Trong sương phòng bên trái, nhị trại chủ Trịnh Luân đang thấp giọng nói gì đó với hai thuộc hạ, thấy Phong Kính Tiết đẩy cửa vào, vội lên đón.
Ánh mắt Phong Kính Tiết đảo qua, đã nhìn thấy người băng kín vải trắng đang nằm trên giường kia, cười hỏi: “Y thế nào?”
“Khi hạ nhân tìm được y trong phòng, toàn thân đều là thương, vết thương đều mới, xem ra y mới bị bắt hai hôm nay, hơn nữa sau khi bị bắt thì vẫn
chưa từng ngừng dụng hình. Chẳng qua lúc ấy thần trí y còn thanh tỉnh,
cho dù nói năng không lưu loát lắm. Khi chúng ta thoa thuốc băng bó, y
liền ngất đi, xem ra là bị thương rất nặng, *** thần không duy trì được, chắc phải nghỉ thêm một lúc mới có thể tỉnh lại.”
Phong Kính Tiết chú mục nhìn trên giường: “Để ta coi thử thương của y.”
Trịnh Luân cũng là người khôn khéo, ánh mắt qua lại giữa hai người, liền cười nói: “Y thuật của Khúc công tử tự nhiên là tốt, đã muốn chẩn thương thì chúng ta sẽ không quấy rầy nữa.” Nói rồi vẫy tay một cái, dẫn hai tùy
tùng rảo bước ra ngoài, thuận tay còn đóng cửa phòng cho y.
Phong Kính Tiết cũng âm thầm cười. Ba huynh đệ Trịnh gia này, quả thật là
những nhân vật cực khôn khéo cũng cực biết điều. Không uổng công mình
năm đó đã gửi gắm hy vọng mà bồi dưỡng.
Y chậm bước đi đến trước
giường, xoay mặt người đang hôn mê bất tỉnh quay vào tường kia qua đây,
cúi đầu vừa nhìn liền ngẩn ra, sau đó cười khổ một tiếng.
Thì ra là y!
Người trên giường khuôn mặt có phần quen thuộc. Nhiều năm trước kia, y từng ở trên Đắc Nguyệt lâu phủ Đại Danh gặp một nam tử có gương mặt tương tự.
Chỉ là người trước mắt không phải người cũ năm đó, người bị thương này
trên mặt có thêm một vết sẹo làm cả khuôn mặt kia thêm phần phấn chấn,
bớt chút u sầu, cũng biểu lộ rõ ràng thân phận của người bị thương.
Địch Tam!
Phong Kính Tiết kiếp trước kỳ thật chưa bao giờ gặp Địch Tam, sau khi quay về Tiểu Lâu, lại chỉ xem xét những tư liệu của Lư Đông Ly rồi gấp không
thể chờ mà chạy ngay về nhân gian, cũng chưa hề xem kỹ ghi chép của A
Hán. Nhưng y đã gặp Địch Cửu bên cạnh A Hán, biết tất cả ảnh vệ tướng
mạo tương đồng, cũng biết Địch Tam năm đó từng rạch một đường trên mặt
mình, lại thêm đám bạn nhiều chuyện kia không ít lần tán dóc với y về
các loại kinh biến của Tu La giáo, đủ các việc A Hán đã trải qua, lúc
này sao có thể không nhận được.
Đã nhận ra người này, y cũng tự giác đoán ra ý đồ của người này.
Lúc trước Phương Khinh Trần lòng dạ sắt đá cự tuyệt Địch Nhất, còn không
chịu trách nhiệm mà bỏ trọng trách lên đầu mình với Tiểu Dung. Địch Tam
và Địch Nhất ngoảnh lại, đi khắp thế giới tuyệt vọng tra tìm manh mối
liên quan đến mình và Tiểu Dung, cũng là đương nhiên.
Cho dù qua
sự nhắc nhở của Phương Khinh Trần, hai người họ đối với tin mình chết
hết sức hoài nghi. Nhưng muốn từ trong không một đầu mối tìm được mình
lại không phải việc dễ dàng. Người thiên hạ đều biết mình và Lư Đông Ly
giao tình tốt nhất, nhưng Lư Đông Ly cũng nghe đồn đã chết, vậy thì khi
tất cả rơi vào ngõ cụt, họ đương nhiên sẽ tìm đến phu nhân Lư Đông Ly
tra xét, hy vọng có thể phát hiện một số manh mối người ngoài chưa từng
phát hiện.
Huống chi, hiện tại thiên hạ đều đang thông truyền tin tức Lư phu nhân bệnh nặng, Địch Tam này rất có thể là nghe xong lâm
thời ý động, nghĩ đến nếu mình còn sống, không chừng cũng sẽ qua đây
thăm Lư phu nhân, cho nên nửa đêm đến do thám trước một bước, ai biết
khéo thế nào giẫm ngay vào bẫy rập người khác chuẩn bị cho y, vô cớ chịu trường đại tội này.
Nghĩ như vậy, Phong Kính Tiết dần cũng hơi mềm lòng.
Y không phải Phương Khinh Trần tính tình nhẫn tâm, mọi việc khá có thể
thông cảm cho nỗi khổ của người ta. Nghĩ đến mấy năm qua, Địch Cửu tận
lực bảo hộ, Địch Nhất chân trời cầu trợ, Địch Tam bốn bể tìm dược, đều
là vì một mình A Hán, tất cả khổ sở trong đó, nhất nhất coi như việc
nhỏ, bản thân cũng phải hơi thở dài cảm động, rất đỗi không đành lòng.
Địch Cửu cố nhiên là đáng đời, nên chịu báo ứng này, nhưng Địch Nhất và Địch Tam đối đãi A Hán, quả là chân tâm thành ý, năm này qua năm khác, phí
hết tâm huyết trắc trở như vậy, lại định trước phải vô vọng, tuy là họ
dùng hết cả đời để bảo vệ chờ đợi, cũng không chờ được A Hán tỉnh lại.
Sự thực này thật là tàn nhẫn quá sức.
Phong Kính Tiết đem tâm so
tâm, ngẫm lại nếu mình hôn mê bất tỉnh, Lư Đông Ly mãi bảo vệ chờ đợi mà định trước phải vĩnh viễn không chờ được mình tỉnh lại, phải đau khổ
thế nào, càng thêm mềm lòng bất đắc dĩ, đối với Địch Tam cũng tràn ngập
đồng tình.
Vậy là y thở dài thườn thượt một tiếng, liền ngồi
xuống bắt mạch cho Địch Tam. Lúc này y đầy thiện ý với người đối tốt với bạn mình này. Song kỳ thật… những điều này đều là bản thân y quá sức
lấy lòng quân tử đo bụng tiểu nhân, làm ra một phán đoán tương đối sai
lầm tạo thành.
Trên thực tế, ý đồ Địch Tam đến đây, lại chẳng được thuần khiết thiện lương như vậy.
Hiểu lầm đầu tiên của Phong Kính Tiết, là cho rằng Địch Tam cũng biết Tiểu
Lâu như Địch Nhất Địch Cửu. Nhưng trên thực tế, trong thiên hạ biết A
Hán đến từ Tiểu Lâu chỉ có hai người Địch Cửu và Địch Nhất. Về chuyện
Tiểu Lâu, Địch Nhất và Địch Cửu vẫn không hề nói với Địch Tam. Đương
nhiên không phải phòng y, chỉ là năm đó A Hán từng nói rõ về việc bảo vệ cơ mật cùng năng lực giết chóc không thể kháng cự của Tiểu Lâu, hai
người họ hữu ý vô ý đều không muốn để y cũng gánh vác gánh nặng này.
Cho nên về sau, Địch Cửu bảo vệ A Hán, Địch Nhất cầu người tứ xứ, mà Địch
Tam chỉ không một mục đích tìm kiếm những lương dược kỳ bảo có thể cứu
người ở khắp nơi.
Mặc dù họ không nói, Địch Tam cũng không hỏi
nhiều, nhưng cùng là xuất bóng dáng vệ, ai không phải người *** minh lợi hại, đủ loại hành động của Địch Nhất những năm gần đây y đều nhìn trong mắt. Tuy rằng không biết quỷ là ai, nhưng trong đó có quỷ lại khẳng
định đã minh bạch. Lần trước vì đi tìm Phương Khinh Trần cầu trợ, Địch
Nhất đã trịnh trọng lạ thường, cố ý đến tìm Địch Tam hợp tác, cũng nói
thêm vài câu với mấu chốt trong đó, cho nên Địch Tam đã hiểu biết không
ít với sự tình của Phong Kính Tiết. Biết y và A Hán là bạn cũ, biết y kỳ thật có thể chưa chết, cũng biết y khả năng có năng lực cứu chữa cho A
Hán.
Chẳng qua dù là như thế, y vẫn sẽ không tích cực đi tìm người, đi cầu trợ như Địch Nhất.
Ba người họ nói cho cùng vẫn chỉ mình Địch Nhất có lòng tin khá mạnh với
mặt quang minh của nhân tính, cho nên trong số họ, Địch Nhất là người
tâm tính bình thường nhất, mà còn có gan cưới vợ thành lập gia đình.
Địch Cửu có thể vừa yêu A Hán, vừa đâm y một kiếm xuyên tim, Địch Tam có thể vừa sống nhìn như tiêu sái, lại chưa từng rộng mở lòng cho bất cứ ai
thấy, nói trắng ra là cuộc sống ảnh vệ nhiều năm đã khiến họ mất đi lòng tin cơ bản nhất với tất cả những tình cảm chính diện của nhân loại.
Cho nên, Địch Tam căn bản lười đi cầu người, cũng không tin người khác sẽ
nhớ cựu tình cựu nghị gì đó rồi chìa bàn tay trợ giúp gì đó ra. Muốn cái gì, y càng thích dùng kiếm của mình đi cầu hơn, cho nên những năm gần
đây, y đi khắp chân trời góc biển, cướp dược vật bảo bối khắp nơi, kết
thù vô số và cũng bị thương vô số.
Từ sau khi thăm viếng Phương
Khinh Trần, Địch Nhất liền quyết định tìm kiếm Phong Kính Tiết và Dung
Khiêm. Chỉ là cái chết của Phong Kính Tiết, thiên hạ đều biết. Mà y là
bị chém đầu trước mặt mấy vạn người, dù nghĩ thế nào thì khả năng y may
mắn sống sót cũng đều rất xa vời, mà Dung Khiêm lại chỉ là mất tích thế
thôi. Cho nên Địch Nhất đem phần lớn hy vọng gửi gắm trên người Dung
Khiêm, tự đi Yên quốc điều tra cẩn thận, tìm tung tích khắp nơi.
Địch Tam thì được y phó thác đến Triệu quốc, coi có thể vận khí tốt gặp được manh mối gì không. Nhưng Phong Kính Tiết đã chết, Lư Đông Ly cũng mất,
Phong Kính Tiết bình sinh chẳng có người nào đặc biệt thân cận, không vợ không con không cha không mẹ. Những người năm ấy đi theo y cũng đều
nghỉ việc hết rồi, biết xuống tay tìm người ở đâu? Huống chi, cho dù tìm được, cũng không thể trông chờ dựa vào tận lực cầu xin, là có thể đổi
lấy bao nhiêu trợ giúp của người khác.
Ôm tâm tình kiểu này, việc tìm kiếm của Địch Tam, trên cơ bản chỉ là lướt qua cho có. Nếu không
phải y nghe nói trong sa mạc Triệu quốc có một loại thiết tích máu lam
hiếm thấy, máu này sau khi *** luyện, hiệu quả tục mệnh còn tốt hơn nhân sâm ngàn năm, y nhất định không chịu nghe lời Địch Nhất đến Triệu quốc. Mà y ở Triệu quốc, ngoại trừ lang thang trong sa mạc thử vận khí tìm
thiết tích, cũng vẫn tiếp tục đi nghe ngóng xem ở đâu có linh dược hiếm, ở đâu có kỳ phương chữa bệnh, ở đâu lại có bảo bối tốt trừ tà an thần,
kiện thể dưỡng thân gì đó, đối với việc tìm người căn bản không hề để
tâm.
Ngay trong quá trình này, chợt truyền đến tin tức Lư phu nhân bệnh nặng.
Vốn y cũng không quan tâm lắm với việc sống chết của Lư phu nhân. Chỉ là
chợt động tâm niệm, bỗng nhiên nhớ Lư phu nhân là quả phụ của tri kỷ duy nhất của Phong Kính Tiết. Nếu Phong Kính Tiết thật sự không chết, niệm
tình cũ, chưa biết chừng sẽ thật sự đi gặp phụ nhân hấp hối này một lần.
Trên điểm này, tâm tính của Địch Tam lại phù hợp với suy đoán của Phong Kính Tiết. Chẳng qua đây không phải nguyên nhân duy nhất để Địch Tam nửa đêm lén thăm, thậm chí không phải nguyên nhân chủ yếu.
Địch Tam một
mình lén lút chạy đến nơi đây, càng chủ yếu hơn lại là y nghe nói, Hoàng đế Triệu quốc đã đưa hết những linh đơn diệu dược và đại phu tốt nhất
đại nội đến Lư gia.
Thiết tích máu lam y chưa bắt được, lại nghe
nói loại máu này bởi vì dược tính cực nóng, cho nên *** luyện chế biến
rất phiền toái, nhiều năm mới thành. Bởi vậy cho dù y bắt được một con,
cũng không thể để A Hán dùng ngay được. Lại ngẫm, bây giờ thứ tốt gì
cũng bị hoàng gia dễ dàng chiếm mất, trong những linh đơn diệu dược đưa
đến Lư gia kia, khẳng định có sẵn thiết tích máu lam đã *** luyện để
trộm. Lư phu nhân đã bệnh quá nặng, trăm dược vô hiệu, vậy thì thứ tốt
thế này, thôi đừng để nàng ta lãng phí!
Tên ngủ mãi không dậy
trong nhà họ kia, bởi không thể ăn cơm hoạt động bình thường, thân thể
luôn khá yếu. Có dược tốt nhất, cho dù không thể cứu tỉnh, ít nhiều cũng có lợi cho cơ thể chứ.
Những năm gần đây, Địch Tam vì thân thể A Hán, lừa gạt cướp đoạt trộm cắp, đủ các chuyện xấu đã làm nhiều lắm,
cũng càng không để trong lòng, cho nên vừa nghe thấy có dược tốt bảo
tốt, ý nghĩ đầu tiên chính là kiếm vào tay, thế là y tức khắc chạy tới
Lư gia.
Đương nhiên, y chưa phải hoàn toàn mất hết lương tâm. Cho dù là người xuất bóng dáng vệ như y, vẫn ít nhiều có phần tôn kính với
trung thần nghĩa sĩ, cũng thoáng đấu tranh tư tưởng, cướp thuốc cứu mạng của quả phụ trung thần, việc này phải chăng hơi xấu xa, huống chi quả
phụ trung thần này còn có quan hệ chặt chẽ với Phong Kính Tiết có thể
cứu tỉnh A Hán. Cho nên quyết định cuối cùng của y chính là, đi coi thử
người bệnh trước rồi nói sau. Nếu người bệnh còn cứu được, mình cứ ngẫu
nhiên cao thượng một lần, tay không trở về là được. Nếu quả thật hết
cứu, vậy thì đừng lãng phí thuốc tốt, để tránh phí của trời, đây cũng
coi như là tích âm đức mà.
Trong huấn luyện của ảnh vệ, cũng bao
gồm tri thức chữa bệnh cơ bản. Y thuật của Địch Tam mặc dù chẳng được
cao minh lắm, nhưng có nền tảng huấn luyện năm đó, lại thêm bao nhiêu
năm sống kiếp giang hồ, sinh tử quanh quẩn, khiến y có được sức quan sát cực nhạy bén. Nếu muốn phán đoán trên mặt một người phải chăng có tử
khí, phải chăng đã hết cách xoay chuyển, y vẫn có thể làm được.
Đây cũng là nguyên nhân y nửa đêm trực tiếp chạy vào phòng ngủ của nữ nhân
người ta, bước đến bên giường xốc chăn không hề lễ phép, y chẳng qua là
muốn coi thử khí sắc của người bệnh, kết quả lại cắm đầu vào bẫy rập của người khác.
Phong Kính Tiết tự mình nói nghĩa khí, cũng rất dễ
dàng tán thưởng tất cả những người trọng nghĩa thủ tín, vô luận Địch Tam xuất thân ra sao, chỉ bằng hết thảy y đã làm cho A Hán, Phong Kính Tiết tự nhiên liền nghĩ tốt cho y, sinh lòng thương hại muốn bắt mạch giúp.
Nếu biết tâm ý chân chính của Địch Tam, sợ không lập tức đại tá bát khối tiểu tử này.
Chẳng qua, ngón tay Phong Kính Tiết dừng lại chỗ
uyển mạch Địch Tam chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, rồi bỗng nhiên
mỉm cười, đưa tay không nhẹ không nặng vỗ một cái lên chỗ vai bị trúng
tên: “Đừng làm bộ nữa, mở mắt đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT