“Ra ngoài, tất cả ra ngoài hết cho ta.” Thanh âm non nớt của thiếu niên mang theo sự phẫn nộ không gì sánh được.
“Chúng thần một tấm lòng trung, xin Hoàng thượng nghĩ lại.” Chúng cựu thần tóc bạc dập đầu trước thềm, đập đến đổ máu trán cũng không ngừng lại.
Thiếu niên phẫn nộ cầm kim ấn trên bàn lên, vung tay định ném. Đưa mắt chỉ
thấy máu tươi trước thềm hết sức nổi bật, thiếu niên cắn răng, giận giữ
buông kim ấn. Hắn một mực nỗ lực, muốn làm một Hoàng đế tốt, muốn danh
truyền hậu thế, muốn trị quốc an bang, đối mặt với ngần ấy thần tử khổ
gián, đối mặt với huyết lệ của lão thần tam triều, nếu hắn giận dữ, vết
nhơ trên sách sử nhất định vĩnh viễn không thể xóa đi.
Cho nên,
hắn chỉ có thể cắn răng, bình tĩnh, nuốt hết hận khí trong lòng: “Tại
sao các ngươi đều phải bức trẫm, Khinh Trần là công thần của trẫm, là
người trẫm tín nhiệm nhất, y sẽ không phản quốc, y sẽ không bán đứng
trẫm, vĩnh viễn không!”
“Hoàng thượng, chúng thần không phải
không tín nhiệm Phương hầu, nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân, thám tử quân ta đã tra được chứng cứ y cùng địch quốc thông tín, chúng ta chí
ít phải triệu Hầu gia về kinh hỏi thử, thỉnh y tạm thời giao binh quyền, đây cũng là vì tốt cho Phương hầu. Hoàng thượng, quốc gia đại sự, thiên hạ an nguy, nhất thiết không thể coi như trò đùa.”
“Trẫm không
thể đối xử với y như vậy.” Mắt thiếu niên đế vương cũng đỏ lừ. “Y ở biên cảnh tận lực kháng địch binh, nhiều lần dâng tấu chương nói quân tình
khẩn cấp, y không thể rời khỏi quân đội một bước, nếu trẫm lâm trận đổi
soái, y sẽ nghĩ sao, quân đội nghĩ sao?”
Lão thần cao tuổi lão lệ tung hoành: “Hoàng thượng, thiên hạ làm trọng.”
Tân quý trẻ tuổi giận dữ góp lời: “Thiên hạ là thiên hạ của thiên tử, chẳng phải thiên hạ của Phương Khinh Trần y, người thiên hạ nhìn thế nào,
triều đình bá quan nghĩ thế nào, xã tắc làm sao mới an bình, những điều
này có điều nào không quan trọng hơn cách nghĩ của Phương hầu y. Về phần quân đội, quân đội phục tùng rốt cuộc là Hoàng thượng, hay là Phương
hầu?”
Lời nói lạnh lùng sắc bén quá mức, sắc bén tới độ khiến
Hoàng đế Sở quốc trẻ tuổi toàn thân run lên, hung tợn trừng người góp
lời một cái, lại không nói được lời phản bác, chỉ hổn hển từ ngự tọa đi
xuống, quay người hướng về phía Ngự thư phòng.
Mấy thần tử quỳ
xuống ngăn trước mặt. Thiếu đế Sở Nhược Hồng rốt cuộc bất chấp phong
nghi đế vương, đưa chân đá mấy đại thần ngã trái ngã phải, cứ thế rảo
bước chạy ra ngoài.
Hắn phóng như bay trên ngự đạo, lớn tiếng
khiển trách mọi người tránh xa, không chút cố kỵ mà ngẩng đầu, cao giọng hô lên: “Khinh Trần, Khinh Trần, Khinh Trần…” Cúi đầu, có mấy giọt lóng lánh trong gió im tiếng rơi xuống.
Khinh Trần, mau trở lại đi,
nói cho đám lão hồ đồ tiểu hỗn đản này biết, ngươi không hề phản quốc,
mau trở lại đi, đừng để ta một mình đối mặt với ngần ấy kẻ như lang tựa
hổ.
Lách qua hồi lang, vòng qua đình đài, bên một gốc liễu đại
thụ, hắn dựa cây ngồi xuống. Cạnh ao liễu lả lướt, dưới ao nước trong
vắt, hắn ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt đau đớn của mình dưới dòng nước trong
veo.
Người dưới ao bất lực bi thống là như vậy, hệt như hài tử
nhu nhược vô lực rất nhiều năm trước kia. Khi bi thương vô trợ, chỉ biết trốn trong một góc hoàng cung khóc một mình.
Cho đến một ngày ánh dương rực rỡ nọ, có người ở phía sau hỏi: “Tiểu điện hạ, vì chuyện gì mà thương tâm như vậy?”
Hắn quay đầu, trông thấy vẻ tươi cười mà hắn vĩnh viễn sẽ không quên được.
Mà nay, có người nói: “Hoàng thượng, Phương Khinh Trần cậy Hoàng thượng
tin sủng, độc lãm đại quyền, ức hiếp bá quan, mong Hoàng thượng tra rõ?”
Rất lâu rất lâu về trước, khi người nọ mới gặp hắn, hắn chỉ là một hoàng tử do một cung nữ thừa hạnh sinh ra, chưa từng có người quan tâm, chưa
từng có người yêu quý, các huynh trưởng người người năng văn năng võ,
vây cánh đông đúc, mà hắn thì ngay cả quyền lực để đến Thái y quán triệu một y quan đến xem bệnh cho Triệu công công từ nhỏ chăm sóc mình cũng
không có.
Thiếu niên tướng quân kia cứ thế đến bên cạnh hắn, khi
hắn không có bất cứ quyền thế gì, mạo hiểm can hệ tày trời, bảo hộ hắn,
chăm sóc hắn, dạy hắn làm một nam tử hán thế nào, kiên cường đối mặt với thất bại thế nào, tay nắm tay dạy hắn luyện võ cường thân, tứ xứ giúp
hắn tìm kiếm đại nho làm lão sư thế nào.
Khi đó, những thần tử trung quân ái quốc, nghĩa chính từ nghiêm này, đang ở đâu?
Khi mọi người quên hắn, lạnh nhạt hắn, Phương Khinh Trần mỉm cười cho hắn
sự ấm áp. Hắn đơn thuần quyến luyến Phương Khinh Trần như vậy, lần lượt
hỏi y: “Ngươi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta sao?”
Mà y thì vĩnh viễn mỉm cười trả lời: “Nếu như điện hạ cần.”
“Phương Khinh Trần võ tướng tham gia chính sự, trong mắt không có Thánh thượng, gặp vua không quỳ, không có lễ bề tôi, phải bị phạt nặng.”
Hắn
cho y quyền gặp vua không quỳ, hắn để y gặp vua không cần tháo kiếm, đối mặt với ngần ấy chính sự, ngần ấy thị phi, khi hắn hoảng sợ vô thố,
luôn tín nhiệm y, chờ y đến ra chủ ý cho mình.
Vì thế, đây đã thành tội chứng để y bị cả triều văn võ chỉ trích.
“Phương Khinh Trần ủng binh tự trọng.”
“Phương Khinh Trần ý đồ phản loạn.”
“Phương Khinh Trần có tâm đoạt chính.”
Những lời đồn nhảm như vậy không bao giờ ngừng, hắn lại chỉ nhớ, khi chư vị
hoàng huynh tranh đến ngươi chết ta sống, trong hậu cung giết người như
cỏ không nghe tiếng, người nọ mất vô số tâm huyết, gánh vô tận áp lực
bảo vệ hắn. Một trường cung đình binh biến, mưa máu gió tanh kia, quân
đội đã xông vào hoàng cung, các nữ nhân hậu cung nhao nhao tự sát, chúng vương tử hoàng tộc kêu khóc xin tha, nơi nơi là đao quang kiếm ảnh, nơi nơi là tiếng hô giết, chỉ có Phương Khinh Trần, bảo hộ hắn một bước
không lùi.
Võ công của Phương Khinh Trần, có thể trong quân vạn
mã, mở đường máu mà đi, lại vì hắn mà bị vây chặt, bản lĩnh của Phương
Khinh Trần, có thể giữa vô số cường địch vây công, đi về như thường, lại lần lượt vì cứu hắn mà bị thương.
Hắn còn nhớ Phương Khinh Trần
đã dùng ngực mình chặn đao cho hắn, hắn còn nhớ Phương Khinh Trần đã
dùng cánh tay mạnh mẽ kéo kẻ đến cả sức để đứng cũng không có là hắn.
Hắn còn nhớ giữa vô số tiếng gào thét la giết, Phương Khinh Trần quay đầu
tươi cười, vẫn ấm áp như ánh dương: “Đừng sợ, chỉ cần ta còn sống, không ai chạm được một đầu ngón tay ngài.”
Phương Khinh Trần bảo vệ
hắn, cầm cự một ngày một đêm trong hoàng cung, cho đến khi viện quân vào cung phản quân tháo chạy, mới thoát lực ngất đi, khoảnh khắc cuối cùng
ấy còn ngẩng đầu mỉm cười với hắn: “Đừng lo lắng, ta chỉ ngủ một lúc, sẽ nhanh chóng tỉnh lại.”
Hắn nhớ hắn đã cao giọng khóc lóc bên
cạnh Phương Khinh Trần, hắn nhớ hắn đã giữ chặt vạt áo nhuốm máu của
Phương Khinh Trần, mười mấy cung nhân dùng hết sức lực cũng không thể
kéo hắn ra.
Hắn nhớ hoàng huynh lớn tuổi đều bị tam hoàng huynh
phản loạn giết chết, sau khi tam hoàng huynh nhận tội, phụ hoàng cũng vì một trường kinh khủng này mà chết, chỉ có hắn tuổi trẻ, bỗng dưng trở
thành quân chủ quốc gia.
Khi bước lên ngự tọa, nhìn vô số danh
nho trọng thần, cảm nhận được vẻ lạnh lùng cùng coi thường trong mắt họ, mà bấy giờ, Phương Khinh Trần mang thương, đi đến bên cạnh, vẻ tươi
cười nhè nhẹ, làm hắn thẳng lưng, vững vàng đi lên thềm ngự cao cao,
quay đầu đối mặt với vô số thần tử cúi đầu.
Đạo ý chỉ thứ nhất của hắn, là phong thưởng cho Phương Khinh Trần.
Hộ quốc đại tướng quân, Trấn quốc hầu, chưởng tam quân, tham chính sự, đeo kiếm lên điện, gặp vua không quỳ. Đủ loại long ân thù ngộ, khiến gần
như tất cả thần tử đều quỳ xuống khổ gián không thể.
Mà hắn chỉ lạnh lùng hỏi, ngày ấy binh biến, các ngươi đã đi đâu?
Dưới thềm ngự, Phương Khinh Trần ngưng mắt nhìn hắn, ánh mắt mấy phần không
tán đồng, thế nhưng cuối cùng vẫn không hề cự tuyệt phong thưởng. Quốc
sự khó phân, hắn tuổi nhỏ, chân tay luống cuống, không thể ứng đối, chỉ
có thể cầu trợ Phương Khinh Trần. Hắn hoàn toàn tín nhiệm Phương Khinh
Trần, tất cả quốc sự, chỉ cần Phương Khinh Trần nói được, hắn cả nhìn
cũng không nhìn đã cười mà dùng ấn.
Lúc ấy, ai dám nói Phương
Khinh Trần một chữ không? Những danh nho trọng thần ấy, những kẻ thiết
cốt boong boong trước mắt, hở ra là trở ngại, sẽ tử gián ấy, lúc đó lại ở đâu?
Cho tới khi cường địch xâm phạm biên giới, Phương Khinh
Trần dẫn binh cự địch, trường thủ biên quan, rời xa triều đình, tất cả
chỉ trích, tất cả tội danh, tất cả không phải, đều lao ra như mưa.
Phản loạn, bất kính, cậy quyền dâm loạn vợ con người, đủ loại tội danh không thể tưởng tượng bị nhất nhất kể ra. Lúc mọi người chỉ trích y, đều
nghĩa chính từ nghiêm, hệt như chân lý nắm chắc trong tay họ.
Sở
Nhược Hồng phẫn nộ, khiển trách, xử phạt, đình trượng, giáng cấp, biếm
quan, có thể làm hắn đều đã làm. Nhưng mà, sớ tham tấu Phương Khinh Trần vẫn càng ngày càng nhiều, tiến ngôn khuyên hắn triệu hồi Phương Khinh
Trần vẫn càng ngày càng nhiều.
Hắn có thể làm gì đây?
Giết người sao?
Không, quân vương nếu cầm đồ đao với thần tử tiến gián, vậy quốc gia sẽ cách suy bại không xa.
Cho dù bị bức đến đỉnh điểm, Sở Nhược Hồng vẫn nhớ rõ rất lâu về trước, Phương Khinh Trần đã dạy bảo hắn.
Hắn tận lực chống đỡ, chẳng sợ cả triều chê trách.
Chúng thần tử nói Phương Khinh Trần quyền lực quá lớn, hoàng thất tông thân
nói quân đội chỉ nghe quân lệnh của Phương Khinh Trần mà coi nhẹ quân
lệnh của Hoàng đế. Đến cả thái hậu thái phi trong cung, cữu cữu biểu ca
bên ngoại cũng bắt đầu lần lượt góp lời, Phương Khinh Trần cậy thế lực
của Hoàng đế, làm xằng làm bậy ra sao.
Hắn cắn răng nghe, nén giận nhìn tấu chương, bất kể bao nhiêu người chê trách, hắn đều không quan tâm, hắn đều không tin.
Khinh Trần, Khinh Trần, kỳ thật ta còn muốn triệu ngươi trở về hơn bất kỳ ai. Ta khát vọng ngươi lúc này ở bên cạnh ta biết bao. Ta đã thân là Hoàng
đế, tại sao vẫn cảm thấy vô trợ như ấu thời thế này, nếu ngươi có thể ở
bên cạnh cho ta sức mạnh thì tốt biết mấy. Ta hiện giờ tiền hô hậu ủng,
nhưng không có ngươi, còn cô đơn hơn ấu thời.
Khinh Trần, ta rất
muốn ngươi trở về, không phải bởi vì ba người thành hổ, không phải bởi
vì tin vào lời đồn, vẻn vẹn chỉ bởi vì, ta nhớ ngươi.
Nhưng ta
vĩnh viễn nhớ rõ, ngươi từng nói, quốc sự làm trọng, ta vĩnh viễn nhớ
rõ, ta đã chính miệng đáp ứng ngươi, không để ngươi có bất cứ nỗi lo nào ở nhà, toàn lực ủng hộ ngươi ở tiền phương, tận tâm vệ quốc hộ dân.
Khinh Trần, ta nhớ ngươi.
Ngươi có biết, ta một mình chống cự mệt mỏi lắm rồi. Rất nhiều lúc ta cũng
muốn dứt khoát như một bạo quân, phàm những người góp lời không hợp tâm ý toàn bộ giết hết, như một hôn quân, không để ý quốc gia gì đó, bách
tính gì đó, tương lai gì đó nữa. Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi, như ngươi
từng bảo vệ ta vậy.
Thế nhưng, ta là Hoàng đế, ngươi từng dạy ta
vô số lần, lấy quốc gia làm trọng, ta đáp ứng ngươi vô số lần, phải làm
một Hoàng đế tốt.
Khinh Trần, ta nên làm gì đây?
Khinh
Trần, ngươi có biết không, có người tra ra chứng cứ ngươi cùng địch quốc thông tín, tất cả thần tử liên danh yêu cầu ta triệu ngươi trở về, giải trừ binh quyền của ngươi. Những lão nhân tóc trắng xóa ấy, quỳ trên
thềm đá, dưới đại thái dương, cả ngày không chịu đứng dậy, Ngự sử lấy
chính trực văn danh kia trực tiếp đâm đầu lên tường kim giai, máu chảy
đầy đất.
Thái hậu tuy không phải sinh mẫu của ta, dù sao cũng là
trưởng bối, bà cũng bức ta nhất định phải triệu ngươi về thẩm vấn, nếu
không sẽ không ăn một hạt gạo.
Khinh Trần, ta sắp không cầm cự được nữa, Khinh Trần, tại sao ngươi không ở bên ta.
Hoàng đế Sở quốc mười sáu tuổi, bên gốc liễu nơi sơ ngộ Phương Khinh Trần, phát ra gào thét không tiếng.
Sau đó từ từ nắm chặt nắm đấm thiếu niên, trên mặt dần hiện ra vẻ kiên nghị.
“Khinh Trần, bất kể thế nào, ta đều sẽ bảo vệ ngươi, như ngươi đã bảo vệ ta, ta cũng tuyệt không vứt bỏ ngươi.”
Thiếu niên quân vương lặng lẽ thề trong lòng, lúc này, hắn thật sự tin mình
có thể thực hiện lời hứa ấy, lúc này, hắn tin, trời có thể sập, đất có
thể nứt, Khinh Trần của hắn sẽ không phản hắn phụ hắn. Biển có thể cạn
đá có thể mòn, cho dù thế giới đổi thay, cho dù bằng chứng như núi, lòng tin của hắn với Khinh Trần cũng tuyệt không lung lay.
Lúc này, hắn thật sự cho là như thế.
Lúc này, hắn thật sự tin chắc như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT