Khinh Trần nói mục đích của y là hạn chế hoàng quyền, mấy học trò không nhịn được, lập tức bật cười ra tiếng.
“Ê ê, Khinh Trần, Sở quốc kia của ngươi, hoàng quyền còn thần thánh biết
bao. Quyền lực đều nằm trên tay ngươi với Tần Húc Phi, ngươi còn muốn
hạn chế người ta, quá là kỳ lạ?”
“Ta muốn chính là kiềm bản thân
hoàng quyền, mà không phải là đi hạn chế Hoàng đế nào.” Phương Khinh
Trần chẳng thèm coi cười nhạo của mọi người là gì, vẫn nói như cũ: “Tình hình Sở quốc trước mắt, hoàng quyền chỉ tạm rơi qua bên trong thời gian ngắn, tương lai sẽ có một ngày, bị tân hoàng nào được về. Mà ta muốn,
là trên thế giới này không còn quyền lực tuyệt đối, không còn người cao
nhất nữa. Không còn việc nực cười là Hoàng đế coi người thiên hạ là nô
bộc lại được mọi người cho rằng đó là chính nghĩa thiên địa, những cái
gọi là đại bất kính, vô quân vô phụ, tham thiên công, mấy tội danh nhàm
chán đó, ta muốn chúng vĩnh viễn biến mất trong điều khoản pháp luật. Ta muốn chỉnh sửa pháp luật, để hoàng quyền không còn chí cao vô thượng
nữa, các loại quy chế lễ nghi không còn nghiêm ngặt hà khắc nữa, người
phạm tội không còn những hình phạt vô nhân đạo nữa.”
“Không phải
là chế định pháp luật mà thôi, lấy quyền bính của cậu, làm mấy việc này ở Sở quốc không được sao?” Ngô Vũ ngạc nhiên hỏi.
“Ta có thể cưỡng ép làm, nhưng thế chẳng qua là lấy cường quyền của ta để duy trì, mà ta muốn phản đối, chính là loại quyền lực tuyệt đối này, cùng với đủ thứ
bất hợp lý tất phải tồn tại vì bảo vệ loại quyền lực này. Đương nhiên, ý nghĩ viển vông này của ta, muốn làm khắp thiên hạ sẽ rất khó. Cho nên
ta mới hy vọng trong chư quốc có thể có người cùng ta hô ứng trợ giúp
nhau.”
Phương Khinh Trần cuối cùng đã nói một hơi hết những tính
toán của y. Dung Khiêm sờ mũi, nghĩ nghĩ, thoáng chần chừ, rốt cuộc vẫn
cố kiên trì hỏi: “Phương hồ ly, mọi người đều là người một nhà, ngươi cứ nói thật đi. Ngươi thật sự vĩ đại như vậy, muốn làm người mở đường của
thời đại, hay căn bản là vì báo thù riêng?”
Phương Khinh Trần còn chưa cáu, Trương Mẫn Hân đã nhiệt tình hỏi trước: “Thù riêng gì, thù riêng gì, sao tôi không biết?”
Dung Khiêm chỉ cười khan đôi tiếng không đáp. Thù riêng gì? Không phải là
luyến ái thất bại, ghi hận trong lòng sao. Những suy sụp của Phương
Khinh Trần mỗi một đời, hầu như đều là hủy trên hoàng quyền. Vì việc này y đã bị thiệt hết lần này đến lần khác, trước kia y chẳng qua là trực
tiếp trả thù người làm y thương tâm, mà hiện tại y lại muốn trả thù cả
hoàng quyền. Đã là hoàng quyền hủy diệt tình yêu của y, y phải đập nát
bét hoàng quyền. Mỗi một đời y đều là bởi vì hoàng quyền mà trở thành kẻ bị hy sinh kia, thì y phải khiến cái gọi là hoàng quyền, biến thành thứ nực cười không đáng để bỏ ra bất cứ hy sinh gì.
Ý nghĩ quỷ dị
điên cuồng cực đoan kiểu này, hình như cũng chỉ có loại người quỷ dị
điên cuồng cực đoan như Phương Khinh Trần này mới nghĩ ra được. Nếu y
chỉ là muốn trút giận cho sảng khoái, muốn Hoàng đế bên cạnh đều trở nên uất ức vô cùng, theo tính nết của y, mới chẳng thèm làm bộ làm tịch
chạy tới tìm đám bạn học này trao đổi. Nhưng lòng y cư nhiên lớn hơn
trời, muốn thọc một đao trên thân hoàng quyền quái vật thời đại này.
Chẳng trách y lại phí nhiều nước bọt, muốn được bạn trợ giúp như vậy. Dù sao y vào đời lại lần nữa, không phải mô phỏng bình thường, cho nên tùy ý mời trợ lực rộng như thế cũng không lo vi quy.
Nhưng rõ ràng
là lấy công để báo thù riêng, may mà y còn có thể tìm được cơ sở lý luận thần thánh như vậy để duy trì mình. “Góp sức vì sự tiến bộ của thời
đại”, biển chữ vàng mới to làm sao!
Dung Khiêm nơi này không nói
lời nào, nhưng những người khác ai mà không phải ngàn lanh trăm lợi, cho dù nhất thời chưa nghĩ thông cũng rất nhanh chóng hiểu được, Trương Mẫn Hân là người đầu tiên cười to ra tiếng: “Tôi nói sao cậu đột nhiên quá
ngây thơ, quá thánh khiết, hóa ra là hồ ly đã khoác lớp da thánh nhân!”
Phương Khinh Trần hừ hừ một tiếng: “Tiểu Dung à, trong lòng ngươi, ta vĩnh
viễn đê tiện nhỏ mọn, không thể ngẫu nhiên lo lắng một lần vì người
thiên hạ như vậy sao?”
Dung Khiêm cười không đáp. Ai bảo ngươi tự mình ghi chép bất lương, có thể trách được ai đây.
Kỳ thật Phương Khinh Trần vốn cũng không trông chờ có thể giấu được đám
bạn học biết tỏng y này. Nói trắng ra, y chính là cô đơn, tịch mịch,
buồn bực, cho nên muốn làm chút chuyện thay đổi để trút giận, hung tợn
hạn chế hoàng quyền một chút thôi. Y biết ý tưởng quỷ dị điên cuồng này
của mình, đương nhiên sẽ bị mọi người cười nhạo, cho nên y mới nhất định phải cố làm ra vẻ, lấy ít lý luận thần thánh ra rung rinh người trước.
Mọi người giật mình chấn động trước, sau đó y lại bị cười nhạo, tâm lý
cũng cân bằng.
Trong tiếng cười, Phong Kính Tiết vẫn trầm mặc
bỗng nhiên nói: “Kỳ thật ta đồng ý với ý kiến của Khinh Trần. Động cơ
của y là gì, ta không quan tâm. Những cao điệu đó, ta cũng không có hứng thú. Nhưng ta cảm thấy, dù là để bản thân chúng ta ở nhân gian này sống được thống khoái hơn, dù là để những chuyện bất bình nhìn thấy trước
mắt bớt một ít, hạn chế hoàng quyền cũng là chuyện chúng ta nên làm.”
Y thở dài nhè nhẹ một tiếng: “Mọi người chúng ta đều đã lịch mấy đời,
những bất hạnh từng có, phần lớn không tách khỏi hoàng quyền. Bốn đời
của Khinh Trần thì khỏi cần nói nữa. Tiểu Dung ngươi thì sao, mỗi một
đời bị vứt bỏ, bị thương tổn, chẳng phải cũng bởi vì hoàng quyền không
dung uy hiếp. Bản thân ta lịch thế gặp phải cũng chẳng tính là chuyện gì cao hứng, mà cơ hồ tất cả âm mưu hãm hại, gốc rễ đều là hoàng quyền
đang tác quái. Văn Yên, cô lịch thế đều là nữ vương, nhưng mà vì bảo vệ
vương vị, vì đối phó phản loạn, cô đã giết bao nhiêu người, thậm chí
những người cô sủng ái trong hậu cung, lại có mấy kẻ không phải chỉ vì
vương quyền của cô mà nịnh nọt. Về phần Thanh Thương, hoàng hậu cô mỗi
một đời đối kháng trí tuệ với Hoàng đế, cũng nên hiểu được sâu sắc ảnh
hưởng của hoàng quyền với một người lớn chừng nào. Triệu Thần, ha ha,
ngươi thì càng khỏi nói, phong quang của gian thần luôn dựa vào hoàng
quyền để duy trì, mà hủy diệt cuối cùng cũng phần lớn đều là bởi vì
hoàng quyền vứt bỏ. Ngay cả La Lâm làm ẩn sĩ đây, đâu từng thật sự có
thể thoát ly hoàng quyền mà tự do.”
Phong Kính Tiết dừng một
chút, mới nói tiếp: “Chúng ta muốn làm, chẳng qua là hy vọng có thể chạm đến lý niệm căn bản nhất kia. Chúng ta đều không trông mong có thể có
biến hóa nghiêng trời lệch đất gì, quan niệm của chúng ta đặt trong trào lưu lịch sử này, hiện tại có lẽ không hề thích hợp, cũng không hề chính xác. Nhưng cho dù chỉ là một chút thay đổi rất nhỏ, chỉ cần có thể lưu
lại mầm mống, trong tương lai thế nhân cũng có thể bởi vậy mà có thêm
một loại đường ra, thêm một loại lựa chọn.”
Dung Khiêm kinh ngạc
hỏi: “Kính Tiết, kỳ thật ngoại trừ giao tình với Lư Đông Ly đời này,
ngươi luôn siêu thoát hơn chúng ta, tại sao lần này lại bộc trực như
thế?”
“Vì Lư Đông Ly.” Phong Kính Tiết bình tĩnh đáp: “Oan khuất
như Lư Đông Ly, trên sách sử đã từng có rất nhiều, về sau cũng sẽ không
ngừng xuất hiện. Đây không liên quan đến việc người thống trị có hiền
minh hay không. Cho dù là những người gọi là minh quân lấy nhân thiện
vang danh hậu thế, để củng cố quyền lực của mình, cũng sẽ tuyệt không vì hy sinh một trung thần mà do dự mảy may.”
Đến đây, y mới khẽ
cười lạnh một tiếng: “Thời đại này chính là như vậy, mọi người đều đang
sinh hoạt trong sợ hãi. Bách tính lo lắng quan phủ tùy tiện một chính
lệnh, có thể khiến họ cửa nát nhà tan, cho nên chỉ có thể khom lưng uốn
gối, cẩn thận từng li, không có đảm lượng ngẩng đầu ưỡn ngực sống dưới
ánh dương. Những quan viên quyền quý phú hào đó đồng dạng phải cẩn thận
từng li, bởi vì còn có người đứng ở chỗ cao hơn họ, có quyền lực hơn họ, có thể tùy thời trở mặt cướp đi hết thảy của họ. Mà cho dù là đứng ở
chỗ cao nhất thì thế nào? Các Hoàng đế một mặt có được lực lượng làm gì
tùy thích. Mà một mặt, lại bởi vì quyền lực này quá lớn, quá nhiều lực
hấp dẫn, cho nên họ không có lúc nào là không lo lắng bị người cướp đi.
Bất cứ ai chỉ cần gợi ra một chút nghi ngờ, sẽ bị y hủy diệt không chút
lưu tình. Không có lý niệm nhân thân tài sản quyền lực không thể xâm
phạm cơ bản nhất, người thượng vị cướp người hạ vị trước nay đều đương
nhiên. Mọi người thậm chí không được phép có oán hận. Cho dù bị trói ra
ngọ môn xử trảm, cũng còn phải tạ chủ long ân. Không có pháp luật và quy tắc gì, có thể dành cho người ta một loại bảo đảm, cho nên dù biết rõ
là uống rượu độc giải khát, mọi người cũng chỉ có thể không từ thủ đoạn
trèo lên trên. Liều mạng muốn nắm chặt phú quý an nhàn trước mắt, điên
cuồng cướp đoạt người hèn mọn, lại điên cuồng nịnh hót người mạnh hơn.
Bởi vì cường quyền mới là lực lượng duy nhất, cường quyền mới là bảo đảm duy nhất, vì thế từ thiên tử đến thứ dân, mọi người đều đang sống trong sự sợ hãi.”
Bất đồng với Phương Khinh Trần mượn công mưu tư,
giọng điệu của y thành khẩn hơn nhiều, hiệu quả đả động người tự nhiên
cũng phải mạnh hơn nhiều. Dung Khiêm thoáng suy tư mới hỏi: “Cho nên,
ngươi mới hy vọng có thể thay đổi hết thảy những điều này, mới muốn
thành lập một quy tắc khá công bằng công chính, muốn cho người ta tiếp
nhận tư tưởng bình đẳng tự tôn? Cho dù biết rõ điều này sẽ rất khó
khăn?”
Phong Kính Tiết khẽ cười rộ: “Ta không vĩ đại như vậy đâu, ta làm như thế, chẳng qua là vì ta muốn báo thù, ta muốn trút giận.”
Tất cả mọi người không khỏi ngạc nhiên: “Báo thù?”
“Phải, mặc dù ta không nhỏ mọn như Khinh Trần, nhưng tên Triệu vương kia, một
mà hai, hai mà ba đụng chạm nghịch lân của ta, nếu ta vẫn không phản
kích, ta chính là thánh nhân. Nhưng mà…”
Phong Kính Tiết bất đắc
dĩ thở dài khe khẽ: “Ta muốn giết y thì dễ, chỉ là lấy tư oán mà giết
quân phụ, việc kiểu này, loại sĩ đại phu tiêu chuẩn Lư Đông Ly sẽ rất
khó chấp nhận. Tuy rằng y sẽ không dùng đạo đức của y để yêu cầu ta,
nhưng nếu ta làm như vậy, y nhất định sẽ tự trách khó chịu. Hơn nữa, họ
Triệu này tuy đáng ghét nhưng thật lòng mà nói, trong đám huynh đệ con
cháu kia, thật sự chỉ có y coi như là người khôn khéo giỏi giang, nếu y
chết, đổi người khác lên, không chừng còn ngu ngốc vô năng hơn mười lần. Đến lúc đó xúi quẩy vẫn là lão bách tính. Tình huống Triệu quốc hiện
tại, nếu ta giương cờ tạo phản lật đổ y, chỉ sợ ít nhất cũng phải mất
khoảng thời gian mười năm mới có thể thành công. Mười năm chinh chiến,
liên lụy bao nhiêu người vô tội, huống chi, thật sự tạo phản thành công
rồi, ai làm Hoàng đế? Ta thì chẳng làm cái việc cực nhọc đó, loại chính
nhân quân tử như Lư Đông Ly càng không thể trông mong. Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, Hoàng đế y đành phải tiếp tục giữ lại, nhưng mà ta muốn không ngừng gọt bớt quyền bính của y, ta muốn cho y không được thống khoái,
ta muốn cho y trơ mắt nhìn hoàng quyền từng bước suy sụp, nhìn lực nắm
giữ của mình với quốc gia bách tính từng bước trôi mất. Sự thật này với
loại người dã tâm này mà nói, nhất định còn thảm hơn chết.”
Phong Kính Tiết ác độc cười một tiếng: “Tóm lại, ta chính là vì trút một hơi
ác khí của mình, đương nhiên nếu thuận tiện có thể thúc đẩy thời đại
thoáng phát triển thì cũng rất tốt. Thế nào, mọi người có giúp không?”
Phong Kính Tiết nói rất thẳng thắn, mà câu trả lời của mọi người cũng rất nhanh chóng.
Dung Khiêm nói đầu tiên: “Vô luận bản ý của Khinh Trần và Kính Tiết là vì cái gì, ý tưởng này, khẳng định là tốt…”
Lời mới mở đầu, Phương Khinh Trần đã hừ một tiếng cười rộ: “Nghe đầu đề này là biết ngươi phía sau khẳng định phải thêm nhưng mà. Hơn nữa khẳng
định là nhưng mà không tốt lành gì…”
Dung Khiêm ho một tiếng:
“Nhưng mà… Ta thủy chung cho rằng, chế độ và lý tưởng tốt hơn cũng không thể thoát ly thời đại mà tự sản sinh. Cho dù chúng ta có tri thức và
lực lượng hơn hẳn thời đại, với thân phận của chúng ta, cũng không hề
thích hợp làm đạo sư của người thiên hạ.”
Phương Khinh Trần cười
lạnh: “Được rồi, Tiểu Dung, ngươi đừng khẩu thị tâm phi, chỉ nói ta nói
đạo lý lớn, ngươi làm sao không phải cũng thế. Cứ trực tiếp thừa nhận
ngươi thiên vị tiểu Hoàng đế nhà ngươi, không chịu đối đầu với y không
phải là được.”
Dung Khiêm cười, cũng không đùn đẩy “Đích xác, Yên Lẫm là ta dạy dỗ ra, y là một minh quân, là một người có triển vọng, ta không thể ám toán sau lưng, đi làm bất cứ chuyện gì suy yếu quyền bính
của y.”
Phương Khinh Trần cười nói: “Coi đi coi đi, ta đã sớm
biết mà. Kẻ địch lớn nhất của dân chủ không phải hôn quân, mà là minh
quân. Lão bách tính không sống nổi trên tay hôn quân, chỉ có thể phấn
thân liều một trận, nhưng trong tay minh quân, tạm thời có thể an an ổn
ổn làm nô lệ, ai chịu lấy tính mạng thân gia đi đổi tôn nghiêm nhân cách hư vô mờ ảo kia. Nhưng mà, Tiểu Dung, ngươi chớ quên, càng là minh
quân, sẽ càng có đủ thủ đoạn, ngưng tụ quyền lực càng lớn hơn trên tay,
làm hoàng quyền càng lớn mạnh. Mà con của minh quân, cháu của minh quân
chắc gì đã là minh quân, hôn quân dù sao dễ ra hơn minh quân, sức phá
hoại của hôn quân cũng luôn mạnh hơn tính kiến thiết của minh quân. Yên
Lẫm hiền minh hơn nữa thì thế nào? Hai mươi bốn bộ sử đèn kéo quân, một
thời thịnh thế hôm nay, triều khác làm sao không phải một phiến điêu
tàn.”
Dung Khiêm mỉm cười nói: “Khinh Trần, ta không tán đồng
chúng ta đi làm đạo sư của thế nhân, nhưng cũng không phản đối cho thế
nhân thêm một loại nhận thức, thêm một loại lựa chọn, nhưng phải lựa
chọn như thế nào, đi về trước như thế nào, nên do thế nhân quyết định.
Ta sẽ cố hết sức đem một số lý niệm, cách nghĩ, cách làm khá công chính
bình đẳng, dùng phương thức ngôn truyền thân dạy để ảnh hưởng người bên
cạnh. Nhưng ta sẽ không lợi dụng tình cảm của Yên Lẫm đối với ta để yêu
cầu y làm chuyện y không muốn làm, ta càng không dựa vào sự tín nhiệm
của Yên Lẫm với ta mà âm thầm thúc đẩy thế lực bất lợi cho vương quyền.
Ta có thể đáp ứng, vẻn vẹn như thế.”
Ngữ khí của y cực kỳ ôn hòa
bình tĩnh, nhưng tính tình của y lại là mọi người đều hiểu rõ, đã nói
đến mức này, tất nhiên là không gì có thể dao động quyết tâm của y.
Tiêu Thanh Thương cũng cười nói tiếp: “Bất cứ quyền lực tuyệt đối nào bao
gồm hoàng quyền, đều sẽ mang đến bất công và áp bức, chẳng qua, trong
thời đại này, hoàng quyền cũng là đạo cụ làm cho một quốc gia tương đối
ổn định. Ta cũng không cho rằng, chúng ta có thể hoàn toàn vượt khỏi
thời đại để thảo luận tự do bình đẳng và ngang hàng. Cho dù hai người
chỉ hy vọng gieo mầm mống, nhưng dù là mầm mống, cũng cần phải có thổ
nhưỡng thích hợp mới có thể mọc rễ nảy mầm. Cho nên, chuyện này ta không xem trọng, tạm thời cũng sẽ không xen. Chẳng qua nếu các ngươi cần trợ
giúp, hơn nữa không phải quá phiền toái, ta cũng không để ý nhấc tay
giúp một chút.”
Triệu Thần cũng vỗ tay nói: “Dẫn đầu nửa bước là
đạo sư, dẫn đầu một bước thì là kẻ điên. Các vị, các ngươi định dẫn đầu
mấy bước đây. Thật sự định tiêu tốn khoảng thời gian mấy trăm năm, từ từ thay đổi tư tưởng của người khác một cách ngấm ngầm, không phải không
thể, chỉ là chúng ta không có phân vĩ đại này, quan trọng hơn, không có
thời gian. Cho nên ý kiến của ta cũng giống Thanh Thương, nếu không
phiền toái, giúp đôi chút thì được, chuyện quá vĩ đại, hai ngươi thôi
đừng tìm chúng ta.”
Văn Yên cười khẽ: “Bản thân ta chính là nữ
vương, hạn chế hoàng quyền chính là hạn chế bản thân, giảm bớt quyền lực trong tay mình, đây là chuyện rất nguy hiểm. Ta nhớ Hy Lạp cổ, có một
vị quốc vương anh hùng tài ba, chủ động giảm thấp quyền bính của quốc
vương, cuối cùng lại bị chính người nước mình trục xuất, ta lại chẳng
muốn làm loại xúi quẩy này đâu. Giữa hạnh phúc yên vui của chính ta,
cùng dân chủ tự do của lão bách tính, ta kiên quyết lựa chọn điều
trước.”
Phương Khinh Trần uể oải nói: “Được rồi được rồi, sớm
biết không thể trông chờ mấy người. Thôi được, ta cũng chẳng muốn phí
lời lẽ nữa, dù sao ta chính là vì mình thống khoái, có làm được hay
không đều chẳng phải chuyện gì to tát.”
Phong Kính Tiết mỉm cười: “Cũng tốt, có người chịu giúp là được, Thanh Thương, Triệu Thần, chúng
ta qua đây nói chuyện riêng, vừa lúc có việc tìm mấy người, vừa lúc
chính là nhấc tay nhấc chân.”
Thoáng chốc đi mất mấy người, mắt
thấy thời gian câu thông một giờ cũng sắp dùng hết, Trương Mẫn Hân cười
hì hì tổng kết: “Được rồi được rồi, mọi người thảo luận đủ rồi, thái độ
của mọi người cũng đều biểu đạt rõ cả. Muốn đi làm người mở đường cho lý niệm dân chủ tiến bộ vĩ đại, tôi tuyệt đối kính nể, muốn yên yên vui
vui sống những ngày tốt lành sẵn có, cũng là tâm tính bình thường, mọi
người cứ chiếu nguyên ý mà tiếp tục nhân sinh như thế là được, sống mười mấy hai mươi năm, lại quay đầu nhìn thử, mọi người dự hội hôm nay, hiện trạng như thế nào, đối với lựa chọn hôm nay, rốt cuộc ai đúng ai sai,
Kính Tiết và Khinh Trần rốt cuộc có thể làm đến mức nào, vân vân, thấy
thế nào?”
Phương Khinh Trần và Phong Kính Tiết hai người đưa ra ý kiến ban đầu cũng chưa hẳn sẽ hết sức nỗ lực dụng tâm thực tiễn loại tư tưởng vĩ đại này, huống chi bản thân họ cũng tránh trước rồi, những
người còn lại ai còn vui lòng chơi trò đánh cuộc gì đó, mọi người hi hi
ha ha một hồi, nháy mắt đã tan họp, mỗi người đi làm chuyện của mỗi
người.
Trương Mẫn Hân sau khi rời khỏi đối thoại, ngoảnh đầu cười hỏi: “Các cậu nói thử xem, hai người Khinh Trần và Kính Tiết, thật sự
có thể làm được gì không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT