Trong
sương phòng trái, khi Lư Đông Ly khó nén vẻ kinh hãi, mười mấy màn hình
theo dõi trong phòng điều khiển chủ của Tiểu Lâu kia đều không có ai
nhìn, mọi người đều hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Lư Đông Ly và Địch
Tam được đặc tả trên màn hình lớn nhất.
Trò A: “Giày vò lâu như thế, Kính Tiết cuối cùng chuẩn bị cởi mã giáp rồi?”
Trò B: “Mã giáp gì, đây chính là chân thân của cậu ta mà.”
Trò A: “Cũng phải…”
Trò B: “Cho nên đây là cậu ta lột xác.”
Trò A: “…” (trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một con sâu xanh xám và một con bướm sặc sỡ, vội vàng lắc đầu xua đi hình tượng đó)
“Ngươi không biết y chưa chết sao?” Nhìn vẻ mặt kinh hoàng hoàn toàn không như giả vờ kia của Lư Đông Ly, Địch Tam trong lòng căng thẳng.
Lư Đông Ly đưa tay vịn cửa, nỗ lực lấy lại bình tĩnh, nhưng thanh âm vẫn đang hơi run run: “Sao ngươi lại biết y chưa chết?”
“Sở quốc Phương Khinh Trần chính miệng cho biết.” Địch Tam nói hết sức hùng hồn, bất cứ ai nghe giọng điệu y như vậy, đều sẽ không hoài nghi kỳ
thật y căn bản chưa từng gặp mặt Phương Khinh Trần.
Lư Đông Ly
cũng ngạc nhiên một hồi, Sở quốc, Phương Khinh Trần? Đây là đâu và đâu?
Nhân vật phong vân Sở quốc kia thì liên quan gì đến Phong Kính Tiết?
Thanh âm của Địch Tam cũng cơ hồ hơi thương hại: “Người đời truyền ngươi và
Phong Kính Tiết là tri kỷ lương hữu thiên hạ khó tìm, không gì không
nói, sinh tử nương nhờ, chẳng lẽ, điều ẩn mật sâu nhất của y ngươi lại
chưa bao giờ biết?”
(lời thuyết minh) Trò A: “Ơ… Địch Tam rốt cuộc biết những gì?”
(lời thuyết minh) Trò B: “Nhiều ư, không nhiều lắm đâu.”
(lời thuyết minh) Trò A: “Há…”
Địch Tam mở miệng tổn thương người như vậy, tất nhiên là có rắp tâm của y.
Vốn là y trông chờ cầu Lư Đông Ly dẫn kiến Phong Kính Tiết. Nhưng hiện
tại đã phát hiện Lư Đông Ly hoàn toàn không biết Phong Kính Tiết còn
sống, vậy muốn gặp Phong Kính Tiết, cũng chỉ có hung hãn đả kích Lư Đông Ly, bức bằng hữu vẫn ẩn trong tối bảo hộ quan tâm y kia, không thể
không tự mình ra mặt giải thích an ủi. Về phần cái tâm thương cảm, thứ
đó Địch Tam trước nay ít đến mức có thể xem nhẹ không tính.
“Sở
quốc Phương Khinh Trần, Yên quốc Dung Khiêm, Ngô quốc Tiêu Thanh Thương, còn có rất nhiều nhân vật phiên vân phúc vũ rải rác ở các quốc, kỳ thật đều giống Phong Kính Tiết…”
Người trong Tiểu Lâu liếc nhìn nhau, có người nhíu mày, cả Trương Mẫn Hân vừa mới chạy đi cười nhạo Kính
Tiết cũng quay đầu nhìn màn hình.
“… Đều xuất thân từ một tổ chức cực thần bí. Mặc dù ta vẫn chưa rõ thân phận lai lịch chân chính của
họ, nhưng biết những người này thủ đoạn thông thiên, không gì không làm
được, trước nay chỉ có họ chỉnh trị người khác, tuyệt không có đạo lý
thiệt vì người khác. Năm đó Dung Khiêm bị Yên chủ chế ngược, hạ lệnh
lăng trì. Kết quả pháp trường kinh biến, thiên hạ chú mục. Tuy nói ẩn
nấp vô tung, nhưng triều đình Yên quốc, lại không thể không minh chiếu
thiên hạ, tiếp tục chấp nhận thân phận dưới một người trên vạn vạn người của y. Ngày xưa Phương Khinh Trần giận dỗi tự sát, khiến Sở quốc gần
như diệt vong, qua mấy năm có thể chết đi sống lại, tiếp tục khống chế
đại cục, Phong Kính Tiết đã là bạn họ, mấy trò chết đi sống lại này, tự
nhiên cũng phải làm quen, huống chi Phương Khinh Trần từng chính miệng
thừa nhận, y vẫn còn sống trên đời.”
Y ở đây đoán mò lại cố ý làm người sởn gai ốc, ngữ không kinh chết người không ngừng, cư nhiên chó
ngáp phải ruồi không ít. Trương Mẫn Hân nhún vai kết luận: “Y chẳng qua
là đoán bừa, hiện tại hai vị Địch gia kia sống đều còn thoải mái như
vậy, trời sập cũng có kẻ cao đỡ, không đập trúng người y được đâu, khỏi
phải xen vào.”
Mọi người cũng không quan tâm chuyện kia nữa, lại
chuyên tâm xem vở kịch phát triển. Chẳng biết là ai lẩm bẩm một câu:
“Lột da như vậy… Có phải là có chút nọ kia…”
Mỗi một câu của Địch Tam nghe đều kinh tâm động phách, nhưng Lư Đông Ly ngược lại chậm rãi
trấn định, thần sắc cũng thoáng an bình: “Năm đó cái chết của Kính Tiết, ta tận mắt chứng kiến…”
Địch Tam cười lạnh một tiếng: “Ngươi cần gì tin tưởng ta, chỉ cần tin tưởng chính ngươi là được. Năm đó cái chết của ngươi, cũng là vô số người tận mắt chứng kiến, tại sao ngươi có thể sống sót?”
Lư Đông Ly trầm mặc không nói gì, Địch Tam ngôn ngữ
chế nhạo, thay y nói tiếp: “Chắc là bởi vì y trù tính thay ngươi, mới
cứu được tính mạng ngươi nhỉ? Cả ngươi y cũng đã cứu được, có lý do gì
lại không cứu được chính y?”
Ánh mắt y như điện, lạnh lùng nhìn
Lư Đông Ly: “Lư đại nhân, ta từng tra cuộc đời ngươi, biết ngươi là một
trung thần năng lại, nhưng tuyệt không phải nhân vật thiện tổ chức thế
lực thảo mãng. Ngươi dựa vào bổn sự gì, có thể khiến đống hảo thủ này
cho ngươi dùng, ngươi dựa vào bổn sự gì, có thể cứu thoát phu nhân ngươi khỏi tay đại nội cao thủ? Là ai đang âm thầm thay ngươi điều khiển hết
thảy? Người kia là ai? Đừng nói với ta y là cựu bộ thuộc hạ gì đó của
Phong Kính Tiết, trước nay người đi trà nguội, người chỉ vì một câu nhờ
vả của người khác mà nhọc lòng phí sức đến mức độ này không phải không
có, chẳng qua ta đến bây giờ vẫn chưa từng gặp thôi.”
Kính Tiết chưa chết?
Kính Tiết chưa chết!
Địch Tam lòng dạ khó lường, giấu giếm cơ tâm mà nói nhiều như vậy, Lư Đông Ly lại chỉ nghe vào tai một câu như thế.
Kính Tiết… Y khả năng chưa chết! Dung Khiêm chưa chết, Phương Khinh Trần
chưa chết, cho nên… Kính Tiết… y cũng có khả năng chưa chết!
Ngần ấy năm qua, cả nằm mơ y cũng không dám sinh ra ý nghĩ tự lừa mình như
thế, bỗng nhiên trở nên chân thật như vậy, cơ hồ có thể chạm ngay.
Tâm thần kích động, Lư Đông Ly buột miệng hỏi ngay: “Nếu y chưa chết, vậy y đang ở đâu?”
Song một ngữ hỏi ra, trong lòng y lại rộng mở sáng tỏ. Tất nhiên, y đã không cần đáp án của Địch Tam.
“Nếu ngươi sống sa sút tồi tệ, ta cũng không biết y ở đâu, nếu ngươi gần đây sống càng ngày càng thư thái, vừa gặp nan đề là có người giải quyết
giúp, thế thì trừ bên cạnh ngươi, y còn có thể ở nơi nào đây?” Địch Tam
nhàn nhạt thốt ra, trong lòng chợt nhớ lại một chuyện: “Vừa rồi là ai
cho ngươi biết, ta lời hứa ngàn vàng, có ân tất báo?”
Nếu không phải Phong Kính Tiết, nếu không phải là người biết chuyện A Hán, thì làm sao lại có lời bình như vậy đối với y?
Nhưng Lư Đông Ly sớm đã thần hồn bay mất, nào còn nhớ phải trả lời câu hỏi của y?
Nếu Kính Tiết chưa chết, y sẽ là ai, y sẽ ở nơi nào?
Vấn đề này, còn cần hỏi nữa sao? Còn cần đáp nữa sao?
Những năm tháng ngày đêm làm bạn đó, những quan tâm tỉ mỉ chu đáo đó, hơi thở quen thuộc kia, ngạo khí thấp thoáng kia, xưng hô và hành động thân cận ngẫu nhiên sẽ có kia.
Kính Tiết là ai, ai là Kính Tiết?
Y vẫn không thể hiểu ra, chẳng qua bởi vì thân là sĩ phu, y trước nay tin chắc rằng quái lực loạn thần không thể tin, chẳng qua là bởi vì lý trí
quá mạnh mẽ. Y đã kiềm chế trực giác của mình mà không thể tin, cũng
chẳng qua là bởi vì sự hổ thẹn khắc sâu tận xương, khiến y không thể cho phép mình tin.
Mà hiện tại, ngôn từ một phía của người hoàn toàn xa lạ này, lại dễ dàng làm cho y thoát khỏi từng tầng tâm chướng, nhìn
thẳng chân tướng cuối cùng kia.
Y đang ở đó ngẩn người, Địch Tam
đợi hồi lâu, không đợi được câu trả lời của y, trong lòng sốt ruột, chợt thở dài một tiếng: “Ta vốn định xin Lư đại nhân dẫn kiến Phong Kính
Tiết cho ta, nhưng không ngờ Lư đại nhân hoàn toàn bị che giấu, xem ra
cái gọi là mỹ đàm tri kỷ oanh truyền thiên hạ kia, trái lại là trò
cười.”
Lư Đông Ly thoáng lạnh, lúc này mới thu hồi tâm thần. Mặc
dù không nhìn rõ, nhưng vẫn chậm rãi đứng thẳng người, nhìn thẳng bóng
người đối diện.
Địch Tam vẫn lắc đầu thở dài: “Phong Kính Tiết có bản lĩnh liên hệ anh hào dị nhân thiên hạ các quốc, trong thảo mãng
giang hồ, chẳng biết bày ra bao nhiêu ẩn tuyến ám phục, tay còn khống
chế tài phú địch quốc, ngầm nắm thương mạch Đại Triệu, tự mình tìm được
đường sống trong chỗ chết là chuyện dễ dàng, giúp Lư đại nhân giả chết
sống tiếp cũng dễ như trở bàn tay. Y có gì không thể làm? Y có gì không
làm được? Năm đó y muốn phản chế triều đình, phản kích gian thần, sợ
cũng đều tùy ý làm được ngay. Nhưng y lại cố tình không làm, cố tình
phải giả chết ẩn thân, giấu hết thiên hạ đã đành, cả Lư đại nhân cũng
giấu nghiêm mật như thế, thật là quá đáng! Lư đại nhân coi y là tri kỷ
lương bằng, những năm gần đây, vì cái chết của y, không biết thương tâm
đau đớn ra sao, y lại ẩn bên cạnh Lư đại nhân, ngày ngày nhìn Lư đại
nhân vì y mà đau thương tự khổ như thế, vẫn không chịu tỏ rõ thân phận,
thật không hiểu đây là tâm địa sắt đá như thế nào nữa?”
Vẻ kinh
hoàng trên mặt Lư Đông Ly sớm đã rút đi dần, vẻ mặt ngược lại trở nên
thong dong, nghe phen có dụng tâm khác này, lại chỉ bình bình tĩnh tĩnh
nói: “Ta không biết ngươi là ai? Nhưng y đã chịu khen ngươi là hảo hán
tử, thiết nghĩ sẽ không làm chuyện bỉ ổi. Ngôn từ hành vi này của ngươi, có lẽ có nỗi khổ khác, có điều, lúc này đừng nên lãng phí *** lực trước mặt ta nữa.” Địch Tam ngẩn ra: “Lư đại nhân không tin ta, cũng nên tin
những cựu sự thiên hạ. Dung Khiêm vô tình phiêu nhiên ẩn xa, khiến Yên
vương lao tâm lao lực, chẳng những ngày đêm nhớ mong, mà còn không ngừng phí bao nhân lực tài lực tìm y tứ xứ. Phương Khinh Trần hờ hững giả
chết thoát thân, liên lụy cả Đại Sở quốc sụp đổ, Phong Kính Tiết vốn
cũng là người xuất thân như họ…”
Người trong Tiểu Lâu, thật sự
bắt đầu nhịn không được tỏ vẻ khó hiểu với việc Kính Tiết chọn để tên
Địch Tam này bóc trần chân tướng. Trương Mẫn Hân dứt khoát cầm mic tiếp
tục trò chuyện với Kính Tiết. Cô không thể cho Kính Tiết biết là đã xảy
ra chuyện gì, nhưng dù sao cũng phải được phép cho y chuẩn bị tư tưởng.
Trên màn hình, Lư Đông Ly chầm chậm lắc đầu, thanh âm bình tĩnh khác hẳn
bình thường: “Phương Khinh Trần, Dung Khiêm ta không biết, cũng không
muốn để ý. Những hành vi của họ, liên quan gì tới ta? Kính Tiết là bằng
hữu của ta, ta biết y, tin y. Y là xuất thân gì, lai lịch gì, trên tay y có bao nhiêu thế lực, đây là chuyện của y, vốn cũng không cần khai với
người thiên hạ. Y không nợ Triệu quốc, không nợ bất cứ ai. Y cũng không
có nghĩa vụ phải vì ai hoặc là vì quốc gia nào mà giao ra hết thảy của
y. Nếu y có chuyện gì vẫn giấu không nói cho ta biết, thế thì tự có lý
do của y. Nếu y có chuyện gì có thể làm mà không làm, thế tự có chỗ khó
xử của y. Nếu y vẫn ở bên cạnh ta nhưng không cho ta biết y là ai…”
Trên mặt Lư Đông Ly dần dần rạng rỡ ra thần thái: “… Thế cũng nhất định là y có nỗi khổ của y. Ta đã là bằng hữu của y thì nên minh bạch thông cảm,
mà không phải phỏng đoán ác ý. Y đã cứu ta lại chưa từng nói cho ta biết y còn sống, nhưng y dù sao cũng đã cứu ta, mà không phải hại ta. Có lẽ y không dốc hết mỗi một phân lực, phí hết mỗi một chút tâm vì Đại Triệu
quốc, nhưng y hủy gia đuổi địch, khổ thủ biên quan, bảo hộ chẳng lẽ
không phải Triệu quốc, không phải bách tính? Chẳng lẽ bởi vì y chưa chết mà hết thảy y làm, hết thảy y bỏ ra, đều không tính là gì? Ta không cần biết lời ngươi nói là chân tâm hay giả ý, ta không cho phép bất cứ ai
chỉ trích y, tự dưng đổ thêm bất cứ tội danh gì lên đầu y. Ta không thể
xác định y rốt cuộc sống hay chết, nhưng y chết rồi, y là bằng hữu quan
trọng nhất của Lư Đông Ly ta suốt đời suốt kiếp này, y còn sống, y cũng
là bằng hữu đời này kiếp này ta coi trọng hơn cả tính mạng.”
Ngữ
khí của y thong thả bình tĩnh như vậy, phảng phất như một khắc chấn động tâm hồn vừa rồi kia chưa từng tồn tại, nhưng mà càng là giọng điệu bình tĩnh như vậy, sự kiên định không thể dao động này càng thêm nhập thẳng
lòng người.
“Ngươi nói y ở bên cạnh ta lại không tỏ rõ thân phận, chính là lòng dạ sắt đá. Nhưng ngần ấy năm qua, y chưa từng phản bội
ta, thương tổn ta. Y trợ ta giúp ta, cứu tính mạng ta, nếu ta chỉ vì mấy lời vô vị của một người không biết từ đâu tới mà nghi kỵ y, trách móc y không làm đến mức tốt nhất, không bỏ ra càng nhiều hơn cho ta, vậy ta
lại nên là tâm can ra sao đây? Lư Đông Ly là ai, Phong Kính Tiết là ai?
Tình nghĩa của ta với y, từ bao giờ thì đến phiên người ngoài tới phá
hoại đâm chọc!”
Địch Tam kinh ngạc nhìn y, bỗng cảm thấy xấu hổ.
Thì ra, giữa người với người, thật sự có thể không chỉ là nghi kỵ và ngờ vực. Thì ra, phát hiện người bên cạnh vẫn giấu mình điều bí ẩn lớn
nhất, không phải người người đều sẽ lập tức cảm thấy bị thương sâu, địch ý cừu thị, thì ra, có thể có người thế này, hoàn toàn không cần điều
kiện, mặc kệ tình hình, bất kể giá nào, toàn tâm toàn ý tin tưởng ai đó, tin tưởng tình cảm nào đó như vậy.
Lần đầu tiên, y đã nhìn thấy trung nghĩa lễ tín, thì ra những thứ đó thật sự không chỉ là chữ suông buồn cười trên giấy.
Mà mình, lại ý đồ đi bôi đen, dao động, phủ định, làm bẩn những điều tốt đẹp như vậy một cách buồn cười đáng khinh như thế.
Y đứng lăng lăng ngẩn người, chỉ nghĩ đến A Hán và Địch Cửu. Hai người
họ, từng đi gần như vậy… Hai người họ, cũng thật sự từng có thể vì đối
phương mà đi chết… thế nhưng… thế nhưng…
Nếu Địch Cửu không phải
cũng như y, nhìn thế giới toàn hắc ám, với lòng người đã sớm thê lương,
thế thì phải chăng sẽ chịu đi nhìn thẳng vào nỗ lực của A Hán sớm một
chút.
Nếu mà A Hán có thể tin Địch Cửu như Lư Đông Ly tin tưởng
Phong Kính Tiết, vậy thì hiểu lầm cuối cùng, thống hận cuối cùng, tự
thương tự khổ cuối cùng, vĩnh viễn sa vào ngủ mê, phải chăng sẽ có thể
không phát sinh.
Chỉ là, họ không phải hai người này.
Đột
nhiên, tâm tình trở nên thê lương. Địch Tam nghiêm mặt vái Lư Đông Ly
thật sâu: “Ta vì tư tâm tạp niệm nhất thời, tùy tiện mưu hại Phong Kính
Tiết, xin Lư đại nhân thứ tội.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT