Một hòn đá rơi xuống hồ nước tĩnh lặng, từng vòng gợn sóng kia, liền lan ra bốn phương tám hướng.
Hoàng cung Đại Yên rất náo nhiệt.
Kim phấn hồng sa, miêu long họa phượng. Trong vườn ngự uyển tứ xứ giăng đèn kết hoa, người đến người đi như nước chảy. Náo nhiệt nhất là Cam Tuyền
cung của hoàng hậu.
Đây đã là lần thứ ba Yên Lẫm nạp phi.
Mấy tháng trước, Lạc Xương mất mẹ buồn khóc thảm thiết, luống cuống ngất
đi. Yên Lẫm cuối cùng lại vẫn không nhẫn tâm nhận lời can gián, phái
người đến chuyên môn dạy Lạc Xương, làm một hoàng hậu đủ tư cách như thế nào.
Thế mà sau mấy tháng, nữ hài nhi chỉ biết bất lực khóc nức nở kia lại đã không thấy đâu nữa.
Trong Cam Tuyền cung, Lạc Xương chính trang hoa phục, chính khâm mà ngồi. Mấy tháng này, nàng đọc hàng loạt sách vở ghi chú trong cung, cố gắng lĩnh
hội phương pháp xử sự của các đời hoàng hậu và chủ sự quý phi, gặp chỗ
nghi vấn, liền đi thỉnh cầu cung nhân có kinh nghiệm chỉ bảo. Đến bây
giờ, nàng đã tiếp nhận tổng quản toàn diện những sự vụ lớn nhỏ trong
cung.
Nội thị cung nữ xếp hàng nối đuôi nhau vào tấu như nước
chảy, nàng uy nghiêm lắng nghe, quyết đoán hạ lệnh, họ lại như nước chảy rời khỏi mắt nàng.
Từ non nớt vô tri, đến thành thục trầm ổn. Từ kinh hoảng luống cuống, đến thông thạo nhạy bén. Nàng trưởng thành
nhanh như vậy, đến mức mà đám cung nhân cấp cao luôn mỉm cười nịnh hót,
nói nàng là hoàng hậu trời sinh.
Mà nàng, chỉ mỉm cười thôi.
Nàng chỉ nỗ lực muốn làm một hoàng hậu tốt, muốn lấy đây để báo đáp người
duy nhất trên đời này, ngoại trừ sinh mẫu, đối tốt với nàng, bảo vệ
nàng, an ủi nàng đó. Hoàng đế quảng nạp cung phi, việc này đối với người từ nhỏ lớn lên ở hoàng gia như nàng, cũng cảm thấy hết sức đương nhiên.
Thân là hoàng hậu, nàng lý nên hiền đức, lòng dạ nên rộng rãi hơn những nữ
tử khác. Nếu nàng phải vì mỗi lần trong cung tăng thêm một nữ nhân mà
đau khổ, thế thì nàng sẽ không xứng làm một hoàng hậu, càng đừng nói
nàng sẽ căn bản không sống nổi. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nàng cũng có thể
láng máng hiểu được nguyên nhân tất yếu của việc Yên Lẫm cưới con nhà
hào môn quyền quý. Phải chấp nhận lý giải, với nàng mà nói, là không
khó.
Tâm tình của nàng là bình tĩnh. Không ghen tị, cũng không lo lắng buồn rầu, chỉ thuần thục trầm ổn mà chuyên tâm xử lý việc nạp phi.
Nàng không hiểu phải độc chiếm. Đóa hoa tình yêu còn chưa kịp nở ra trong
lòng nàng, vận mệnh đã thúc giục buộc nàng bước lên xe gả đi xa. Đóa hoa rực rỡ thuộc về nàng, mùa còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc. Quả không
hoa, nhưng biết đâu cũng có thể chín muồi ngọt lành như thế. Với nàng mà nói, trượng phu, đó là người đối đãi nàng vô cùng tốt kia, là thân nhân duy nhất của nàng trên nhân thế này, chỉ như thế mà thôi. Cho nên nàng
đã thề phải giữ gìn hậu cung cho y, trợ giúp y, gánh vác một phần, bảo
vệ gia đình hoàn chỉnh này.
Như phi mới đến là con gái danh môn
vọng tộc, lại có danh mạo mỹ đa tài, thêm cha nắm quân quyền, huynh trên chức vị quan trọng, cả nhà phong quang chính lúc chạm tay có thể bỏng.
Nữ tử thân phận cao quý như vậy sắp vào cung, nhiều loại nghi thức là
tuyệt đối không sơ suất được. Chuẩn bị lễ, chế sách, bảo vật, chọn ngày
tốt… Các loại lễ vật tặng phẩm nàng phải xem qua, biểu chúc tấu sớ nàng
phải cho phép, an bài nhân sự nàng phải cân nhắc. Nạp phi là đại sự
trong cung, những việc vụn vụn vặt vặt, đều đang khảo nghiệm năng lực
của nàng. Cũng may, đây đã không phải là lần đầu tiên. Cho nên nàng đã
biết phải nắm giữ tiến thoái, nắm chắc chừng mực như thế nào.
Kỳ
thật, khi phi tử đầu tiên của Yên Lẫm, Minh phi, cắp theo gia thế hùng
hậu cùng dung mạo lung linh, thanh thế to lớn tiến cung, hoàng hậu cô
độc ở dị quốc, thế cô lực đơn, không có trợ giúp là nàng đây, quả thật
từng có một đoạn thời gian sợ hãi rất ngắn. Nhưng mà, nàng vẫn rất dụng
tâm thay Minh phi an bài cung thất chỗ ở, tòng nhân sinh hoạt, xử lý các mục chúc mừng, hỉ yến, nghi thức, long trọng mà náo nhiệt như thế.
Có mấy cung nhân để bày tỏ thân cận, muốn trở thành tâm phúc của nàng mà
nói những lời có dụng ý khác, nàng một mực không nghe không thấy, ngược
lại trách cứ trục xa tất cả những người muốn gây chia rẽ.
Không
phải vì biểu hiện sự rộng lượng của hoàng hậu, nàng chỉ không muốn để
người đối xử với nàng tốt như vậy kia không khoái hoạt. Cho dù bản thân
nàng không hề vui sướng, nàng cũng biết vẫn phải làm ra vẻ vui sướng.
Lạc Xương không có thế lực gia tộc ủng hộ, ngôn hành trong cung, trước nay
không phải là bí mật. Chẳng những Yên Lẫm có thể biết rất nhanh, ngay cả người nhà Minh phi ngoài cung, cũng có thể tùy thời tìm hiểu được.
Những người có ánh mắt chính trị đều rất rõ ràng, chỉ cần Tần Yên hai nước
không trở mặt, như vậy, Lạc Xương thân là đế cơ Tần quốc, vị hoàng hậu
nhất định vững như Thái Sơn. Vào cung có thể tranh sủng, nhưng không thể tranh đoạt hậu vị lúc thời cơ không đúng, tự tìm tử lộ. Bởi vậy, Minh
phi cùng với gia tộc sau lưng, tương đối vừa lòng với sự rộng lượng hiền hậu của Lạc Xương. Mà Yên Lẫm có chỗ thương tâm khác, lại trải qua cơ
khổ tịch mịch tương tự, cho nên càng có thể cảm thụ thành ý và nỗ lực
của Lạc Xương, ý thương hại bảo vệ nàng cũng càng đậm.
Sau khi
Minh phi vào cung, Yên Lẫm tuy rằng cũng khá sủng ái, nhưng sự quan tâm
đối với Lạc Xương lại chưa từng hơi giảm nửa phần. Minh phi cũng rất
khéo léo biểu hiện sự tôn kính với hoàng hậu nàng đây, chưa từng mảy may thất lễ. Chút sợ hãi nghi ngờ của Lạc Xương lúc ban đầu, cũng liền lặng yên xóa đi.
Sau đó lại nạp Ngọc phi, Yên Lẫm cũng đối đãi như
nhau, đều bảo vệ sủng ái, giữa hai phi lại không thiên vị, nặng nhẹ
không phân. Mỗi tháng, thời gian y ngủ lại trong cung hoàng hậu cũng
vĩnh viễn là nhiều nhất.
Hai vị phi tử kia cũng không hề biểu
hiện nửa phần ngạo khí xuất thân danh môn. Tuy tuổi đều hơi lớn hơn Lạc
Xương, lại thủy chung cung kính và thân thiết với nàng, khi Lạc Xương xử lý cung vụ, cũng thường trưng cầu ý kiến hai phi. Bình thường sống cùng hai phi, về cầm kỳ thư họa, trên tri thức học vấn kiểu này, cũng hay
được hai người chỉ điểm.
Vì thế, giờ này khắc này, cung đình của
Yên quốc, ít nhất ngoài mặt, là nhất phái hài hòa, hậu phi rất vui vẻ.
Khi tân phi tử sắp vào cung, hoàng hậu và hai vị phi tử đang cùng nhau
nhiệt tâm nghiêm túc mà bận bịu xử lý.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Nghe thấy cung nhân bên ngoài truyền báo, người trên dưới Cam Tuyền cung đều không kích động. Mấy ngày gần đây, Hoàng thượng cơ hồ mỗi ngày đều đến
vào lúc này, mọi người đều đã quen.
Kỳ thật việc chuẩn bị nạp phi chủ yếu là trong cung bận, không có việc gì của nhân vật chính Yên Lẫm
này. Nạp phi dù sao khác với lập hậu, không có chỗ nào nhất định cần y
ra mặt.
Bất quá là một trượng phu biết quan tâm, hạ triều, xử lý
xong xuôi quốc sự, y vẫn sẽ tận lực bớt thời giờ đến giúp thê tử một
chút, đừng để nàng một mình quá vất vả.
Lạc Xương cũng không ra
nghênh, đợi Yên Lẫm vào điện, nàng chỉ thi lễ đơn giản, phu thê liền mỉm cười ngồi xuống. Đây đều là những đặc quyền Yên Lẫm đặc biệt cho phép
nàng.
Yên Lẫm cười hỏi: “Hoàng hậu bận bịu thế nào, có việc gì chưa quyết không?”
Lạc Xương dịu dàng cúi đầu: “Có hai vị tỷ tỷ hỗ trợ, còn có mấy vị lão nhân trong cung nhắc nhở, ta nếu còn có chuyện gì không thể quyết đoán, còn
cần quấy rầy Hoàng thượng, vậy thì thật là ngu dốt quá mức.”
Nàng nhẹ nhàng cầm tập sổ trong cái khay vàng trên bàn: “Đây là mục quà tặng cáo mệnh các phủ, quản sự các nơi trong cung đưa tới, còn cả các loại
tặng phẩm ta dự tính khi Như phi vào cung, xin Hoàng thượng xem qua.”
Kỳ thật Yên Lẫm từng cho phép nàng không tự xưng thần thiếp, mà có thể vào những khi không người trực tiếp dùng tên xưng hô mình. Bất quá Lạc
Xương sau mấy phiên tranh chấp, cuối cùng tuy rằng dám tự xưng là “ta”,
rốt cuộc vẫn không thể mở miệng, trực tiếp gọi tên Yên Lẫm.
Yên
Lẫm cũng biết trong cung lễ pháp nghiêm khắc, đối đãi nàng rộng lượng
quá mức không ngại, chỉ sợ ngược lại hại nàng, cho nên không miễn cưỡng. Lúc này thấy nàng mỉm cười đệ các loại sổ sách qua, cũng cười nhận lấy, lại không mở ra, tiện tay bỏ về cái khay vàng trên án.
“Việc này hoàng hậu làm chủ là được, ta há có thể không tin.” Y mỉm cười nói:
“Lạc Xương, cho nàng biết một tin tức tốt, Tần quốc đã có người tặng lễ
qua cho nàng.”
“Tặng lễ?” Lạc Xương ngạc nhiên.
“Tứ ca và
lục thúc nàng phân biệt tặng hai phần lễ qua đây, nói là chúc mừng sinh
nhật nàng. Ta thấy qua một canh giờ nữa, lễ vật sẽ giao nhận xong, có
thể đưa đến Cam Tuyền cung.”
Yên Lẫm cười nói: “Tính ra thì sau
khi Như phi vào cung, kế tiếp nên là sinh nhật nàng. Đây là lần mừng
sinh nhật đầu tiên từ khi nàng vào cung. Chúng ta nhất định phải ăn mừng cho náo nhiệt một phen.”
“Tứ ca, lục thúc?” Lạc Xương hơi chậm chạp mà lặp lại một lần. Muốn cười vui mừng, nhưng vẫn không thể nặn ra nửa nụ cười.
Xưng hô xa xôi cỡ nào, lục thúc của nàng, nàng gặp không đến ba lượt, cả
diện mạo cũng chẳng nhớ nổi. Về phần tứ ca, càng là cả năm không nói
được hai câu. Hai người kia, vậy mà lại nhớ sinh nhật của nàng?
“Nàng không cao hứng à?” Yên Lẫm hơi nhíu mày.
Lạc Xương ngẩng đầu, nhìn trái phải một chút, đám cung nhân tự biết điều, đều lui ra ngoài.
“Hoàng thượng, họ không phải tặng lễ cho chất nữ và muội muội của họ, mà là
tặng lễ cho hoàng hậu Đại Yên quốc, là đang tỏ lòng với ngài.” Nàng
thành khẩn nói: “Hoàng thượng không cần nghĩ đến ta. Vô luận điều họ cầu là gì, nếu với Yên quốc không có ích, tuyệt đối không thể đáp ứng.”
Yên Lẫm nghe vậy sửng sốt, nhìn ánh mắt chân thành mà trong veo của nàng, trong lòng hơi ấm áp.
Y biết Lạc Xương khát vọng tình thân, khát vọng được quan tâm bảo vệ cỡ
nào, cho dù biết rõ là bố thí là có dụng tâm khác, nàng cũng sẽ nắm lấy, giữ chặt không chịu buông tay. Thế nhưng, bởi vì muốn bảo vệ y, sợ liên lụy y, nàng lại có thể chém đinh chặt sắt cự tuyệt đến cùng một phân
tình nghĩa cố quốc ngoài ngàn dặm kia đưa tới.
Yên Lẫm khe khẽ
thở dài, lại nhoẻn miệng cười, chìa tay nhẹ nhàng xoa ấn đường Lạc
Xương: “Nha đầu ngốc, cho dù có mưu cầu khác, ta cũng biết xử trí thế
nào, không cần lo lắng cho ta. Nàng cứ an hưởng lễ vật là được. Chẳng lẽ hoàng hậu Đại Yên quốc ta không đáng để người khác tôn kính lấy lòng
sao? Đừng nhíu mày nữa. Ta thân là Hoàng đế, nếu như cả chút việc con
con đó cũng cần thê tử buồn rầu nhọc lòng, Hoàng đế này làm quá vô năng, quá không thú vị.”
Lạc Xương xưa nay tin phục y, nghe Yên Lẫm
nói như vậy, những rối rắm trong lòng tự đi hết, cúi đầu cười: “Nguyên
là ta lo lắng thừa, Hoàng thượng nghĩ tự nhiên là chu đáo.”
Yên
Lẫm mỉm cười, không dấu vết mà chuyển đề tài, nhàn nhã hỏi nàng thích ăn gì, thích mặc gì, thích xem gì, thích chúc mừng sinh nhật như thế nào.
Lạc Xương tuy rằng luôn trả lời không cần làm quá phung phí, nhưng làm sao
nhịn được Yên Lẫm truy hỏi tỉ mỉ như vậy, nhìn trượng phu mình mặt mày
tươi cười đưa ra từng loại đề nghị như vậy, bất tri bất giác cũng để nụ
cười lưu lại lâu lâu dài dài bên môi, ôn nhu nhất nhất trả lời.
Yên quốc, đã là nhất phái quang cảnh thịnh thế.
Trong hoàng cung náo nhiệt tưng bừng, ngoài hoàng cung cũng là một dải phồn
hoa. Kinh thành Đại Yên quốc đường đường, lụa là gấm vóc, cửa hàng san
sát, hàng hóa đủ cả, giữa phố xá sầm uất, đầu đường cuối ngõ, người đi
đường cọ vai nối đuôi.
Giương mắt nhìn, khắp nơi đều có thể thấy
những cửa hàng khách *** mới cất hoặc là mới tu sửa, nơi nơi là gạch đỏ
ngói xanh mới ***, những bức tường quét vôi trắng tản ra mùi vôi kiềm.
Trên đường tây gần đây cũng mới dựng thêm một trà lâu lớn, lại là trúc lâu
trà xá. Giữa một phiến huyên náo phú quý, trúc lâu này lại có một phen
thanh nhã phong vận khác, làm người trong kinh thành lạ mắt lạ tai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT