Hắn biết mình đang nằm mơ, nhưng mà hắn không thể tỉnh lại.
“Quan nhân, quan nhân…”
Bên tai dần dần có thể nghe thấy từng tiếng kêu gọi lo lắng hoảng loạn của
thê tử, Khúc Đạo Viễn bỗng nhiên chấn động toàn thân, choàng mở mắt, lần này, hắn rốt cuộc thật sự mở mắt.
Ngọn đèn con con trong phòng, hắt ra ánh sáng lờ mờ, chiếu khuôn mặt tiều tụy của thê tử.
Mấy ngày liên tục, hắn đêm đêm ác mộng kinh hồn, mặc dù đã cố nén không ra
tiếng, nhưng làm sao có thể giấu được người đầu ấp tay gối.
Khúc
Đạo Viễn mồ hôi lạnh đầm đìa, đệm chăn dưới thân đã ẩm ướt. Thê tử muốn
gọi nha hoàn vào đổi, Khúc Đạo Viễn lắc đầu, chỉ cầm cái khăn sớm chuẩn
bị ở bên lau đầu tóc mặt mũi, đón thê tử vào lòng mà xoa dịu.
“Không sao, chỉ là khoảng thời gian trước quá mệt, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe.”
Thê tử nhắm mắt.
“Chàng lần này ở nhà đã lâu lắm rồi. Thương đội không thể không có chàng, biết đâu, chàng ra ngoài một chút, ngược lại sẽ mau khỏe hơn.”
Nàng
là thê tử của thủ lĩnh hành thương, không phải đại gia tiểu thư nuôi
trong khuê phòng. Hắn có việc, hắn không thể nói, mà nàng không thể
giúp. Nhưng tối thiểu, nàng nên có thể để hắn tránh phải vất vả che giấu thống khổ như thế.
Khúc Đạo Viễn im lặng một lát, dùng sức ôm người trong lòng.
“Được rồi, không sao, A Duy, nàng yên tâm, hết thảy đều sẽ tốt lên.”
Câu này, hắn nói rất có lòng tin. Tối thiểu, hắn đã sống sót, không phải sao.
Trong thời gian ba ngày, hắn nếm hết khổ hình nhân gian. Hắn bị ép nửa đêm
quay về nhà mình, nhìn từng thanh đoản kiếm sắc lẻm, lặng lẽ kề lên cổ
thê nhi đang ngủ, đợi lựa chọn của hắn.
Hắn chỉ là một thương
nhân, hắn trọng nghĩa khí, nhớ tình cũ, nhưng hắn chỉ là một thương
nhân. Hắn không phải tử sĩ thậm chí không phải quân nhân. Hắn không chịu nổi uy hiếp tra tấn như vậy, hắn chỉ có cung khai, hắn thú nhận hắn
từng nhận bao nhiêu ân nghĩa của Phong Kính Tiết, hắn thú nhận thâm ý
việc năm đó Phong Kính Tiết an bài hắn hành thương ở lân cận Định Viễn
quan, hắn thú nhận hắn từng chờ Lư Đông Ly suốt mấy tháng mà không được, hắn thú nhận phương thức liên hệ ám ngữ năm đó Phong Kính Tiết từng lưu lại…
Hắn vốn tưởng rằng, sau khi hắn đã không còn giá trị lợi
dụng, bản thân sẽ bị diệt khẩu. Nhưng mà, ba ngày sau, hắn lại nửa đêm
bị nhẹ nhàng đưa về gian phòng của hoa khôi thanh lâu kia, thanh âm lạnh băng nọ, chỉ nhẹ nhàng lưu lại một câu cuối cùng bên tai: “Bên cạnh
ngươi sẽ có người của chúng ta ngày đêm theo dõi. Chuyện ba ngày này,
nếu như ngươi dám tiết lộ một chữ, cả nhà đừng mong có một người sống.
Nhớ kỹ, chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, ngươi chỉ ở nơi này cùng mỹ
nhân quấn nhau ba ngày, làm chuyện nam nhân có tiền đều làm. Về sau, nếu có người lại dùng ám ngữ tới cửa tìm ngươi giúp, ngươi nên biết làm như thế nào!”
Hắn đảo mắt đã một lần nữa trở lại trong thế giới của
mình, hết thảy như cũ, mọi người đều cho là hắn diễm phúc không kém,
trong cái hầm tiêu vàng đó cùng danh kỹ thanh lâu kia tìm hoan mua vui
ba ngày mà thôi.
Những việc trải qua trong ba ngày đó, phảng phất chỉ là một cơn ác mộng. Những người đó thậm chí không lưu lại bất cứ
vết thương rõ ràng nào trên người hắn, cho dù hắn muốn đi nói với người
ta, chỉ sợ cũng sẽ chẳng có ai tin.
Thổi tắt ngọn đèn dầu, Khúc
Đạo Viễn trong bóng đêm lẳng lặng nằm trên giường, không ngủ được, chỉ
ngơ ngác nhìn chằm chằm tấm màn mơ hồ.
Ba ngày đó, hắn không biết mình đã chịu đựng qua như thế nào.
Những người đó nhiều lần dụng hình, nhiều lần thẩm vấn hắn, đến cuối cùng mới vừa lòng vì hắn đã thú nhận hết thảy đúng sự thật.
Quả thật hắn cũng hầu như thú nhận hết thảy những điều hắn biết, hầu như,
chỉ trừ lá thư Phong Kính Tiết năm đó để lại cho Lư Đông Ly, và cả hết
thảy liên quan đến lá thư nọ.
Hắn biết, Phong Kính Tiết vì khi
cần thiết được giúp đỡ, từng định ám ngữ đối đáp cùng rất nhiều thuộc hạ ngày xưa, bất kể người xuất hiện là ai, chỉ cần đúng ám hiệu, chỉ cần
còn chịu niệm tình cũ ngày xưa, thì thương gia các phương nhất định toàn lực tương trợ. Hắn cũng biết, ám ngữ Phong Kính Tiết ước định với mỗi
một đại thương gia đều khác nhau.
Hắn biết người liên lạc với
mình phải dùng lời gì, nhưng không biết điều động lực lượng khác nên là
ám hiệu gì. Nhưng mà hắn lại đoán ra được, trong phong thư Phong Kính
Tiết để lại cho Lư Đông Ly đó, nhất định dặn dò hết thảy. Khi đợi mãi Lư Đông Ly không đến, hắn cầm phong thư đó trong tay, cũng vài lần bị kích thích muốn bóc ra xem thử. Nhưng cuối cùng hắn lại chưa từng cô phụ sự
tín nhiệm của Phong Kính Tiết. Vì sợ mình ý chí không kiên, một ngày kia phản thề xem lén, hắn đã ở Đồng Thành tìm nơi chôn sâu mật tín, sau đó
dẫn thương đội rời đi thật xa.
Phong mật tín kia, vải dầu bọc kín, cất trong hộp bạc, đang im lặng nằm bên đại thụ dưới sơn thế hoang dã kia.
Việc này trong thiên địa, chỉ hắn và Phong Kính Tiết hai người mới biết,
Phong Kính Tiết đã chết, thì vĩnh viễn trở thành bí mật của mình hắn.
Cho dù là khi bị bức đến đường cùng, cho dù đã thú nhận hết thảy những
điều khác, hắn lại vẫn không lộ mảy may ý tứ trên chuyện phong thư này.
Những chuyện khác, đều còn người khác biết, như Tiểu Đao, như Vương Đại Bảo.
Nếu họ bị bắt được tra hỏi, một khi phát hiện hắn nói dối, những sát
thần này tất không thể tha cho cả nhà hắn. Chỉ có việc này, hắn cậy
không ai biết, cho nên dốc hết sức giấu giếm.
Nếu hắn khai nhận
phong mật tín này, vậy hết thảy hắn làm sẽ không còn là hành động báo ân của một thương nhân thuần túy nữa, mà là một vòng trong hành động liên
minh đoàn thể do vô số thương nhân tay nắm thương mạch vàng bạc tạo
thành. Hắn không biết người đến bức cung hắn là ai, nhưng hắn đoán được
là người đến từ triều đình. Nếu hắn khai nhận việc này, với thê nhi, với đồng bạn năm đó, đều sẽ đưa tới mối họa to. Cho nên hắn liều chết giấu
giếm.
Phong thư này, may là hắn chưa xem, cũng may là hắn năm đó
đã chôn giấu nó. Hiện tại, cho dù những người này có lật tung nhà cửa
hiệu buôn, cũng không thể phát hiện được một sợi tơ nhện.
Ba ngày hắn vẫn chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người đó, bên cạnh cũng không có bất cứ ai từng nghi ngờ. Phiên khổ sở này, hắn chỉ có thể vĩnh viễn
chôn thật sâu trong lòng, không thể cầu trợ bất kỳ ai, kể với bất kỳ ai.
Cả sự kiện, im ắng không tiếng qua đi là tốt rồi. Hết thảy chung quy đều sẽ tốt lên, bởi vì đã không thể tệ hơn nữa.
Ba ngày diễm phúc của Khúc Đạo Viễn, cùng tính tình khác hẳn sau đó, nửa
đêm dễ kinh, vẻ mặt hoảng hốt, đều không dẫn đến sự chú ý nào của người
khác. Kỳ thật, liên minh thương nhân cực lớn mà Phong Kính Tiết thuần
lấy tình nghĩa để gắn bó này, thực chất bên trong căn bản rời rạc, không thể tính là một tổ chức. Mọi người đều chưa từng được dạy dỗ và huấn
luyện, cũng không có đủ tâm lý phòng bị. Cho dù có người phát hiện điểm
đáng ngờ của Khúc Đạo Viễn, cũng sẽ không nhớ tới chuyện phải thông
truyền tin tức ra các phương, càng đừng nói đem tin tức báo cho Phong
Kính Tiết.
Những thương nhân cảnh ngộ tương tự Khúc Đạo Viễn kỳ
thật vẫn còn mấy người. Phong Kính Tiết ngày đó dọc đường đi cùng Lư
Đông Ly Hà Tú Thư, phần lớn thương gia trên đường từng cầu trợ, đều âm
thầm bị mật thám xuất sắc nhất Triệu quốc điều tra truy cứu, giám thị
cẩn thận.
Mà các cự thương phụ trách tối cao ở địa phương, tất cả những người tối cao đã hạ mệnh lệnh tìm người, mật thám liền trực tiếp
xuống tay. Mỗi người đều sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân hợp tình lý,
không bị người ngoài nghi ngờ, trong khoảng thời gian ngắn biến mất
trước mặt người khác. Sau đó khi xuất hiện một lần nữa, ít nhiều có phần hoảng hốt không yên, chỉ là luôn có đủ loại lý do giải thích lấy lệ.
Họ cũng như Khúc Đạo Viễn, bị đe dọa làm hại, bị bức cung. Cũng giống như
Khúc Đạo Viễn, *** thần không yên, hành động thất thường, im bặt như ve
sầu mùa đông.
Chỉ là, phần lớn mọi người, vẫn không hề biết gì.
Họ vẫn chỉ đơn thuần nhớ tình cũ, chuẩn bị nếu ngày khác có ai có thể
báo ra ám ngữ của ân chủ, thì tận lực trợ giúp. Họ không biết ngọn nguồn sự tình, cũng không biết Phong Kính Tiết đang ở nơi nào, họ chẳng hề
nắm được điều gì, chẳng hề biết gì.
Tình báo mật thám thu thập
được, như tuyết rơi bay đến kinh thành, bay vào ngự thư phòng của Triệu
vương. Khi các loại tình báo đều chỉ ra rõ ràng, mọi người đều là niệm
cựu tình ngày xưa của Phong Kính Tiết mà tương trợ, lực lượng quốc gia
cường đại, bắt đầu nghiêm túc phân tích những ghi chép tìm được, tất cả
những thương nhân từng làm việc dưới tay Phong Kính Tiết.
Các nơi toàn quốc, các thương hội thương đoàn bất đồng, mỗi một người từng dính dáng đến Phong Kính Tiết, mỗi một thương nhân thành công ra từ Phong
gia, cùng với đồ tử đồ tôn bản thân họ dẫn dắt, sinh ý, sản nghiệp, phạm vi thế lực của mọi người, từng chỗ một đều bị liệt ra minh xác mà cẩn
thận, truyền đến trước ngự.
Mà những người bị điều tra này, ngoại trừ người đã bị bức cung thống khổ phi nhân tính đó, thì không còn ai
phát hiện, có một nguy cơ nghiêm trọng đang đến gần. Nói cho cùng, họ
chỉ là thương nhân. Họ thông minh nhạy bén, biết tiến thoái, hiểu tình
đời, nhưng mà, họ không phải trí giả mưu sĩ, không phải người dầm trong
quan trường.
Kỳ thật, muốn tiêu diệt những người trừ tiền ra thì
chẳng có gì này, quá là đơn giản, chỉ cần một đạo thánh chỉ, mấy tốp
quân mã, là đủ rồi…
Song nhìn từng đạo mật báo từ bốn phương tám
hướng đưa lên, chân chính xác nhận ngọn nguồn cả sự kiện, Triệu vương
lòng dạ sâu thẳm và mưu sĩ tâm phúc của y bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều cảm giác được một cỗ hàn ý rất sâu.
Chỉ có xem kỹ những tin tức
bốn phương tám hướng, thiên hạ các nơi truyền đến, mới có thể chân chính hiểu được, đám bộ hạ năm đó Phong Kính Tiết tùy tay dạy dỗ ra, có được
tài hoa và năng lực như thế nào.
Nếu Phong Kính Tiết có tâm, chỉ
dựa vào lực lượng cơ hồ nắm giữ một nửa thương giới Triệu quốc này, là
có thể phát triển ra bất cứ thế lực kinh người nào. Nếu y chịu dụng tâm, ở Triệu quốc, không biết có thể dấy lên sóng gió cỡ nào, thậm chí trực
tiếp uy hiếp đến sự ổn định của hoàng quyền. Nhưng mà, y rõ ràng có năng lực như vậy, lại không hề làm gì. Bỏ mặc một cỗ thế lực tiềm lực to lớn như thế, trở thành một liên minh thương nghiệp đơn thuần rời rạc, mà
bản thân thì cam tâm tan hết gia tài đi biên quan khổ thủ mấy năm trời,
sau đó, vì một đạo thánh chỉ chẳng hiểu ra sao, thong dong chết đi!
Kinh ngạc nhìn từng phong mật tín trên bàn, Triệu vương đã rất lâu rất lâu không thể lên tiếng.
Lục Trạch Vi bình tĩnh cầm bút, trên tấm địa đồ đã chấm lít nha lít nhít vô số điểm đỏ ở trên tường, một lần nữa đánh dấu ba điểm đỏ mới.
Mỗi một điểm, chính là một lực lượng thương nghiệp do Phong Kính Tiết mà
quật khởi. Trầm tĩnh nhìn cả tấm địa đồ Triệu quốc, nhìn những điểm đỏ
dày đặc cơ hồ đã chiếm cứ tất cả quốc thổ, không còn cảm thụ gì so với
loại cảm thụ trực quan này, càng khiến người chấn động hơn.
Phong Kính Tiết, y là người nào? Sao y lại có năng lực như vậy, bổn sự như vậy?
Phong Kính Tiết, hành vi của y vì sao khó bề tưởng tượng, không thể lý giải
như thế. Nếu y tiện tay làm đã có thể tạo nên nhiều nhân tài như vậy, cơ nghiệp lớn như vậy, thế thì nếu y dốc lòng dốc sức, rốt cuộc có chuyện
gì là không làm được!