Tiếng
thét chói tai trong điện cất lên rồi dừng, người đứng đầu Tần quân, Nghị Chính vương của Đại Sở, lại vẫn đứng thẳng ngoài điện hóng gió.
Y bỗng nhiên cảm thấy mình quá ngốc, mình thế này tính là đang làm gì?
Y tự bật cười, lại lắc đầu ra hiệu với Triệu Vong Trần, quay người tính
rời khỏi, nhưng bên tai nghe thấy đám người bốn phía cùng gọi: “Phương
hầu.”
Tần Húc Phi thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn, lại thấy Phương Khinh Trần đang từ từ bước xuống bậc thềm mà đến, mặt mày lại bình tĩnh lạ thường, dưới ánh trăng, mang đến một trận lành lạnh.
Y lại ra nhanh như vậy?
Tần Húc Phi tự kinh nghi, Phương Khinh Trần đã thong dong đi đến trước mặt
y, mở miệng nói: “Quốc sự gian nan, chỗ thái thượng hoàng ở, hết thảy xa hoa đều có thể miễn, nhân thủ cũng không cần nhiều như vậy.”
Tần Húc Phi gật đầu. Lời này, vốn nhất định phải là Phương Khinh Trần nói.
Bất cứ người nào hơi thật lòng quan tâm Sở Nhược Hồng, đều sẽ không muốn để y như một con khỉ, tùy thời triển lãm cho mấy chục người coi, càng
khỏi phải nói những quy chế vụn vặt đó. Nhưng là người Tần, nếu y dám hạ mệnh lệnh như vậy, sẽ là nhược điểm cho người có tâm mượn đó công kích.
Phương Khinh Trần cũng không nhìn mọi người bái ở bốn phía, chỉ tùy tay vẫy
một cái, thái giám chủ sự bên cạnh vội vàng khom người tiến lên.
“Ngươi tên gì?”
“Nô tài Lý Đắc Ý!”
“Về sau những chuyện trong Cam Ninh cung này, sẽ cần Lý công công lo lắng
nhiều hơn, thái thượng hoàng thân có trọng tật, những lễ nghi quy củ,
phục sức nghi thức đó, miễn được thì miễn. Quần áo mặc sao cho thuận
tiện thoải mái là được. Bình thường tận lực dẫn thái thượng hoàng ra
ngoài phơi nắng, đi lại chung quanh, hoạt động tay chân nhiều hơn…”
Lúc nói những điều này, trong lời nói của Phương Khinh Trần vẫn có chút ôn
hòa, chỉ là chút độ ấm nhè nhẹ đó, rất nhanh chóng biến mất.
“Bên cạnh thái thượng hoàng không dùng đến nhiều người hầu hạ như vậy. Ngươi chọn sáu người cẩn thận chu đáo, ba ban thay phiên, theo sát bên cạnh
thái thượng hoàng đừng rời khỏi, chọn hai mươi người khác, hai ban thay
phiên, dọn dẹp trong ngoài Cam Ninh cung. Bên cạnh thượng hoàng trong
điện, nếu có biến cố cần hỗ trợ, những người này phải gọi là đến ngay.
Người của trù phòng dược phòng hết thảy như cũ. Những người khác, đều
cắt giảm đi.”
Y nói một câu, Lý Đắc Ý liền đáp một câu, nói đến cuối cùng, đám thái giám cung nữ quỳ bốn phía đã run rẩy.
Cắt giảm, không phải rút giảm. Khác một chữ, một câu này của Phương Khinh
Trần, chính là muốn đuổi họ ra khỏi cung. Đã có cung nữ trẻ tuổi vì
hoảng sợ mà khe khẽ nức nở, có thể được chọn vào cung làm người hầu,
chẳng những trong nhà bớt một miệng ăn, còn có thể tiết kiệm bổng lộc
gửi ra, nuôi sống cha mẹ anh em. Bên ngoài trăm nghề tiêu điều, bao
nhiêu người cơm cũng không đủ no. Hiện tại bỗng nhiên phải bị đuổi ra
cung, đây đã là muốn bức tử họ.
Phương Khinh Trần cả nhìn cũng lười nhìn những người này nhiều một thoáng.
Vừa nãy tới thăm Sở Nhược Hồng, bởi vì có Tần Húc Phi mở đường, họ không
kinh động bất cứ người nào đã đến ngoài Cam Ninh điện. Trước lúc vào
cửa, y đã rất nhanh chóng nhìn quét tình hình trong điện một chút. Trong điện gần hai mươi người thủ bốn phía, mỗi người ngã trái ngã phải,
không hề có thái độ kính cẩn cần cù. Trừ một hai thái giám trông trước
người Sở Nhược Hồng, rất chuyên tâm muốn đút cho hắn, muốn trông nom
hắn, vẻ mặt những người khác phần lớn là không kiên nhẫn, thậm chí đều
lười đến mức chẳng muốn nhìn qua bên kia một cái, hoàn toàn là ngóng hết giờ, chờ giao ban.
Lòng người chính là như thế. Sẽ không nghĩ
mình đã được bao nhiêu, mà là luôn nghĩ mình còn có thể được nhiều hơn.
Rời khỏi giám sát và thưởng phạt, đãi ngộ tốt hơn, cũng sẽ bị mất cảm
giác mà xem nhẹ. Công việc thoải mái hơn, cũng vẫn sẽ không kiên nhẫn
không vừa lòng. Ngoài cung bao nhiêu người mỗi ngày làm đến khuya, vẫn
không bảo đảm khẩu phần một ngày, bao ăn bao ở bao quần áo bốn mùa, cộng thêm bổng lộc từ bát phẩm đến tứ phẩm bất đồng, nhưng vẫn không biết
thỏa mãn.
Phương Khinh Trần lại chẳng có tính nhẫn nại kia để
thưởng phạt dạy dỗ những người này. Chê mệt chê việc không tốt thì cút
hết cho ta.
Vẻ mặt y lạnh băng khiến mọi người kinh sợ vạn phần,
không có một kẻ dám mở miệng van xin. Nhưng Tần Húc Phi lại không thể
nhìn nữ nhân khóc, ho một tiếng mới nói: “Đã như vậy, Lý Đắc Ý, dùng ai
không dùng ai, ngươi chọn đi. Những người không dùng đó, cứ phát đến
thượng y cục và đại trù phòng. Chờ có chức vị thích hợp lại an trí. Về
sau người hầu ở Cam Ninh cung này, cũng đều cẩn thận để ý một chút, nếu
lại có ai không dụng tâm, phía dưới tự nhiên có rất nhiều người chờ
thay.”
Lời này giao xong, đám người phục lạy đầy đất, không sai
biệt lắm cũng đều xụi lơ ở đó. Đến thượng y cục, mỗi ngày phải giặt quần áo cho tất cả hạ nhân trong cung. Đi đại trù phòng thì phải làm đồ ăn
cho tất cả hạ nhân trong cung. Mới đi, khó tránh phải làm những việc
nặng như gánh nước bổ củi các loại, nhưng mà… dù thế nào cũng tốt hơn bị đuổi khỏi cung.
Phương Khinh Trần khá không đồng ý với lòng tốt
của Tần Húc Phi, bất quá cũng không hề bác bỏ mất mặt y, chỉ hỏi: “Chỗ
ta ở trong cung có an bài chưa?”
Hoàng cung nội ngoại có chia,
trọng thần cơ yếu ngủ lại cung cấm, chỉ cần không vào nội cung, đều
không tính là vi lễ bội pháp. Phương Khinh Trần trước kia được Sở Nhược
Hồng nể trọng vô cùng, vào ngủ trong cung nguyên là chuyện thường. Hiện
tại đại sự Sở quốc, trên cơ bản đều quyết bởi Tần Húc Phi và Phương
Khinh Trần hai người, để tiện việc xử lý chính vụ, tham thảo (đàm phán)
lẫn nhau, hai người họ đều cần có nơi thích hợp ở ngoại cung.
Tần Húc Phi gật đầu: “Ngay tại Trích Tinh các trước kia ngươi thường ở.”
Phương Khinh Trần lại hỏi Lý Đắc Ý: “Thái thượng hoàng bên này có Thái y ngày đêm trông nom?”
“Vâng, Dương thái y ở ngay điện bên, sắc trời đã muộn, Thái y đã ngủ. Vừa nãy
Nghị Chính vương và Phương hầu giá lâm, không hề có thị vệ xướng, cho
nên Dương thái y không biết, mới không thể yết kiến.”
“Đợi lát nữa ngươi đi gọi ông ta dậy, bảo ông ta chuẩn bị tốt tất cả y án của thái thượng hoàng, đi Trích Tinh các gặp ta.”
Lý Đắc Ý ngoan ngoãn cúi đầu: “Vâng!”
Phương Khinh Trần lúc này mới lại nói với Tần Húc Phi: “Đêm nay ta phải ngủ trong cung.”
Tần Húc Phi tất nhiên biết nếu y muốn hỏi kỹ bệnh tình của Sở Nhược Hồng
cùng tình hình khôi phục thân thể lâu nay, nhất định tốn nhiều thời
gian, cười nói: “Kỳ thật ngươi có thể thường ở trong cung, xử lý chính
vụ và trông nom thượng hoàng, đều thuận tiện hơn nhiều.”
Phương
Khinh Trần trả lời gọn gàng: “Không cần. Ta tự có hầu phủ có thể thu
xếp, không có việc mà ở lâu trong cung, không hợp lễ, thượng hoàng bên
này, rảnh rỗi ta sẽ tự đến thăm.”
Tần Húc Phi chớp mắt. Chuyện
đổi trắng thay đen, thị phi lẫn lộn, liên hợp với tử địch cùng chấp
chính như thế, y cũng làm mà mặt không đỏ tim không đập nhanh. Lúc này
lại tuân lễ thủ pháp?
Thật là khiến người không quen.
“Quấy rầy Nghị Chính vương quá lâu, cáo từ trước.” Phương Khinh Trần nói xong quay người bước đi, ném Tần Húc Phi ở bên.
—
Tốp đại nhân vật này qua lại như gió, phất tay không mang đi một chút mây.
Công việc giải quyết hậu quả, lại sầu chết vị tổng quản thái giám chưởng sự bên cạnh thái thượng hoàng này.
Lúc chạy về Cam Ninh điện,
lão còn đang do dự việc nhỏ nhặt là nên để ai đi để ai lại này. Vào Cam
Ninh điện, hồn phách lại suýt nữa bị dọa bay. Thái thượng hoàng trần
truồng té xỉu trên giường, quần áo rách nát đắp trên người. Mà bộ bạch
cốt được thái thượng hoàng coi là chí bảo kia, lại bị ném trơ trọi trong góc chính điện.
Lý Đắc Ý nào dám nghĩ ngợi lung tung, vội vàng
thay cho thái thượng hoàng một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái, lại nhặt
bộ xương khô bỏ vào lòng thái thượng hoàng, tiếp theo phái người canh
ngoài Trích Tinh các, chỉ cần Dương thái y phụng mệnh đi gặp Phương
Khinh Trần vừa ra, lập tức kéo người chạy qua đây khám bệnh.
Mãi
khi sắp hừng đông, Dương thái y mới đầu mướt mồ hôi từ chỗ Phương Khinh
Trần chạy tới. Chẩn trị xong xuôi, xác định Sở Nhược Hồng không hề không ổn, chờ hắn tự nhiên thanh tỉnh, hết thảy có thể như thường.
Mãi đến lúc này, mọi người mới đều thở phào một hơi, cả người thả lỏng.
Nhưng mà sự tình không hề đơn giản như mọi người tưởng tượng, thân thể Sở
Nhược Hồng không bị thương tổn gì, nhưng sau khi tỉnh, so với trước kia
lại như hai người khác hẳn.
Hắn ôm bộ xương, trốn đông trốn tây
tứ phía, kinh hoảng trốn tránh. Vừa có người tới gần là rít gào phẫn nộ, làm ra biểu tình dữ tợn như dã thú, cùng động tác hung mãnh đả thương
người. Nếu người khác kinh sợ thối lui, hắn lại sẽ ôm chết bộ xương khô, toàn thân run rẩy, thì thào tự nói.
Lý Đắc Ý vừa ảo não vừa bất
đắc dĩ. Không biết Phương Khinh Trần rốt cuộc đã làm gì, khiến một người điên bình thường dễ hầu hạ nhất kích động như vậy. Bất kể ôn hòa dịu
giọng thế nào, bất kể cẩn thận khuyên dụ thế nào, đều vô ích. Sở Nhược
Hồng vẫn ôm bộ xương khô, dùng ánh mắt dã thú phòng bị địch nhân mà nhìn chằm chằm mọi người.
Dáng vẻ này, họ làm sao cho hắn ăn cơm uống nước, làm sao lau chùi vệ sinh? Càng đừng nói là phải theo yêu cầu của
Phương Khinh Trần, dẫn hắn ngày ngày ra ngoài phơi nắng hoạt động gân
cốt. Chẳng lẽ, họ có thể mạo phạm ngọc thể của thái thượng hoàng?
Đang lúc trái phải khó xử, Lý Đắc Ý đầu mướt mồ hôi chạy đi cầu kiến Tần Húc Phi.
Tần Húc Phi buồn bực. Dựa vào đâu mà thái thượng hoàng của Sở quốc các
ngươi có việc, không đi tìm người Sở quốc xin chỉ thị, lại chạy tới hỏi
một người Tần là ta? Đây chính là người thiện bị người khi, ngựa thiện…
Khụ. Y chẳng qua là ở ngoài Cam Ninh điện nhiều lời một câu như vậy,
những người này đã nhìn ra y tương đối dễ nói chuyện?
Rất muốn
một cước đá bóng qua chỗ Phương Khinh Trần. Thế nhưng, y vừa nhắc tới
hai chữ “Phương hầu”, lão thái giám cao tuổi liền ở phía dưới run lẩy
bẩy. Kết quả là, y bất đắc dĩ, bất chấp khó khăn làm ác nhân, ra chỉ thị rằng nếu như bất đắc dĩ, có thể cưỡng chế giúp thái thượng hoàng ăn
uống lau chùi, chỉ là không được làm thân thể bị thương.
Được y
giao cho một câu, Lý Đắc Ý như được đại xá, dập đầu cảm tạ ân điển. Nháy mắt đã chuồn không thấy tăm hơi. Tốc độ cực nhanh, quả thật như thể chỉ sợ y giở quẻ vậy.
Tần Húc Phi không thể nề hà, ra mặt gánh trách nhiệm, tự phái một gã tiểu lại, đem chuyện này đi thông báo cho Phương
Khinh Trần.
Phương Khinh Trần chỉ cho người đáp về một câu không rõ ý kiến: “Biết rồi.”
Lý Đắc Ý bên này, có Tần Húc Phi gánh trách nhiệm, làm việc thuận tiện hơn nhiều. Ngoài những khi cho ăn và thay đồ, họ rất cẩn thận chớ đứng quá
gần Sở Nhược Hồng, thay phiên đứng ngoài mấy thước, vẻ mặt tươi cười
thân thiết, dùng động tác, dùng biểu tình, dùng ngôn ngữ để biểu đạt
thiện ý, trấn an hắn.
Qua mấy hôm, sau khi người người mệt đến
sống dở chết dở, cuối cùng đã thấy hiệu quả. Sở Nhược Hồng không còn dữ
tợn như vậy, động tác có tính công kích càng ngày càng ít, thậm chí có
thể chậm rãi bắt đầu chấp nhận những người khác đến gần mình.
Nhưng mà, Phương Khinh Trần lại đến thăm Sở Nhược Hồng.
Vừa nhìn thấy y, Sở Nhược Hồng vốn rất yên lặng đột nhiên hai mắt đỏ lừ,
khuôn mặt dữ tợn, ôm bộ xương khô xông đến, vừa cào vừa đánh vừa đá y,
dáng vẻ như chó điên.
Lão thái giám khóc không ra nước mắt.
Nên nói là khó được sao, thái thượng hoàng cuối cùng đã nhận biết người.
Hắn trước kia luôn chưa hề nhận ra người nào. Ai ở trước mặt hắn, đều
như nhau cả.
Đã nhận biết, nhưng lại không nhận ra.
Sở
Nhược Hồng tự nhiên là không đánh được Phương Khinh Trần, Phương Khinh
Trần chỉ vươn tay, đã bắt được tay trái đang vung nắm đấm tới, thuận tay đẩy một cái, hắn liền ngã lăn bốn năm bước. Song Sở Nhược Hồng vừa đứng vững, lại xông qua cấu xé, hắn chỉ có hai tay, một tay còn phải ôm chặt thi thể, tay kia vụng về đánh Phương Khinh Trần, buồn cười mà lại đáng
thương.
Lần này Phương Khinh Trần không đẩy Sở Nhược Hồng ra nữa, mà chìa tay nhẹ nhàng điểm một cái, một khắc sau, thái thượng hoàng
điên khùng lại té xỉu.
Phương Khinh Trần tùy tiện vòng tay, đỡ
lấy hông Sở Nhược Hồng. Bỗng nhiên sắc mặt lạnh băng buông tay, không
nói không rằng lui ra một bước, lãnh nhãn nhìn thiếu niên bị y bức điên
kia, cứ thế ngã nhào dưới chân y.
Rồi sau đó, y từ từ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng tột cùng nhìn quét bốn thái giám hầu hạ trong điện.
Bốn thái giám quỳ rạp dưới đất không dám ngẩng đầu, run rẩy như lá rụng
trong gió, ánh mắt lạnh băng như sương tuyết của người nọ, giống như
thực chất, khiến mỗi người đều cảm thấy sự lạnh lẽo đáng sợ.
Giờ khắc này họ đều biết, Phương Khinh Trần đã sinh lòng muốn diệt khẩu.
Họ quỳ rạp dưới đất, rất lâu rất lâu, rốt cuộc không nghe thấy một chút tiếng động.
Khi Lý Đắc Ý lớn gan ngẩng đầu, trước mắt ngoại trừ Sở Nhược Hồng té xỉu thì đã không còn người thứ hai.
Sở Nhược Hồng tỉnh lại càng hoảng sợ hơn, kinh hoàng hơn lần trước, đám
thái giám này mất khí lực gấp bội, mới làm cho Sở Nhược Hồng không còn
vừa thấy họ đến gần là điên cuồng gào thét cấu xé nữa.
Sau đó, Phương Khinh Trần lại đến.
Lần này thời gian đã cách rất lâu. Song vô ích, trong lòng Sở Nhược Hồng
mông muội đã nhớ rõ y. Người kia vô cùng đáng sợ, vô cùng xấu xa, y muốn cướp Khinh Trần, hơn nữa y dường như rất cường đại, Sở Nhược Hồng không dám liều mạng với y nữa, đành phải liều mạng trốn.
Thậm chí
không đợi y đi đến trước mặt, chỉ cách rất xa thoáng thấy, Sở Nhược Hồng đã lập tức ôm bộ xương khô, nhảy dựng lên, chạy một mạch vào nội điện.
Sau đó chui xuống gầm long sàng, ôm bộ xương khô co quắp lại, ai kêu
cũng không chịu ra.
Sở Nhược Hồng, đã biết sợ hãi…
Trong
bóng tối, hắn liều mạng ôm bộ xương khô, thì thào hết tiếng này đến
tiếng khác, trong thanh âm mang theo sự nghẹn ngào: “Khinh Trần, Khinh
Trần, không phải sợ, ta ở đây, không phải sợ, Khinh Trần… ta sẽ bảo vệ
ngươi…”
Đám thái giám vây quanh long sàng, khom lưng quỳ mọp,
luôn miệng kêu: “Thái thượng hoàng à, bệ hạ à, mau ra đây, không sao,
không sao đâu, đừng sợ…”
Trong hỗn loạn, Lý Đắc Ý cảm giác được
Phương Khinh Trần cũng theo vào đây, nhưng lão không dám quay đầu, còn
thông minh dùng ánh mắt nhắc nhở mấy đồng bạn, chớ có quay đầu. Sự cơ
trí và kinh nghiệm của người già nói cho lão biết, nếu bây giờ quay đầu, chính mắt thấy biểu tình, ánh mắt của Phương Khinh Trần lúc này, thế
thì họ sẽ không thể nhìn thấy thái dương ngày mai nữa.
Lão ở bên
giường kêu rất lâu rất lâu, mãi khi hàn khí và sự khủng bố đáng sợ kia
lặng yên tiêu tan, ngoảnh lại không nhìn thấy Phương Khinh Trần bóng
dáng cô đơn một tập bạch y kia nữa. Lão mới thở dốc một hơi, cả người cơ hồ xụi lơ dưới đất.
Dưới long sàng, bắt đầu có mùi khai bay ra, Sở Nhược Hồng lại không cầm được.
Gọi nhân thủ ngoại điện, mạnh mẽ dịch long sàng, kéo Sở Nhược Hồng ra đây
lau chùi… Không cần phải nói, những vất vả lúc trước lại đều uổng phí
cả. Nếu Phương Khinh Trần còn dăm ba hôm đến một lần như vậy, cho dù là
Sở Nhược Hồng không giày vò chết, họ cũng phải bị chỉnh chết.
Lý Đắc Ý lại nước mắt lưng tròng đến cầu kiến Tần Húc Phi.
Sau khi nghe lão ấp a ấp úng nói cả buổi trời, Tần Húc Phi thiếu điều trực
tiếp ném cây bút đã chấm đầy mực lên chồng tấu chương đang chờ phê.
Bảo Phương Khinh Trần đừng đi gặp Sở Nhược Hồng?
Việc tìm người gánh trách nhiệm này cũng phải có hạn độ chứ? Lý Đắc Ý ngươi
không dám nói, dựa vào đâu mà bắt Tần Húc Phi ta đi kiếm xui? Cho dù y
không sợ Phương Khinh Trần, nhưng cũng không cần phải tự rước mất mặt
đâu.
Lão thái giám mặt mày tái mét, dập đầu không ngừng. Tần Húc Phi thở dài một tiếng, chỉ cho lão một con đường sáng.
Triệu Vong Trần là đệ tử duy nhất của Phương Khinh Trần, Triệu Vong Trần
thường xuyên ra vào cung cấm… cũng thường xuyên đi thăm hỏi Sở Nhược
Hồng.
Thế là, một ngày nọ, Triệu Vong Trần trên đường xuất cung,
trùng hợp nghe được hai thái giám đang than thở, thái thượng hoàng sợ
Phương hầu, chỉ cần vừa thấy Phương hầu là bị kích thích mạnh, mỗi lần
phát tác tất phải mất khoảng thời gian cực dài mới có thể thoáng bình
phục, cứ thế mãi, chỉ sợ long thể khó mà chịu đựng…
Không biết phiên điệu bộ này có phải đã có tác dụng, dù sao Phương Khinh Trần không còn xuất hiện trước mắt Sở Nhược Hồng nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT