Sáng sớm hôm nay, Phong Kính Tiết thật sự hận đến mức muốn làm thịt Lư Đông Ly.

Y vừa uống rượu suốt đêm, chẳng dễ dàng gì dưới sự chăm sóc của hai cô nương mỹ lệ nũng nịu, thoải thoải mái mái đi ngủ, Lư Đông Ly lại có thể xông tới, trực tiếp xách y từ trong ổ chăn ấm áp ra.

Được rồi, được rồi, muốn tìm y vốn rất dễ dàng, chỉ cần hỏi thăm tửu lâu tốt nhất kinh thành ở đâu, cô nương xinh đẹp nhất đang hầu hạ ai là nhanh chóng có thể tìm được hành tung của y.

Mà y lại từng dặn dò, nếu Lư Đông Ly đến tìm y thì không cần ngăn trở, cũng có thể không cần thông báo.

Nhưng mà, cứ thế bị người lôi ra từ trong ổ chăn, việc này cũng thật sự hơi bị khó kham.

Tiếc là Lư Đông Ly tuyệt không để ý phải chăng y đã mất mặt trước mặt người khác, càng không quan tâm việc y ôm cái đầu say rượu kêu rên thảm thiết, vẫn như ở Định Viễn quan, trực tiếp phân phó y thế này: “Ngươi hôm nay đi thăm Uyển Trinh.”

Phong Kính Tiết đầu óc mê muội tìm áo ngoài: “Ta lại chưa nói không đi bái kiến tẩu phu nhân, ngươi không cần sử dụng bạo lực chứ.”

“Ai cho ngươi đi thế này, dáng vẻ say khướt như thế, chẳng phải sẽ dọa nàng.” Lư Đông Ly nhanh chóng quyết đoán, bày ra uy phong của Đại nguyên soái, buộc y tắm nước ấm năm lần, da gần như bị chà tróc ba lớp, lại thêm uống cả thùng trà giải rượu, đeo nguyên một đống túi thơm lên quần áo, cuối cùng đúng là người đã khôi phục thanh tỉnh, mùi rượu cũng hoàn toàn tiêu tan che lấp, chẳng qua Phong Kính Tiết cũng bị giày vò chỉ còn nửa mạng không hơn, chỉ biết yếu ớt kêu thảm.

“Ngươi, ngươi, ngươi, ta nói cho ngươi biết, cậy mình là Nguyên soái rồi vô tội lăng nhục thuộc hạ sẽ kích khởi binh biến cho coi.”

Lư Đông Ly hoàn toàn nhìn mà không thấy vẻ bất mãn của y: “Ta muốn ngươi giúp ta xem thử Uyển Trinh, nàng bệnh rồi, ta biết ngươi giỏi y thuật, ngươi đi giúp ta xem thử bệnh tình của nàng rốt cuộc ra sao.”

Phong Kính Tiết nghe sự tình nghiêm trọng, trái lại không dây dưa với y nữa, vội nói: “Ngươi sớm nói đi.” Kéo y định đi ngay.

Lư Đông Ly ngược lại đứng bất động: “Ta lúc ra ngoài nói là đến nhà khác thăm đáp lễ, ngươi tự đi một mình đi, chỉ làm như đến tìm ta không gặp, vô ý phát hiện thân thể nàng không khỏe…”

Phong Kính Tiết sửng sốt, nhướng mày: “Các ngươi làm trò gì thế?”

Lư Đông Ly cười chua chát: “Thân thể nàng không khỏe, nhưng lại không muốn để ta biết rồi khó chịu, cho nên luôn nơi nơi che giấu…”

Phong Kính Tiết nhẹ nhàng nói: “Thế nhưng ngươi đã nhìn ra…”

Lư Đông Ly trầm mặc không nói, sao lại không nhìn ra được. Y đâu phải người hoàn toàn không có tim gan kia, sao lại không nhìn ra được. Một trượng phu, trừ phi chưa đủ quan tâm và bảo vệ thê tử, bằng không sẽ tuyệt đối không nhìn mà không thấy hết thảy.

Uyển Trinh không phải một nữ tử đặc biệt thích ăn diện, thế nhưng mấy ngày qua bên nhau, nàng vẫn luôn trang điểm khá xinh đẹp. Mỗi sáng, y còn chưa dậy, nàng đã trang điểm xong xuôi. Mỗi đêm, nhất định đến lúc đi ngủ, nàng mới chịu tẩy đi son phấn, sau đó, dưới ánh nến u ám, hữu ý vô ý dùng tóc thoáng che khuôn mặt.

Những động tác và thói quen nhỏ nhặt bất đồng với ngày trước này, lúc đầu y chưa hề phát giác, nhưng liên tục nhiều ngày đều là như thế, y há có thể không kinh nghi.

Thê tử y, là có bệnh trong người, dung nhan nhợt nhạt tiều tụy, mới không thể không mượn dùng lớp trang điểm khá tươi đẹp rực rỡ để che giấu.

Uyển Trinh xưa nay chăm chỉ khâu vá, giỏi bếp núc, phu thê nhiều năm, nàng vì y chưa từng kêu khổ. Nhưng bây giờ làm bạn, hiếm thấy nàng đụng đến nữ công kim chỉ, ngay cả xuống bếp cũng luôn phải có Trụy Nhi trợ giúp, mới làm xong một bữa ăn. Dù là ngày thường bầu bạn với y, cũng không đứng hoặc đi lại lâu, thường xuyên ngồi xuống, mặc dù nàng luôn nỗ lực che giấu hết thảy rất tự nhiên, nhưng làm sao giấu được người phu thê liền tâm.

Thê tử y, phải chăng đã ốm yếu đến mức rất nhiều việc bình thường, cũng không thể kiên trì làm được nữa.

Trạch viện nho nhỏ của họ, vĩnh viễn sáng sủa sạch sẽ, thanh tịnh thoải mái. Vật thưởng hoàng gia ngự ban tuy nhiều, lại toàn dùng lụa vàng phủ lên, khóa riêng trong một gian phòng. Bản thân nàng chưa từng thêm một phần khuyên trâm, một món châu báu.

Quần áo vẫn có vài bộ mới, chẳng qua toàn là kiểu dáng y phục gần đây, đủ thấy sau khi biết mình sắp sửa về kinh, mới vội vàng mua thêm, ngoài ra đều là đồ cũ trước kia. Trong hai năm, nàng đã gửi cho y bao nhiêu áo quần tự may, lại không chịu may thêm cho mình một bộ quần áo đẹp.

Nàng luôn mỉm cười đối mặt với y, chưa từng kể khổ một câu, buồn đau một lời. Mà y, lại chưa hề quên khi khuất bóng nàng, lặng lẽ hỏi Trụy Nhi, trong hai năm đằng đẵng này, từng phát sinh những việc linh *** gì.

Nha hoàn nho nhỏ cũng từng được dặn dò, không được lắm miệng, nhưng cuối cùng không trốn được sự truy hỏi của đại lão gia. Trong từng câu giải thích nhút nhát kia, y biết, những ủy khuất của nàng, tịch mịch của nàng, cơ khổ của nàng, bi thương của nàng. Y biết sự lạnh lẽo giá buốt trong khoảng thời gian hai năm, y biết sự kiên trinh bất khuất thanh bần tự giữ, y biết sự đau khổ bi thương khi chí thân bất hòa, y biết sinh tử đau đớn khi khó sinh, y biết nàng nhẫn xuống bao nhiêu nỗi khổ, nhưng vẫn bởi vì tín nhiệm y, mà không chịu cúi đầu với chí thân, vì không chịu làm bẩn gia phong Lư gia, mà không khom lưng trước quyền quý.

Y đều biết cả, song y không thể nói. Khi nàng mỉm cười với y, y cũng đành phải thản nhiên báo bằng vẻ tươi cười bình yên mà ấm áp.

Y không thể nói. Nàng tốn bao tâm tư giấu giếm y như thế, chỉ bởi không để y vì nàng mà bi thống, y sao nỡ vạch trần, khiến nàng vì y đau buồn mà cũng đau buồn theo.

Vì để Tô Uyển Trinh có thể an tâm, y sẵn lòng vờ như không hay biết gì, nhưng y lại tuyệt không thể không làm gì, lúc này, người duy nhất y có thể nghĩ đến, cũng chỉ có Phong Kính Tiết.

Bởi vì Đại nguyên soái quan tâm thê tử, bộ tướng đáng thương liền thành kẻ xúi quẩy. Bị người lôi ra từ trong hương ôn nhu, tạm thời đi đóng lang trung, còn phải giả bộ trước đó hoàn toàn không biết chuyện, còn phải phụ trách tuyệt đối không thể làm Nguyên soái phu nhân sợ, nhất định phải nghĩ cách để phu nhân an tâm chữa bệnh, tuyệt không thể có một chút đa tâm, một tẹo hoài nghi.

Phong Kính Tiết gần như nghiến răng nghiến lợi bị ép đi hoàn thành nhiệm vụ, Lư Đông Ly ở bên ngoài đi một vòng các phủ, đáp lễ từ biệt, miệng nói văn chương kiểu cách, tâm thần đã sớm bay về nhà.

Lúc này về đến nhà, thấy Tô Uyển Trinh rời đi, tất nhiên phải ngay lập tức truy hỏi Phong Kính Tiết tình hình.

Phong Kính Tiết cười nói: “Ta đột nhiên hỏi đến bệnh tình, tẩu cũng lấy làm kinh hãi, may mà ta nói ta là đại phu, nhìn nghe hỏi sờ là công phu cơ bản nhất, người đứng trước mặt có bệnh hay không, căn bản không lừa được ta. Lúc đầu tẩu còn muốn lấp liếm lừa dối, bị ta nói trúng rất nhiều tình trạng không khỏe của cơ thể, cuối cùng không lừa được, đành phải thừa nhận có bệnh, để ta bắt mạch chẩn trị. Bệnh của tẩu, nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ, tâm tình uất ức lâu ngày, với thân thể vốn có tổn hại, huống chi lúc sinh con bị tra tấn cực độ, tổn thương căn bản thân thể. Bệnh này muốn lập tức chữa khỏi, tất nhiên không dễ, bất quá nếu có thể chiếu theo phương thuốc của ta mà điều dưỡng, trong hai ba năm, vẫn có thể hồi phục. Phương thuốc ta đã kê, thường ngày điều dưỡng phải chú ý gì, ta chẳng những đã căn dặn tẩu phu nhân, cũng viết trên giấy, gửi gắm nha đầu. Ngoài ra, ta cũng sẽ bảo người, mỗi tháng đúng giờ đưa đến dược vật bổ thân tốt nhất, chỉ cần dùng theo an bài của ta, hẳn sẽ không có gì đáng ngại.”

Y nói thật đơn giản bình thản, Lư Đông Ly lại biết, những dược vật bổ thân đó hẳn đều là những thứ giá trị không nhỏ, nếu phải kiên trì đưa đến hai ba năm như một ngày, khẳng định là một khoản lớn, theo quan bổng của y, sợ là không dùng nổi: “Uyển Trinh tính tình cũng tương tự ta, quà hậu như thế, nàng cũng chịu nhận sao?”

Phong Kính Tiết lườm y một cái: “Quà hậu với không hậu cái gì. Nhà buôn dược liệu lớn nhất kinh thành, trước kia là người hầu của ta, ta thấy y khôn lanh tài giỏi, từng bước đề bạt y đến kinh thành một mình đảm đương, cuối cùng lại trực tiếp tặng sản nghiệp cho y, tiểu tử này dám tính tiền với ta, ta túm đầu y…”

Y hùng hổ trừng Lư Đông Ly, rõ ràng là đang nói, ngươi dám tính tiền với ta, cứ thử xem.

Lư Đông Ly cười khổ một tiếng, y tuy chưa từng dễ dàng nhận lễ vật của người để dùng cho mình, nhưng rất lâu về trước, giữa y và Phong Kính Tiết cũng đã rất khó phân rõ hai bên, càng không thể có cách nghĩ gì mà nợ tình của ngươi, đồ quá quý giá, ta không thể nhận này kia, thậm chí ngay cả cảm ơn, lời như thế, giữa họ đã sớm chẳng cần. Y ngược lại lo thê tử học tập sự chính trực của y, không chịu nhận hảo ý như vậy.

“Ngươi yên tâm, tẩu phu nhân cũng có cốt khí như ngươi, nhưng không phải người uốn quá thẳng. Không chịu tùy tiện nhận ân huệ, không có nghĩa là sẽ tùy ý cự tuyệt bằng hữu trợ giúp. Huống chi ta dọa tẩu ấy, nói nếu không chịu trị liệu, ta sẽ bảo hết với ngươi, tẩu ấy quả nhiên lập tức thỏa hiệp. Tẩu ấy năm lần bảy lượt cầu ta, đừng mách ngươi chuyện mình sinh bệnh, tẩu ấy nhất định phối hợp điều dưỡng thân thể, ta cố ý miễn cưỡng một hồi, mới không cam tâm không tình nguyện mà đáp ứng, trừ phi ngươi tự mình nhìn thấu, bằng không ta sẽ không đề cập một chữ về bệnh tình của tẩu ấy.”

Lư Đông Ly không vui trừng y một cái. Y biết vì giấu giếm bệnh tình trước mặt mình, Tô Uyển Trinh đã phí bao nhiêu khổ tâm, khi bị Phong Kính Tiết thoáng cái vạch trần, sẽ phải khiếp sợ và hoảng loạn chừng nào, nhưng vẫn cố nén kinh hoảng khổ sở cầu xin đối phương đừng vạch trần, tên này không chừng vừa bụng cười ha ha, vừa làm bộ làm tịch, để Uyển Trinh cầu cả buổi, mới ra vẻ miễn miễn cưỡng cưỡng đáp ứng, thật là quá đáng…

Phong Kính Tiết sờ sờ mũi cúi đầu lẩm bẩm, coi đi coi đi, cái gì kêu là vong ân phụ nghĩa, cái gì kêu là thân sơ có khác, cái gì kêu là trọng sắc khinh bạn, cái gì kêu là đãi ngộ không công bằng, đều ở trước mắt kìa.

Ngay khi hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, xấp xỉ trừng ra hỏa khí, thanh âm dịu dàng như nước kia của Tô Uyển Trinh truyền đến: “Đang nói gì thế, cao hứng như vậy.”

Hai người nhìn nhau một cái, việc này, chúng ta đang nói cao hứng lắm sao? Sau đó cùng nhau lộ ra vẻ tươi cười chí ít cũng xem như rất cao hứng, đối mặt với Tô Uyển Trinh mỉm cười bưng thức ăn đã làm xong xuôi đi về phía họ.

Đêm đó, mấy đĩa thức ăn một bầu rượu, họ vừa nói vừa cười.

Đêm đó, gió đêm rất nhẹ, ánh trăng rất nhu hòa, ba người họ ngồi bên nhau, nói cười tán gẫu.

Đó là lần duy nhất trong một đời một kiếp này, ba người cùng tụ lại một chỗ.

Đêm đó, uống thứ rượu thuần mỹ kia, nhìn người trước mắt kia, Lư Đông Ly tự đáy lòng cảm thấy, mình là người may mắn nhất trong thiên địa.

Đông Ly may mắn vì đâu, có thê Tô Uyển Trinh, được hữu Phong Kính Tiết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play