Lâm Hạ có thể cảm giác tinh thần và khí sắc của Thiên Thu đều không bằng trước kia, làm cho nàng không khỏi có chút lo lắng.
“Buổi tối, tôi vừa lúc cũng đến chỗ của Lâm Huyên, để tôi đưa cô đi.” Trước giờ tan sở, Lâm Hạ nhắn tin WeChat cho Thiên Thu.
Kỳ thực mỗi đêm, Thiên Thu đều sẽ nỗ lực tìm cớ hoặc là tìm đề tài để trò
chuyện đôi câu với Lâm Hạ, thông thường đều là nàng chủ động vì Lâm Hạ
rất hiếm khi gửi tin đến. Thời điểm Thiên Thu đọc tin nhắn này, nội tâm
đều nhảy nhót kích động. Kể từ lần trước, ngoại trừ chuyện công việc thì các nàng rất ít khi có cơ hội ở cùng một chỗ. Ban ngày đi làm, có thể
vội vàng nhìn ngắm Lâm Hạ vài lần, hoặc là liên quan công việc liền có
thể cùng nàng tiếp xúc ngắn ngủi, trước đó Thiên Thu đi làm với tâm lý
tiêu cực, đã hoàn toàn chuyển hóa sang tích cực, mặc dù năng lực công
tác không phải chuyện một sớm một chiều là giỏi, nhưng Thiên Thu cũng đã dần thay đổi theo chiều hướng tốt.
“Được.” Thiên Thu viết rồi lại xóa, cuối cùng vẫn lựa chọn trả lời đơn giản một chữ 'được'. Mỗi ngày nàng đều sẽ ghi nhớ màn đối thoại giữa mình và Lâm Hạ, xem đi xem lại vài lần, giờ phút này nàng nhìn chằm chằm di động,
cảm giác tâm tình của mình tựa như phím đàn dương cầm vui vẻ vang lên,
giống như biết ca hát vậy.
Kể từ thời điểm xem tin nhắn, nội tâm Thiên Thu luôn tràn ngập chờ đợi giờ tan sở, rốt cuộc hai tiếng sau, nàng cũng chờ tới. Sau khi tất cả mọi
người đã rời đi, nàng vẫn ở chỗ ngồi của mình đợi Lâm Hạ. Qua mười lăm
phút, Lâm Hạ mới từ văn phòng bước ra ngoài.
“Chúng ta trước đi ăn cơm tối đi.” Lâm Hạ nói.
“Ừm.” Tuy Thiên Thu đã thật lâu không dùng bữa tối, nhưng nàng sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào để ở một chỗ với Lâm Hạ.
“Muốn ăn cái gì?” Lâm Hạ hỏi.
“Gì cũng được.” Trước kia chưa giảm béo thì Thiên Thu không hề kén ăn,
hiện tại bởi vì giảm cân mà mỗi ngày đều ở vào trạng thái đói khát, trên cơ bản hết thảy đồ ăn đối với nàng mà nói, đều là cực kì ngon miệng, ăn cơm tối càng là một chuyện hết sức xa xỉ.
“Vậy ăn lẩu được không?” Lâm Hạ hỏi, hiện tại đang là mùa đông, ăn chút nhiệt ấm dạ dày.
“Được.” Thiên Thu tưởng rằng Lâm Hạ sẽ dẫn mình đi ăn cơm Tây, sau đó lại gọi cho mình một đĩa salad.
Lâm Hạ lái xe đưa Thiên Thu tới một tiệm lẩu nổi tiếng ở gần công ty mình,
nàng dựa vào sức ăn của nữ xứng liền gọi rất nhiều món, nàng nghĩ, đó
cũng hẳn là sức ăn thật sự của Thiên Thu.
“Tôi đang giảm béo, chỉ ăn một chút thôi, cô đừng gọi nhiều đồ.” Bởi vì thời nay đều là đặt món qua màn hình máy tính, Thiên Thu không biết Lâm Hạ
chọn món gì nhưng cũng sợ nàng gọi nhiều, không quên mở miệng nhắc nhở.
“Dạo này cô vẫn giảm cân sao? Buổi tối đều không ăn cơm?” Lâm Hạ gọi món xong liền hỏi.
“Ừm, vẫn giảm, tối nào cũng nhịn, thật sự quá đói thì sẽ nấu chút rau xanh.” Thiên Thu nói đúng sự thật, khi đói quá chịu không nổi, nàng liền luộc
một ít rau, cũng không bỏ dầu mà chỉ cho một ít muối, khá khó nuốt nhưng ít nhất vẫn có thể nhét thứ gì đó vào dạ dày.
“Quả thật gầy hơn rất nhiều.” Lâm Hạ nhìn Thiên Thu đúng là rõ ràng gầy xuống, mở miệng nói.
“Chưa gầy gì cả, vẫn là rất béo.” Được Lâm Hạ khẳng định như vậy, Thiên Thu
rất vui vẻ, giờ khắc này, nàng cảm thấy hết thảy mọi nỗ lực của mình đều đáng giá. Tuy được công nhận nhưng Thiên Thu vẫn rất khiêm tốn, dù sao
so với dáng người lý tưởng mình nghĩ thì vẫn còn một ít chênh lệch.
“Giảm béo cũng cần vừa phải, bằng không sẽ tổn hại nghiêm trọng tới thân thể
mình, còn dễ dàng phản ứng ngược, đừng ép bản thân quá mức, nóng vội sẽ
không thành công.” Lâm Hạ luôn cảm thấy chuyện Thiên Thu giảm béo không
khỏi có liên quan đến mình, nếu Thiên Thu bởi vì giảm cân mà tổn hại
thân thể vốn khỏe mạnh, vậy mình cũng sẽ phải chịu một phần trách nhiệm.
Thiên Thu nhìn Lâm Hạ, có chút ngoài ý muốn, nàng không biết Lâm Hạ thật sự
quan tâm mình, hay là bởi vì mục đích và ý đồ mình giảm béo quá mức rõ
ràng, đem đến áp lực cho đối phương. Nếu là ý đầu tiên, nàng dĩ nhiên sẽ vui vẻ, nhưng nếu đáp án là ý phía sau thì lại là vấn đề Thiên Thu vẫn
luôn lảng tránh, cho dù mình gầy đi cũng chưa chắc có thể giành được
niềm vui của Lâm Hạ, vậy hết thảy cực nhọc cùng kiên trì của mình, đều
trở nên thừa thãi.
“Lâm
Hạ, cô thật sự lo lắng về sức khỏe của tôi, hay là tôi tạo phiền toái
cho cô?” Thiên Thu vẫn nhịn không được hỏi ra câu này, mặc dù nàng rất
sợ kết quả xấu nhất. Lâm Hạ chưa tỏ thái độ rõ ràng sẽ khiến mình nghĩ
nàng không cự tuyệt, nhịn không được suy diễn quá nhiều, tự mình đa
tình, bản thân cực kì yếu đuối, nàng sợ cuối cùng vẫn không có biện pháp tiếp thu kết quả như vậy. Nếu thật sự không có hy vọng, nàng tình
nguyện Lâm Hạ cho mình một lời cự tuyệt rõ ràng. Mặt khác, nàng lại cảm
thấy cho dù hy vọng không lớn, cho dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi,
nàng đều sẽ không từ bỏ.
Lâm Hạ không nghĩ Thiên Thu sẽ đột ngột hỏi như vậy, thậm chí liên tưởng
càng nhiều, nàng không ngờ nữ xứng ở thế giới kia thoạt nhìn vô tâm vô
phế, ở hiện thực lại là người nhạy cảm đến mức này.
“Cô gầy quá nhanh, tôi lo sức khỏe của cô không chịu đựng được, cô cũng
không tạo cho tôi phiền toái gì cả, đừng nghĩ nhiều.” Lâm Hạ nói ra ý
niệm chân thực trong đầu.
Nghe vậy, Thiên Thu có chút mừng thầm, kỳ thực mỗi giây mỗi phút nàng đều sợ Lâm Hạ nói ra lời từ chối, chỉ cần Lâm Hạ chưa hoàn toàn cự tuyệt, nàng vẫn là nhịn không được hy vọng, vì một chút hy vọng này mà vui vẻ, đồng thời cũng lại bi quan cùng tự ti, tình cảm này làm cho nàng lo được lo
mất, dễ bi dễ hỉ.
“Ừm, tôi sẽ chú ý.” Thiên Thu miệng nói như thế, nhưng suy nghĩ muốn gầy xuống nhanh chóng cũng không bởi vậy mà thay đổi.
Lúc này, những món Lâm Hạ gọi đều đã mang lên, đầy một bàn đều là đồ ăn.
“Cô gọi nhiều như vậy?” Thiên Thu nhìn các món trên bàn, kinh ngạc hỏi,
nàng nhớ rõ Lâm Hạ cũng không phải đặc biệt ăn nhiều, trước kia mình
thích ăn, có thể chén gọn sạch chỗ này nhưng hiện tại, Thiên Thu cũng
không dám ăn thả ga, nàng vô cùng cực khổ mới giảm được một ít mỡ, cũng
không dám để nó béo trở lại.
“Có thể từ từ ăn.” Lâm Hạ không cho là đúng nói.
“Nhưng mà tôi đang giảm béo, phải ăn ít một chút, Lâm tổng giám ăn đi, dù sao
Lâm tổng giám cũng gầy như vậy.” Nói xong, Thiên Thu thả thịt bò thái
lát vào nồi.
“Cô ăn no, ngày mai mới có sức lực giảm béo.” Lâm Hạ hiếm khi hài hước.
“Tôi ăn hết mấy thứ này, lại béo thì làm sao bây giờ?” Bầu không khí rất vui vẻ, Thiên Thu cũng cảm giác Lâm Hạ không còn gò bó như trước, ngữ khí
nhẹ nhàng hỏi. Không biết vì sao nàng lại có cảm giác Lâm Hạ cố ý kêu
mình bồi nàng ăn cơm, thậm chí một bàn đồ ăn trước mặt đều là Lâm Hạ cố ý chuẩn bị cho mình, mặc dù nàng cảm thấy bản thân lại tự mình đa tình,
nhưng nghĩ đến có một phần vạn khả năng, nàng đều cao hứng.
“Kỳ thật nhìn lâu cũng thành quen, khỏe mạnh là tốt rồi.” Lâm Hạ thầm nghĩ, nếu khỏe mạnh lại xinh đẹp đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu trong hai cái chỉ có thể chọn một, vẫn là nên chọn sức khỏe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT