Đoàn người Lư Đông Ly khoái mã lao đi như bay, tuyệt không dừng lại, chỉ là
dọc đường y rốt cuộc không nói một lời, vùng chân mày đều là vẻ nặng nề u ám.
Thân binh bên cạnh thấy y không vui như thế, tự nhiên phải
mở miệng khuyên giải: “Đại soái, ngài đừng quá để ý, Phong tướng quân
đánh Tô đại nhân, cố nhiên có hơi không nể mặt Nguyên soái, bất quá hẳn
cũng là có nỗi khổ khác, chờ sau khi về Định Viễn quan, hỏi Phong tướng
quân mới biết được đến cùng, đại nhân ngài nhất thiết đừng nóng giận,
buồn bực hại người.”
Lư Đông Ly nghe hắn nói vậy, mới biết mình
dọc đường buồn bực không vui, khiến mọi người đều hiểu lầm, vội cười
cười nói: “Tính tình Kính Tiết ta rất rõ, cho dù y không đếm xỉa thể
diện của mình, cũng sẽ không bất chấp cả ta. Y đã phải đánh nội huynh
của ta, đương nhiên là sự có nguyên nhân, nguyên nhân ta thậm chí có thể đoán được bảy tám phần. Với sự hiểu biết của ta và y, sao có thể hiểu
lầm y, trách y cho được?”
Thiết nghĩ, nhất định là Tô Lăng thấy
mình làm chuyện kinh thế hãi tục như vậy, dưới sự khiếp sợ, bởi hai bên
quan hệ thân thích lo sẽ bị liên lụy, chắc là đã cực lực làm rõ, thậm
chí hăng quá hóa dở biểu hiện ra tư thái không hề dính líu đến mình.
Cực có khả năng là hắn tại Định Viễn quan sốt ruột quá mà chửi mắng mình ầm ĩ, liệt kê những không ổn trong hành vi của mình.
Thân là bộ tướng, vốn không thể mặc người nhục mạ chủ soái trước mặt, huống
chi nếu để hắn kêu la khắp nơi như thế, làm toàn quân tướng sĩ đều biết
chủ soái của mình vì vấn đề tranh quân nhu mà bắt Tổng đốc một phương,
hiện tại đang bị nhốt ở phủ Tổng đốc. Sự thật này, một mặt sẽ làm các
tướng sĩ bất mãn với triều đình, không tín nhiệm quan viên hậu phương
đến đỉnh điểm, cũng sẽ khiến trong quân nhao nhao nghị luận, lòng người
đại loạn.
Dưới tình huống như vậy, dùng thủ đoạn lôi đình để chấn nhiếp cục diện là tất nhiên, chỉ là…
Lư Đông Ly cười đau khổ, trong ánh mắt lại có ý chua xót.
Đám thân binh đâu biết sự thê lương trong lòng y, chỉ khó hiểu hỏi: “Đại
nhân nếu không phải vì chuyện Phong tướng quân mà giận, thế thì làm sao
mà không vui như vậy?”
Lư Đông Ly trầm mặc không nói, y không vui, kỳ thật chỉ là vì Tô Lăng.
Tuy rằng tương giao không sâu, tình nghĩa không sâu, nói cho cùng hai nhà
thế giao, hiện giờ lại là chí thân. Tô Lăng vì lo cho tiền đồ của mình
mà quay lưng lại, y không trách cứ nửa câu, nhưng Tô Lăng vì bực tức do
chịu hình, dùng thủ đoạn kiểu này với y, lại thật sự khiến người đau
lòng thương tâm.
Ban đầu, mấy lời ôn nhu đó của Tô Lăng còn khiến lòng y cảm động, thế nhưng nháy mắt đường cùng lộ mặt, chân tướng xấu
xí, thật sự khiến người đau lòng.
Hóa ra hết thảy quan tâm đều là giả dối, hết thảy thân tình đều tô son trát phấn. Hắn muốn, chẳng qua
là báo thù hả giận mà thôi.
Tô Lăng cũng coi như biết rõ nhân
tính, hiểu được chỉ chạy tới tố cáo không thôi, sợ là hiệu quả không
tốt, mới phải làm ra vẻ cố nén ủy khuất, một lòng nghĩ cho mình như thế, sau đó lại giả như trong lúc vô ý lộ ra chân tướng bị đánh, dẫn phát
tình cảm của mình, khơi mào bất mãn của mình. Kế này quả thật độc ác,
nếu không phải mình và Phong Kính Tiết hiểu nhau sâu vô cùng, tuyệt
không có khả năng hiểu lầm, rất nhiều chuyện chẳng cần giải thích, trong lòng hai bên cũng hiểu rõ, chỉ sợ thật đã trúng kế Tô Lăng.
Lư
Đông Ly trong lòng thảm đạm, nếu Tô Lăng trực tiếp đến tìm y cáo trạng,
kể khổ, kêu oan, y ngược lại không đến mức khổ sở như vậy. Thế nhưng trơ mắt nhìn màn kịch dối trá như vậy diễn trước mặt mình, lại không tiện
vạch trần, hai bên vốn là thân nhân, lại đến mức lừa gạt như thế, thật
sự khiến lòng y đau buồn.
Chỉ là tâm niệm thế này, tất nhiên
không tiện nói gì nhiều với thân binh bên cạnh, y chỉ nhàn nhạt nở nụ
cười, lại thêm một roi, giục ngựa đi nhanh hơn.
Phía trước gió
bụi đường xa, phía trước hiểm đồ khắp nơi, trên đường đi vội, tất nhiên
phải vứt bỏ rất nhiều, mất đi càng nhiều, nhưng mà đường đã là bản thân y lựa chọn, vậy thì y chỉ có thể không quay đầu tiếp tục đi về trước.
Cho dù tiếc nhớ vật quý giá mất đi, cho dù không nỡ đánh mất từng thứ từng
thứ, nhưng trong lòng tuy có tiếc nuối, lại dứt khoát không hối hận.
Hết thảy đều là lựa chọn của mình, cho nên không oán trời, không trách người, chỉ có thể tự khổ.
Y có thể làm, chỉ là trầm mặc không nói, giục ngựa càng mau, bởi vì
phương hướng y tiến tới đó, có một người đang thủy chung chờ đợi y, chờ
đợi cùng y tiến về trước, chờ đợi cùng y đối mặt với tất cả mất mát bi
thương, chờ đợi cùng y bỏ ra hết thảy phấn đấu và cái giá phải trả.
Người đó đang chờ đợi y, để y không cô đơn, không tịch mịch, không tuyệt
vọng, cho nên y phải đi về phía trước, ở phía trước có một người đang
chờ đợi y.
Lư Đông Ly trở lại Định Viễn quan, chúng tướng quân
đều thở phào nhẹ nhõm, mọi người nhất tề ra nghênh đón, trước mặt bao
người, Phong Kính Tiết không tiện kiếm chuyện, đành phải khách khách khí khí chào hỏi, làm ra vẻ vui mừng hớn hở. Lúc đến gần mới đè thấp giọng, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, thanh âm lại dị thường hung ác chửi
nhỏ: “Ngươi điên rồi, sao dám làm ra chuyện không muốn sống như vậy?”
Lư Đông Ly mỉm cười gật đầu thăm hỏi chúng tướng bốn phía, cũng dùng thanh âm cực thấp cười đáp: “Bởi vì ta biết ngươi nhất định sẽ nghĩ cách giúp ta giải quyết hậu quả, đưa ta trở về, đương nhiên gan phải lớn.”
Phong Kính Tiết cả giận: “Ngươi không biết sống chết như vậy, chẳng thèm nói
với ta một tiếng, cũng chẳng dẫn ta theo mà dám đi bắt Tổng đốc, không
sợ thất thủ.”
“Sự việc thông tri cho ngươi, ngươi có thể để ta
làm sao? Thật dẫn ngươi theo, ngươi cũng nhất định không đồng ý động thủ khi ta có mặt. Ta làm chung quy vẫn tốt hơn ngươi, chức quan của ta đủ
cao, sự tình không làm lớn thì họ sẽ không thể xử trí ta, ngươi chỉ là
một bộ tướng nho nhỏ, muốn đối phó ngươi, họ thậm chí khỏi cần dâng thư
báo lên triều đình.” Lư Đông Ly đáp thật lưu loát tự nhiên, chắc để ứng
phó với những trách cứ làm khó có thể của Phong Kính Tiết, y sớm đã
chuẩn bị, giờ này tất nhiên là đối đáp tự nhiên, dự liệu kỹ càng.
Phong Kính Tiết không cách nào làm gì được y, tất nhiên là âm thầm hậm hực.
Mọi người họp ở soái phủ, thông báo chút tạp vụ đơn giản trong quân sau khi Lư Đông Ly đi, lại đưa sổ sách về số vũ khí quân dụng mới nhận được cho Lư Đông Ly xem qua.
Trên cơ bản số lượng đã đủ cho quân đội ứng
phó một cuộc đại chiến bình thường, Lư Đông Ly cũng cảm thấy khá vừa
lòng, tảng đá vẫn đè trong lòng cuối cùng đã thả xuống.
Mọi người bàn bạc mọi việc xong xuôi, đều tự tan đi, Phong Kính Tiết tất nhiên
không đi, khi chỉ còn hai người trong phòng, y đập bàn mắng Lư Đông Ly
xối xả.
Từ làm xằng làm bậy đến to gan lớn mật, từ không biết chết
sống đến chuyên quyền độc đoán, những từ nên dùng một từ y cũng không bỏ sót.
Lư Đông Ly chỉ mỉm cười lắng nghe, chờ y mắng đủ rồi, hai tay đưa chén trà qua, cho y trơn họng dễ mắng tiếp.
Phong Kính Tiết mắng đến hết hơi, ngồi xuống thở dốc, cầm chén trà uống cạn
một hơi, lúc này mới tức tối nói: “Được rồi được rồi, ngươi rốt cuộc làm thế nào, mau nói tường tận cho ta.”
Lư Đông Ly đem chi tiết của
cả sự kiện, nhất nhất nói ra. Phong Kính Tiết lúc đầu vẫn lạnh lùng dùng ánh mắt trách cứ nhìn y, theo y kể rõ, dần dần hưng phấn hẳn lên: “Sao
ngươi phòng bị chu đáo chặt chẽ vậy, sao ngươi chú ý được những chi tiết này, ta nói, ngươi nào phải một kẻ làm quan, rõ ràng chính là tội phạm
bắt cóc lâu năm, thủ đoạn này thật là chu đáo.”
Lư Đông Ly cười
nói: “Ngươi đã quên, trước kia ta từng làm quan địa phương nhiều nhiệm,
từng chủ quản hình danh nhiều chỗ, ta thẩm án lại luôn nghiêm túc, cường đạo phỉ khấu qua ta thẩm, không một trăm thì cũng mấy chục. Ta hỏi rõ
rất nhiều chi tiết gây án, điều nên học, tự nhiên cũng học được.”
Phong Kính Tiết vỗ bàn cười ha ha.
Lư Đông Ly thấy y hết giận, cũng cười hỏi Phong Kính Tiết dùng thủ đoạn gì, làm cho họ được thả về nhanh vậy.
Phong Kính Tiết liền đắc ý dương dương thuật lại một lần cuộc diễn tập thú vị này.
Lư Đông Ly đang cười ngất chợt động lòng: “Ngươi mau khai thật, lúc đầu
ngươi đề nghị ta cho quân đội thường xuyên tổ chức diễn tập tác chiến,
thậm chí phái người giả làm quân địch, từ các góc độ hai bên, dùng các
phương thức tiến công phòng thủ, mô phỏng hết thảy khả năng trong thực
chiến, có phải chính là để thời điểm tất yếu có thể điều động toàn quân
giúp ngươi diễn trò gạt người mà không tự biết.”
Phong Kính Tiết
ngạo nghễ nói: “Bằng không, ngươi còn cho rằng cái gì mới gọi là mưu
tính sâu xa, cái gì mới gọi là kiến thức siêu trác, cái gì mới gọi là…”
Không đợi y tiếp tục tự biên tự diễn, Lư Đông Ly đã tự mình mặc sức cười dài.
Đêm đó, tiếng cười trong phòng vẫn chưa từng ngừng lại.
Đêm đó, Tiểu Đao và Vương Đại Bảo thành tâm canh giữ ngoài cửa, nghe tiếng
nói cười, tiếng tranh chấp, tiếng mắng chửi, tiếng quát tháo trong
phòng, bất tri bất giác cũng tươi cười rạng rỡ.
Đợi khi tranh
chấp trong phòng bình ổn, tiếng mắng đã kết thúc, chỉ còn lại từng tràng cười, hai người không khỏi bắt đầu nháy mắt với nhau.
Thanh âm của họ trong gió đêm, bị ép xuống rất thấp rất thấp.
“Ta nói, ngươi đã nghe những lời đồn đó chưa?”
“Đương nhiên nghe rồi, bất quá ngươi đừng có nói ra, Nguyên soái là một người
đọc sách chính nhân quân tử, nếu nghe thấy một ngôn nửa ngữ, không phải
giận đến phát điên thì chính là sợ hãi.”
“Ta lại chưa chán sống,
đương nhiên không thể nói trước mặt Nguyên soái, mấy người chúng ta lần
trước tụ tập nói chuyện này, bị Phong tướng quân đụng phải, còn bị y
giáo huấn một hồi kìa.”
“Phong tướng quân biết rồi, vậy sao y còn dám qua đêm ở đây, vẫn tuyệt không kiêng dè, không sợ gì hết.”
“Việc này cũng chẳng có gì phải kỳ quái, Phong tướng quân của chúng ta là ai, trên đời này thật sự chưa từng có chuyện gì khiến y cố kỵ để ý đâu.”
“Lời này cũng đúng, nói đến tiêu sái, không ai hiểu rõ hơn ta, nhớ năm đó ở Tế Huyện…”
“Được rồi được rồi, chuyện Tế Huyện này ngươi đã nói một trăm tám mươi lần, ngươi không phiền nhưng chúng ta phiền.”
“Ngươi nói, việc này rốt cuộc có hay không?”
“Trời mới biết, nếu nói có, họ lại đều không giống người như thế, nếu nói không có, họ cũng thật sự quá thân cận.”
Hai người thấp giọng nói, cẩn thận phỏng đoán, hai bên đều không biết,
trong bóng đêm, ý cười bên môi mình càng lúc càng đậm, ấm áp trong mắt
càng lúc càng sâu, là ai đã quay đầu nhìn khung cửa sổ chiếu đầy ánh nến trong trẻo kia, nhìn trong ánh nến bóng người đang ngồi đối diện nói
cười khắc trên song, là ai ngẩng đầu lắng nghe từng tràng cười vui sướng tự do kia, lặng lẽ nhuộm lên biên quan khổ hàn này từng đợt từng đợt ấm áp.
Là ai nhẹ nhàng nói: “Phải và không phải, kỳ thật đều không quan trọng.”
Là ai nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy, một người là Lư nguyên soái, một người là Phong tướng quân, họ là…”
Trong gió đêm, thanh âm của hai thân binh đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Một người là Lư nguyên soái, một người là Phong tướng quân, họ là tướng
lĩnh, sư trưởng, thượng ty, đồng bạn mà những quân sĩ nho nhỏ này đáng
dùng sinh mạng bảo hộ, dùng tương lai phó thác, dùng cả đời để đi theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT