Dung
Khiêm nổi giận mất vui, An Vô Kỵ hơi đỏ mặt. Hắn hiểu mình bởi vì ghi
hận việc lăng trì lúc trước, lại thêm một lòng muốn khuyên giải Dung
Khiêm, mới nói năng hơi thiếu suy nghĩ. Nhưng trong lòng ít nhiều vẫn
hơi căm giận, cảm thấy nghĩ hoài không hiểu được, vì sao Dung Khiêm phải tử trung đến cùng với tiểu Hoàng đế kia như thế?
Lấy sự hiểu
biết của hắn với Dung Khiêm, Dung tướng chưa bao giờ là loại người ngu
trung đơn thuần mù quáng, chỉ biết trung với một quân vương nào đó. Đến
cả loại tư tưởng chỉ hiệu trung với quốc, mà không đơn thuần hiệu trung
cho quân này của hắn, cũng bởi vì ảnh hưởng của Dung Khiêm mà đến. Thế
thì, bản thân Dung Khiêm lại là bởi vì điều gì, phải chọn dốc lòng kiệt
lực vĩnh viễn không oán ngôn trù tính vì tiểu Hoàng đế kia?
Hắn càng nghĩ càng khó hiểu, vì thế cũng không thể xuống nước nhận sai, cục diện rốt cuộc cương lại đó.
May mà lúc này cửa phòng bị đẩy mở, vừa hay tháo bỏ quẫn cảnh cho hắn.
Thanh Cô bưng một bát canh can cao cẩu kỷ tiến vào: “Dung đại ca, muội…” Vào
phòng trông thấy An Vô Kỵ, mắt hơi sáng lên, lời nói chợt ngừng: “An
công tử! Ngươi đến rồi?” Ngữ khí vừa mừng vừa sợ.
An Vô Kỵ sắc mặt trắng nhợt, cười gượng mấy tiếng: “Ta đến thăm Dung tiên sinh.”
Thanh Cô cười nói: “Đến rồi sao cũng chẳng nói cho ta biết một tiếng?”
Mặt An Vô Kỵ bắt đầu vã mồ hôi: “Nghe nói cô đang pha trà, cho nên ta không quấy rầy cô.”
“Kỳ thật ta đang giúp Dung đại ca hầm…”
Không đợi Thanh Cô nói hết lời, An Vô Kỵ vội vàng chắp tay với Dung Khiêm:
“Dung tiên sinh, ta quấy rầy quá lâu rồi, trong nha môn còn có việc, ta
bây giờ cáo từ trước!”
Không chờ Dung Khiêm đáp lời, hắn đã quay người ba chân bốn cẳng bỏ chạy nhanh như chớp.
Thanh Cô buông bát xuống: “Dung đại ca, huynh uống trước…” Quay đầu cũng chạy theo không thấy bóng dáng.
Dung Khiêm ngồi tại chỗ mà ngẩn ra. Hửm, không phải ta không thông minh,
thật sự là thế giới này biến hóa nhanh quá. An Vô Kỵ bám chết khiến y
đau cả đầu kia lại bị Thanh Cô vừa lộ mặt đã dọa thành như thế? Hửm, còn cả Thanh Cô ngoan ngoãn lương thiện nhà y nữa, lại dốc sức đuổi theo
nam nhân như vậy…
Y đưa tay rờ cằm, hiếu kỳ mà tự hỏi.
Ôi, con người ta quả nhiên không thể quá tự mình trung tâm, phải chăng gần
đây bởi vì cả tâm tư đều đặt trên việc phục kiện, cho nên chuyện của
người bên cạnh cũng không chú ý lắm? Ôi, quan tâm không đủ, phải tự kiểm điểm thôi.
Chẳng nhẽ… Lẽ nào…
Bởi vì An Vô Kỵ gần đây đặc biệt ưa lúc ẩn lúc hiện bên cạnh mình, vừa không cẩn thận đã cùng Thanh Cô phát triển ra chút chuyện gì không thể không nói?
Dung Khiêm ở đây mắt toát lục quang nghĩ ngợi lung tung, hơi dương dương tự đắc mà
tự mỉm cười, lại không biết An Vô Kỵ đáng thương bên kia thi triển khinh công muốn chạy, nhưng Thanh Cô bước chân cực nhanh, hắn còn chưa thể ra cửa ngoại viện đã bị Thanh Cô đuổi kịp. Mà Thanh Cô vừa mở miệng chính
là Dung Khiêm: “An công tử, chuyện Dung đại ca, ngươi nói cứ giao cho
ngươi, sao lâu vậy rồi cũng chưa có động tĩnh?”
An Vô Kỵ mồ hôi như mưa: “Việc này không thể quá gấp, dù sao cũng phải chậm rãi chọn lựa tốt nhất mới được.”
Thanh Cô hơi không vui: “Cũng mấy tháng rồi, còn chưa chọn được à? Kinh thành lớn như vậy, danh môn sĩ nữ không một người thích hợp?”
Thanh Cô mặc dù là cô nương chất phác, nhưng chuyện liên quan đến Dung đại ca, nàng không phải dễ lừa như vậy.
An Vô Kỵ đầu to như đấu, lên giọng ho khan.
Ôi ôi ôi, một lần sẩy chân để hận nghìn đời, ai bảo hắn lúc ấy phải nhiều chuyện cơ!
Ngày đó Dung Khiêm thần hồn bay mất, qua quýt gật đầu, khiến Thanh Cô cho là y đồng ý muốn cưới vợ, cao cao hứng hứng đi tìm bà mối. An Vô Kỵ ở bên
xem trò cười rất vui vẻ, chẳng những không nhắc nhở, còn rất tích cực ở
đó châm dầu vào lửa. Sau đó Dung Khiêm phục hồi *** thần, nghiêm lệnh
hắn đi ngăn cản, hắn không dám không ngăn. Nhưng tuy là hắn kịp thời lừa Thanh Cô đang kéo bà mối nói đông nói tây quay về, song Thanh Cô luôn
nghe lời lần này vô luận Dung Khiêm nói thế nào, nhất định không chịu
gác việc này lại.
Thanh Cô không có lý tưởng và kỳ vọng gì vĩ
đại, nàng là người bình thường, thế giới của nàng rất nhỏ, nàng không
thể lý giải cuộc sống của những đại nhân vật tài ba ấy. Trong mắt nàng,
thành gia lập nghiệp cưới vợ sinh con, chính là đại sự lớn nhất của đời
người. Dung đại ca thân thể không tốt, không chịu nói chuyện cưới vợ,
vẫn khiến nàng âm thầm lo lắng, mà nay chẳng dễ dàng gì Dung đại ca đã
mở miệng, đương nhiên phải thừa cơ thay y tìm một nàng dâu mới đúng! Y
một mình cô đơn, cho dù có mình làm bạn, dù sao mình không phải thê tử
biết đau biết nóng ngủ trên một giường, dù sao nàng cũng chẳng có cách
cho y có con, không thể giúp y nối dõi tông đường.
Hơn nữa, một
nữ nhân vừa xấu vừa tàn vừa không có bản lĩnh như mình, chẳng biết ngày
mai sẽ ra sao? Nếu không nhân bây giờ còn có năng lực, mau chóng xử lý
đại sự này thay Dung đại ca, tương lai ngộ nhỡ mình có gì ngoài ý, không thể ở bên cạnh y nữa, còn ai chịu lưu tâm thay y, trù tính vì y đây?
Đổi lại Dung đại ca khẳng định sẽ không nghĩ nhiều mấy việc này. Mấy
bằng hữu Dung đại ca quen biết đều là đại nam nhân, khẳng định cũng
không có tâm tư tỉ mỉ như vậy. Chút tâm ý khe khẽ này của nàng, tuy là
không chịu nói với bất cứ ai, lại vô cùng kiên trì vô cùng cố chấp, ngay cả Dung Khiêm cũng chẳng khuyên nổi nàng.
Cuối cùng, An Vô Kỵ
đành phải tự mình thu thập cái sọt mình tự chọc, lặng lẽ nói với nàng,
với bổn sự nhân tài của Dung Khiêm, các cô nương trong thôn người nào
xứng được với y, chẳng bằng chờ về sau yên ổn ở kinh thành, gầy dựng
xong sự nghiệp, lại nói việc cưới xin của danh môn thục nữ trong thành
cho Dung Khiêm, thế mới xem như hoàn mỹ.
Thanh Cô nghe vậy cảm
thấy có lý. Nàng đương nhiên cảm thấy Dung đại ca của nàng tất là tiên
nữ thiên hạ cũng xứng, nữ tử danh môn trong kinh tất nhiên không thành
vấn đề, quả nhiên cứ chờ về sau có cơ hội, kết duyên với thượng môn càng tốt hơn thì mới thỏa đáng, bởi vậy cũng không kiên trì nữa.
Dung Khiêm chỉ cho là An Vô Kỵ đã chậm rãi khuyên bảo được Thanh Cô hồi
chuyển tâm tư, đâu có ngờ được tiểu tử này chẳng qua là đã ghi một khoản nợ dài hạn, liều mạng kéo dài ải khó trước mắt ra mai sau mà thôi.
Từ sau khi vào kinh, lúc đầu Thanh Cô còn nỗ lực chuyên tâm lo liệu buôn
bán, nhưng theo chỗ đứng dần ổn, việc buôn bán của trà lâu dần dần thịnh vượng, nàng lại bắt đầu lo nghĩ hôn sự của Dung Khiêm, thấy An Vô Kỵ là liên tục thúc giục việc này.
Vốn nàng là một thôn cô nho nhỏ,
cũng không có bổn sự gì có thể bức được An Vô Kỵ, nhưng An Vô Kỵ lại tự
chui vào rọ, từ sau khi vô ý nhìn thấy Thanh Cô vung tay với một đám sai dịch giả thì vẫn âm thầm đỏ mắt với thôn nữ nho nhỏ này, trong lòng
ngày ngày nói thầm không biết Dung Khiêm đã lén dạy nàng bổn sự gì. Sau
khi mọi người thân quen, hắn liền lén mời Thanh Cô đấu võ.
Thanh
Cô lúc đầu tất nhiên vừa nghe đấu võ là sợ đến hai mắt đăm đăm, song
trong cái đầu linh hoạt kia của An Vô Kỵ, lại có trăm ngàn phương pháp
có thể khiến nàng mắc câu. Hắn chỉ hữu ý vô ý đề cập Dung Khiêm không
phải người tầm thường, tuy có không ít hảo bằng hữu, nhưng cũng sẽ có
một số kẻ thù lợi hại, không chừng về sau kẻ thù sẽ đến cửa kiếm chuyện, vạn nhất Dung Khiêm không thể tự bảo vệ mình vân vân…
Quả nhiên, Thanh Cô lập tức trở nên tích cực, rất tích cực mà đáp ứng cùng An Vô Kỵ luận võ so kỹ để thừa cơ học tập.
Thanh Cô tuyệt không phải kỳ tài võ học gì, nhưng nàng nội lực cực cao, phản
ứng linh mẫn, lại thêm cần mẫn ham học, mỗi lần bị đánh ngã, tất phải
hỏi mình làm sao mà ngã, đã phạm lỗi gì, An Vô Kỵ lại dùng chiêu thức gì thành công, sau đó tự mình quay đầu luyện tập từng lần, không chê đơn
điệu lặp lại.
Về sau Dung Khiêm bỗng nhiên phát hiện Thanh Cô cảm thấy hứng thú lạ thường với võ học, lập tức thay nàng lượng thân thiết
kế mấy chiêu thức cực đơn giản. Đương nhiên, chiêu thức Dung Khiêm dạy,
đều là những diệu chiêu y dung hợp *** hoa võ học thiên hạ, sau khi hóa
phức tạp thành đơn giản. Tuy rằng hoặc công hoặc thủ hoặc tránh, tới tới lui lui chỉ mấy thức như vậy, đơn giản dễ hiểu, thích hợp cho nữ tử hơi ngốc nghếch nhưng tâm tư *** thuần như Thanh Cô học tập nhất, song chỉ
cần không ngừng lặp lại luyện tập, tự có thể hóa bình thường thành thần
kỳ.
Dung Khiêm đắc ý cười meo meo. Dùng lời của y mà nói, đây gọi là học thành rìu tam bản, đi khắp thiên hạ cũng không sợ.
Y ở đây một phiến tâm ý trù tính thay Thanh Cô, An Vô Kỵ bên kia cuộc sống lại khổ sở.
Hắn và Thanh Cô giao thủ luận bàn, thời gian đầu còn có thể mượn kinh
nghiệm võ kỹ thắng được vài lần. Nhưng từ sau khi Thanh Cô luyện thành
ba chiêu vạn năng Dung Khiêm dạy, đồng thời nội lực ngày càng hùng hậu,
và bản thân nàng sử dụng cũng ngày một thuần thục thuận tiện, cuộc sống
của An Vô Kỵ chính là vượt qua trong địa ngục.
Rõ ràng người ta
tới tới lui lui chỉ mấy chiêu kia, rõ ràng cô nương người ta cũng chỉ
biết lấy bất biến ứng vạn biến. Nhưng hắn yên lành một nhân trung anh
kiệt bước vào giang hồ nhiều năm, nhất định đánh không thắng!
Rõ
ràng hắn tự tin cũng tính là một cao thủ, lại bị người ta một cô nương
nửa đường học võ, ba ngày hai đầu dùng nội lực chấn nhũn xương tê gân,
đầu váng não căng, khí huyết bốc lên, thức thí cổ hướng hậu bình sa lạc
nhạn gì đó, thức lãn lư đả cổn gì đó dài nhất thảm hại nhất trong lịch
sử, thức lăng không đảo ngược bổ nhào lăn lộn thần tốc đâm cây gì đó,
hắn đều đã nếm qua vô số.
Kết quả là, hơn trăm biện pháp ác độc
kia của An Vô Kỵ cũng chỉ có thể lượn vòng trong đầu, chẳng dám dùng lấy một trò. Cho dù đao thật thương thật liều mạng, hắn cũng liên tục thua
thua thua, thua đến mức tất cả sức lực tự tin quyết đoán nam nhân của
hắn đều tan thành mây khói.
Bao nhiêu lần hắn hận không thể gào
khóc kêu to: “Bà cô, thần công của cô thiên hạ vô địch, chúng ta về sau
đừng đánh nữa được không?” Nhưng mà, mỗi một lần chỉ cần hắn vừa tỏ vẻ
không muốn luận võ nữa, Thanh Cô liền rất đỗi buồn rầu hỏi: “An công tử, ngươi không chịu giúp ta sao? Ta có làm gì không đúng? Có ngươi dạy ta, ta cảm thấy tay chân hiện tại càng ngày càng nhanh, phản ứng càng ngày
càng linh hoạt, hiểu biết với võ công cũng càng ngày càng nhiều, tương
lai nhất định có thể giúp Dung đại ca thêm một chút, van cầu ngươi, giúp ta thêm một thời gian đi? Chờ ta học lợi hại như ngươi, là ta có thể
xuất thêm chút lực cho Dung đại ca.”
An Vô Kỵ tuy rằng trong bụng hối hận muốn hộc máu, trước mặt Thanh Cô cũng hận không thể nước mắt
nước mũi hô: “Cô đã lợi hại hơn ta nhiều lắm rồi!” Nhưng mà, lòng tự tôn của nam nhân vẫn ngăn cản hắn nói ra lời thật, kết quả của sĩ diện chết chịu tội sống, chính là hắn không thể không tiếp tục kiên trì đảm đương bao cát cho Thanh Cô luyện công, sau đó ngoại trừ trong bụng oán thầm
Dung Khiêm bất công quá mức thì cũng sợ Thanh Cô lắm rồi.
Thanh
Cô tính tình cực tốt, hiền lành nhất, nói đạo lý nhất, tuy võ công của
nàng hiện tại đã rất xuất sắc, bản thân nàng không hề cảm thấy như vậy,
bình thường trừ khi luận bàn với An Vô Kỵ, trên cơ bản chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ dùng vũ lực với hắn.
Nhưng đây chỉ là trên cơ bản, mà không phải tuyệt đối… Ngẫu nhiên, nàng cũng sẽ nổi giận.
Mà nguyên nhân nàng nổi giận, nhất định là bởi Dung Khiêm, nàng trước nay
không để ý bản thân lắm, nhưng không thể chấp nhận chuyện người khác
không coi trọng Dung Khiêm. Lúc trước An Vô Kỵ rõ ràng vỗ ngực cam đoan
tương lai sẽ ở kinh thành thay Dung Khiêm tìm một mỹ nữ danh môn trên
trời có dưới đất không, cầm kỳ thư họa không gì không biết, nhưng vẫn
chẳng hề có động tĩnh, nàng nhiều lần truy hỏi, An Vô Kỵ luôn thoái
thác. Thanh Cô cho dù tốt tính hơn, cũng không chịu nổi một mà hai hai
mà ba như vậy, dần dần rốt cuộc phát triển đến ngứa tay muốn đánh người!
Nhìn trên mặt Thanh Cô đã có vẻ giận dữ, An Vô Kỵ cảnh giác lùi lại không
ngừng: “Thanh cô nương, cô tin ta, ta thật sự đang cố gắng tìm, chỉ là
tạm thời chưa tìm được…”
Thanh Cô giận rồi, Thanh Cô giận hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT