Nhìn vẻ
mặt y ảm đạm như thế, Liễu Hằng bỗng nhiên khe khẽ cười rộ: “Húc Phi,
ngài không cần tự tìm phiền não nữa. Ngài thật cho rằng trong quân toàn
là thánh nhân, sách giải thoát của ngài, ngài cho là mọi người chưa từng nghĩ tới?”
Y hiếm khi không xưng điện hạ, hô thẳng tên. Tần Húc
Phi nghe mà ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của hảo hữu.
Liễu Hằng cười đến bất đắc dĩ: “Thương lượng đúng là từng
thương lượng. Đáng tiếc là đường này không thông. Đám chúng ta đi theo
ngài quá lâu rồi. Cho dù ngài chết, người ngồi ở vị trí đó, đều không
dung được chúng ta chưởng binh quyền nữa. Cùng với sau khi trở về bị
phân cắt điều phòng, rời rạc tản mác, thúc thủ vô sách chờ đợi bị thanh
toán, còn không bằng ở đây cùng ngài đánh ra một mảnh thiên địa.”
Tần Húc Phi mở miệng, lại ngậm miệng.
Liễu Hằng lắc đầu. Vị chí giao hảo hữu này của mình, trên đạo làm vương đã ngốc đến hết thuốc chữa.
“Thôi ngài đừng nghĩ mấy ý niệm lộn xộn này nữa.” Liễu Hằng cười: “Ngẫm lại
làm sao bảo vệ tốt bản thân mới là thật. Nhìn sự hỗn loạn của Sở quân
sau khi Phương Khinh Trần chết đi, nếu ngài chết, quân đội Sở quốc sẽ có thể dễ dễ dàng dàng xơi tái chúng ta, còn nói gì về nước.”
Tần
Húc Phi nhìn vẻ tươi cười của hảo hữu dưới ánh mặt trời, bất giác cũng
cười. Nói thật là đều vô cùng hợp lý. Nhưng nói đến cùng, chẳng qua là
họ không chịu phụ y mà thôi. Những điều khác, đều chẳng qua là…
“Là viện cớ nhỉ.” Câu hỏi mang cười, khiến Tần Húc Phi ngẩn người đưa mắt, làm sao, y lại nói ra lời mình muốn nói.
Liễu Hằng nhìn y với biểu tình có chút hết cách: “Không đánh cướp, không ức
hiếp, không cưỡng trưng dân phu, lý do của ngài rất đầy đủ. Nhưng kỳ
thật đều là viện cớ nhỉ? Trên thực tế, ngài căn bản không có biện pháp
làm chuyện kiểu đấy, đúng không?”
Tần Húc Phi đỏ mặt.
“Húc Phi, đã nói với ngài bao nhiêu lần, hiền không chưởng binh, ngài có
nhiều việc không nỡ bỏ, nghĩa không thể vứt như vậy, đã phạm vào đại kỵ
của binh pháp.”
Nhưng Tần Húc Phi lại buông ra, nhướng mày cười
sang sảng: “Quan tâm gì kỵ với không kỵ, nam nhi trên đời, có điều nên
làm có điều không nên làm.”
Liễu Hằng không biết là giận hay
cười: “Ngài thế này, những năm gần đây, lại vẫn có thể liên tục thắng
trận, thật là ông trời không có mắt!”
Tần Húc Phi cười rộ: “Đó
không phải bởi vì có ngươi sao. Có ngươi và cả bọn họ đang nhìn, cho dù
ta lỗ mãng làm bậy, tùy hứng tùy ý nữa, cũng sẽ không rơi xuống mương.”
“Ngài thật là…” Liễu Hằng bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu. Chân lại vẫn tự nhiên theo sát bước chân y đằng trước.
Có gió khẽ thổi, thổi tấm áo choàng đỏ rực của Tần Húc Phi phấp phới sau
người. Phất qua khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Liễu Hằng. Dưới ánh
dương, bên nước biếc, hai bằng hữu đồng hành, một là tính tình mãnh liệt như lửa hệt như nắng gắt kia, một là ý chí nhã lượng tựa nước ao nhu
hòa kia.
Gió nhẹ đưa tiếng cười sang sảng, tiếng nói nhỏ bình hòa của họ, truyền về phương xa.
—
Liễu Châu bị quân thuận thiên phá hủy đến độ cỏ cây không sót, trên đường
lớn, những chiếc xe bò nối đuôi nhau mà đi không nhìn thấy cuối.
Trên xe bò kéo chính là thuyền, là gỗ, là cần trúc.
Hai bên xe bò, đen kịt chỉnh tề đẩy về trước, là mấy vạn Tần binh.
Bình định Giang Châu, chưa đầy nửa tháng, việc đàm phán của Tần Húc Phi và
thuận thiên quân đã hoàn toàn rạn nứt, cách Hoài Giang hiểm trở, lần này không thể dựa vào khéo léo, chỉ có thể công mạnh.
Trận chiến này phải giải quyết nhanh, song bước bắc cầu này, Tần Húc Phi thà rằng chậm lại. Cái giá nhân số tử trận quá lớn, họ không trả nổi. Muốn dựng cầu
phao, cần hàng loạt thuyền bè, càng nhiều càng tốt, càng lớn càng ổn,
thế nhưng bờ bắc Hoài Giang, tàu thuyền tuyệt tích. Tần quân không tìm
thấy bất cứ một chiếc thuyền lớn nào, có thể từ ngoài châu vận chuyển
đến, cũng chỉ có thể là thuyền nhỏ, hơn nữa số lượng thiếu nghiêm trọng.
Hoài Giang rộng lớn, dòng nước không xiết lắm, nhưng trời thu mát mẻ đã tới, nước sông lạnh băng.
Hai bờ đại giang, trận doanh hai quân. Mênh mông không nhìn thấy cuối.
Vùng ven bờ bắc đốt lên vô số đống lửa, bày những vò rượu không đếm nổi.
Bởi vì thuận thiên quân vườn không nhà trống, những vật dẫn lửa này đều là
lấy xe ngựa từ ngoài vùng Liễu Châu xa xôi tải đến, trong vò cũng chỉ có rượu kém miễn cưỡng được tính là rượu. Rượu, là phải dùng lương thực
sản xuất.
Quân sĩ phụ trách bắc cầu, hơn vạn người.
Bờ bắc đại giang một phiến trầm túc, không ai oán giận, không hề lùi bước. Đám sĩ binh dùng dây thừng buộc chặt nhau, để phòng bị nước sông cuốn đi,
sau đó vác gỗ, cần trúc, cọc ngắn lội nước bước đến giữa sông.
Năm cây cầu phao, nhanh chóng kéo dài đến giữa sông. Sau khi thế nước đã
dâng đến ngực, một nhóm người xuống sông đầu tiên, nhao nhao lui về bờ,
đến trước lửa trại, uống rượu sưởi ấm. Nhóm quân sĩ thứ hai dùng thuyền
nhỏ xuống nước, thả neo cố định chặt phía trước, xếp ra thẳng hướng chữ
nhất, tất cả ván gỗ, cọc gỗ đều nhanh chóng qua thân thuyền chuyển về
phía trước. Men theo thuyền bắc cầu về trước. Song thuyền không đủ
nhiều, không thể không phá lệ phân tán. Khoảng cách giữa các thuyền,
phải nhờ cái xác máu thịt của binh lính đến bù.
Nhóm quân sĩ thứ
ba nhằm hướng Hoài Giang, họ chẳng những đã buộc chết dây thừng trên
người nối liền nhau, còn treo đầy bàng quang gia súc đã thổi căng, hòng
có thể nổi trên nước, ghép gỗ bắc cầu. Ngâm lâu trong nước lạnh, buốt
thấu xương, giữa sông dòng nước dần dần chảy xiết, nhưng bởi vì người
xuống nước quá nhiều, đủ để tạo thành bức tường người, mà người người
đều dùng dây thừng buộc chặt thành một xâu. Cho nên mặc dù có người chìm dưới nước, nhưng không ai bị cuốn đi.
Cầu phao vững bước vươn ra trước.
Thuận thiên quân bờ bên kia nhịn không được nữa. Cung tiễn thủ phía trước
liều mạng giương cung bắn tên một cách lộn xộn, đại giang rộng lớn cung
tên khó mà đến, còn chưa bắn tới giữa sông đã lũ lượt cạn sức rơi xuống. Chờ soái kỳ hậu phương bên kia, một tràng mệnh lệnh chửi bậy ầm ĩ
truyền ra không cho bắn tên, tên kia đã rơi xuống nước mấy ngàn mũi.
Họ dường như không ngờ Tần quân thật sự sẽ không tiếc giá nào đến tiến
công. Cho nên hành động hấp tấp, không phối hợp. Sau một trận lộn xộn,
mới hỗn loạn nhường ra một lối đi, xe nỏ cùng máy ném đá cực lớn, lúc
này mới long trọng lên trường.
Tần Húc Phi giục ngựa trước doanh, lãnh nhãn quan sát, vừa thấy đội hình của thuận thiên quân sinh loạn,
đoán biết động tác, lập tức hơi phất tay.
Chiến kỳ lít nhít của
tiền quân nhao nhao dời ra hai bên, một loạt xe nỏ và máy bắn đá phía
sau, chỉnh chỉnh tề tề đẩy lên, dàn hình chữ nhất dọc theo bờ sông. Xe
nỏ cường lực do trâu kéo cùng máy ném đá đồ sộ do mười sĩ binh mới có
thể điều khiển một đài, đồng thời phát động tiến công.
Quân sĩ
bắc cầu dưới sông chỉ cảm thấy trên đầu chợt tối sầm, ngẩng đầu nhìn
lên, chỉ thấy vô số cự nỗ cực dài và đá tảng cực lớn, bay vút qua không
trung, nhất thời cơ hồ che khuất cả bầu trời.
Bờ sông đối diện
truyền ra tiếng kêu thảm, mấy vạn đại quân bên kia tề tựu bên bờ, người
chen người, người đùn người. Trơ mắt nhìn vũ khí đáng sợ công kích đến,
ngay cả trốn cũng không chỗ trốn, lập tức tử thương vô số, đội hình đại
loạn. Giẫm đạp nhau mà thương vong, thậm chí còn nhiều hơn chết dưới nỏ
đá của Tần quân.
Muốn nói vũ khí viễn trình, song phương đúng là
cách biệt một trời. Tần Húc Phi chiến trận nhiều kinh nghiệm, biết rõ
đạo lý “việc muốn làm tốt, tất phải dùng vũ khí sắc bén”, trong quân tự
có ty binh khí, lại lấy quân lệnh cưỡng trưng chiếm lĩnh tất cả công
tượng xuất sắc, cùng với nhân tài biết *** luyện kim loại, trọng kim hậu đãi. Cho nên dù bị Tần quốc đoạn tuyệt tiếp viện, họ cũng có năng lực
chế tạo ra vũ khí tiên tiến nhất. Tần Húc Phi coi trọng hậu cần, cho nên lợi khí viễn trình lúc này trong quân đang dùng, số lượng nhiều, uy lực cũng lớn.
Đem so sánh, thuận thiên quân là tạo phản lập nghiệp.
Họ lúc trước mỗi lần công vào một chỗ quân đội đóng quân, liền cướp đi
tất cả đao kiếm cung tên, về phần những vũ khí cỡ lớn trong quân đội
công kiên nhất định cần đó, đều bị đám người không hiểu cũng không biết
dùng này phá hủy. Đánh trận sao, chính là cầm đao kiếm liều mạng thôi
mà, cưỡi ngựa bắn tên, nhiều nhất là như trong bình thư vẫn nói đó, đào
mấy cái hố bẫy ngựa, bắt đại tướng của đối phương. Về phần công thành,
khiêng mấy gốc cây bự liều mạng đụng vài cái là được…
Đợi khi có
mưu sĩ đến đầu, thuận thiên quân từ trên xuống dưới, đã hiểu những phiền toái của việc đánh nhau đó, biết tầm quan trọng của các loại vũ khí,
thì đã không còn kịp. Hiện tại bờ sông bất quá là một số vũ khí khẩn cấp tu phục chế tạo ra, nào ngăn cản được đối phương.
“Không phải sợ! Phái người lên trên! Bảo hộ xe nỏ và máy ném đá! Liều một trận với chúng!”
Quân lệnh truyền ra khàn cả giọng, thế nhưng quân đội tiền phương đùn đùn
đẩy đẩy, chẳng ai chịu đến gần phía trước nữa, cứ mặc cho mười mấy vũ
khí công kích đáng thương kia, trơ trọi nằm ở bờ sông chịu nỏ đá của đối phương tẩy lễ. Đội quân pháp tiến lên, mấy chục người bị trường đao
chém chết, họ mới không thể không mạo hiểm cự thạch và cường nỗ của Tần
quân, xông lên phía trước, ý đồ dùng những cái khiên lớn nhỏ bảo hộ trên dưới trái phải mấy vũ khí cỡ lớn còn chưa bị đập hỏng, đồng thời khống
chế xe nỏ và xe ném đá phản kích.
Chỉ tiếc, khiên của họ phần
nhiều là khiên gỗ và khiên mây. Có cũng chẳng khác nào không có, động
chút là có người mang theo huyết châu bị xuyên trên nỏ mạnh bay ngược
ra. Xe nỏ và máy bắn đá của bờ bên kia tầm bắn xa hơn họ, họ đánh không
đến, bèn nhắm phương hướng đến cầu phao dưới sông. Nhưng mặc dù khiến
Tần quân tổn thất mấy chục người, cầu phao sụp xuống mấy chỗ, đối phương lại không hề lùi bước, tốc độ dựng hơn xa tốc độ phá của họ!
Dùng mạng người đi lấp, xe nỏ và máy bắn đá bờ nam, vẫn cứ bị đập hủy một trận.
Họ rốt cuộc nhìn ra đánh bừa không có lợi, lớn tiếng hô hoán lui về sau,
chờ thuận thiên quân thất tha thất thểu rời khỏi phạm vi công kích của
Tần quân, xe nỏ và xe bắn đá tổng cộng cũng chỉ còn năm sáu đài.
“Đừng sốt ruột, chờ cầu của chúng bắc qua đây, vào tầm bắn công kích của chúng ta, là có thể đánh…”
Song tính toán lại hóa thành bọt nước.
Theo cầu phao thuận lợi từng thước kéo dài về phía trước, người Tần trước
hết cũng đẩy máy bắn đá và xe nỏ lên cầu phao đã bắc ổn, một khắc không
ngừng tiếp tục công kích truy kích. Thuận thiên quân vì tránh bị đánh,
chỉ có thể từng bước lui về sau. Trơ mắt nhìn cầu phao của Tần quân dần
dần xâm đến bờ nam!
Cầu phao đã gần hoàn thành, các quân sĩ thi
công trên cầu dưới cầu nhanh chóng lui lại bờ bắc. Thể lực của họ cơ hồ
đã hao hết trong nước, lại đi chinh chiến chỉ uổng phí tặng cho địch
nhân giết chóc. Mà bờ bắc, *** nhuệ Tần quân vẫn giữ lực chờ đợi, đã
từng đợt từng đội, chỉnh tề đồng loạt dọc theo năm chiếc cầu phao đã
bắc, mở rộng qua đây.
Trong thuận thiên quân xôn xao từng đợt,
bắt đầu có rất nhiều đội ngũ, giơ khiên kiệt lực xông về trước, muốn
ngăn cản công đoạn hoàn thành cuối cùng của cầu phao, cắt đứt đường tiến của Tần quân. Song cự thạch từng đám nện xuống, khiên sắt thép bị phá
hủy như giấy, tên nỏ cự đại gào thét xuyên qua khiên. Giữa những tiếng
kêu thảm thiết, bao nhiêu người ngã xuống trong màn sương máu. Họ muốn
rút lui, nghênh đón họ, lại là từng đợt mưa tên đầy trời. Cung tên của
đội quân pháp bắn không đến Tần quân, bắn về phía họ lại tuyệt không
dung tình!
Tiền đội thuận thiên quân không biết làm thế nào, chỉ
có thể dùng chiến thuật biển người xông về phía trước, tên nỏ cự thạch
chung quy không giết được tất cả mọi người!
Nhưng mà trước khi họ chạy đến, một tấm ván gỗ cuối cùng đã bắc lên bờ sông.
Mấy Tần tướng tiên phong đã gào thét giục ngựa dẫn quân, ngược dòng người
bắc cầu đang từ trên cầu triệt xuống, nháy mắt đã bức lên bờ sông.
Trên cầu phao ngựa đi không tiện, ngoại trừ tướng lĩnh, còn lại toàn là bộ
binh. Bởi vì mọi người chịu trách nhiệm xung trận, đi trước cơ hồ toàn
là bộ binh nặng, mặc giáp nặng, cầm trường đao, giơ khiên lớn, vừa lên
bờ liền lấy chủ tướng của riêng mình làm trung tâm, kết thành từng trận
thế hình nón, như chủy thủ đâm về thuận thiên quân phía trước. Tuy rằng
nhân số vừa lên bờ còn khá ít nhưng thế như chẻ tre. Chẳng những xung
kích thuận thiên quân đến tán loạn trận hình, cũng nhanh chóng đứng vững gót chân, bảo vệ đầu cầu, bảo vệ thông đạo cho đồng bạn đi tới.
Trên cầu phao, trong nháy mắt đã chật ních người. Tần quân chờ đợi đã lâu,
sớm góp đủ sức, dốc sức xông về trước. Công binh triệt lui ra sau thì
tiếp nhận công tác điều khiển vũ khí hạng nặng, đẩy xe nỏ và máy bắn đá
đồ sộ rút về bờ bắc.
Trên bờ bắc, trường thương binh, khinh giáp
binh cùng cung tiễn thủ phụ trách tiếp tục công kích, cũng toàn bộ làm
tốt chuẩn bị lên cầu chi viện.
Bờ nam tiếng chém giết rung trời, Tần quân thiểu sổ lại vô cùng dũng cảm đánh lui từng đợt thuận thiên quân vô số.
Bờ bắc hô gầm không dứt, tất cả các chiến sĩ Tần quân đều nhiệt huyết sôi trào chờ đợi mệnh lệnh tiến lên.
Tần Húc Phi không ức chế được hào tình trong lòng, giục ngựa về trước mấy
bước, cương ngựa lại chợt căng, bên tai truyền đến một thanh âm đè cực
thấp nhưng cũng cực lạnh cực giận: “Ngài muốn làm gì?”
Tần Húc
Phi cúi đầu thoáng nhìn Liễu Hằng, lại nhìn nhìn biểu tình của năm sáu
thiên tướng bốn phía mỗi người như lâm đại địch, chỉ đành cười khan một
tiếng: “Ta không muốn làm gì hết.”
Trên mặt mấy người đều đang viết: “Tin mới lạ.”
Liễu Hằng dùng thanh âm chỉ có hai bên mới nghe được quát khẽ: “Là Nguyên
soái thì hãy có dáng vẻ của Nguyên soái, đừng suốt ngày đi tranh công
lao của người bên dưới.”
Tần Húc Phi cười khổ, y nào phải người
hiếu dũng thích đấu, chỉ là mình đứng ở nơi an toàn xem náo nhiệt, để
cho người khác đi sinh tử khổ chiến, loại sự tình này y thật sự khó mà
quen được.
Mu bàn tay lại bị người nhẹ nhàng vỗ một cái, ngạc
nhiên đưa mắt, đúng gặp Liễu Hằng cười hiểu ý. Lần này thanh âm của y
vẫn chỉ hai bên có thể nghe: “Ta đi thay ngài.”
Tần Húc Phi sửng sốt giây lát, cuối cùng hơi gật đầu.
Liễu Hằng cười dài một tiếng, quất ngựa quát: “Huynh đệ tả quân, đi theo ta!”
Phía sau đáp lời như mây, nam tử ngày thường nho nhã ôn văn này, lúc này mi
vũ đều là anh khí vô cùng, trong tiếng cười sang sảng, quay đầu nói
cười: “Ta giao điện hạ cho mọi người!”
“Vâng! Liễu tướng quân yên tâm!”
Mấy viên tướng lĩnh bên cạnh tề thanh nhận lời, giục ngựa vây Tần Húc Phi càng chặt, quyết tâm rõ ràng.
Chỗ cầu phao, người ôn hòa tốt tính kia, bước lên tấm ván gỗ thứ nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT