Hoa Ngữ An cuối cùng vẫn ở phòng khách yên lặng đem cháo ăn hết, sau đó lại uống thuốc, nằm ở trên sô pha, không cẩn thận quá buồn ngủ quá mệt mỏi liền ngủ mất, nàng mơ mơ màng màng ôm chặt tiểu ngoan cũng đang ngủ ở trên sô pha, cứ như vậy ngủ.

Thời điểm Liễu Khinh Ca đi ra, chén cháo Hoa Ngữ An ăn xong đặt ở trên bàn, thuốc cùng ly nước cũng đặt ở trên bàn, nhìn nhìn Hoa Ngữ An trên sô pha ngủ đến an ổn, tiểu ngoan còn đang nằm trong lòng ngực nàng, một người một mèo ôm nhau mà ngủ.

Liễu Khinh Ca tay chân nhẹ nhàng đem mọi thứ ở trên bàn thu thập hảo, sau đó ngồi ở một bên khác của sô pha, làm như suy tư gì đó mà nhìn Hoa Ngữ An, thân mình nghiêng nghiêng, một tay ở trên tay vịn chống đầu, nhìn Hoa Ngữ An con ngươi dần dần lộ ra ý cười.

Liền Liễu Khinh Ca chính mình còn chưa phát giác được, hai mắt của mình đang cười, hơn nữa Liễu Khinh Ca cũng chưa từng phát giác, nguyên lai nàng có thể cái gì cũng không làm, chỉ an tĩnh nhìn một người ngủ, cũng cảm giác được một loại an tâm cùng thỏa mãn.

Hoa Ngữ An tựa hồ giật giật, tiểu ngoan trong lòng ngực cũng giật giật, một người một mèo thay đổi tư thế, lại tiếp tục ngủ tiếp.

Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng cười cười, vẫn an tĩnh mà nhìn Hoa Ngữ An, di động trong tay chấn động không ngừng, nàng cũng không dao động, giống một bức tượng băng được điêu khắc ưu nhã, an tĩnh mà nhìn Hoa Ngữ An.

Sau lại di động chấn động đến chịu đựng không được nữa, Liễu Khinh Ca mới đứng lên, quay về phòng, lúc này mới tiếp nhận điện thoại.

"Uy, ba."

Liễu Khinh Ca thanh âm thanh lãnh, con ngươi ở trong căn phòng không có bật đèn, có vẻ có chút lạnh băng.

"Con gái a! Gần đây có khỏe không?"

Bên trong một thanh âm trầm ổn truyền đến, Liễu Khinh Ca chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, tỏ vẻ còn tốt, bên kia điện thoại liền tiếp tục truyền đến thanh âm.

"Công tác rất bận sao?"

Liễu ba gọi rất nhiều lần, Liễu Khinh Ca lúc này mới tiếp, nhìn chút thời gian, cho rằng Liễu Khinh Ca còn đang bận.

"Không có, mới vừa rồi đang tắm rửa."

Liễu Khinh Ca mặt không đỏ mắt không chớp mà nói dối, nam nhân bên kia rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Ân, ngươi nên chiếu cố chính mình tốt, đừng giống như lão cha..."

Bên trong liễu ba còn muốn nói cái gì, Liễu Khinh Ca liền đánh gãy hắn: "Ba, như thế nào rảnh rỗi gọi lại đây?"

Liễu Khinh Ca hiểu ba của nàng, hắn tuyệt đối sẽ không chỉ gọi lại đây để nói chuyện phiếm.

"Gần đây cùng Dật Nhiên thế nào rồi?"

Liễu ba sâu kín mở miệng, Liễu Khinh Ca trầm mặc vài giây, đáp: "Vẫn như vậy."

Vẫn là nhàn nhạt trả lời, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.

"Tính toán khi nào kết hôn?"

Liễu ba hỏi một câu này, Liễu Khinh Ca hô hấp tựa hồ nháy mắt cứng lại, bất quá cũng chỉ hai giây, khóe miệng nàng đẩy ra một cái mỉm cười, giống như gió lạnh ở đỉnh núi thổi tới, mang theo lãnh lẽo đến xương tủy.

"Chúng ta đều bận rộn, còn chưa có quyết định chuyện này."

Liễu Khinh Ca ngữ khí bất biến, bình tĩnh như hồ nước, không có bất luận gợn sóng gì.

"Ngươi đều 28, có một số việc..."

Liễu ba còn muốn tiếp tục nói gì đó, Liễu Khinh Ca lại lạnh lùng mà mở miệng, vốn dĩ cảm xúc không hề gợn sóng, trở nên lãnh ngạnh lên.

"Ba, ta vẫn luôn sinh hoạt theo ý tứ của ngươi, nhưng đây là đại sự của quãng đời còn của ta, ta hy vọng chính mình làm chủ."

Thân thể Liễu Khinh Ca dựa vào trên tường, ngữ khí lạnh lùng tựa hồ đem người bên kia điện thoại cũng đông cứng, liễu ba tựa hồ đình trệ vài giây, mới mở miệng nói: "Hảo, hy vọng đừng để ta chờ lâu."

Ngữ khí quen thuộc, giống như trước kia khi Liễu Khinh Ca làm trợ thủ cho hắn, ngữ khí thuộc về lão bản cùng cấp trên, chính là hiện tại... Hết thảy đều bất đồng.

"Ba, hảo hảo nghỉ ngơi, treo."

Liễu Khinh Ca nói xong liền cúp điện thoại, nàng tựa hồ có chút tức giận, tùy ý ném điện thoại lên giường, liền rời khỏi phòng.

Trong lòng tích tụ nan giải, nhưng sau khi đến phòng khách thấy một người một mèo, phẫn nộ trong lòng nháy mắt biến mất hơn phân nửa.

"Ngữ An..."

Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng gọi tên Hoa Ngữ An, lấy tay đặt lên trán Hoa Ngữ An, trên trán cái nóng ban sáng đã biến mất.

"Ngươi tổng có thể làm ta an lòng."

Liễu Khinh Ca thanh âm như cũ thực nhẹ, như sợ đánh thức người kia, nàng ngồi dưới đất, yên lặng nhìn Hoa Ngữ An ngủ say, lông mi thật dài... Cổ cao thẳng, môi hồng nhạt...

Liễu Khinh Ca bỗng nhiên cảm giác có chút miệng khô lưỡi khô, lập tức đứng lên, không hề nhìn Hoa Ngữ An, vừa rồi tâm tựa hồ trật nửa nhịp.

Ngay tại thời điểm Liễu Khinh Ca đứng lên, Hoa Ngữ An bỗng nhiên mở miệng...

"Khinh Ca..."

Liễu Khinh Ca cả người toát ra mồ hôi lạnh, giống như đang làm chuyện xấu thì bị phát hiện vậy, nàng quay đầu lại, thì phát hiện Hoa Ngữ An còn đang ngủ, vừa rồi chỉ nói mê, mà người nọ tựa hồ nắm thật chặt tiểu ngoan trong lòng ngực, Liễu Khinh Ca trong lòng vừa động, cũng không biết Hoa Ngữ An trong mộng mơ thấy cái gì.

"Ôm..."

Hoa Ngữ An lại mở miệng nói một câu, lúc này mặt Liễu Khinh Ca có chút đỏ, cũng không biết Hoa Ngữ An ở trong mộng mơ thấy cái gì, bất quá Liễu Khinh Ca cảm giác được Hoa Ngữ An ở trong mộng đối với mình có hành vi gây rối đi.

"Bỏ đi, lần này liền tha thứ cho ngươi."

Liễu Khinh Ca thanh âm nhẹ nhàng giơ lên, khóe miệng gợi lên một mạt mỉm cười, quay đầu lại cầm một tấm chăn nhỏ, nhẹ nhàng đắp lên người Hoa Ngữ An.

Liễu Khinh Ca đem văn kiện cùng notebook dọn đến trên bàn cơm, chỉnh đèn ở phòng khách tối lại, chỉnh sáng đèn ở nhà ăn, tiếp tục công việc, từ phòng bếp nàng cũng múc một chén cháo đặt trước notebook, một bên ăn, một bên công tác, lúc này nàng thấy cũng may Minh Dật Nhiên nấu cháo, nếu không nàng lại phải gọi cơm hộp.

Liễu Khinh Ca một bên sửa sang lại số liệu, một bên nhìn báo cáo, lúc này Liễu Tiêu Nguyệt lại gọi tới.

"Uy."

Liễu Khinh Ca một tay cầm báo cáo, Liễu Tiêu Nguyệt đầu bên kia vẫn luôn nói nội dung hạng mục cho Liễu Khinh Ca.

"Ân, ta còn muốn thiết kế 3D đồ trong nhà cho ta."

Liễu Khinh Ca nói chuyện thanh âm cực nhẹ, Liễu Tiêu Nguyệt mày nhíu một chút, nói: "Tỷ, ngươi không thuận tiện nói chuyện sao?"

Liễu Khinh Ca trầm ngâm một chút, nói: "Ngữ còn đang ngủ, ta không muốn đánh thức nàng."

Liễu Tiêu Nguyệt nghe xong, thần sắc kinh ngạc một chút, sau đó rất nhanh liền làm rõ ràng suy nghĩ, khóe miệng gợi lên một mạt cười ý vị sâu xa.

"Tỷ..."

"Ân?"

Liễu Khinh Ca vô ý thức mà ứng một câu, Liễu Tiêu Nguyệt trầm hạ thanh, thanh âm trở nên càng khàn khàn mà có từ tính, có một loại gợi cảm khác thường.

"Ngươi có phải yêu thích tiểu trợ lý của ngươi hay không?"

Liễu Tiêu Nguyệt lời này vừa nói ra, trong lòng Liễu Khinh Ca liền căng thẳng, giống như bị người ta nói trúng tâm tư, tay không tự giác mà nắm chặt di động, sau đó trầm giọng nói: "Có ý tứ gì?"

"Chính là ý ngươi yêu thích tiểu trợ lý của ngươi."

Liễu Tiêu Nguyệt dừng một chút, rồi nói tiếp: "Cái loại thích nghĩ cùng nàng lên giường."

Liễu Khinh Ca vừa nghe, sắc mặt đỏ lên, nhíu mày, lạnh lùng nói: "Liễu Tiêu Nguyệt, ngươi nói bậy gì đó."

Liễu Tiêu Nguyệt nhún vai, cười nói: "Để nàng ở nhà ngươi, như vậy chiếu cố nàng bảo hộ nàng, ngươi hôm nay sớm quay về cũng là vì nàng, đúng không? Tỷ, này không phải đã thực rõ ràng sao?"

Liễu Tiêu Nguyệt bỗng nhiên không còn tâm tình báo cáo công việc nữa, nàng hận không thể lập tức đi đến trước mặt Liễu Khinh Ca, nhìn xem trên mặt đại băng sơn hiện giờ cảm xúc biến ảo như thế nào.

Liễu Khinh Ca vẫn là trầm mặc, sau đó lạnh lùng nói, ngữ khí cơ hồ không hề gợn sóng: "Tư tưởng của người không cần xấu xa như vậy, đối với một người hảo nhất định phải là cái loại tâm tư này sao?"

Liễu Khinh Ca phủ nhận, nhưng đáy lòng lại nghĩ từ cách nói của Liễu Tiêu Nguyệt đi lý giải hành vi của chính mình.

"Thích một người như thế nào liền xấu xa, hơn nữa ta thấy tiểu trợ lý kia của ngươi đối với ngươi cũng không tồi."

Liễu Tiêu Nguyệt nhớ tới ngày ấy ở nhà ăn, bộ dạng gà mẹ che chở gà con kia, liền cảm thấy thú vị.

"Tiêu Nguyệt, nàng là nữ nhân."

Nhắc nhở Liễu Tiêu Nguyệt, cũng là nhắc nhở chính mình.

"Thì sao a? Thích chính là thích, quản nàng là nam hay nữ làm gì."

Liễu Tiêu Nguyệt nói xong, bỗng nhiên nghĩ tới Lê Kiều Kiều, người kia luôn rất thú vị, thời điểm nói về công tác vẻ mặt đứng đắn cùng nghiêm túc, loại khí chất trăm biến này thật sâu mà hấp dẫn chính mình.

"Tiêu Nguyệt, chúng ta vẫn là nói công sự đi!"

Liễu Khinh Ca không muốn rối rắm ở cái đề tài này mãi, trong lòng có muôn loại miêu tả sinh động, nhưng nàng không muốn nhìn thẳng vào.

"Được được, cuối cùng một câu."

Liễu Tiêu Nguyệt dừng một chút, vũ mị cười nói, biểu tình cực kỳ giống cáo già: "Chớ có sai thất trước mắt người."

Liễu Khinh Ca nhíu chặt mày, âm thanh lạnh lùng nói: "Nói công sự."

Liễu Tiêu Nguyệt cảm giác được Liễu Khinh Ca thật sự có chút phẫn nộ, lập tức không dám nói thêm gì nữa, nàng cũng không dám chọc giận một tòa băng sơn, băng sơn giận lên, kia không phải chính mình chịu thiệt sao.

Liễu Tiêu Nguyệt ngoan ngoãn cùng Liễu Khinh Ca nói công sự, chờ Liễu Khinh Ca treo điện thoại, đã là 10 giờ tối.

Sau khi Liễu Khinh Ca treo điện thoại, thực tự nhiên mà nhìn về phía sô pha ở phòng khách, người vốn dĩ đang ngủ đã ngồi dậy, trên đùi vẫn là tiểu lông xù tiểu ngoan, nàng tựa hồ bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, cả người thoạt nhìn còn thực ngốc, liền ngây ngốc mà ngồi ở chỗ kia.

Liễu Khinh Ca trong lòng lo lắng người nọ bệnh còn khó chịu, buông công việc trên tay, đi qua, thoáng chỉnh bóng đèn ở phòng khách sáng lên, nói: "Khó chịu?"

Hoa Ngữ An hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt còn buồn ngủ nhìn Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca cảm thấy giờ phút này Hoa Ngữ An lại có loại phi thường đáng yêu.

"Không phải... Ngủ ngốc."

Hoa Ngữ An cảm thấy chính mình không có khó chịu như vậy, chỉ là ngủ quá nhiều, thời điểm tỉnh lại, cả người trạng thái đều không tốt lắm, cảm giác một mảnh ngốc, tứ chi vô lực, chỉ có thể ngồi yên.

Liễu Khinh Ca đổ đầy ly nước cho Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An uống xong, mới cảm giác đầu thanh tỉnh một chút, nàng nhìn nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn văn kiện cùng notebook trên bàn cơm, nhăn nhăn mày, nói: "Liễu... Khinh Ca, ngươi còn đang tăng ca?"

Tuy rằng hình ảnh này đã tập mãi thành thói quen, nhưng Liễu Khinh Ca cơ hồ đại bộ phận thời gian đều là công tác, Hoa Ngữ An không khỏi có chút đau lòng cùng lo lắng, rồi nói tiếp: "Phải chú ý nghỉ ngơi, bằng không giống như ta, thành mèo bệnh."

Hoa Ngữ An cười khẽ, tay thực tự nhiên mà sờ sờ đầu tiểu ngoan, Liễu Khinh Ca sửng sốt, ngồi vào bên cạnh Hoa Ngữ An, lúc này thanh âm của Liễu Tiêu Nguyệt cùng lời nói vừa rồi vang vọng quanh quẩn ở bên tai mình, giống như ma quỷ dụ hoặc.

"Nếu ta bị bệnh, ngươi có thể giống ta chiếu cố ngươi hay không?"

Liễu Khinh Ca hỏi ra miệng, không có trải qua bất luận suy nghĩ gì, nàng chỉ muốn nghe thử đáp án của Hoa Ngữ An.

Hoa Ngữ An hiển nhiên còn có chút ngốc, không có suy nghĩ sâu xa ý tứ trong lời nói của Liễu Khinh Ca, ngay sau đó cười nói: "Nhất định sẽ, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo."

(Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo : sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước, cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ)

Nói xong, Hoa Ngữ An còn nhấc ly nước trong tay, Liễu Khinh Ca nhìn gương mặt Hoa Ngữ An mang theo vài phần thoát tục tươi mát, bỗng nhiên liền cười, nhợt nhạt tươi cười giống như bầu trời đêm hợp lại tinh quang, vừa mê người vừa thần bí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play