Phương Khinh Trần thoáng buồn bực, một tay chống cằm, cảm xúc tụt hẳn mà thì thào tự nói.
“Ôi, tôi đã mong đợi lâu như vậy, lại chẳng hề phấn khích, chẳng hề kích
thích chút nào. Yên Lẫm báo nhỏ kia, tận mắt chứng kiến Tiểu Dung tương
thân với người khác! Tận mắt nhìn một đại mỹ nhân tuyệt sắc như vậy bám
dính trong lòng Tiểu Dung! Thế mà chẳng có một chút dáng vẻ ghen ghét
phẫn nộ bị kích thích.” Trò Trương Mẫn Hân cũng tụt hứng tột cùng.
“Bình thường mà nói, không phải y nên nổi giận như cuồng, xông đến một phen
kéo nữ phối vô danh ném văng, sau đó bắt Tiểu Dung nhà chúng ta đi, nhốt lại, vừa OO lại OO người ta, vừa ủy khuất hô to như thể mình bị S, tại
sao ngươi tình nguyện cùng loại nữ nhân này tương thân cũng không thèm
đến gặp ta?”
Ngữ khí của cô nàng phải nói là bi thống: “Vậy mà
đến nước này rồi, hai người kia còn cân nhắc quyền lực, cân bằng, vị
trí, lập trường nọ kia. Ôi niên hạ tôi chờ mong… Ôi nguyên thị kết cục
tôi hy vọng… Sao có thể biến thành bình bình đạm đạm, vô thú vô vị như
vậy chứ?”
Trương Mẫn Hân bi ai tổng kết một câu: “Hiện thực thành thế này, thật là chẳng có ý nghĩa.”
Phương Khinh Trần rùng mình: “Ê ê, hủ nữ, đừng tưởng rằng đế vương bá chủ
thiên hạ, toàn là mấy tên ngu ngốc trong mớ tiểu thuyết nhàm chán đó của cô, hở chút là *** trùng lên não, vì yêu sinh hận, vì yêu mà ngược.”
“Đúng vậy, tôi xem như đã nhìn rõ.”
Trương Mẫn Hân hừ một tiếng: “Trong hiện thực căn bản không có lãng mạn đáng
nói. Trừ Phương Khinh Trần cậu, trên thế giới chẳng còn tìm ra tên quỷ
hẹp hòi thứ hai sẽ vì yêu sinh hận, ngược tình nhân cũ đến sống không
bằng chết.”
Trương Mẫn Hân thờ ơ thọc dao vào ngực người, Phương
Khinh Trần hai tay ngứa ngáy, thật hận không thể lập tức bay về Tiểu
Lâu, trực tiếp bóp chết nữ nhân đáng ghét này cho xong.
Lần này y đắc tội Dung Khiêm lợi hại như vậy, kỳ thật trong tối toàn là Trương Mẫn Hân hắc thủ này thúc đẩy.
Phương Khinh Trần mặc dù cũng khá quan tâm với chuyện của bạn học, nhưng tối
đa là dùng mồm mép như lần trước, tìm cơ hội kích thích Dung Khiêm một
chút, làm kiên định quyết tâm đi gặp Yên Lẫm của Dung Khiêm thế thôi.
Đây đã là đường biên của y rồi.
Tùy tiện ra tay, an bài cho Dung
Khiêm phải gặp lại Yên Lẫm như vậy, đã là cố tình can thiệp sự tự do,
tôn nghiêm và lựa chọn của bằng hữu. Bình thường mà nói, Phương Khinh
Trần tuyệt đối không nhàm chán như vậy. Loại chuyện này, y sẽ tuyệt đối
không làm.
Nói trắng ra, chuyện này, bất quá là một điều kiện trao đổi nho nhỏ với Trương Mẫn Hân.
Ngày đó Phương Khinh Trần từng đề cập với Trương Mẫn Hân, muốn mở hội cùng
tất cả người trong Tiểu Lâu đang ở nhân thế, Trương Mẫn Hân một mực kéo
dài, sau đó Phong Kính Tiết cũng nói một lần, lại rất nhanh chóng an bài thay y.
Chuyện cùng kiểu, Trương Mẫn Hân có lý do gì, hậu Phong
Kính Tiết mà bạc Phương Khinh Trần như thế? Mời họp mặt bạn học, tập hợp mở hội quy mô lớn như vậy, tuy nói Tiểu Lâu không hề có văn bản cấm rõ
ràng, xét cho cùng thanh thế quá lớn, phải cân nhắc ảnh hưởng, cùng với
ghi chép tốt nghiệp về sau một chút.
Trương Mẫn Hân không chịu
thay Phương Khinh Trần liên lạc, là bình thường. Nhưng cũng bình thường
như thế, cô không nên liên lạc thay Phong Kính Tiết.
Phương Khinh Trần đã biết, loại chuyện này, Trương Mẫn Hân sẽ không dễ dàng nhả ra,
vì thế sau khi Phong Kính Tiết tìm tới y, hai người trò chuyện riêng,
Phương Khinh Trần biết rõ tình huống của Phong Kính Tiết, liền lặng lẽ
gạt mọi người, lén đàm phán vài lần với Trương Mẫn Hân.
Kỳ thật
nói đến thì bản thân y sớm đã chẳng còn để ý chuyện mọi người cùng họp
nữa rồi. Dù sao lúc trước bỗng nhiên có ý nghĩ này, chỉ là nhất thời
buồn bã yếu đuối mà thôi. Y cũng không hề trông mong dân chủ gì đó, hạn
chế quân quyền gì đó, thứ mà bản thân y chỉ tùy tiện nghĩ này, thật có
thể nhận được cộng minh và ủng hộ gì.
Nhưng mà, y không cần, Phong Kính Tiết lại rất cần.
Lúc ấy Phong Kính Tiết đã cứu gia đình Lư Đông Ly, còn đang trốn tránh sự
lùng tìm của Triệu vương, lực lượng Phong Kính Tiết nắm giữ không đủ để
chính diện đối kháng triều đình, y bức thiết cần đám học trò các quốc,
dành cho y chút trợ giúp nhỏ.
Phương Khinh Trần vẫn rất ghen tị,
nhưng cũng đặc biệt có hảo cảm với tình cảm và sự tín nhiệm giữa Phong
Kính Tiết với Lư Đông Ly. Năm đó Phong Kính Tiết muốn quay về nhân gian
tìm kiếm Lư Đông Ly, cũng chỉ có mình Phương Khinh Trần ủng hộ. Trong
lòng y vẫn rất nguyện ý trợ giúp Phong Kính Tiết.
Y tìm Trương
Mẫn Hân xin giúp đỡ, mà Trương Mẫn Hân cuối cùng minh xác tỏ thái độ là, nếu muốn để cô bị thêm nguy hiểm ghi chép không tốt, không phải là
không thể, nhưng dù sao cũng phải cho cô coi chút kích thích, thú vị,
làm cho đồng nhân nữ nhiệt huyết sôi trào xem như bồi thường chứ?
Mà làm đồng nhân nữ, cô cảm thấy hứng thú nhất còn có thể có chuyện gì đây?
Phong Kính Tiết tên kia vẫn khá “chính trực”. Yêu cầu này của Trương Mẫn Hân, cũng chỉ nói ra với Phương Khinh Trần hồ ly hắc tâm này.
Song cô cũng biết, trông chờ bản thân Phương Khinh Trần vì thỏa mãn cô mà đi
chuyên môn phát triển chút cảm tình đặc biệt gì đó với Sở Nhược Hồng
hoặc Tần Húc Phi, là tuyệt đối không khả thi. Phong Kính Tiết và Lư Đông Ly? Hai người họ đã gặp mặt, hơn nữa cũng không hề phát sinh bao nhiêu
sự kiện kích tình làm Trương Mẫn Hân chờ mong. A Hán đến nay còn đang
ngủ say, càng không có cửa. Những học trò còn trên đời khác và người bên cạnh cũng đều khuyết thiếu “hữu ái”, cuối cùng cho Trương Mẫn Hân còn
ôm hy vọng, đương nhiên chính là Dung Khiêm hiện tại chưa gặp Yên Lẫm.
Càng là chuyện không phát sinh, càng khiến người ta có đủ loại tưởng tượng,
đủ loại chờ mong, bản thân Trương Mẫn Hân đã âm thầm làm đủ các kiểu
liên tưởng, có thể khiến nữ đồng nhân phun trào máu mũi.
Đối với
chấp niệm cổ quái của Trương Mẫn Hân, Phương Khinh Trần trước nay vẫn
không thể lý giải, nhưng ít ra đã dần dần thành quen. Về phần Yên Lẫm,
từ góc độ của Phương Khinh Trần mà nhìn, đương nhiên là thuộc loại người xui xẻo đáng kiếp, buồn bực đáng kiếp, càng sớm gặp Tiểu Dung, càng
khiến y tự ngược hối hận nhiều hơn, bản thân lại càng thống khoái hơn
kia.
Đây tiêu kia trưởng, y chỉ do dự trong khoảng thời gian rất ngắn, liền đáp ứng điều kiện trao đổi này của Trương Mẫn Hân.
Bất quá, y rốt cuộc không như Trương Mẫn Hân hoàn toàn chỉ sợ thiên hạ
không loạn, phương án thực thi cuối cùng quyết định, vẫn là y và Trương
Mẫn Hân sau khi tranh luận vô số lần, mới xem như miễn cưỡng làm cho
Trương Mẫn Hân vừa lòng.
Trên thực tế, dự định của Trương Mẫn Hân lúc ban đầu, cũng là để Yên Lẫm nhìn thấy Dung Khiêm cực thân mật với
nữ tử khác. Bất quá sau khi y đã chịu kích thích nặng nề, cô còn muốn
phái người tập kích dữ dội, trí Yên Lẫm vào hiểm địa nữa. Mà Dung Khiêm
mất hết võ công, vì cứu Yên Lẫm, tất nhiên cũng sẽ sa mình vào nguy cục. Vừa bị thương bị nạn, còn vừa một lòng thương Yên Lẫm, Yên Lẫm phát
giác Dung Khiêm mất đi võ công, lòng đau như giảo, còn phải mắt thấy
Dung Khiêm vì mình mà gặp nạn. Đến lúc đó hai người khẳng định phải vừa
chảy máu, vừa chỉ lo nhìn đối phương mà kêu gào:
Ngươi cứ mặc kệ ta, đi mau!
Ta sẽ không bỏ ngươi lại, chúng ta cùng chết!
Loại sự tình này, vừa nghĩ tới là đủ cẩu huyết, đủ chấn động, đủ lãng mạn, đủ tốt đẹp…
Trương Mẫn Hân chỉ lo tự mình thống khoái, hoàn toàn không quan tâm việc này
làm khó khăn cỡ nào. Cách làm như cô, đám thủ hạ y an bài ra mặt, khẳng
định là một đi không về. Phương Khinh Trần nào phải loại người vì trò
đùa ác nhất thời mà để thủ hạ chết một cách uổng phí đó.
Huống chi, Dung Khiêm dễ hãm hại như vậy sao?
Tiểu Dung rộng rãi, Tiểu Dung dễ nói chuyện, nhưng không có nghĩa là dễ ức
hiếp. Yên Lẫm là nghịch lân của y, mọi chuyện, một khi nguy hiểm cho sự
an toàn của Yên Lẫm, vị này khẳng định ghi hận tận xương. Người bình
thường càng khoan dung, một khi chân chính sinh hận, thủ đoạn trả thù
cuối cùng khẳng định càng khủng bố vô cùng.
Phương Khinh Trần
cũng không muốn để tất cả nhân thủ của mình ở Yên quốc, toàn bộ trở
thành vật hi sinh dưới sự phẫn nộ của Dung Khiêm, càng không muốn mình
về sau cả đời chẳng còn ngày yên bình. Cho nên, y kiên định tranh luận
đàm phán với Trương Mẫn Hân, chẳng dễ dàng gì mới dùng phương án này để
Trương Mẫn Hân lui bước.
Sau khi Trương Mẫn Hân theo ước định an
bài mọi người mở họp, Phương Khinh Trần cũng truyền mật lệnh, bảo nhân
thủ Yên kinh chuẩn bị trò đùa ác kỳ thật hoàn toàn không có lợi cho bản
thân y, thuần là vì nữ nhân hứng thú ác nào đó mà gây ra.
Nhưng cứ như vậy, thù của y với Tiểu Dung, coi như đã kết lớn.
Trong bụng Phương Khinh Trần vì chuyện này cũng phải buồn bực nhiều ngày, mà
tin tức Yên quốc quyền tướng Dung Khiêm ngoài mặt là tĩnh dưỡng kỳ thật
là mất tích kia quay lại Yên kinh, Yên vương chiêu cáo thiên hạ, toàn
quốc đại khánh, dẫn trọng thần đích thân nghênh Dung Khiêm vào cung, đại khai cung yến, nháy mắt đã truyền khắp thiên hạ.
Yên quốc Tể
tướng năm đó, bởi vì thân mắc trọng bệnh, kéo dài không khỏi, vẫn vô lực lý chính. Mà hiện giờ y thân có tàn tật, không tiện đứng giữa triều
đường, cho nên đã dốc sức từ chức Tể tướng. Yên Lẫm đã phong y tước vị
nhất đẳng hộ quốc công, lấy vùng đất Giang Nam phú thứ nhất làm đất
phong, đổi tướng phủ thành quốc công phủ, lại thêm tôn hàm Thái sư cho
Dung Khiêm, ngoài ra vàng bạc ngọc bạch, linh dược trân bảo, tặng phẩm
các kiểu nhiều không đếm hết, chuỗi hành động liên tiếp này không khỏi
dẫn đến các quốc rất nhiều người chú mục nghị luận.
Chức Thái sư
vốn đã cực tôn quý, triều đình luôn chuyên dùng để phong cho cựu thần
dốc sức vì quốc gia nhiều năm, công lao cực lớn. Tuy là hư chức, lại
không có người nào dám coi thường, huống chi mỗi người đều biết, Yên Lẫm lấy lễ đế sư tôn Dung Khiêm, hiện tại hoàng hậu lại mang thai, nếu sinh hạ hoàng tử, thế trước phong hào Thái sư của Dung Khiêm, khẳng định
phải thêm hai chữ Thái tử nữa, mặc kệ có phải làm việc hay không, trên
danh nghĩa, y đều sẽ là Thái tử sư.
Làm đế vương sư, nói đến thì
đây cũng là vị trí và tôn vinh tối cao mà sĩ tử văn nhân có thể đạt tới. Hơn nữa Dung Khiêm không phải ông già còng lưng, trên thực tế y đang
tuổi trẻ trung khỏe mạnh. Nếu có thể tận tâm làm Thái tử sư, chờ tương
lai khi Thái tử kế vị ngôi vua, lực ảnh hưởng gián tiếp của y với chính
cục Yên quốc, càng sẽ kéo dài không suy.
Mà tước vị quốc công thì càng khiến người kinh thán.
Các quốc chuyện quân chủ lấy tước vị thưởng công thần rất nhiều, nhưng
“công” vị lại chưa bao giờ chịu tùy tiện cho. Dù những danh tướng làm
tướng mấy chục năm, cùng giải quyết triều chính, cuối cùng có thể trọn
vẹn trước sau, vinh quang mà lui đó, bình thường cũng chỉ được hầu tước
nhị tam đẳng. Năm đó Phương Khinh Trần ở Sở quốc được sủng ra sao, phong tước cũng chỉ là nhất đẳng hầu mà thôi.
Mà Dung Khiêm được, lại là tôn vinh nhất đẳng công, đây đã gần như vương khác họ.
Kỳ thật các quốc trừ phi triều đình ám nhược, quân chủ mất quyền, nếu
không sẽ tuyệt không phong thưởng vương khác họ, như Tần Húc Phi, ở Sở
quốc làm vương khác họ, hoàn toàn là đặc lệ trong đặc lệ, không thể dùng để so sánh. Huống chi, đất phong Dung Khiêm nhận được, rộng lớn mà giàu có, thật sự hơn xa so với cái gọi là đất phong xa tít phương nam căn
bản chẳng thể nắm giữ kia mà Tần Húc Phi nhận được.
Làm “nhất
đẳng công”, Dung Khiêm có thể lập tông miếu, dựng xã đàn và tắc đàn
trong đất phong của mình. Đặc quyền như vậy, gần như một kiểu với vương
khác họ.
Một chuỗi vinh sủng cực tôn cực quý này ban xuống, thiên hạ ghé mắt. Hơn nữa bá quan Yên quốc, lại vẫn không có ai đưa ra dị
nghị, việc này càng khiến thế nhân không thể không một lần nữa tự hỏi
địa vị của Dung Khiêm ở Yên quốc, ở trong lòng Yên vương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT