Lúc Phong Kính Tiết loanh quanh ngủ ngày bên ngoài, Lư Đông Ly đang lật xem ghi chép của việc diễn tập quân sự.
Căn cứ đề nghị của Phong Kính Tiết, bắt đầu từ lần đầu tiên họ sử dụng
phương thức diễn tập để luyện binh, đã an bài nhân thủ chuyên môn ghi
lại các hạng nội dung, các loại số liệu trong diễn tập. Dù sao phạm vi
quan sát của một tướng quân hoặc chủ soái là có hạn, có người ghi lại
đầy đủ cả quá trình diễn tập, tiện cho sau đó mọi người phân tích nghiên cứu, chỗ nào làm tốt, chỗ nào làm chưa đủ, chỗ nào suy xét không chu
đáo, chỗ nào có thể cải tiến, cũng có thể vừa xem hiểu ngay, đề phòng bỏ sót.
Lần diễn tập này tuy nói là vì lừa Tô Lăng, để đám quan
viên hậu phương đó khẩn trương, tạo cơ hội cho Lư Đông Ly thoát thân,
nhưng hết thảy công tác tương quan đều như bình thường diễn tập, ghi
chép các phương diện cũng rất hoàn thiện.
Lư Đông Ly sau khi trở
về xử lý mấy việc vặt vãnh xong xuôi, liền điều ghi chép diễn tập ra xem lại, một mặt cứu người, một mặt luyện binh, vốn là việc vẹn toàn đôi
bên, y làm chủ soái, xem xét ghi chép diễn tập kỹ lưỡng, từ đó nghiên
cứu thảo luận lợi hại, cũng là trách nhiệm.
Bất quá, Phong Kính
Tiết và các tướng lĩnh khác, đương nhiên sớm đã xem qua ghi chép, bản
thân chẳng buồn ngồi bên xem cùng, lén nửa ngày nhàn rỗi, ra ngoài tìm
gốc đại thụ cành lá um tùm, không dễ bị người phát hiện, nhảy lên đánh
một giấc, chẳng ngờ lại bị Trương Mẫn Hân ồn đến đầu váng mắt hoa.
Lư Đông Ly tự mình lật xem ghi chép, cực kỳ chăm chú, bên cạnh còn chuẩn
bị giấy bút nghiên, một tay cầm văn án, một tay cầm bút, mỗi khi có cách nghĩ cách nhìn gì, liền cẩn thận ghi lại bên cạnh.
Đang lúc
chuyên chú, chợt nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, y ngẩng đầu lên,
lại thấy Phong Kính Tiết ôm đầu lảo đảo đi vào, không khỏi ngạc nhiên
hỏi: “Ngươi sao thế?”
Phong Kính Tiết cũng chẳng trả lời, rầu rĩ ngồi xuống trước mặt Lư Đông Ly, ngẩng đầu hơi oán hận nhìn y một cái.
Bởi vì trong lòng oán giận Lư Đông Ly mang đến phiền não cho mình, ánh mắt
này khá là ác độc. Lư Đông Ly toàn thân phát rét, kinh ngạc nhìn Phong
Kính Tiết, cố gắng tự hỏi mình đã đắc tội với y lúc nào mà không tự
biết.
Phong Kính Tiết ho một tiếng: “Đông Ly, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Lư Đông Ly hiếm khi thấy y hỏi chuyện mà còn nghiêm chỉnh tuyên bố như vậy, không khỏi ngồi lại ngay ngắn: “Ngươi hỏi đi.”
Phong Kính Tiết nghiêm nghị nhìn Lư Đông Ly, hồi lâu mới nói: “Nếu ta và phu
nhân ngươi cùng rơi xuống sông, ngươi sẽ cứu người nào?”
Chưa dứt lời, trong đầu đã truyền đến tiếng ghế đổ rầm vang, cùng tiếng Trương
Mẫn Hân cười điên cuồng: “Cậu, cậu, cậu. Trời ơi, vấn đề thế này mà cậu
cũng hỏi được ra miệng. Đây đều là vấn đề cũ rích đến mắc ói, xưa lắc
đến buồn cười, ôi trời ơi, Kính Tiết ơi, học trò giỏi ơi, cậu làm tôi
quá thất vọng.”
Phong Kính Tiết tỉnh bơ, mặc cô nàng tùy ý cười nhạo, chỉ nhìn chằm chằm Lư Đông Ly, chờ y trả lời.
Lư Đông Ly phản ứng tuy không khoa trương như Trương Mẫn Hân, nhưng cũng cười rộ lên: “Kính Tiết, trò đùa gì đây?”
Phong Kính Tiết kiềm nén nói: “Không phải trò đùa, ngươi trả lời ta đi.”
Lư Đông Ly thôi cười, nghiêm túc nhìn y mấy cái, thấy vẻ mặt y quả không
có ý đùa giỡn, gần như đã định đưa tay sờ trán y: “Việc này, tối qua
ngươi ngủ không ngon à? Hay là bị bệnh rồi?”
Phong Kính Tiết thở
dài liếc y một cái, biết nếu không có giải thích hợp lý, rất khó khiến
Lư Đông Ly nghiêm túc trả lời vấn đề này, đành phải nói: “Đây chỉ là một trò chơi nói thật thú vị, ta có thể dùng một vấn đề không hề liên can
để hỏi ngươi, mà từ trong đáp án của ngươi, đoán ra sở thích, tập tính
này kia.”
Lư Đông Ly khó hiểu nói: “Nhưng sở thích, tập tính của ta ngươi đều biết cả mà. Còn phải suy đoán làm gì?”
Phong Kính Tiết hằm hè nhìn y: “Ta chẳng qua muốn chơi thử, muốn thử xem
phương pháp suy đoán này có hữu hiệu hay không, trò này có thú vị hay
không. Ngươi không thể phối hợp với ta một chút sao?”
Lư Đông Ly
ngơ ngẩn gật đầu, suy tư một chút lại nói: “Không có khả năng đâu, ngươi bơi giỏi, ta lại không biết bơi, ngươi với phu nhân ta rơi xuống sông,
ta khẳng định phải nhờ ngươi giúp ta cứu phu nhân.”
Theo tiếng
cười to điên cuồng sâu trong óc, Phong Kính Tiết hổn hển đập bàn, trợn
trừng mắt nhìn Lư Đông Ly chòng chọc: “Đây chỉ là trò chơi, không suy
xét tính hợp lý, ngươi chỉ cần nghĩ, không biết vì sao, dù sao ta và phu nhân ngươi đồng thời lâm vào nguy hiểm, không biết vì sao, ngươi nhất
định có năng lực cứu một trong hai, không biết vì sao, ngươi cứu một
người, người còn lại nhất định sẽ chết, như vậy ngươi sẽ chọn cứu người
nào?”
Lư Đông Ly trợn mắt há mồm nhìn y: “Ở đâu mà lắm cái không biết vì sao như vậy, đây thật sự là chuyện căn bản không thể xảy ra.”
Phong Kính Tiết lại đập bàn: “Ta nói rồi, ngươi đừng quan tâm có thể hay
không thể, ngươi chỉ cần trả lời là được.” Y ngừng một chút rồi lại nói: “Nhất định phải nói thật, chân tâm chân ý trả lời, nếu ngươi là bằng
hữu của ta thì không thể tùy tiện bịa một đáp án lừa ta.”
Lư Đông Ly ngẩn ra một hồi, lúc này mới hơi mù mờ gật đầu: “Ta đã đáp ứng ngươi, tự nhiên sẽ không lừa ngươi.”
“Được, ta và phu nhân ngươi cùng gặp nạn, ngươi cứu người nào.”
Lư Đông Ly chầm chậm buông quyển ghi chép diễn tập trong tay, cúi đầu trầm tư.
Phong Kính Tiết biết rõ tính y, dù là trò chơi, chỉ cần đã đáp ứng thì nhất
định nghiêm túc trả lời, tuyệt không có khả năng tùy ý ứng phó một đáp
án.
Y tất nhiên đang ở trong lòng, thật sự tưởng tượng tình cảnh như vậy, đồng thời phân tích lựa chọn mình có thể làm.
Câu hỏi chơi này, tự cổ chí kim từng có rất nhiều người nêu ra, người hỏi
nói ra đều thoải mái, đa số cũng kèm chút tùy ý và đùa vui, nhưng nếu
thật sự đặt mình vào đó đi thiết tưởng, chân chính đi lựa chọn, đi đối
mặt, tất là nỗi đau đớn như đao phanh trong lòng, máu thịt đầm đìa.
Cho nên Phong Kính Tiết mặc dù bị Trương Mẫn Hân chọc giận chạy tới tìm Lư
Đông Ly hỏi vấn đề điên khùng này, thế nhưng nhìn vẻ mặt Lư Đông Ly dần
dần ảm đạm, nét mặt dần dần nặng nề, trong đôi mắt dần dần hiện vẻ đau
đớn, ngay cả bản thân Phong Kính Tiết cũng phải hơi áy náy.
Thật
là, người ta đang yên đang lành là một người lòng dạ thản nhiên vô tư,
mình dựa vào đâu mà vì hành vi điên khùng của Trương Mẫn Hân đó, dùng
vấn đề thế này để tra tấn y.
Lư Đông Ly trầm mặc rất lâu rất lâu, lâu đến mức Phong Kính Tiết cảm thấy bản thân cũng hơi cứng đờ rồi. Mồ
hôi tuôn ra trên trán Lư Đông Ly, chậm rãi rơi xuống, ***g ngực bởi vì
nỗi lòng quá kích động đau đớn nào đó mà phập phồng rõ rệt.
Khi
Phong Kính Tiết gần như nhảy dựng lên kêu, ngươi không cần trả lời, đây
chẳng qua là một trò đùa, Lư Đông Ly rốt cuộc mở miệng.
“Ta sẽ cứu ngươi.”
Y ngẩng đầu, nở nụ cười thảm đạm, vẻ mặt lại thoáng thê lương bi thống không nói nên lời.
Trương Mẫn Hân lại thét lên chói tai: “Coi đi coi đi, y quả nhiên xem cậu quan trọng hơn phu nhân.”
Phong Kính Tiết lạnh lùng mắng một tiếng “Vô vị”, lúc này mới dùng ánh mắt
bình tĩnh trong sáng lạ thường nhìn Lư Đông Ly, lại hỏi: “Nếu ta với
Hoàng thượng đồng thời gặp nguy hiểm, ngươi chỉ có thể cứu một trong hai chúng ta, ngươi cứu ai?”
Lần này Lư Đông Ly đáp cực nhanh, vẻ
mặt cũng thập phần thoải mái: “Đương nhiên là Hoàng thượng.” Y mang theo vẻ trách cứ nhìn Phong Kính Tiết, “Vấn đề thế này còn cần phải hỏi
sao?”
Phong Kính Tiết cười ha ha, đưa tay vỗ vai y: “Lư Đông Ly
ơi Lư Đông Ly, đây đích xác là câu trả lời ngươi sẽ có, đây quả nhiên là câu trả lời tất nhiên của tất cả trung thần nghĩa sĩ, quân tử chính
trực.”
Y cười to quay đầu bước đi.
Lư Đông Ly ngạc nhiên hỏi: “Ngươi hỏi xong rồi, thế phỏng đoán của ngươi đâu?”
“Ta đã chứng thực, trò chơi này rất vô vị, phỏng đoán này cũng chẳng có ý
nghĩa gì, không đáng để học tập, không đáng để phổ biến, ta đi tuần
thành, ngươi cứ bận việc mình đi.” Phong Kính Tiết chẳng buồn quay đầu,
phất phất tay, rời đi vô cùng nhẹ nhàng.
Lư Đông Ly ngơ ngác ngồi một lúc, cả buổi trời mới bắt đầu hoài nghi, Phong Kính Tiết này, không phải là giấu y lén uống rượu, uống hồ đồ rồi chứ. Không được, về vấn đề trong quân nghiêm cấm tùy ý uống rượu, ngày mai phải thăng trướng thảo
luận trọng điểm một chút.
Trương Mẫn Hân vui sướng không thôi
nói: “Coi đi coi đi, chân tướng đã thử ra rồi, tình cảm của y với cậu
sâu trong nội tâm cũng rất rõ ràng.”
“Đúng là rất rõ ràng.” Phong Kính Tiết thản nhiên nói, “Y với ta căn bản chẳng có một chút tư tình.”
“Sao có thể, y thà không cứu thê tử, cũng phải cứu cậu.” Trương Mẫn Hân kêu lên.
“Ngu ngốc. Y còn thà không cứu ta, cũng phải cứu Hoàng đế kìa, chẳng lẽ y có tư tình với Hoàng đế?” Phong Kính Tiết cười khẩy.
“Vấn đề đó y đáp nhanh đến vậy, căn bản chưa hề nghiêm túc suy nghĩ, chắc chắn không phải là thật lòng, nói để lừa cậu thôi.”
“Trương Mẫn Hân, chúng ta tuy rằng chưa từng học tâm lý học hẳn hoi, nhưng một
số tri thức mang tính thường thức cũng nên biết. Nếu ta trực tiếp hỏi có phải y thích ta, hoặc là ta với phu nhân y yêu ai hơn, mấy vấn đề thế
này. Thứ nhất, y có thể nói dối. Thứ hai, có thể y không muốn nói dối,
nhưng bởi vì trong tiềm thức không muốn đối mặt rồi nói dối mà không tự
biết. Nhưng ta chỉ dùng phương thức trò chơi để trắc nghiệm vấn đề, y
cũng lấy trò chơi để đáp lại, tự nhiên khỏi cần phải phòng bị ta, trong
tiềm thức cũng sẽ không có ý nghĩ lừa gạt ta. Hơn nữa, tính tình của y
ta rất hiểu, y đã đáp ứng nói thật, câu trả lời nhất định sẽ không có
nửa điểm giả dối.”
Phong Kính Tiết thần sắc bình thản, tâm tình
cũng bình tĩnh như vậy nói: “Nếu ta và Hoàng đế thật sự đồng thời gặp
nạn, y chắc chắn chọn cứu Hoàng đế, bởi vì với một sĩ đại phu thời đại
phong kiến, chịu tư tưởng giáo dục trung quân lớn lên mà nói, trung
thành là tình cảm cao thượng nhất, mà lợi ích của quân chủ, ngay sau
phúc lợi của bách tính và quốc gia, dưới đại nguyên tắc thế này, không
có bất kỳ người, sự, vật nào có thể vượt lên. Trong mắt sĩ đại phu, nho
sinh cổ đại, trung quân là cơ bản nhất, cũng là một trong những đạo đức
không thể dao động nhất, quân chủ biết đâu vô năng, biết đâu thất đức,
biết đâu ham yên vui, biết đâu không nạp trung gián, nhưng chỉ cần chưa
quá mức tàn bạo, quá mức điên cuồng, quá mức giục tàn quốc gia bách
tính, thông thường mà nói, họ vẫn sẽ lựa chọn tận trung với quân chủ,
cũng vào khi quân vương gặp nguy hiểm, không tiếc hết thảy cứu giúp.
Cũng bởi vậy, y mới cho rằng vấn đề này của ta rất vô vị, căn bản không
cần thiết đưa ra, câu trả lời của y cũng sẽ đương nhiên như vậy, căn bản không cần đi suy nghĩ, đi vùng vẫy, đi đấu tranh.”
“Vậy y lựa chọn cứu Hoàng đế, không liên quan tới tình yêu. Chúng ta có thể không thảo luận.”
“Y lựa chọn cứu ta, cũng không liên quan tới tình yêu, cũng đồng dạng có thể không thảo luận.” Phong Kính Tiết thản nhiên nói.
“Tại sao?” Trương Mẫn Hân kinh ngạc kêu, “Hoặc giả nói, cậu dựa vào đâu để
nhận định, lựa chọn của y không liên quan tới tình yêu.”
Phong
Kính Tiết mỉm cười, thong thả dạo bước trên trường nhai Định Viễn quan,
trong đầu khoan thai đáp: “Trương Mẫn Hân cô đừng dùng giá trị quan của
đời sau để nhìn người thời đại này. Trong một thời đại rất dài lâu về
sau, mọi người vô cùng tôn sùng tình yêu, mọi người luôn muốn đường
hoàng truy cầu cá tính, tại thời đại ấy, bỏ một người, lo mọi người, bỏ
cái lợi của bản thân, lấy cả sinh mệnh để tận trung thành vì quốc gia
dân tộc, có khi sẽ bị cho là ngu xuẩn và không thể lý giải. Trong thời
đại ấy, khi người yêu và mẫu thân đồng thời rơi xuống sông, vấn đề chọn
cứu người nào, không biết bị ai nói ra đầu tiên, sau đó trong vô số câu
chuyện, vô số hiện thực, bị người vô số lần hỏi người yêu. Cũng chỉ có
trong thời đại tình yêu tối thượng đó, vấn đề này mới chân chính có ý
nghĩa. Đổi lại thời đại của chúng ta, vấn đề này nói ra chỉ tổ rước lấy
mọi người cười nhạo, mà đổi là cổ đại, đừng nói trả lời, nếu có nữ nhân
hỏi trượng phu mình như vậy, đã đủ để bị nhận định là người đàn bà điêu
ngoa. Cô phải nhớ, ở thời đại này, trong tư tưởng giá trị quan của thế
nhân bình thường, tình yêu chưa bao giờ được đặt lên vị trí cao nhất.
Đặc biệt là những chính nhân quân tử cổ đại này, vô luận là nho sinh đọc sách thánh hiền, hay là hiệp khách nghĩa sĩ, họ thường có một loại đạo
đức quan cổ quái, dục vọng tình cảm cá nhân, luôn bị ép đến cực cực
thấp, tình chẳng qua là tư tình, mà nghĩa, lại luôn là đại nghĩa. Vì
bằng hữu mà hy sinh thê nhi, được cho là hành động cực vĩ đại, mà vì thê nhi hy sinh bằng hữu, lại là vô cùng đê tiện và phải bị phê phán.”
Trương Mẫn Hân giận dữ: “Cách nghĩ khốn kiếp khốn khiếp gì đây, dựa vào đâu mà nữ nhân nhất định phải bị nam nhân dùng để hy sinh.”
“Dùng quan
điểm của chúng ta mà nhìn, đây đương nhiên là không đúng. Nhưng ở thời
đại này, đây lại là đạo đức quan và giá trị quan thế nhân phổ biến tiếp
nhận. Càng là chính nhân quân tử, tại phương diện này với bản thân lại
càng phải yêu cầu nghiêm khắc. Đích xác là có chút vị tồn thiên lý diệt
nhân dục bên trong. Cho nên nếu trong lòng Lư Đông Ly có tư dục gì với
ta, dù là bản thân y cũng không phát hiện trong tiềm luyến thức có ý
nghĩ này, như vậy khi đối mặt với đề lựa chọn này, đạo đức của y sẽ cho
rằng, bỏ thê tử mà cứu ta là một chuyện rất ti tiện hạ lưu và cực kỳ ích kỷ. Y sẽ rất tự nhiên mà quyết định cứu thê tử, sau đó làm ta bi thống
muốn chết. Nếu dùng tình yêu điên cuồng hoàn mỹ mãnh liệt đám đồng nhân
nữ các cô chờ mong để phán đoán, hạn độ lớn nhất của y bất quá là vì
không chịu nổi nỗi đau mất đi ta, mà tự sát tuẫn cùng thôi.” Phong Kính
Tiết lắc đầu, giọng điệu cũng hàm chứa chút thở than bất đắc dĩ, “Chính
vì y lòng dạ thẳng thắn vô tư, thuần túy xem ta là bằng hữu, đến khi
chọn lựa y mới thống khổ bỏ thê tử cứu ta.”
“Trời ơi, cái gọi là
tình yêu, chính là khi đại nạn đến, việc đầu tiên là hy sinh người yêu
nhất sao? Tôi phi, tôi hận nhất đám gọi là trung thần nghĩa sĩ anh hùng
hiếu tử này, dùng máu tươi của phụ nữ trẻ em để đệm lên sự cao thượng
của mình, hy sinh thân nhân để thành tựu sự vĩ đại của mình.”
“Cũng không phải tất cả những nhân vật anh hùng, cuối cùng đều nhất định sẽ
khuất đãi thân nhân mình, nhưng tâm và lực của người ta có hạn, lúc vì
quá nhiều người và việc mà vất vả dụng tâm, đích xác rất khó toàn tâm
chiếu cố chí thân bên cạnh mình nữa. Dùng quan điểm của chúng ta mà
nhìn, đây có lẽ là rất tàn nhẫn rất vô tình. Nhưng mà ở thời đại này,
đây quả thật là một loại đạo đức và hành vi được tôn trọng. Lư Đông Ly
kỳ thật là loại chính nhân quân tử, chính trực nho sinh điển hình nhất
thời đại này, y đã bị giáo dục loại tư tưởng này quá nhiều năm, y cũng
không thể nào thoát khỏi cách nghĩ cách nhìn này. Chỉ là, y không phải
loại người chính trực đến vô tình vô nghĩa, đồng thời gọi là thánh nhân
lấy chính trực làm vốn, thản nhiên thương tổn thân nhân, mà không máu
không thịt đó. Cho nên y mới phải do dự, mới phải thống khổ, mới phải
cảm thấy bi thương. Kỳ thật là ta có lỗi với y, ta dùng một vấn đề vui
đùa, buộc y đối mặt với lựa chọn sâu trong nội tâm mình, buộc y không
thể không thừa nhận, mình là một trượng phu ti tiện khi đối mặt với lựa
chọn sẽ vứt bỏ thê tử, là ta khiến y đang yên đang lành, bị sự hổ thẹn
vô hạn tra tấn. Ta nghĩ, trong một khoảng thời gian rất dài, y sẽ ăn
không ngon ngủ không yên.” Phong Kính Tiết cười khổ lắc đầu, vì hành vi
hứng khởi nhất thời của mình mà cảm thấy hối hận.
“Cho dù khổ sở, với thê tử y mà nói đó cũng bất quá là nước mắt cá sấu thôi. Hừ, có gì đáng để người ta đồng tình hay bội phục.”
“Trương Mẫn Hân, đứng ở góc độ của chúng ta, đương nhiên có thể phê phán rất
nhiều hành vi ngu xuẩn của cổ nhân. Rất nhiều cách làm bình thường của
người cổ đại, trong mắt chúng ta, cũng là không thể lý giải. Nhưng mà cô và ta, đều không nên lấy thời đại chúng ta để yêu cầu cổ nhân. Người cổ đại thân trong thời đại của họ, đã chịu loại giáo dục mà họ riêng có,
có giá trị quan của chính họ, có lẽ không đủ tốt, có lẽ rất bất công, có lẽ bởi vì bị chính sách ngu dân của quân chủ và giáo dục trung thành
tẩy não, cho nên quá cứng nhắc cố chấp. Nhưng mà chúng ta không tán
đồng, chí ít phải biết tôn trọng, chúng ta có thể vì rất nhiều sai thất
của vĩ nhân trong sử sách mà thở dài, rất nhiều hành vi của cổ nhân mà
lắc đầu, nhưng không thể yêu cầu họ thoát khỏi cực hạn của bản thân thời đại để đưa ra lựa chọn khiến chúng ta hoàn toàn đồng ý, điều này là quá khắt khe và căn bản không có khả năng.”
“Nhưng việc đó cũng
không thể như vậy…” Trương Mẫn Hân chợt kêu lên, “Không đúng. Chúng ta
rõ ràng đang nghiên cứu tình cảm, là tình yêu, là sự ái muội không đâu
không có, sao hiện tại lại thảo luận đến vấn đề lớn nghiêm túc như vậy.”
Phong Kính Tiết nhướng mày: “Cô nói là vì sao…”
“Ai nha, tôi mắc bẫy, cậu…” Tiếng kêu phẫn nộ của Trương Mẫn Hân bỗng nhiên biến mất, sâu trong óc là sự thâm tĩnh an tịch.
Phong Kính Tiết thở phào một hơi, cả thế giới đều đã an tĩnh lại, cảm giác này thật sự là quá tốt, ha ha.
Quy củ của Tiểu Lâu, thời gian Tiểu Lâu chủ động đề xuất liên hệ với tất cả học trò mỗi tháng không thể quá năm giờ, trừ đi liên lạc đứt quãng từng có trong tháng này, vốn còn ba giờ liên hệ. Y cố ý chậm chạp đi chơi
trò vấn đáp với Lư Đông Ly, cố ý phát huy đề sai, thao thao bất tuyệt,
chính là vì dùng hết tất cả thời gian liên lạc của tháng này, ít nhất
trong nửa tháng sau, y sẽ không cần lo lắng bị nữ nhân Trương Mẫn Hân
đáng sợ kia quấy rầy nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT