Phương Khinh Trần đã bực, Tần Húc Phi lại buông tiếng cười ầm ĩ, quả là hả hê tràn trề, khoái ý thoải mái không nói nên lời!
Kỳ Sĩ Kiệt không hiểu ra sao, nhìn tình hình rõ ràng là Tần Húc Phi thiệt
nặng, nhưng vì sao thẹn quá hóa giận lại là Phương Khinh Trần?
Bên tai là kình phong bốn phía, trong viên thấp thoáng là bóng dáng lơ lửng động tác mau lẹ đến mức ánh mắt căn bản không thể đuổi kịp. Vốn hắn
phải nổi giận đùng đùng tìm Triệu Vong Trần đứng gần nhất để khởi binh
hỏi tội, kết quả dưới tình huống mù tịt kiểu này, đành phải khách khách
khí khí thỉnh giáo người duy nhất có thể giải nghi giải hoặc này.
“Triệu tướng quân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây?”
Triệu Vong Trần nhìn không chuyển mắt hoa viên khói bụi dày đặc, giọng điệu
cực kỳ kích động, thậm chí có chút sùng bái: “Vương gia thật là tài
giỏi, y, y…”
Ban đầu gã chỉ là bị Phương Khinh Trần kêu ra hỗ trợ canh giữ bên ngoài, bất kể hoa viên phát sinh động tĩnh gì, đều không
cho người khác vào, mà còn để gã có thể có cơ hội xem hai người quyết
đấu, không phải người người đều may mắn có thể tận mắt thấy cao thủ cao
nhất thiên hạ mạnh tay đọ sức một trận, có thể xem một màn như thế, sẽ
rất giúp ích cho gã trên việc *** tiến võ học.
Đương nhiên, gã
còn một nhiệm vụ, chính là trông coi rượu quản gia bảo hạ nhân đưa đến
cho Phương Khinh Trần và Tần Húc Phi, không làm chúng bị tổn hại trong
quyết đấu. Cuộc chiến của anh hùng, nếu biến thành không còn rượu để
uống, thế cũng quá là mất hứng.
Lúc đầu, Phương Khinh Trần và Tần Húc Phi giao thủ không phải đặc biệt mau lẹ, mắt gã còn theo kịp, cũng
có cơ hội suy xét lợi hại ưu khuyết của những chiêu thức này.
Rất rõ ràng, Tần Húc Phi võ công cực khá, lại vẫn không bằng Phương Khinh
Trần. Phương Khinh Trần thân pháp uyển chuyển, chiêu thức *** vi, công
phòng cao tuyệt, đều diệu đến đỉnh điểm. Nhưng mắt gã thủy chung vẫn
không tự chủ được phải ngưng trên người Tần Húc Phi.
Kỳ thật sau
khi giao thủ mười ba chiêu, Tần Húc Phi bắt đầu bị thương. Nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu của y phong phú quả thực là không gì sánh được. Tuy
rằng không tránh khỏi bị thương, nhưng mỗi một lần y đều có thể kịp thời né tránh giảm bớt lực, bảo hộ cơ bắp mạch máu không bị thương tổn quá
lớn, giảm thương thế đến thấp nhất. Cho nên thủy chung chưa từng mất đi
sức chiến đấu.
Y liên tục nằm trong thế xấu, nhưng mà, y lại thủy chung lựa chọn công kích! Lần lượt bị đánh lui, lại lần lượt xông lên!
Lúc đầu, Triệu Vong Trần cảm thấy y không biết lượng sức, bám chết đánh
bừa, càn quấy bậy bạ. Nhưng mà, nhìn trên người y không biết bao nhiêu
vết thương đang tóe máu, chiến ý trong mắt y càng bốc lên, cho đến khi
liệt diễm đốt rực người, sáng đến độ khiến người ta không thể nhìn gần,
nhìn y bị bức bay ngược, thở dốc một hơi, cuồng tiếu một tiếng, múa đao
lại lên, nhìn y một chưởng liều mạng, bị bức ra một búng máu, chẳng buồn ngó ngàng, tùy tay kéo tay áo lau sạch, sau đó hét lớn một tiếng:
“Hay!”
Triệu Vong Trần tâm thần đều động! Gặp mạnh càng mạnh,
càng tỏa càng dũng! Khí thế như vậy, khiến gã không thể không bái phục.
Gã đã sớm không thể không thừa nhận, cả đời này, vô luận cố gắng như thế nào, gã tất không thể chiến thắng Phương Khinh Trần. Đối mặt với Phương Khinh Trần thần uy thiên nhân, gã không biết phải làm sao mới có thể
không sinh ra cảm giác nản lòng không thể chống đối. Nhưng mà hôm nay đã có người làm dẫn chứng cho gã!
Bao nhiêu lần bị người dồn đánh
gần như không có sức trở tay, chiến ý của người nọ vẫn không lùi không
diệt, ngược lại phát huy càng thêm *** tế. Theo nội khí du tẩu, công lực của Tần Húc Phi từng tầng tăng lên, đao pháp vận đến cực điểm, tiện tay nhặt ra chính là chiêu thức. Y và Phương Khinh Trần càng đánh càng
nhanh, sau đó vô luận Triệu Vong Trần cố gắng thế nào cũng không thể
đuổi kịp tốc độ và chiêu thức của họ nữa.
Hai người chân lực đụng nhau, khí kình lướt qua, cây gãy đá nát, tường đổ vách sụp. Triệu Vong
Trần bị đuôi gió quét đến, cũng thấy ***g ngực khó chịu, không thể không kéo đống vò không ngừng lùi về sau.
Khi nam tử uy vũ như chiến
thần kia không biết bị bức lui lần thứ mười mấy, lại cười lớn uống hai
hớp rượu, trường đao chỉ về trước, bức ra chiến ý càng thêm sắc bén hơn
vừa rồi, tự tranh công, thiếu niên vẫn căm thù người Tần này không thể
không tràn ngập kính nể với tử địch này.
Cho dù người nọ một thân nhếch nhác, gã lại chỉ nhìn thấy uy vũ. Một nam nhân như vậy, trời sinh là vì chiến đấu mà sinh, trời sinh chính là vương giả dũng duệ không
lùi! Chấp nhất như vậy, dũng khí như vậy, gã không thể không tôn kính.
Chỉ trong nhất thời, những điều này bảo gã làm sao có thể nói rõ với Kỳ
Sĩ Kiệt.
Thình lình một tiếng đao kiếm chạm nhau cực nặng nề, khiến Triệu Vong Trần và Kỳ Sĩ Kiệt nhìn nhau hoảng sợ.
Tiếng kim thiết giao kích, vốn nên cực thanh thúy, thanh âm nặng nề như thế,
trừ phi là hai bên đều đang vận nội lực, mượn một kích mà liều mạng.
Tần Húc Phi đã bị thương thành như thế, lại còn dám liều nội lực?
Kỳ Sĩ Kiệt xanh mặt, bằng sự hiểu biết của hắn với chủ soái, người kia
chính là cái thứ trời sinh không thèm trốn tránh bất cứ khiêu chiến và
nguy nan nào, đây đây đây…
Hai người đang sốt ruột, giữa bụi mù,
bóng dáng Tần Húc Phi lại nhanh chóng lui ra, càng nói xác thực rằng lần này y là bị cự lực chấn văng ra đây.
Những vết thương lớn nhỏ
trên người Tần Húc Phi, bởi vì gặp phải lực mạnh, đều đang vỡ toang đổ
máu. Sau khi đứng thẳng, vẫn còn lui ba bước nữa, mới đứng vững thế, lúc ngẩng đầu lại không quên quay qua nở một nụ cười như an ủi với Kỳ Sĩ
Kiệt mặt mày tái mét, nhưng sau nụ cười liền phun ra một búng máu.
“Điện hạ!” Dưới tình thế cấp bách, Kỳ Sĩ Kiệt sớm đã quên béng thân phận Tần
Húc Phi hiện tại, vẫn gọi danh xưng nhiều năm qua Tần quân quen nhất.
“Ta không sao.” Tần Húc Phi không cho là đúng lau sạch máu bên môi: “Nôn ra búng máu bầm, thông suốt mạch lạc càng khỏe hơn.”
“Không sao mới lạ!” Bóng dáng Phương Khinh Trần dần dần từ trong bụi mù hiện
ra, sắc mặt đen như đít nồi: “Công phu của ngươi nếu có thể cứng bằng
một nửa miệng ngươi thì tốt rồi.”
Tần Húc Phi cũng không giận,
cười lớn một tiếng, Trảm Phách đao chỉ xa phía trước: “Ngươi sẽ rất
nhanh chóng phát hiện, xương cốt của ta cũng cứng lắm!”
Chưa dứt lời đã rảo bước bức lên.
Kỳ Sĩ Kiệt vốn đang định liều lĩnh bổ lên ngăn y, nhưng Tần Húc Phi vừa
giơ trường đao, lại tự có một loại khí cơ vô đối vô cùng đảo mắt đã cuốn tứ phương, Kỳ Sĩ Kiệt bị bức không tự chủ được phải lui về sau.
Triệu Vong Trần cũng sớm có kinh nghiệm, kịp thời tránh được phong mang nhuệ
khí của Tần Húc Phi, trong lòng chẳng thể nói rõ là ham là kính là mộ
hay là hận.
Hai người đứng xem này cũng có áp lực trầm trọng như
thế, mà là đối tượng chủ yếu khí cơ của Tần Húc Phi vây chặt, Phương
Khinh Trần cũng thấy hô hấp không thông, ngực khó chịu, cả thiên địa
dường như đều đã đè xuống.
Người trong một đao, bằng không có thể sinh ra khí thế như vậy. Trong thiên hạ, chỉ có một người con Tần thị mà thôi!
Triệu Vong Trần chỉ nhìn y chiếm hết thượng phong, nhưng nào biết thượng
phong này chiếm được vất vả cỡ nào. Vừa rồi liều mạng, thoạt nhìn Tần
Húc Phi bị hại không nhỏ, không chừng Triệu Vong Trần còn tưởng là y vui lòng, nhưng nào biết được, kỳ thật y là bị bức không thể không liều
mạng.
Phương Khinh Trần đâu phải người nguyện ý liều mạng! Mượn
lực hóa lực, tìm khe hở một kích tất chết mới là phong cách của y. Mà
tốc độ áp sát của Tần Húc Phi không hề nhanh, đao pháp cũng không phải
lấy mau lẹ *** diệu sở trường, vốn phải không thể làm gì y. Nhưng Tần
Húc Phi khí thế hùng hổ, thẳng tiến không lùi, phàm chiến tất công,
Phương Khinh Trần vô số loại sách lược hóa giải tài tình, trước tránh
phong mang, lại tỏa chiêu thuật vậy mà toàn bộ đều không thể dùng.
Dưới đao thế như vậy, y chỉ cần hơi tránh lui là sẽ bị khí thế của Tần Húc
Phi chế lại, sau đó sa vào cả chuỗi đao thế cuồng mãnh tiến công như non gầm biển động. Vài lần suýt bị Tần Húc Phi dùng khí thế áp chế về sau, y không thể không đánh bừa, trong lòng chỉ cảm thấy trận này đánh thật là bất lực vô cùng.
Nếu có thể đơn giản làm thịt tiểu tử này trái
lại bớt việc, thế mà y không thể. Trơ mắt nhìn Tần Húc Phi lại bức đến,
Phương Khinh Trần không thể không thở dài, một lần nữa thống khổ tính
toán hậu quả của lần liều mạng sau.
“Ngày mai ngươi rốt cuộc còn
muốn vào triều không! Chỉ mưu cầu cái nhanh của thất phu, sính cái dũng
nhất thời, quốc sự ngươi còn quan tâm không? Ngươi hy vọng sáng sớm ngày mai, khắp Sở kinh lan truyền tin tức ngươi ta quyết đấu sinh tử sao?”
Tâm tư chuyển mấy lần, rốt cuộc chẳng thèm nhìn Tần Húc Phi đã xông đến gang tấc, thong thả thu kiếm, lạnh lùng quở mắng.
Lúc này Kỳ Sĩ Kiệt cũng đã tỉnh lại, xông thẳng đến giữa hai người chẳng
thèm màng gì, giận dữ nhìn Tần Húc Phi quát to: “Vương gia!”
Tần
Húc Phi nhìn Kỳ Sĩ Kiệt vừa sợ vừa giận, lại nhìn Phương Khinh Trần đã
khoanh tay hoàn toàn không định nhúc nhích nữa, nhớ tới cục diện quốc
gia hiện giờ, cuối cùng chỉ đành cười khổ một tiếng, buông đao xuống.
Tuy rằng trong lòng vẫn cảm thấy trận này chưa thể tận hứng, nhưng đã quyết định từ bỏ, Tần Húc Phi cũng không hề dây dưa, buông rộng lòng dạ cao
giọng cười: “Võ công của Phương hầu quả là trên ta, Húc Phi rất đỗi bội
phục.”
Tâm tình Phương Khinh Trần quả thực rất tệ, thật sự không
thể nặn ra vẻ tươi cười như y, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Mời Vương gia tạm thời đến thư phòng nghỉ ngơi, để ta tẩy rửa qua loa.”
Thoạt nhìn trận chiến này y chiếm hết thượng phong, nhưng bị loại người như Tần
Húc Phi liên tục quấn đánh không ngừng cũng quá sức mệt mỏi. Tuy nói
thoạt nhìn không chật vật như Tần Húc Phi, lúc này hình tượng của y cũng đã hủy sạch, một thân áo trắng biến thành áo xám, trên mặt cũng quệt
vài đường bùn tro nhem nhuốc, đầu tóc bù xù toàn cát đất, nào còn một
xíu xiu hình tượng tự luyến bạch y không nhuốm bụi trần.
Ai bảo
họ vừa rồi đánh đến mịt mù trời đất, cát bay đá chạy, hoa viên cũng cơ
hồ bị hủy như vậy, Phương Khinh Trần chỉ biến thành loại trình độ này,
tính ra đã là vận khí tốt.
Chẳng qua bản thân Phương Khinh Trần
lại không nghĩ như vậy. Đời này đời trước đời trước nữa, chín phần chín
thời gian y đều là phiêu dật cách biệt, tựa như thần tiên khiến người
sùng bái. Hiện tại hình tượng bị hủy hoại thành thế này, cái tâm giết
người diệt khẩu cũng có. Đáng tiếc có tâm mà vô lực, mấy người này một
kẻ y cũng không giết được, chỉ đành bực bội tự đi tắm rửa thay đồ.
Y phất tay áo đi nhanh, Tần Húc Phi bộ dạng này đương nhiên cũng không
dám ra phủ. Tuy nói nửa đêm giới nghiêm, nhưng chỉ cần có một người bất
hạnh nhìn thấy Nghị Chính vương Đại Sở quốc mang bộ dáng này từ trong
phủ Phương hầu đi ra, ngày mai người Sở và người Tần sẽ phải kéo đại đội ngũ ra đánh nhau mất.
Triệu Vong Trần chỉ đành tạm thay chủ nhân tiếp đón hai vị khách quý này. Bởi vì không thể để đám hạ nhân nhìn
thấy bộ dáng của Tần Húc Phi, gã tự nhiên không dám mời người vào sảnh,
chỉ có thể tự dẫn người đến thư phòng bên cạnh hậu viên, mời ngồi, dâng
trà trước. Lúc này mới ra ngoài phân phó hạ nhân chuẩn bị nước ấm và đồ
mới cho Tần Húc Phi tắm táp. Đương nhiên, các loại thuốc trị thương cũng phải chuẩn bị chu toàn.
Đợi Triệu Vong Trần ra ngoài, Kỳ Sĩ Kiệt mới có cơ hội hỏi Tần Húc Phi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Tần Húc Phi chỉ cười nhàn nhạt: “Không có việc gì, chẳng qua là ta và Phương hầu
luận bàn võ công một chút.”
Kỳ Sĩ Kiệt oán thầm trong lòng. Luận bàn? Đánh thê thảm như vậy, còn là luận bàn? Đây rõ ràng là quyết đấu sinh tử!
Tần Húc Phi lại lười quản tâm tình Kỳ Sĩ Kiệt ra sao, nghĩ lại trận chiến
này, trong lòng vẫn còn hưng phấn, vẻ mặt cũng thập phần khuây khỏa: “Ta sớm nên mở miệng yêu cầu trận chiến này, vẫn là trước kia cố kỵ quá
nhiều, tự mình trói tay trói chân.”
Kỳ Sĩ Kiệt dù sao không phải
Liễu Hằng, không dám làm y mất hứng quá mức, nhìn y khoái hoạt như vậy,
cũng chẳng dám nhiều lời tạt nước lạnh, chỉ là trong lòng thoáng kỳ
quái, nhìn vẻ mặt Tần Húc Phi như vậy, lại như là y thắng, mà không phải bị Phương Khinh Trần đánh cho thê thảm vô cùng. Đánh giá trên dưới, bề
ngoài Tần Húc Phi vẫn thảm hại lại thảm hại, nào có một xíu xiu dáng vẻ
của người thắng?
Kỳ Sĩ Kiệt chỉ sợ tổn thương lòng tự tôn của y, không dám hỏi gì! Ngẩn ra hồi lâu mới nói: “Vương gia thương thế ra sao?”
“Không sao, đều là thương da thịt, chỉ là nhiều vết thương, thoạt nhìn dọa
người thôi…” Tần Húc Phi nhướng mày cười, rồi lại bất giác ôm ngực ho
khan đôi tiếng, lại quay qua Kỳ Sĩ Kiệt thần sắc lo lắng cười nói: “Nội
phủ đại khái cũng chấn bị thương, không phải chuyện gì to tát, tĩnh
dưỡng một thời gian là khỏe, đại phu trong cung trong quân, đều không
phải là tốn cơm vô tích sự.”
Kỳ Sĩ Kiệt buồn bực không nói, chỉ
là vẻ mặt có hơi hậm hực. “Tiểu thương”, “nội thương”, “qua hai hôm là
khỏe”. Điện hạ không cảm thấy mấy lời này của mình nghe quen tai lắm
sao? “Tiểu thương” “nội thương” kia của ngài lần trước mới khỏi được mấy hôm! Phương Khinh Trần này quả thật là đồ sao chổi!
Nhìn vẻ mặt hắn như thế, Tần Húc Phi bất giác buồn cười: “Được rồi, có phải ngươi muốn biết, ta với y trận này ai thắng?”
Kỳ Sĩ Kiệt ánh mắt sáng rỡ, lập tức hỏi ngay: “Là ai?”
Tần Húc Phi ho một tiếng, đáp lại dứt khoát: “Võ công của y mạnh hơn ta nhiều lắm, trận chiến này, tự nhiên là y thắng.”
Kỳ Sĩ Kiệt nghe đáp án này, rốt cuộc vẫn hơi buồn, tuy rằng đáp án này
không hề ngạc nhiên, tuy rằng người trong Tần quân vẫn coi Tần Húc Phi
là chiến thần, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, Phương Khinh Trần là người có tư cách cũng có khả năng đánh bại Tần Húc Phi nhất. Huống chi, bản thân Kỳ Sĩ Kiệt cũng chính mắt nhìn thấy sự chật vật của Tần Húc
Phi trong trận này. Song, là người Tần, là con em Tần quân vẫn yêu quý
tôn kính Tần Húc Phi, ôi…
Nhưng Tần Húc Phi lại cười: “Nhưng mà…”
Kỳ Sĩ Kiệt hai mắt lấp lánh nhìn y chờ mong: Nhưng mà…
“Võ công của y cao hơn ta, nhưng ta lại không sợ y, y cũng không nhất định
có thể thắng ta. Một trận chiến này hôm nay, nếu như không tiếc giá nào
cũng không cố kỵ gì mà đánh đến cùng, chưa biết chừng người thắng sẽ là
ta!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT