Gió mát giương buồm, con thuyền Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết ngồi, đang ngàn dặm rẽ sóng, hướng về cuối trời nước xa xa.
Hà Tú Thư và Hà Dũng vừa đoàn viên, Phong Kính Tiết đã vội nhanh vội chậm
cùng Lư Đông Ly lặng yên xuất thành. Đến thành trì tiếp theo, y liền cho nghỉ toàn bộ những người theo hầu, chỉ còn hai người làm bạn với nhau.
Sau đó, Phong Kính Tiết lại lợi dụng thủ đoạn thông thiên của mình, lấy
được lộ dẫn quan văn chứng minh thân phận mới, nhanh chóng thay tên đổi
họ cho hai người.
Đồng thời, y cũng một lần nữa sắm sửa quần áo
cho Lư Đông Ly, một lần nữa cắt tóc chải đầu, sau đó ở chỗ không người,
tự tay chỉnh sửa râu và lông mày cho y một cách khéo léo. Vì thế trong
mắt người ngoài, tướng mạo của Lư Đông Ly liền có sự thay đổi cực lớn.
Cho dù người mấy hôm trước từng gặp, vừa nhìn thoáng cũng rất khó nhận
ra y.
Đương nhiên, khi bận bịu vấn đề hình tượng của Lư Đông Ly, y cũng không quên phải thuận tiện sửa đổi sơ sơ tướng mạo quần áo, các
kiểu đặc thù của mình. Sau đó, hai người bỏ xe ngựa, cũng không chạy
thẳng đến kinh thành, mà là thuê thuyền vòng vèo đường thủy.
Một
phen hành động này, trong mắt Lư Đông Ly, thật sự là cẩn thận thái quá.
Người thiên hạ đều biết Lư Đông Ly đã chết, diện mạo y hiện tại càng
hoàn toàn bất đồng với ngày trước, cần gì phải cẩn thận như thế.
Mà Phong Kính Tiết thì kiên trì vạn sự cẩn thận dù sao cũng không sai. Với y mà nói, an nguy của Lư Đông Ly quá mức quan trọng. Cho dù tạm thời
dường như không hề có gì phiền toái, y cũng không muốn có việc ngoài ý
nào phát sinh.
Y biết, mình vì muốn tranh thủ thêm chút bảo đảm
cho Hà Tú Thư tương lai, không khỏi đã làm lớn sự tình. Hai người gọi là ân nhân họ đây, nếu muốn hoàn toàn từ trong tầm mắt thế nhân thoát thân mà đi, tốt nhất nên mau chóng thay đổi thân phận, để tránh xảy ra
chuyện.
Những hành động này, chẳng qua là để phòng hoạn chưa xảy
ra. Y vẫn cẩn thận không để mình và Lư Đông Ly lộ ra bất cứ sơ hở gì,
không chịu lưu lại bất cứ dấu hiệu nào tương quan với Lư Đông Ly và
Phong Kính Tiết năm đó. Đến cả lá thư cuối cùng y viết cho phu phụ Hà Tú Thư, y cũng cố ý thay đổi bút tích.
Y đã chú ý đến hết thảy, trừ ba chữ Lư Đông Ly đặt tên cho đứa trẻ kia.
Lúc ấy Tú Thư và Hà Dũng hai người quỳ xuống cầu tên, quá mức trịnh trọng,
quá mức nghiêm túc. Sự tôn trọng như vậy, không thể không lấy tôn trọng
đồng dạng để báo đáp.
Đừng nói Lư Đông Ly không thể nói, muốn đặt tên chỉ có thể viết chữ, cho dù y có thể nói, cũng tuyệt không thể qua
loa đáp một cái tên thuận tiện xong việc. Hai người kia đều không biết
chữ, không một bút viết tên, đôi phu phụ này phải đi đâu làm rõ trong
tên quân là “quân” nào, tiện là “tiện” nào. Nếu tên của đứa trẻ cuối
cùng thành Hà Quận Huyện, phải sống ở đâu thì tốt.
Không phải y
chưa từng nghĩ chuyện nên ngăn cản Lư Đông Ly. Nhưng mà khoảnh khắc đó,
khi y nhìn thấy Lư Đông Ly thần sắc luôn như một ao nước tù, đều là hư
vô kia, rốt cuộc có biến hóa, có sự cảm động rõ ràng như thế, y làm sao
còn có thể ngăn cản.
Ba chữ mà thôi. Cho dù là người quen thuộc
chữ viết của Lư Đông Ly, lại có thể nhìn ra bao nhiêu từ trên ba chữ?
Chút phiêu lưu này, so với sức sống một lần nữa hiện lên trên mặt Lư
Đông Ly, làm sao lại không đáng.
Y thật không ngờ, thế sự trùng
hợp như vậy, người mưu trí bậc nhất bên cạnh Thụy vương lại vừa vặn đi
qua Giang Lăng, vừa vặn nghe thấy truyền kỳ, vừa vặn nổi hưng trí. Y
cũng không nghĩ tới, trên thế giới này lại có người bởi vì tâm lý kỳ
quái nào đó, nghiên cứu bút tích của Lư Đông Ly thấu đáo như vậy.
Tạo hóa trêu người, chẳng qua như thế.
Cho nên, ngày này trời cao mây nhẹ gió sông tốt lành, y dẫn theo bằng hữu
tốt nhất, xuôi dòng mà đi, trong lòng còn đang cẩn thận tính toán phải
làm sao mới có thể chữa khỏi cho chí hữu quan trọng nhất trong sinh
mệnh, làm sao mới có thể lặng lẽ cứu nữ tử hiền lương và hài tử trĩ linh mất cha kia ra, làm sao mới có thể để họ một nhà đoàn tụ, làm sao mới
có thể cứu giúp họ vĩnh viễn rời khỏi quốc gia lạnh băng hắc ám này.
Y tính toán thập phần vững chắc, lại không biết vận mệnh bất định kia sẽ giở trò đùa như thế nào với họ.
Ngoài ngàn vạn dặm, sâu trong Tiểu Lâu, trong phòng điều khiển chủ, đám học
trò nói nói cười cười, thản nhiên nhìn vận mệnh mọi người nhấp nhô trong từng màn hình.
Họ là thần, họ nắm trong tay hết thảy, hiểu rõ
hết thảy. Họ đã thấy nhiều những dữ tợn và lãnh khốc của vận mệnh, cho
nên cũng đã nhìn quen những dữ tợn và lãnh khốc của vận mệnh.
Bởi vậy, chẳng có bất cứ ai lại đi nhắc nhở bạn họ cho dù là nửa chữ.
Chuyện không thể bình thường hơn, như thường hơn kiểu này, sao đáng để họ vi quy.
Bất quá, họ cũng sẽ thở dài.
Tội nghiệp, Kính Tiết! Nhất thời xúc động, gánh trừng phạt nghiêm khắc nhất mà quay về, nhưng khả năng là vẫn chẳng cứu được bằng hữu của mình.
Họ thở dài lắc đầu, nhàn nhã nhìn tấm lưới to kia, đang chụp lên người bạn họ.
Mà máy truyền tin đưa tay là đụng được kia, lại vẫn không người đụng vào.
—
Phương Khinh Trần không hề biết Phong Kính Tiết bên kia biến đổi bất ngờ, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động. Y chẳng có tâm tư gì mà hỏi thăm Tiểu Lâu
chuyện của mấy bạn học khác, bất quá đây tuyệt đối không phải bởi vì y
quá bận.
Trên thực tế mấy ngày này Phương Khinh Trần quả thật thanh nhàn đến mức khiến người giận sôi.
Mấy hôm trước y còn ngày ngày vào triều làm bộ, theo thời gian trôi qua,
phong ba dần dần bình ổn, sự kinh nghi của mọi người trong triều dần
định, Phương đại hầu gia mặt không đỏ tim không đập mạnh, lại bắt đầu
cáo ốm không lên triều.
Vị hy vọng của người Sở này, hiện tại cả ngày rúc trong phủ, uống rượu ngẩn người, ăn không ngồi rồi, lãng phí lương thực.
Trong phủ ngoài phủ, trong ngoài triều đình, bất kể là người Tần hay người
Sở, đều giận mà không dám nói. Chẳng qua trong đây, khẳng định có một
ngoại lệ – Tần Húc Phi! Y cư nhiên đăng môn bái phỏng, lần này lại chẳng phải vì hỏi chính vụ, mà là muốn tóm người này từ trong phủ ra.
Phương thức đãi khách của Phương đại hầu gia, thật sự chẳng thể nói là long
trọng. Y không thay quần áo, không đón khách, trực tiếp bảo quản gia dẫn khách quý đến hậu hoa viên, trước mặt người có thực quyền nhất Sở quốc
này, y vẫn dựa trên tảng đá lớn cũng sắp phải đổi thành giường, chẳng
thèm dậy, mông cũng không dịch một chút, chỉ cười hướng về đối phương mà nâng chén.
Tần Húc Phi trái lại thoải mái, cũng ngồi trên tảng
đá giữa hoa, không chút khách khí, cầm một bầu rượu, học dáng vẻ Phương
Khinh Trần, trực tiếp dốc một ngụm lớn vào miệng, nhìn nhìn trái phải
những bầu rượu bừa bộn đầy chung quanh, hoa cỏ bị rượu dầm chẳng còn
sinh lực, lúc này mới chùi miệng hỏi: “Mấy ngày nay, ngươi cả ngày cứ
sống thế này?”
Phương Khinh Trần dùng ngón trỏ khều bầu rượu xoay giữa ngón tay, không chút để ý hỏi: “Làm sao?”
Phương Khinh Trần càng lười nhác rồi nghề như vậy, người bên ngoài có lẽ càng
cảm thấy y cao thâm khó lường, đám Kỳ Sĩ Kiệt càng lo lắng y rốt cuộc
giở huyền hư gì, làm quỷ kế gì, chỉ có Tần Húc Phi liên hệ một loạt
chuyện phát sinh trước sau, đến cuối cùng thật sự chỉ có thể cho ra rằng tên này là bị đả kích quá nặng, hoàn toàn suy sụp, một kết luận khiến y phải buồn bực đến nhà như vậy.
Tần Húc Phi thật sự nghiến răng
nghiến lợi, hận rèn sắt không thành thép. Chẳng qua, y lại không hề có ý khích lệ khuyên giải Phương Khinh Trần. Chỉ cần Phương đại hầu gia y
chưa rúc vào sừng trâu, chưa có dấu hiệu nổi điên, không gây họa không
thể cứu vãn, sẽ tình nguyện khoanh tay đứng nhìn.
Không phải y
không thể lý giải Phương Khinh Trần chán chường những gì. Nhưng y trước
sau như một kiên định không ủng hộ hành vi của người kia. Trong mắt y,
Phương Khinh Trần đó chỉ do tự chuốc. Thiên đạo tuần hoàn, báo ứng không sai. Tên này làm những việc đó, chịu chút báo ứng là một vạn điều nên.
Huống chi, nếu Phương Khinh Trần bị y coi là đại địch đệ nhất trong đời, cuối cùng lại không thể phá bỏ tầng mê chướng này, thì chính là bản thân y
đã nhìn lầm người, coi một tên không nên thân thành hào kiệt đương thời.
Nếu y kỳ thật là một kẻ không nên thân, lại đáng để mình đi phí tâm tư khuyên giải sao?
Bất quá, Tần Húc Phi y sẽ không nhìn lầm người. Phương Khinh Trần sẽ không
tự hủy mình, phân nhận định này trong lòng y vẫn cứ không thể phá vỡ.
Cho nên cả làm bộ làm tịch khách sáo khuyên bảo y cũng miễn, trực tiếp đi
thẳng vào chính đề: “Lập tức sẽ là thời gian của lễ canh tạ, hiện giờ
toàn quốc trên dưới, ruộng đồng hoang vu nhiều vô kể, trong lúc trăm phế chờ hưng, trong triều nghị chúng đại thần đều chủ trương lễ canh tạ nên càng thêm long trọng hơn, nghiêm túc hơn dĩ vãng, biểu đạt thái độ của
triều đình, cũng hy vọng lấy đó đả động bách tính.”
Phương Khinh
Trần uể oải nhướng mày, gật đầu kiểu như không sao cả. Gọi là lễ canh tạ chẳng qua là chủ nghĩa hình thức trong xã hội nông canh, các Hoàng đế
làm đầu để bày tỏ sự coi trọng đối với nông nghiệp, đích thân chạy đi,
làm bộ xuống ruộng lao động, coi là làm gương vạn dân mà thôi. Mặc kệ là Hoàng thượng tự cày hay hoàng hậu tự trồng dâu, đều như nhau cả. Đương
nhiên, chủ nghĩa hình thức cũng có tác dụng của chủ nghĩa hình thức.
Hiệu quả của việc tuyên truyền tốt xấu không bàn, tối thiểu cũng có thể
xem như một tuyên truyền.
“Lễ canh tạ trước kia đều cử hành ở
hoàng trang hoàng điền. Năm nay, Lễ bộ đề nghị, trực tiếp cử hành ở đồng ruộng dân gian, cho phép bách tính xem.”
Phương Khinh Trần thờ ơ ừ một tiếng, chủ nghĩa hình thức chủ nghĩa hình thức, hình thức này
đương nhiên là phải cho bách tính xem mới càng hữu hiệu. Cố tình đám
Hoàng đế quan viên ngày xưa chỉ đem hình thức làm cho ông trời xem,
hoàng trang đâu phải nơi bách tính bình thường có thể đặt chân, cho dù
Hoàng đế cày vất vả hơn, lão bách tính cũng chẳng nhìn thấy.
Bằng điểm này mà nói, đề nghị này của Lễ bộ rất không tồi. Chẳng qua, Hoàng
đế cày ruộng, mấy vạn lão bách tính vây quanh bốn phía, bao nhiêu lương
điền cũng bị giẫm thành đất phèn, công tác bảo an liên quan khác, nhân
lực vật lực tài lực phải tiêu tốn càng kinh người.
Bất quá, quên đi quên đi. Khoản tiền làm trò này, nên tiêu thì phải tiêu, mấy thứ hình thức này, nên làm cũng vẫn phải làm.
Nhìn Phương Khinh Trần vẫn không có vẻ gì là nghiêm túc, Tần Húc Phi thở dài nói tiếp: “Có quan viên dâng thư, để tỏ sự chân thành khuyến nông của
triều đình, bá quan đều nên xuống ruộng làm nông một ngày…” Y vội ho một tiếng: “Đương nhiên, Hoàng thượng vẫn chỉ cần ba cày là được, chỉ là
khi triều nghị, Hoàng thượng cũng một lòng muốn tỏ ý khuyến nông, đã hạ
chỉ rằng muốn ba tăng thành bốn. Quân chủ đã có thái độ như thế, bá quan chúng ta tự nhiên không thể chỉ ngồi yên xem lễ như lễ canh tạ ngày
xưa.”
Phương Khinh Trần rốt cuộc ngồi thẳng dậy, đây là ý kiến do tên đần nào dâng thư thế. Tuy nói tại quốc gia nguyên thủy lấy nông
nghiệp làm gốc rễ, thúc đẩy nông nghiệp là một đại sự, nhưng muốn xua
hết đám văn võ bá quan ăn ngon uống cay xuống ruộng làm việc, không phải là đắc tội với văn võ cả triều rồi sao?
Tần Húc Phi cười khổ một tiếng: “Ta thấy quan viên kia chẳng qua là thuận miệng kiến nghị, chắc
là muốn bày tỏ thái độ tích cực một chút, vốn không ngờ sẽ cho phép, kỳ
thật…”
Kỳ thật y cũng chưa hẳn muốn cho phép, chỉ là tiểu Hoàng
thượng kia bỗng nhiên nhiệt tình, tự mình muốn đổi ba đường cày thành
bốn, thần tử khác đâu thể không biết xấu hổ chỉ xem mà chẳng làm gì.
Phương Khinh Trần rờ rờ mũi, rốt cuộc tỉnh lại, nghe ra chút ý vị, hơi do dự
nói: “Ta… Ta không tính là một triều đình bá quan chứ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT