Hoa
Ngữ An ở trong bóng đêm nhìn cánh tay đang đặt trên vòng eo của mình,
chóp mũi đều là mùi hương của Liễu Khinh Ca, cánh tay của nàng thậm chí
đã chạm được tóc của Liễu Khinh Ca.
"Ân..."
Liễu Khinh Ca tựa hồ phát ra một tiếng trầm ngâm, lực độ trên tay lại buộc
chặt thêm một chút, cái trán để trên cánh tay ấm áp của Hoa Ngữ An, thở
ra hơi thở, thâm thâm thiển thiển phun ở cánh tay Hoa Ngữ An.
Ngực Hoa Ngữ An phập phồng không ngừng, cơ hồ là hít thở không thông, đặc
biệt thanh âm vừa rồi mà Liễu Khinh Ca phát ra giống như tiếng mèo kêu,
làm tâm nàng đều bị hòa tan.
Hoa Ngữ An lấy tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay của Liễu Khinh Ca đang đặt
trên eo của mình, cảm giác mềm mại mà ấm áp kia, làm nàng trong lòng
chấn động tâm bùm bùm nhảy nhót...
Hoa Ngữ An cưỡng bách chính mình nhắm hai mắt lại, nhưng xung quanh hoàn
toàn tối đen, cảm xúc Liễu Khinh Ca mang đến cho nàng càng thêm mãnh
liệt, làm nàng không khỏi có chút bực bội, bực bội vì không thể đem
những cảm xúc đó loại bỏ, sau đó hảo hảo ngủ.
Cũng không biết loại cảm giác này giằng co bao lâu, Hoa Ngữ An mơ mơ màng
màng ngủ mất, nhưng nàng không biết thời điểm mình còn đang phi thường
rối rắm, Liễu Khinh Ca lại lộ ra một mạt ý cười đùa dai.
Ngày hôm sau, Liễu Khinh Ca rời khỏi giường trước, nàng không có rối rắm như Hoa Ngữ An, nàng thật cẩn thận không đánh thức người bên kia, tắm xong, thời điểm nàng đang ngồi ở trước bàn trang điểm hóa trang, người nọ mới chậm rãi tỉnh dậy, nàng ngồi ở trên giường, gục đầu xuống, một đầu tóc
dài màu đen rũ ở hai bên gương mặt, thoạt nhìn phi thường quỷ dị.
Liễu Khinh Ca xuyên qua gương nhìn đến bộ dạng mệt mỏi kia của Hoa Ngữ An,
trong lòng tê rần, cảm giác ngày hôm qua có phải mình quá phận rồi hay
không.
Nàng buông đồ trên tay, đi đến mép giường, nói: "Làm sao vậy?"
Hoa Ngữ An vén tóc một bên mặt, nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Liễu Khinh Ca, tâm lại không tự giác bang bang loạn nhảy.
"Chỉ là có chút buồn ngủ, không có việc gì."
Hoa Ngữ An nói xong, nằm trở về lăn vài cái sau đó lại ngồi dậy, Liễu Khinh Ca nhìn hành động như đứa nhỏ của Hoa Ngữ An, không khỏi mỉm cười.
Hoa Ngữ An lăn xong rồi, liền ngồi dậy, Liễu Khinh Ca cũng không nói gì
nữa, ngồi trở lại trước bàn trang điểm tiếp tục hoá trang.
Hai người chuẩn bị cùng ăn xong bữa sáng, liền đi làm, Tiêu Vân còn đang
lệch múi giờ, còn chưa có tỉnh, bất quá Hoa Ngữ An vẫn để lại một phần
bữa sáng cho nàng.
Liễu
Khinh Ca cùng giám đốc các bộ phận có một hội nghị, là về hạng mục hợp
tác của tập đoàn Tam Tài cùng Thiên Dực, Hoa Ngữ An nghe được tập đoàn
Tam Tài, cả người liền không được tự nhiên, này đại biểu nhiều ít cũng
sẽ có ít tiếp xúc cùng Thành Ý Văn.
Giám đốc hạng mục đại khái thuyết minh hạng mục tôn chỉ, phương hướng chính
cùng một ít yêu cầu cơ bản, sau khi tất cả được thông qua, 3 giờ chiều
liền có một cái hội nghị cùng người phụ trách của tập đoàn Tam Tài tập
đoàn, nói vậy Thành Ý Văn sẽ ở đây, Hoa Ngữ An nghĩ đến tâm tình liền
không tốt.
Tan họp xong, Lạc Phỉ đi gần Hoa Ngữ An, lo lắng hỏi: "Thân thể tốt hơn chưa?"
Liễu Khinh Ca còn đang cùng một giám đốc khác nói chuyện, nhưng đôi mắt của
nàng đã liếc tới Hoa Ngữ An nơi đó, sắc mặt hiện lên một tia không vui.
"Ân, hảo."
Hoa Ngữ An tự nhiên không có quên chuyện một đêm kia Lạc Phỉ không cẩn thận gọi đến di động của mình, nàng hơi hơi tránh đi ánh mắt cực nóng của
Lạc Phỉ, sau đó không dấu vết mà lui về phía sau một bước.
Lạc Phỉ trong lòng chỉ có lo lắng, tự nhiên không có phát hiện hành động rất nhỏ này của Hoa Ngữ An.
"Nếu thân thể không khoẻ liền cùng Khinh Ca nói, nàng sẽ để ngươi trở về nghỉ ngơi."
Lạc Phỉ lo lắng nói, Hoa Ngữ An ứng vài tiếng, Lạc Phỉ tựa hồ còn có rất
nhiều công việc phải làm, dặn dò vài tiếng xong, liền vội vàng rời đi.
Liễu Khinh Ca cầm lấy di động, vừa xem điện thoại vừa đi về văn phòng của
mình, Hoa Ngữ An đi theo sau, cúi đầu nhìn cuốn ký lục trên tay, nhìn
xem hành trình ngày hôm nay.
Hoa Ngữ An không nghĩ tới Liễu Khinh Ca đột nhiên dừng lại, làm nàng đụng phải người nọ, ký lục trên tay cũng rơi trên mặt đất.
"Xin lỗi... Liễu tổng, ta không chú ý."
Thời điểm Hoa Ngữ An khom lưng xuống nhặt, nàng rõ ràng thấy được bên người
có một đôi giày da của nam đứng lại đây, sau đó người nọ ngồi xổm xuống
giúp Hoa Ngữ An nhặt cuốn ký lục lên, mùi nước hoa Cologne quen thuộc...
Hoa Ngữ An ngẩng đầu lên, Thành Ý Văn kia mặt tuấn tiếu gần ngay trước mắt.
"Hoa tiểu thư."
Thành Ý Văn lễ phép đem ký lục trả lại cho Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An nói câu cảm ơn xong, vội vàng đứng lên, không hề nhìn Thành Ý Văn.
Liễu Khinh Ca nhìn hết thảy, trong lòng hụt hẫng, lạnh lùng nhìn thoáng qua
Thành Ý Văn, trong mắt người nọ rõ ràng còn mang theo tình yêu nồng
cháy.
"Thành tiên sinh." Liễu Khinh Ca lạnh lùng mở miệng, sau đó đứng trước mặt Thành Ý Văn.
"Ngài hảo." Liễu Khinh Ca vươn tay, trên mặt mang theo tươi cười chức nghiệp, nhưng cặp mắt đẹp lại nhiều vài phần lạnh lẽo.
Thành Ý Văn một lòng đặt trên người Hoa Ngữ An, hắn nơi nào chú ý tới hàn ý trong mắt Liễu Khinh Ca.
"Ngài hảo, Liễu tổng."
Thành Ý Văn tự nhiên thấy được nữ nhân trước mắt này, thực lễ phép mà vươn tay thăm hỏi.
"Chúng ta còn có việc, hẹn gặp lại."
Liễu Khinh Ca cười cười, quay đầu nhìn về phía Hoa Ngữ An, nói: "Ngữ An, cần phải đi."
Liễu Khinh Ca mang theo Hoa Ngữ An rời đi, Thành Ý Văn còn đứng tại chỗ,
nhìn Hoa Ngữ An, con ngươi thâm thúy tràn ngập bất đắc dĩ cùng ưu
thương.
Về tới tầng hai mươi, Hoa Ngữ An một đường đi tới bàn làm việc của mình, nhưng Liễu Khinh Ca lại kêu nàng một tiếng.
"Ngữ An, tiến vào."
Hoa Ngữ An lại quay trở lại, vội vàng không ngừng mà lên tiếng, lập tức theo đi vào.
Liễu Khinh Ca vừa vào cửa, đem văn kiện trên tay tùy ý mà ném ở trên bàn,
xoay người đến gần Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An cảm giác được mãnh liệt áp
bách, không tự giác mà lui về phía sau vài bước.
"Liễu... Liễu tổng..."
Hoa Ngữ An cảm giác được Liễu Khinh Ca hình như đang sinh khí, chính là
nàng căn bản không dám nhìn mắt Liễu Khinh Ca, nàng thực sợ hãi khí
tràng của Liễu Khinh Ca lúc này.
"Ngươi đối với hắn còn có cảm giác?"
Liễu Khinh Ca thanh âm thực nhẹ, nhưng Hoa Ngữ An vẫn nghe được rõ ràng, đầu nàng bỗng nhiên trống rỗng, không thể tưởng tượng được Liễu Khinh Ca sẽ hỏi vấn đề này.
"A?"
"Ta hỏi ngươi, đối với hắn có phải còn cảm giác hay không?"
Liễu Khinh Ca nhíu chặt mày, giống đứa nhỏ quật cường muốn một đáp án.
"Ai?"
Hoa Ngữ An hiển nhiên còn đang phản ứng không kịp, nàng vô tội nhìn Liễu Khinh Ca, thấy con ngươi bức thiết của Liễu Khinh Ca.
"Thành Ý Văn."
Liễu Khinh Ca thực kiên nhẫn, ánh mắt nàng vẫn luôn dừng lại trên đôi mắt
của Hoa Ngữ An, làm như muốn đem Hoa Ngữ An nhìn thấu vậy.
"Đã không còn, chỉ là có chút xấu hổ."
Hoa Ngữ An quả thực đối với Thành Ý Văn không còn cảm giác, chỉ là ánh mắt
cực nóng cùng quan hệ trước kia, làm nàng cảm thấy xấu hổ.
"Liễu... Liễu tổng tại sao lại hỏi như vậy?"
Hoa Ngữ An cảm thấy tò mò, trong lòng lại có chút ẩn ẩn chờ mong, chờ mong chút gì đó, nàng tựa hồ cũng không rõ lắm.
"Chỉ là sợ ảnh hưởng công tác, không có việc gì, đi ra ngoài đi!"
Liễu Khinh Ca về tới chỗ ngồi của mình, đem văn kiện vừa rồi ném lung tung sửa sang lại hảo.
Hoa Ngữ An gãi gãi đầu, lên tiếng sau liền rời khỏi văn phòng, Liễu Khinh
Ca nhìn bóng dáng Hoa Ngữ An rời đi, trong lòng vẫn cảm thấy bực bội,
bực bội đến từ tên nam nhân Thành Ý Văn kia.
Ba giờ chiều, Liễu Khinh Ca hiếm thấy mà nói chính mình lâm thời có việc,
để Liễu Tiêu Nguyệt đi ứng phó với người của tập đoàn Tam Tài, Liễu
Khinh Ca không có đi, tự nhiên Hoa Ngữ An cũng ngoan ngoãn ngồi ở tầng
20.
Hoa Ngữ An cảm thấy có chút may mắn, rốt cuộc nàng cũng không muốn cùng Thành Ý Văn có tiếp xúc.
Thời điểm 4 giờ chiều, máy bàn của Hoa Ngữ An vang lên.
"Ngài hảo, ta là trợ lý tổng tài Hoa Ngữ An, xin hỏi ngài là?"
Hoa Ngữ An nhìn đến điện thoại là phòng họp ở tầng 15 gọi tới, liền sợ là có việc gấp muốn tìm Liễu Khinh Ca.
"Ta là Liễu Tiêu Nguyệt."
Đầu bên kia điện thoại ngắn ngủn nói một câu, nghe không ra cảm xúc.
"Liễu tổng ngài hảo, xin hỏi có chuyện gì có thể hỗ trợ ngài?"
Hoa Ngữ An tuy rằng không thích Liễu Tiêu Nguyệt, nhưng vẫn lễ phép chức nghiệp trả lời Liễu Tiêu Nguyệt.
"Chúng ta có một phần văn kiện ở chỗ Liễu tổng, có thể phiền toái ngươi đưa tới phòng họp tầng 15 hay không?"
Liễu Tiêu Nguyệt mệnh lệnh thập phần rõ ràng, hơn nữa ngữ khí cũng là vững
vàng giỏi giang, một chút cũng không giống đại yêu nghiệt như ngày
thường.
"Hảo, xin hỏi là văn kiện gì?"
Liễu Tiêu Nguyệt nói tên văn kiện xong, Hoa Ngữ An liền nói: "Hảo Liễu tổng, thỉnh chờ một lát, ta hiện tại liền đưa tới."
Hoa Ngữ An thở dài, như thế nào vẫn phải gặp Thành Ý Văn a...
Hoa Ngữ An vào văn phòng của Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca nhướng mày nhìn nàng, nói: "Chuyện gì?"
"Liễu tổng nói hội nghị cùng tập đoàn Tam Tài có một phần văn kiện ở nơi ngài, nhờ ta hỗ trợ đưa qua."
Liễu Khinh Ca vừa nghe, giống như nhớ tới gì đó, rất nhanh liền đem văn kiện rút ra, đưa cho Hoa Ngữ An.
"Cảm ơn Liễu tổng."
Hoa Ngữ An lấy được văn kiện, đang muốn xoay người rời đi, lại bị Liễu
Khinh Ca kêu một tiếng, nói: "Ngữ An, ngươi vừa mới nói, là Tiêu Nguyệt
nhờ ngươi đưa qua?"
Hoa
Ngữ An nghe xong, gật gật đầu, lại thấy Liễu Khinh Ca nhăn nhăn mày,
nói: "Ta và ngươi cùng đi, ta mới vừa xử lý xong công việc, đi nghe một
chút."
Thời điểm cửa phòng họp ở tầng 15 mở ra, mọi người thấy người tới, sôi nổi đứng lên, hướng Liễu Khinh Ca hơi hơi khom lưng.
"Không cần để ý, ta chính là tới nghe một chút, các ngươi tiếp tục."
Liễu Khinh Ca ngắn gọn nói một câu, ngồi xuống sô pha cách đó không xa, Hoa Ngữ An đi qua đưa văn kiện cho Liễu Tiêu Nguyệt.
"Cảm ơn."
Liễu Tiêu Nguyệt không có nhìn Hoa Ngữ An nhiều, chỉ liếc mắt một cái, trên
phương diện công tác Liễu Tiêu Nguyệt tựa hồ thật sự bất đồng với đại
yêu nghiệt của ngày thường, Hoa Ngữ An cũng bắt đầu đối nàng lau mắt mà
nhìn.
Hoa Ngữ An ngồi vào bên cạnh Liễu Khinh Ca, nhìn Liễu Khinh Ca đôi tay ôm ngực, nhìn mọi
người trong phòng hội nghị, cuối cùng, ánh mắt của nàng dừng lại trên
người Thành Ý Văn.
Thành Ý Văn tuy rằng nói nội dung hạng mục, nhưng ánh mắt đang đảo qua người
đến lúc sau, ánh mắt lại dừng lại trên người Hoa Ngữ An, người nọ cúi
đầu ở trên notebook gõ gõ đánh đánh, bộ dạng nghiêm túc thực sự là mỹ
lệ.
Liễu Khinh Ca nhíu
mày, ánh mắt lạnh lùng, cả người tản ra khí tràng làm cho người ta sợ
hãi, nàng kiên nhẫn nghe Thành Ý Văn diễn thuyết nội dung hạng mục,
Thành Ý Văn sau khi nói xong, còn không đợi Liễu Tiêu Nguyệt mở miệng
nói gì đó, Liễu Khinh Ca đã mở miệng trước.
"Xin lỗi, đánh gãy một chút."
Liễu Khinh Ca đứng lên, sau đó ánh mắt sắc bén dừng ở trên người Thành Ý Văn.
"Thành tiên sinh ý tưởng thực hảo..."
Liễu Khinh Ca dừng một chút, rồi nói tiếp: "Nhưng Thành tiên sinh, thỉnh
ngài cần phải kiểm tra số liệu thị trường cùng tình huống dòng người
nhiều hơn rồi lại làm phán đoán."
Liễu Khinh Ca còn cầm theo một phần văn kiện khác, nàng phóng tới trước mặt Thành Ý Văn.
"Quả thực, số liệu không phải chỉ tiêu duy nhất quyết định phán đoán, nhưng lại là chỉ tiêu phi thường trọng yếu."
Liễu Khinh Ca buông, đúng là về số liệu thị trường cùng số liệu dòng người của hạng mục này.
"Ở giữa số liệu cùng lý tưởng làm ra phán đoán mới là hợp lý nhất, không biết Thành tiên sinh có đồng ý hay không?"
Liễu Khinh Ca biết Thành Ý Văn kinh nghiệm không nhiều lắm, tuy nói cái sai
lầm này không tính là lớn, nhưng Liễu Khinh Ca lại không thể chịu đựng
được.
"Đồng ý, thực xin lỗi Liễu tổng, tổ hạng mục chúng ta sẽ đem vấn đề này xem xét lại."
Thành Ý Văn thành tâm xin lỗi, thời gian chuẩn bị cho hạng mục này không
nhiều lắm, Thành Ý Văn đã tận lực, nhưng ở trước mặt Liễu Khinh Ca nhân
vật cấp bậc này, vẫn là không qua được cửa.
"Lần sau tới, thỉnh tổ hạng mục của Thành tiên sinh có chuẩn bị vẹn toàn."
Liễu Khinh Ca làm lệnh đuổi khách, Liễu Tiêu Nguyệt đôi tay ôm ngực một bộ
dạng xem kịch vui, Thành Ý Văn chuẩn bị không đủ là sự thật, nhưng làm
Liễu Khinh Ca hạ lệnh trục khách, hắn là người đầu tiên.
"Hảo, cảm ơn Liễu tổng chỉ điểm."
Thành Ý Văn khom lưng xin lỗi, Liễu Khinh Ca cũng không nói gì nữa, cho Hoa
Ngữ An còn đang lăng ngốc một ánh mắt, Hoa Ngữ An hiểu ý, lập tức theo
đi lên, hai người cứ như vậy rời khỏi phòng họp.
Liễu Tiêu Nguyệt lắc lắc đầu thở dài, Liễu Khinh Ca khi nào sẽ thọc rắc rối như vậy...
"Hôm nay bên ta cũng đã đại khái có thể hiểu được tôn chỉ cùng phương hướng
chính của quý công ty đối với hạng mục rồi, lần sau tới, chúng ta lại
bàn chi tiết."
Liễu Tiêu Nguyệt đem không khí cứng đờ vừa rồi hòa hoãn lại, Thành Ý Văn cười khan vài tiếng, hiển nhiên có chút xấu hổ.
Hoa Ngữ An đi theo phía sau Liễu Khinh Ca, nhịn không được hỏi một câu: "Liễu... Liễu tổng, ngài sinh khí?"
Hoa Ngữ An trực giác biết Liễu Khinh Ca sinh khí, hơn nữa là thực sự tức
giận, tuy rằng mặt ngoài nhìn không ra được, nhưng Hoa Ngữ An lại ẩn ẩn
có thể cảm giác được.
Liễu Khinh Ca dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Hoa Ngữ An, con ngươi
đen nháy nhìn không ra bất luận cảm xúc gì, ánh mắt người kia nhìn Hoa
Ngữ An, nàng thực chán ghét, thực sự chán ghét vô cùng.
"Ta không nên sinh khí sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT