Hành trình tìm chồng của Hà Tú Thư, chẳng qua hơi gọt giũa thêm, đã tràn
ngập hết thảy những điều thế nhân yêu thích. Sau khi nàng và phu lang
rốt cuộc phu thê đoàn tụ, chẳng những là bình đàn thuyết xướng dân gian
lại phong phú thêm rất nhiều, Cao đại nhân cũng nhiều lần an ủi, thậm
chí vì thế mà cố ý cấp một khu vườn độc lập trong phủ cho họ ở lại, còn
phân một nha đầu, một gã sai vặt chăm sóc giúp đỡ.
Ngoài ra đô đốc còn thăng chức cho Hà Dũng, thay họ lo liệu hỉ yến, dẫn đến khách mừng chật cửa.
Chỉ trong mấy ngày, Hà Tú Thư từ một thôn nữ bình thường, biến thành nhân
vật truyền kỳ chạm tay có thể bỏng, không thể không luân phiên bái kiến
vô số quý phụ danh viện, nhận những lời chúc mừng nhiệt tình cùng hỏi
han tò mò của họ. Mà Hà Dũng thì không ngừng ứng phó các lộ quan thương
sĩ thân, cùng với sự hiếu kỳ và hâm mộ của những người có máu mặt và các huynh đệ thị vệ bên cạnh trong phủ.
Trong mấy ngày này, hai
người nhận lễ vật đến mỏi cả tay, cười bồi đến mỏi cả mặt, trả lời đến
khô cả miệng. Mỗi ngày đêm đã khuya, khách mới dần dần tản đi, phu thê
hai người đều đã mệt đến bủn rủn chân tay, chỉ muốn trèo lên giường,
không dậy nữa.
Nhưng hai người cửu biệt trùng phùng, hiện tại lại phải từ lúc mặt trời mọc đến mặt trời lặn, đều không được chạm mặt,
không thể nói hai câu. Ban đêm có một giờ nửa khắc thanh nhàn, họ tự
nhiên cũng luôn không chịu đi nghỉ ngay, mà tụ lại dưới ánh đèn, Hà Dũng ôm con, Hà Tú Thư ở bên may vá, thi thoảng trò chuyện đôi câu, trong
lòng đều ngọt ngào.
Nhưng hôm nay, hai người vừa mới thả lỏng, gã sai vặt bên ngoài kia bỗng nhiên chạy tới như bay, hô to: “Lão gia, phu nhân, đô đốc đại nhân dẫn khách đến!”
Hai người ngạc nhiên nhìn nhau một cái, vội gượng thân thể mỏi mệt đi nghênh đón.
Khách đến nhân đêm không hề như Hà Tú Thư và Hà Dũng tưởng, lại là nhân vật
cấp cao đại phú đại quý gì. Chỉ là một thư sinh văn sĩ một tập thanh y,
thái độ cực kỳ ôn hòa, tuyệt không ngạo mạn như các quan to quý nhân
khác, vừa theo đuổi câu chuyện mới lạ, vừa bỏ con mắt lên tận đỉnh đầu.
Vị tiên sinh kia ngôn từ cực khách khí, vẻ mặt cực tự nhiên, không hề có
vẻ coi thường của người thượng vị đối với hạ nhân, cũng không có vẻ kiêu ngạo tự mãn người đọc sách thường có.
Ấn tượng của Hà Tú Thư và
Hà Dũng với y đều cực tốt. Chẳng qua cho dù là Hà Tú Thư chất phác, sống ở phủ đô đốc này vài ngày, đã thấy rất nhiều những đại nhân vật, đại
trường diện, đối với những lễ nghi quy tắc đó, cũng đã có hiểu biết.
Mặc kệ người này thoạt nhìn bình thường bao nhiêu, thái độ ôn hòa cỡ nào,
chỉ bằng Cao Thành tự mình dẫn đường cho y, khách khách khí khí giới
thiệu, là có thể biết họ tuyệt không thể thật sự đối đãi y như người
bình thường. Đừng nói lạnh nhạt, ở trước mặt y dù khiêm cung thuận theo
như thế nào đều không quá đáng.
Cho nên, hai người thủy chung là
kính cẩn lễ phép, sau khi tự dâng trà nước, liền ngồi bồi bên dưới, có
hỏi tất đáp. Mà khi ánh mắt vị khách này trong lúc vô ý lướt qua cái hộp nhỏ trên bàn ở chính sảnh, Hà Dũng lập tức tranh giải thích, nơi này
cúng chính là tín vật duy nhất ân nhân lưu lại.
Mà khi vị khách
này thoáng lộ ra một chút tò mò hứng thú, Hà Dũng liền vội vàng mở cái
hộp con, nhẹ nhàng lấy ra tờ giấy con con chỉ viết ba chữ kia, dâng qua. Hà Tú Thư đối với việc trượng phu ân cần dâng ra chữ viết của ân nhân
như thế có hơi không vui, nhưng cũng chẳng thể nói gì.
“Hà Quân Tiện.”
Đây là cái tên ân nhân của Hà Tú Thư đặt cho con nàng.
Lục Trạch Vi ôn hòa cẩn thận tiếp nhận tờ giấy kia, cúi đầu tùy tiện nhìn
thoáng qua, sửng sốt một chút, lại ngưng thần nhìn kỹ, cả người liền
khựng ở đó.
Sự trầm mặc đáng kể.
Phu thê Hà Dũng chỉ thấy
vị khách thăm này vẻ tươi cười ôn hòa như gió xuân trên mặt đó chợt biến mất, chỉ nhìn cố định một tờ danh thiếp trong tay, vẻ mặt rất túc mục.
Qua rất lâu, y mới chợt gấp tờ giấy lại, tùy ý bỏ vào trong tay áo, sau
đó sửa lại thái độ nhàn nhã thuần là muốn góp vui ban đầu, cực cẩn thận
cực nghiêm túc, không ngừng nêu câu hỏi. Bắt đầu từ khoảnh khắc Hà Tú
Thư trốn đi, gặp gỡ ân nhân kia, mãi cho đến cuộc chia tay cuối cùng,
vấn đề lớn nhỏ không bỏ, chồng chéo lặp lại. Hà Tú Thư bị hỏi váng cả
đầu, vài lần cơ hồ không giữ được một số chân tướng Khúc tiên sinh trước kia đã bảo nàng giấu kín với người đời.
Tỷ như nàng và Hà Dũng
kỳ thật không phải là sớm có hôn ước, tỷ như lần này gặp lại ở thành
Giang Lăng, không phải trùng hợp mà là sắp xếp… Những chi tiết y truy
hỏi bao quát hết thảy, nhưng mà y chân chính coi trọng là gì, Hà Tú Thư
khi đã đáp đến hết cả hơi cũng căn bản không thể nhận ra.
Trả lời của nàng dần dần đã là câu trước câu sau không ăn nhập, nhưng bởi vì
khách nhân kia hỏi quá nhiều quá sâu, Hà Dũng Cao Thành đứng ở bên đã
sớm nghe đến choáng váng, không hề chú ý tới đủ loại sơ hở trong đó. Mà
vị khách nghe nói họ Lục trước mắt này, kỳ thật lại cũng hoàn toàn chưa
từng để ý những việc với Hà Tú Thư mà nói, là mật sự tày trời đó.
Y truy hỏi suốt một đêm, cho đến khi sắc trời đã sáng bảnh, mới hơi thở
dài một tiếng, ngồi ở đó, nhắm mắt dưỡng thần. Sau một lát, nhẹ nhàng
phân phó, đi lấy bút mực tới.
Hà Tú Thư đứng dậy định ra khỏi
phòng chuẩn bị, Cao Thành vẫn cố theo bên cạnh lại ngăn nữ chủ nhân
nàng, mà gọi gã sai vặt dẫn đường cho mình, đích thân đi bưng giấy bút
nghiên mực tới cho Lục Trạch Vi.
Hà Tú Thư bứt rứt không yên, chỉ cảm thấy cái nhìn của vị đại nhân này với nàng trước khi đi rất có thâm ý. Lại như là dáng điệu hoài nghi lòng nàng không thật, thừa cơ mật báo tin tức.
Vị Lục tiên sinh kia cầm bút nơi tay, không bao lâu đã
như ảo thuật, vẽ ra trên tờ giấy một hình người ngũ quan rõ ràng, nhẹ
nhàng đưa tới trước mặt Hà Tú Thư: “Cô xem, Tiết tiên sinh cứu cô kia
chính là người này?”
Hà Tú Thư nhìn nhìn bức họa, lập tức kiên quyết lắc đầu.
Vị khách kia hơi nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Cô nhìn kỹ lại xem!”
Hà Tú Thư ngơ ngẩn nhìn bức họa hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Nếu miễn
cưỡng mà nói, khóe mắt khuôn mặt người này, vẫn có chút giống với đại ca tôi, nhưng mà người này khẳng định không phải y.”
Hà Dũng lúc
này cũng thò đầu qua, nhìn kỹ bức họa thủy mặc kia. Mặc dù không phải
lối vẽ tỉ mỉ, nhưng giữa những nét bút đậm nhạt, không phải rất thật
thông thường. Nam tử trong tranh kia, khăn nho áo vải, diện mạo cũng
bình bình, lại tự có một loại nho nhã phong hoa khiến người ái mộ động
dung, văn thơ đẹp đẽ, vẻ mặt ôn hòa, ánh mắt ôn nhuận.
Mà ân nhân hắn chỉ gặp mặt một lần kia, râu ria đầy mặt, nửa khuôn mặt lộ ra cũng
gầy gò tiều tụy dọa người, ánh mắt càng là trống rỗng vô thần, cả người
chậm chạp cứng nhắc, nào có mảy may tương tự với tranh này?
“Tú Thư không nhận sai đâu. Tiên sinh, người kia cùng chân dung này quả thật không giống chút nào.”
Khách nhân thoáng trầm ngâm một hồi, nhìn dáng vẻ thành khẩn chất phác của
hai người họ, chợt cười ôn nhu: “Có lẽ quả nhiên là ta nhận sai. Ôi,
thật là không phải, các ngươi tân hôn yến, lại bị chúng ta quấy rầy suốt một đêm không được nghỉ ngơi, giờ ta nên cáo từ thôi.”
Nói rồi y đứng dậy gật đầu, chậm rãi bước ra ngoài.
Hà Dũng chỉ cảm thấy thân tâm kéo căng không hiểu hơi buông lỏng, vội vàng khom người chuẩn bị tiễn khách.
Hà Tú Thư lại cắn răng, bỗng nhiên đứng lên, cúi đầu, bởi vì sợ hãi mà cả
người run rẩy, nhưng vẫn kiên định ngăn trước mặt Lục Trạch Vi.
“Lục tiên sinh, ngài đã quên bỏ danh thiếp của con tôi xuống.”
Một câu nhỏ nhẹ này nói xong, Cao Thành ngay lập tức đổi mặt. Hà Dũng cũng
hơi run lên, lại không nói được một lời, tiến lên một bước, bảo vệ chặt
phía sau thê tử.
Cao Thành thấy sắc mặt Lục Trạch Vi thoáng kinh ngạc, như là có điều bất mãn, vội vàng nghiêm nghị quát to: “Lớn mật!”
Lục Trạch Vi từ sau khi nhìn cái tên người nọ tự tay viết, thần sắc vẫn
không đúng. Tuy rằng lúc ấy nhìn như không chút để ý mà gấp tờ giấy kia
lại, đút vào tay áo, cũng không nói rõ điều gì, nhưng chỉ cần là người
hơi biết nhìn chân mày khóe mắt, làm sao lại không hiểu tâm ý muốn lưu
giữ của y? Mà thôn nữ con con này, dám cả gan đòi lại!
Hà Dũng
quỳ xuống, nhưng không quở mắng thê tử mình. Hà Tú Thư cũng quỳ xuống,
vẫn bởi vì sợ hãi mà run rẩy, lại kiên trì cố gắng thẳng lưng, ngước mắt lên nhìn về phía khách nhân thoạt nhìn ôn hòa như thế.
“Đây là
thứ duy nhất ân nhân của tôi lưu lại, đây là cái tên y đặt cho con tôi.
Tôi phải bảo tồn mãi mãi, chờ con tôi trưởng thành, tôi phải cho nó xem, để nó nhớ, nó có một ân nhân tái thế. Tôi, tôi…”
Nước mắt nàng
chảy xuống: “Lục tiên sinh, tôi biết ngài là vị đại nhân, là vị đại nhân tài ba, tôi không biết ngài muốn tìm ai, nhưng ngài khẳng định là tìm
sai rồi. Đó là thứ ân nhân để lại cho tôi, là thứ duy nhất để tôi có thể kỷ niệm tôn trọng y. Tôi cầu xin ngài, trả lại cho tôi.”
Lục Trạch Vi khẽ thở dài một tiếng, đã có chút tôn kính với dũng khí của nữ tử bình thường này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT