"Ta vất vả như vậy đem ngươi cõng lên, ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng thả ngươi đi như vậy sao?"
Những lời này vẫn luôn quanh quẩn bên tai Lê Kiều Kiều, trong lòng nàng tuy
rằng có ẩn ẩn chờ mong, cũng không nói nên lời là loại cảm giác gì,
nhưng mà dần dần, nàng cảm thấy không khí chung quanh dần trở nên nguy
hiểm, nàng cảm thấy chính mình cần phải rời khỏi đây.
"Hôm nay cảm ơn ngươi, hôm nào mời ngươi ăn cơm."
Lê Kiều Kiều gian nan đứng lên, tìm được túi xách của mình, thời điểm đang muốn rời đi, thanh âm kiều mị của Liễu Tiêu Nguyệt lại lần nữa truyền
đến.
"Ngươi dám đi ra khỏi cái cửa này, về sau liền không cần nhìn thấy ta nữa."
Liễu Tiêu Nguyệt vừa nói lời này ra, Lê Kiều Kiều vốn dĩ tính cách có chút
phóng túng, lại thêm đã uống rượu, lá gan cũng lớn hơn.
"Ngươi lại không phải là gì của ta, dựa vào cái gì quản ta?"
Lê Kiều Kiều giận sôi máu, mỗi lần đều dùng chiêu này, nàng không thích, đây là uy hiếp quả hồng mềm, là uy hiếp nàng.
Lê Kiều Kiều nói xong, tức giận muốn đi, bước chân nóng nảy, ai biết lại
bị Liễu Tiêu Nguyệt từ phía sau ôm vào trong lòng ngực, mặc cho nàng
giãy giụa như thế nào cũng không tránh thoát được cái ôm của Liễu Tiêu
Nguyệt, sức lực của người nọ lớn kinh người, ngày thường chỉ sợ Lê Kiều
Kiều còn không làm được gì, huống chi hiện tại còn đang uống say.
"Làm bạn gái ta đi... Ta thật sự thích ngươi."
Liễu Tiêu Nguyệt ngữ khí mềm xuống, dẫn đầu yếu thế, đều nói quan hệ giữa
hai người, ai yêu người kia nhiều hơn khẳng định sẽ cúi đầu trước, cũng
sẽ là người bị thương, lời này, một chút cũng không phải nói dối.
"Liễu Tiêu Nguyệt, ta không thích ngươi."
Không thích ngươi vô cớ gây rối, không thích ngươi bá đạo, không thích... Hết thảy đều không thích!
"Phải không?"
Liễu Tiêu Nguyệt nói xong, nhẹ nhàng lên cổ Lê Kiều Kiều, một cái tiếp theo một cái dầy đặc mà tinh tế.
"Buông... Buông ta ra!"
Lê Kiều Kiều cả người bắt đầu phát lực, một cổ khô nóng từ nhỏ bụng truyền đến, so với lúc uống rượu xong cảm giác còn muốn nóng hơn... Lê Kiều
Kiều biết đó là cái gì... Nhưng nàng làm thế nào cũng không thoát khỏi
cái ôn nhu đáng chết đang vây quanh mình của Liễu Tiêu Nguyệt kia.
"Kiều Kiều..."
Liễu Tiêu Nguyệt hôn lên lỗ tai Lê Kiều Kiều, dò lưỡi ra không ngừng trêu
chọc, một trận tê dại truyền khắp toàn thân làm người cảm giác muốn nhũn ra, Liễu Tiêu Nguyệt rất nhanh liền cảm giác được cả người Lê Kiều Kiều đều mềm xuống.
"Liễu Tiêu Nguyệt... Đừng... Ta rất nóng..."
Lê Kiều Kiều muốn đẩy Liễu Tiêu Nguyệt ra, chính là thời điểm xoay người
lại, nhìn thấy đôi mắt đào hoa mỹ lệ của Liễu Tiêu Nguyệt kia, nháy mắt
đều si ngốc...
"Kiều Kiều... Ngươi thích ta sao?"
Lê Kiều Kiều trầm mặc...
Kỳ thật vấn đề này, Lê Kiều Kiều cũng không rõ... Nàng thích trước nay đều là tới cũng nhanh đi cũng nhanh, những năm gần đây cũng không biết đã
thương tổn bao nhiêu nam nhân...
Chỉ là cảm giác Liễu Tiêu Nguyệt cho nàng lại bất đồng...
Bất đồng với... Nàng bắt đầu học được nhớ mong một người...
"Ta không biết."
Lê Kiều Kiều không biết đáp án, nhưng thân thể của nàng lại không tự giác
mà tới gần Liễu Tiêu Nguyệt, có lẽ là do men say, có lẽ là do tâm ý...
Liễu Tiêu Nguyệt không phải thánh nhân, người mình thích, ngã vào trên người mình trên người... Nói không có rục rịch ý niệm gì, là giả...
Liễu Tiêu Nguyệt cúi người hôn lên môi Lê Kiều Kiều...
Coi như nàng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tiểu nhân đê tiện đi!
Liễu Tiêu Nguyệt dùng lưỡi thơm cạy ra răng môi Lê Kiều Kiều, ôn nhu ở trong miệng Lê Kiều Kiều quấy lấy lưỡi thơm cùng nhau hôn nồng nhiệt.
Lê Kiều Kiều từ bỏ chống cự... Coi như trôi theo cảm giác trong lòng, ý chí không làm được gì đi!
Giống như đã nghĩ kỹ rồi, Lê Kiều Kiều duỗi tay câu lấy cổ Liễu Tiêu Nguyệt, đáp lại nụ hôn nồng nhiệt.
Hai người không biết làm thế nào tới được phòng của Liễu Tiêu Nguyệt, cũng
không biết quần áo trên người là làm thế nào cởi ra...
Ngay lúc Lê Kiều Kiều bị Liễu Tiêu Nguyệt áp trên giường lạnh băng, lý trí nháy mắt trở về vài phần.
"Không... Không thể! Như vậy... Quá nhanh..."
Lê Kiều Kiều dùng hết sức lực mình có đẩy Liễu Tiêu Nguyệt đang đè trên
người mình ra, người nọ thở hổn hển, cặp mắt đào hoa kia phảng phất
giống như tích thủy, còn có đôi môi đỏ liễm diễm thủy quang...
Liễu Tiêu Nguyệt mê người như vậy...
Nhưng Lê Kiều Kiều... Lại phanh lại...
"Vậy... Lê Kiều Kiều, ngươi có thể làm bạn gái của ta hay không?"
Liễu Tiêu Nguyệt vẫn như cũ kiên nhẫn hỏi, hai người đã tương đối chân
thành, chính là có một đạo ngăn cách cuối cùng vẫn không qua được.
"Ta muốn suy xét."
Lý trí của Lê Kiều Kiều đã trở lại, nàng đẩy Liễu Tiêu Nguyệt ra, ngồi
xuống mép giường, phát hiện thân mình đều đã bị cởi hết, nàng lập tức
tùy tay cầm lấy khăn lông trong phòng Liễu Tiêu Nguyệt bao lấy thân
mình, sau đó một kiện một kiện nhặt quần áo của mình về...
Thật là điên rồi! Nàng thiếu chút nữa liền cùng Liễu Tiêu Nguyệt lăn giường!
Liễu Tiêu Nguyệt thở dài, thống khổ thở một hơi... Như vậy kết thúc... Thận sẽ hư...
Lê Kiều Kiều thật đúng là có thể nhẫn... Rõ ràng đều ướt...
Trong lòng Liễu Tiêu Nguyệt nghĩ như vậy, nhưng không có nói ra, tùy ý từ tủ
quần áo tìm một bộ quần áo mặc vào, thời điểm đi ra ngoài phòng khách,
phát hiện Lê Kiều Kiều đã nhanh chóng mặc xong quần áo rồi.
"Lê Kiều Kiều, ta sẽ chờ, chờ ngươi trả lời."
Cảm giác của Liễu Tiêu Nguyệt sẽ không sai, tuy rằng Lê Kiều Kiều trong
miệng nói không biết có thích mình hay không, nhưng cảm giác khi cả hai
hôn chắc chắn sẽ không sai.
Lê Kiều Kiều thích nàng...
Lê Kiều Kiều không nói cái gì, thời điểm cầm lấy túi xách muốn rời đi, Liễu Tiêu Nguyệt lập tức nói: "Ta đưa ngươi."
Cứ như vậy Lê Kiều Kiều lại ngồi trên xe Liễu Tiêu Nguyệt, nhưng hai người đều không nói chuyện...
Trong lòng Lê Kiều Kiều đã đem một bộ tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết diễn xong rồi...
Trời ạ... Chẳng lẽ nàng thật sự thích một nữ nhân... Hơn nữa... Còn chưa có xác nhận mối quan hệ đã muốn lăn giường!
Lê Kiều Kiều a Lê Kiều Kiều, ngươi khi nào thì trở nên tùy tiện như vậy?
Gần đây sự tình đặc biệt nhiều, từ sau chuyện của Minh Thụ Ngạn, lại đến
việc Minh Kỳ Nhiên xuất hiện, mà ngày hôm nay sau khi Liễu Khinh Ca tan
tầm, liền cùng Hoa Ngữ An đi sân bay, bởi vì Tiêu Vân đã trở lại.
"Vân a di!"
Hoa Ngữ An phất phất tay, hướng một nữ nhân cao gầy mặc áo gió vàng nhạt
vẫy vẫy tay, nữ nhân kia vừa nhìn thấy Hoa Ngữ An liền lộ ra tươi cười
ôn nhu.
"Ngữ An."
Tiêu Vân tháo kính mát xuống, tuy rằng ngồi chuyến bay đường dài làm nàng
không che dấu được mệt mỏi, nhưng nàng vẫn như cũ ưu nhã.
"Mẹ."
Liễu Khinh Ca khẽ cười, xem ra Tiêu Vân là thật sự rất thích Hoa Ngữ An, nếu không như thế nào vừa đến, liền hô tên Hoa Ngữ An, hơn nữa chỉ khi mình hô nàng, ánh mắt của nàng mới rơi xuống người mình.
"Vân a di, ta giúp ngài lấy hành lý."
Hoa Ngữ An không đợi Tiêu Vân cự tuyệt, liền tiếp nhận tiểu rương hành lý
trên tay Tiêu Vân, nàng vui tươi hớn hở đi ở phía trước hai người, Tiêu
Vân nhẹ giọng hỏi: "Bắt được?"
"Ngươi là chỉ cái gì?"
Liễu Khinh Ca nhìn người vui tươi hớn hở lôi kéo tiểu rương hành lý ở trước
mắt, không khỏi phác hoạ lên một mạt tươi cười cực nhạt nhẽo.
Tiêu Vân không nói gì, chỉ là nâng nâng cằm, ý chỉ Hoa Ngữ An.
"Bắt được."
Liễu Khinh Ca chỉ nhàn nhạt nói ba chữ, Tiêu Vân cũng không có gì ngoài ý muốn cười khẽ.
"Con đường về sau của các ngươi, có thể sẽ khó đi."
Tiêu Vân hàng năm ở nước ngoài du lịch, ngoại quốc tuy nói đối với đồng tính luyến ái thái độ đã thập phần mở ra, nhưng vẫn có rất nhiều ánh mắt kỳ
thị, huống chi là ở trong quốc nội.
"Cùng nhau đi, luôn có thể đi."
Liễu Khinh Ca nói nhỏ, trên mặt đều là ôn nhu cùng kiên định.
"Người kia biết ngươi cùng Minh Dật Nhiên chia tay, nghe nói mấy ngày nữa sẽ từ nước Mỹ trở về hưng sư vấn tội."
Tiêu Vân nhàn nhạt nói, Liễu Khinh Ca biết người kia trong miệng nàng là ai, đó là ba của nàng, chồng trước của Tiêu Vân, chỉ là nghe đến người nàt, con ngươi của Liễu Khinh Ca liền biến lãnh, sau đó cười lạnh nói: "Minh Dật Nhiên với hắn bất quá cũng là giống như đối với ta, hắn nghĩ sau
khi Minh Dật Nhiên cùng ta kết hôn, hắn liền tùy thời có thể từ trên tay Minh Dật Nhiên cầm đi cổ phần Thiên Dực, nói cho cùng khi đó hắn là cha vợ của Minh Dật Nhiên."
Có đôi khi Liễu Bá Trọng quá dễ dàng bị nhìn thấu, cho nên Liễu Khinh Ca
mới có thể đối hắn khinh thường như vậy, chỉ là không biết khôn khéo như Tiêu Vân, lúc ấy như thế nào lại coi trọng người nam nhân này, tuy nói
người nam nhân này ở phương diện công tác, đúng là rất có quyết đoán, ít nhất thời đểm nàng vẫn còn là thiếu nữ, trong trí nhớ đều là bộ dạng
người nam nhân này vùi đầu vào công tác.
"Bất quá hắn đại khái cũng không biết, ta cũng ở đây, ta ở chỗ này, hắn sẽ không dám quá phận, yên tâm đi!"
Lần này Tiêu Vân trở về, cũng là vì Thiên Dực, trên tay nàng có10% cổ phần
mà Liễu Khinh Ca muốn, trở về là để giải quyết chuyện này, thuận tiện
nhìn xem Minh gia như thế nào trở thành cái đích cho mọi người chỉ
trích, nhìn xem Minh gia như thế nào xuống dốc, còn có nhìn xem biểu
tình thất vọng của Liễu Bá Trọng nữa.
Ngẫm lại, liền muốn cười...
Rốt cuộc, sau khi ba người lên xe, Tiêu Vân không dùng ngữ khí lạnh băng
cùng con ngươi sắc bén khi nói chuyện phiếm với Liễu Khinh Ca nữa, nàng
ôn nhu cùng Hoa Ngữ An nói ít chuyện lý thú trong mấy ngày du lịch này,
Hoa Ngữ An nghe được mùi ngon, đôi mắt đều phát sáng, Tiêu Vân không
nhìn được cười, mở miệng nói:
"Khinh Ca."
Nàng gọi Liễu Khinh Ca đang lái xe, rồi nói tiếp: "Thời gian nghỉ đông của
ngươi tích lũy rất nhiều đi? Dành chút thời gian nghỉ ngơi mang đứa nhỏ
này đi du lịch thả lỏng đi! Ngươi xem đứa nhỏ này vừa nghe thấy những
chuyện thiên kỳ bách quái, đều them đến nước miếng chảy xuống rồi."
(Thiên kỳ bách quái : chuyện kỳ lạ và quái gở)
Hoa Ngữ An xoa xoa khóe miệng, dỗi nói: "Vân a di, nào có a!"
Nhưng Hoa Ngữ An, đúng là rất muốn đi du lịch, nàng đã thật lâu không có đi,
đi một nơi không ai nhận thức giải sầu, thật lâu không có nghiêm túc đi
nhìn xem thế giới này.
"Ân... Ta sẽ."
Kỳ thật Liễu Khinh Ca cũng rất muốn du lịch, hơn nữa là muốn mang theo Hoa Ngữ An cùng đi, nhưng hiện tại đang là thời kỳ mấu chốt, nàng đi không
được, chờ vặn ngã Minh gia, nàng liền có thể xin nghỉ.
Ba người đi nhà ăn ăn cơm chiều, trong lúc ăn Tiêu Vân vẫn như cũ ôn nhu
ưu nhã cùng Hoa Ngữ An trò chuyện, còn Liễu Khinh Ca giống như người
ngoài cuộc vậy, bất quá nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng có một loại
hạnh phúc dào dạt tràn ra...
Nguyên lai... Đây là cảm giác gia đình sao?
Liễu Khinh Ca nhàn nhã, mở di động ra, lại thấy được một đầu đề tin tức: Chủ tịch tập đoàn Khôn Long Cố Phiên Vũ thích đồng tính!
Liễu Khinh Ca hơi chau mày, ấn vào tin tức xem, liền thấy rất nhiều ảnh chụp Cố Phiên Vũ cùng Lạc Phỉ ngồi cùng bàn ăn cơm, ảnh chụp hai người nắm
tay đi dạo phố, hơn nữa một ít tạp chí bát quái ở Hongkong viết rất
nhiều tiêu đề khó coi đập vào tròng mắt người.
Như là cái gì ' Cố Phiên Vũ đổi tính! Giảo mương mỹ nữ! ' tin tức linh
tinh, Liễu Khinh Ca vừa thấy liền cảm thấy đau đầu không thôi...
Nàng liền muốn gọi điện thoại cho Lạc Phỉ, nhưng vào lúc này nàng lại nhìn
thấy bên ngoài nhà ăn có từng trận loang loáng, bên ngoài cửa kính sát
đất, Cố Phiên Vũ cùng Lạc Phỉ sóng vai bước đi, phía sau các nàng là
paparazzi từ Hongkong truy đuổi mà đến.
Liễu Khinh Ca buông di động, lúc này Hoa Ngữ An cũng đi tới bên cạnh Liễu
Khinh Ca, thời điểm đang muốn hỏi nàng đang xem cái gì, lại nhìn theo
ánh mắt của nàng, thấy được Cố Phiên Vũ cùng Lạc Phỉ bị một đống
paparazzi đi theo, Cố Phiên Vũ nhíu chặt mày, xem ra có chút không kiên
nhẫn, mà sắc mặt của Lạc Phỉ cũng không tốt, rất khó chịu.
Lúc Liễu Khinh Ca đang muốn đi ra ngoài, lại thấy Cố Phiên Vũ hào phóng nắm lấy tay Lạc Phỉ, mặt sau đèn flash vừa thấy một màn như vậy, liền càng
thêm càn rỡ.
Cố Phiên Vũ
cũng không ngại, nàng quay đầu, đối với những ống kính loang loáng đó
hơi hơi mỉm cười, cũng không có nói gì, đem tay Lạc Phỉ tay nắm đến chặt chẽ, tiếp tục đi đường của các nàng...
"Nắm ... Nắm tay thế kỷ..."
Hoa Ngữ An trợn mắt há hốc mồm... Này... Có thể hay không quá lãng mạn ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT