra làm việc.”
A Hán đầu óc lăng lăng hỏi: “Cổ đại này không có chế độ bảo hộ công tác
của nhân loại à? Nếu mệt quá mà chết thì phải làm thế nào?”
“Đâu
có biện pháp, với giác ngộ lạc hậu của nhân loại nguyên thủy, chúng ta
không thể kỳ vọng quá cao…” Trương Mẫn Hân sầu muộn thở dài một tiếng.
A Hán nghĩ nghĩ, mới do dự hỏi: “Tôi có thể làm một Hoàng đế chỉ hưởng phúc, không làm việc không?”
“Có thể chứ, việc này quá dễ, cậu xem…” Trương Mẫn Hân giây lát đã mở Trụ
Vương, Dương Quảng bao nhiêu Hoàng đế hậu kỳ cùng xỉ cực xa, bạo chính
vô số, khiến dân không sống nổi. Hai mắt lấp lánh như muốn hỏi “Cậu muốn làm loại Hoàng đế này hay là…” Ngón tay điểm liền, sau đó lại là tư
liệu về một đống tham quan quyền thần thi hành ác chính, bóc lột bách
tính, bán nước khi quân, cả ngày ăn chơi đàng điếm hưởng hết vinh hoa
“Trong những người này có kiểu của cậu?”
Đối mặt với câu hỏi
thuần khiết như vậy, nhiệt tình như vậy, quan tâm như vậy, mồ hôi nhỏ
giọt trên đầu A Hán: “Việc này, việc này, dường như quá đáng quá.”
“Vậy cậu muốn làm gì?”
A Hán lại chống cằm nghĩ cả buổi, mới hơi không xác định hỏi: “Nếu không, tôi làm hoàng hậu là được, tìm một quốc gia nữ chủ cầm quyền, nữ tôn
nam ti, tôi làm hoàng hậu vậy. Chung quy không phải quản quốc sự chứ?”
“Nhưng phải quản lý cả hậu cung đó, trong hậu cung tranh sủng đoạt ái, đấu đá
lẫn nhau, âm mưu ám toán, đã đủ đáng sợ. Hậu cung mấy ngàn người, hơn
trăm tiểu lão công, cộng thêm nuôi cho Hoàng đế một đống con trai con
gái, cậu xác định cậu làm được?” Ngón tay Trương Mẫn Hân chạm lên nút
hậu cung phong vân trước nay vẫn được giới phim ảnh yêu nhất, tùy tiện
mở vài tác phẩm cũng có thể dọa trò A Hán thuần khiết ngã sấp.
“Tôi làm phi tử đi, phi tử không cần quản hậu cung.”
“Nhưng phi tử phải phụ trách tranh sủng đoạt ái, cực kỳ vất vả, còn phải sớm
chiều thỉnh an hoàng hậu, trời chưa sáng đã phải sơ tẩy trang điểm đi
dập đầu thỉnh an hoàng hậu. Đi trễ là bị mắng bị phạt, cả đời đừng mong
ngủ nướng, cậu xác định chưa?”
“Tôi làm thiếu gia nhà có tiền
hoặc nhà làm quan, chức vị, kiếm tiền đều là chuyện của người làm cha,
tôi chỉ cần phụ trách ăn uống ngủ là được?”
“Thật vậy sao? Đến
đây đến đây, tôi giới thiệu quyển kiệt tác thiên cổ ‘Hồng lâu mộng’ cho
cậu xem, vị thiếu gia này có tiếng là thanh nhàn không có việc gì làm,
cậu xem đoạn này, y đến trường, đoạn này, y làm bài tập, còn đoạn này
nữa, bài tập không tốt, học nghiệp không giỏi bị ông già chửi rủa thậm
tệ, còn đoạn này nữa này, bị đánh…”
“Thật sự không được, tôi làm lão bách tính bình dân vậy?”
“Bách tính bình dân? Ôi trời ơi, cậu cho rằng thời đại chúng ta đang ở này,
người vừa ra đời là được hưởng hết thảy sao? Ở cổ đại, bách tính bình
thường vừa sinh ra đã phải khổ vì áo cơm, một ngày không làm thì một
ngày không có ăn. Làm ruộng, làm công, buôn bán, có loại nào là không
cần cả ngày lao tâm lao lực, chẳng trách người xưa sống đến bảy mươi
tuổi là cổ lai hi, cuộc sống áp lực quá mà.”
“Vậy tôi làm ẩn sĩ…”
“Làm ẩn sĩ tốt lắm, có họ Đào bày đặt không thèm làm quan, chạy đi hái cúc
dưới bờ giậu đông, kết quả đói móp bụng, mỗi ngày dẫn vợ ra đồng làm
việc.”
“Việc này, quên đi, tôi cứ làm đại hiệp là được, nghe nói đại hiệp không cần nhọc lòng vì sinh kế…”
“Tôi nói, đại hiệp cậu chỉ là trong hiện thực hay trong phim, mấy cái phim
làm từ tiểu thuyết võ hiệp đó không tin được đâu, đại hiệp trong đó chưa bao giờ cần thay đồ, chẳng cần dùng nhà vệ sinh, tiền thì tha hồ moi,
mấy ngàn mấy vạn dùng để cứu tế người nghèo, mấy chục vạn mấy trăm vạn
đánh bạc uống rượu, chưa bao giờ cho hay tiền này từ đâu tới, cậu tưởng
đại hiệp ai cũng có cả chậu châu báu hả? Đại hiệp trong hiện thực, còn
không phải cũng cần làm việc, kiếm tiền nuôi sống mình còn chưa đủ, ăn
cơm rau dưa của mình, còn phải quản chuyện bất bình toàn thiên hạ, đó
gọi là mệnh lao lực trời sinh ấy.”
“Vậy tôi chọn…”
“Kỳ thật…”
“Hoặc là cứ…”
“Việc này…”
A Hán cố xốc tinh thần, nỗ lực đưa ra bao nhiêu lựa chọn, Trương Mẫn Hân
thì cười khanh khách gặp chiêu chiết chiêu, nhất nhất bác bỏ. Tóm lại
cuộc sống của người xưa, toàn vây trong nước sôi lửa bỏng, làm Hoàng đế
phải ngày lo vạn điều, làm ăn mày phải ăn xin, lại phải hiếu kính tên ăn mày đứng đầu, rốt cuộc không thân phận nào có thể cho A Hán tiếp tục
những năm tháng hạnh phúc như heo kia.
Các học sinh ở bốn phía
đều tự làm việc mình, tự nói chuyện mình, lại đều dỏng thẳng tai nghe họ đối thoại, người người bên miệng lộ ra vẻ tươi cười đầy thâm ý.
Cũng chỉ có cái tên hiểu biết về cổ đại chỉ bằng tờ giấy trắng như A Hán
này, mới bị Trương Mẫn Hân lừa gạt. Trương Mẫn Hân đưa ra chẳng qua là
trường hợp đặc biệt thôi. Làm Hoàng đế chỉ cần tuyển được đại thần đủ tư cách, mười mấy năm không quản triều chính cũng chẳng khiến quốc gia
rung chuyển đi đâu, làm quan thì chỉ cần chọn công tác nhàn rỗi thích
hợp, cầm lương khỏi làm việc, cứ thế nhàn nhã cả đời. Mà công tử không
làm việc đàng hoàng, ngồi ăn sản nghiệp tổ tiên càng là quơ một phát
nguyên một mớ, chỉ tội nghiệp trò A Hán y như thỏ non.
A Hán mặc
dù bị đả kích liên tiếp, nhưng chưa thể nói có sầu lo gì. Bản tính y với bất cứ việc gì đều không để ý lắm. Tìm được nhân sinh có thể làm biếng
cố nhiên tốt, không tìm được cũng chẳng phí tâm vô nghĩa nữa, cùng lắm
thì đến cuối cùng tùy tiện tìm một luận đề, sau đó cứ mặc cho số mệnh,
quan tâm chi tương lai ra sao.
Ngay khi tất cả cần cù của y đều
đã dùng hết vào việc đối đáp với Trương Mẫn Hân, hai mắt dần hợp lại,
mắt thấy sẽ kết thúc cuộc nói chuyện này, Trương Mẫn Hân lại cười mỉm
chi nói: “Tôi lại biết cuộc sống mỗi ngày chỉ cần ăn ăn uống uống, không cần làm việc, mọi chuyện đều có người ta nhọc lòng, còn được người sủng ái thương tiếc.”
A Hán thoáng phấn chấn tinh thần: “Cái gì?”
Trương Mẫn Hân cười như gió xuân: “Nam sủng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT