Nhưng dù nói gì, giải thích như thế nào, trong lòng Qua Lâm cũng thật sự mê mang rồi.

Thực xin lỗi, ta không nên lừa dối ngươi, cầu xin ngươi tha thứ cho ta, tình tiết cũ như vậy, dù Tô Chỉ có tiếp nhận, cô cũng không thể nói nên lời, huống chi Tô Chỉ sẽ không tiếp nhận, tính cách Tô Chỉ không phải như thế.

Nghĩ cả buổi, cũng nghĩ không ra cách gì.

Qua Lâm thấy trời càng lúc càng tối, cuối cùng quyết định dứt khoát, lái xe đến cửa biệt thự, xuống xe nhấn chuông. Cô thầm nghĩ, nghĩ không ra thì dứt khoát không nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, gặp chiêu đỡ chiêu đi.

Gan Qua Lâm cũng thật lớn, cái gì cũng không sợ, đứng trước cổng điên cuồng bấm chuông. Chỉ tiếc là, cô có bấm cỡ nào, cũng như đem đá bỏ xuống biển, không có hồi đáp.

Lần này, Qua Lâm biết chắc là Quốc sư hoặc Tô Chỉ cố ý tránh cô, bởi vì đèn đuốc khắp biệt thự còn sáng trưng, ngươi nói bên trong không có người? Thật sự không thể tin được.

Qua Lâm nổi điên, không thèm bấm chuông nữa, dứt khoát cất giọng hét lớn. Cô hét tự do, bởi vì dù sao trong phạm vi vài dặm quanh đây một bóng người cũng không có a.

Bên ngoài biệt thự Qua Lâm kêu chết đi sống lại, vậy bên trong biệt thự là cái dạng gì đây?

Qua Lâm đến, Tô Chỉ đương nhiên biết, nhưng thật sự nàng không muốn gặp Qua Lâm, nàng quyết tâm trở về Đại Doanh, cho nên nàng sợ, sợ nhìn thấy Qua Lâm sẽ không vững tâm mà nhào vào lòng cô.

Nàng càng lo lắng nếu như tiếp tục ở lại nơi này thì cuộc sống về sau sẽ như thế nào, hiện tại Qua Lâm xem nàng như kẻ ngốc, lừa dối nàng, như vậy ngày sau sẽ ra sao?

Quốc sư nhìn thấy Tô Chỉ phiền muộn, liền hỏi "Có cần đuổi nàng ấy đi không?"

Tô Chỉ vốn định lắc đầu, nhưng nàng lại nghĩ vùng ngoại ô hẻo lánh này không an toàn, cho nên nàng ngừng lắc đầu, nói "Ngươi nói chuyện với nàng đàng hoàng, đừng dùng bạo lực."

Quốc sư biết nàng lo lắng cái gì, vì vậy bảo nàng yên tâm, sau đó Quốc sư gọi nam nhân trộm mộ đến, nói hắn đuổi Qua Lâm đi.

Nam nhân trộm mộ lĩnh mệnh không lâu, thanh âm của Qua Lâm ngoài cổng liền biến mất, nhưng cũng không được bao lâu, chỉ chốc lát sau, Qua Lâm lại kêu vang, cô cũng không giải thích gì, cứ ngẩng cao đầu kêu "Tô Chỉ, ngươi ra đây, chúng ta từ từ nói chuyện, ngươi ra đây đi."

Những lời này làm tâm Tô Chỉ loạn như ma trận, Quốc sư lại càng tâm phiền ý loạn.

Xem chừng thật sự là phiền, Quốc sư đứng lên, nói với Tô Chỉ "Để hạ thần đi khuyên nàng quay về." Nói xong lời này, Quốc sư thấy lông mày Tô Chỉ không tự chủ nhíu lại, hắn cười "Điện hạ yên tâm, thần không phải loại cuồng đánh người, chắc chắn Qua Lâm sẽ không xảy ra chuyện gì."

Tô Chỉ nghe Quốc sư nói như vậy, cũng chỉ có thể gật đầu.

Lúc Quốc sư đi ra biệt thự đúng lúc nhìn thấy Qua Lâm ngước cổ hô to, hắn cũng không kêu ngừng lại, chỉ đứng ở cửa cười ôn nhu, hai con mắt híp thành đường kẻ, nhìn càng giống hồ ly. Nam nhân trộm mộ trông thấy Quốc sư, như nhìn thấy cứu tinh, một giây sau hắn liền ngoan ngoãn đứng sau lưng Quốc sư, chú tâm hộ vệ, không nhúc nhích.

Động tĩnh lớn như vậy, Qua Lâm ngừng lại, trông thấy Quốc sư cô giống như thất thần. Cô thấy Quốc sư cười vui vẻ, không hiểu sao trong lòng lại bực bội, cô không kêu to nữa, chỉ đứng trước cổng nói "Ngươi tới đây, ta có lời muốn nói với ngươi."

Vốn cô cũng chỉ nói như vậy, không nghĩ Quốc sư sẽ nghe lời cô, nhưng không ngờ Quốc sư lại cười gật đầu, sau đó chậm rãi đi đến, mỉm cười nói "Chuyện gì?"

Có thể có chuyện gì?

"Cho ta vào đi." Qua Lâm nói.

"Không có khả năng."

"Ta muốn gặp Tô Chỉ!"

Quốc sư lắc đầu "Điện hạ không muốn gặp ngươi."

Quốc sư lời này nói là đúng sự thật, Qua Lâm cũng hiểu điều đó, nhưng cô chính là không muốn tin, không muốn tin.

Quốc sư còn nói "Ngươi trở về đi, đứng ở đây cũng vô ích, Điện hạ sau này sẽ chỉ có hận ngươi, ai bảo ngươi lừa nàng."

Lời này vừa ra, đầu Qua Lâm 'Bùm' một tiếng liền nổ! Thử hỏi, Quốc sư làm sao biết chuyện cô gạt Tô Chỉ đây? Việc này quả quyết không phải là Tô Chỉ nói cho hắn biết, chẳng lẽ Quốc sư lại một lần nữa tiên đoán như thần?

Quốc sư thấy bộ dạng Qua Lâm gãi muốn rách da đầu, vậy mà lại càng vui vẻ, cho nên có thể suy ra lời vừa rồi là hắn cố ý nói cho Qua Lâm nghe, nhưng coi bộ hắn còn chưa hài lòng lắm, rì rầm nói "Dương Lộ xuất hiện thật đúng lúc, ngươi nói có phải không?"

Cái gì?

Qua Lâm trực tiếp liền choáng váng.

Thời điểm này trong đầu cô tiếng 'Bùm bùm' như pháo nổ không dứt, một chuỗi sự kiện quay về, thì ra sự xuất hiện của Dương Lộ cùng hàng loạt chuyện xảy ra đều là do Quốc sư trù hoạch sao?! Quốc sư Đại Doanh khá lắm, khá lắm lão hồ ly Đại Doanh!

Nghĩ thông, nội tâm Qua Lâm phực lên lửa giận, lửa kia quá lớn, xem chừng là lửa lan trên thảo nguyên!

Mà đột nhiên, Qua Lâm bước một bước lớn, xuyên qua hàng rào túm lấy cổ áo Quốc sư, giống như tốc độ ánh sáng, thật sự rất nhanh! Chỉ tiếc, cô nhanh, Quốc sư lại nhanh hơn cô! Chỉ thấy Quốc sư lách nhẹ một cái, Qua Lâm không thể làm gì.

Quốc sư cười, cười ôn nhu, chỉ có thể là cực hận.

Qua Lâm giận run người, cô nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói "Ta đã đắc tội gì với ngươi? Ngươi vì cái gì hết lần này đến lần khác muốn đảo lộn cuộc sống của ta?!"

Nghe vậy, Quốc sư thôi cười, lần này hắn nghiêm trang, gằn từng chữ nói "Ngươi không có làm gì ta, mà là Điện hạ cần trở lại Đại Doanh, các ngươi đây là nghiệt duyên."

"Nghiệt duyên cũng là duyên!" Qua Lâm nói "Nàng quay về Đại Doanh thì được gì? Ngươi muốn đưa nàng về để làm vật hy sinh cho chính trị quốc gia? Nàng ở đây, mặc dù không còn thân phận công chúa, nhưng ngươi có từng thấy nàng không vui chưa?"

Quốc sư nhìn Qua Lâm không chớp mắt, dị thường nghiêm túc, nói "Nàng sẽ không trở thành vật hy sinh nữa, trở về Đại Doanh ta sẽ dốc toàn lực bảo vệ nàng chu toàn."

Qua Lâm cười lạnh, "Ngươi bảo vệ nàng? Nếu ngươi có thể bảo vệ nàng, tại sao lúc ấy nàng tự vẫn? Cái ngươi có thể làm cũng chỉ là giải quyết tốt hậu quả sau khi nàng chết mà thôi, không phải sao? Chờ Tô Chỉ trở về, chịu không được lại tự sát, ngươi có xoay chuyển lần nữa?"

Nếu là người khác, nghe những lời này chỉ sợ đã sớm bay vào đánh nhau, nhưng Quốc sư không như vậy, Qua Lâm cười lạnh, hắn cũng cười lạnh "Ngươi luôn miệng nói ta, nhưng ngươi có nhìn lại chính mình? Ta bất quá sử dụng một chút thủ đoạn đã khiến ngươi lộ bản tính, loại người như ngươi, cũng xứng đáng ở bên cạnh Điện hạ?"

Quốc sư nói hoàn toàn đúng, Qua Lâm vô lực phản bác.

Mỗi lần hai người bọn họ đối mặt, tình huống phát sinh đều như cây kim so với cọng râu, dù nói Qua Lâm hiền lành trung hậu, nhưng so với Quốc sư cô thực sự kém rất xa.

Phản bác không được, Qua Lâm dứt khoát dở thói vô lại, cô trừng mắt, nói "Ta mặc kệ, hôm nay ta nhất định phải gặp được Tô Chỉ!"

"Không có khả năng." Quốc sư nói "Điện hạ nói không muốn gặp ngươi, tại hạ, chỉ truyền lại ý muốn của Điện hạ. Hơn nữa tại hạ muốn nói cho ngươi, Điện hạ sẽ lập tức về Đại Doanh, sau này ngươi đừng đến đây nữa."

Quay về... quay về Đại Doanh? Lập tức về Đại Doanh?

Nếu Tô Chỉ trở về, như vậy hai nàng...

Làm sao có thể? Nghĩ đến đây, Qua Lâm trực tiếp liền hôn mê, "Ngươi không thể đưa Tô Chỉ về!" Cô nói lớn.

Quốc sư nói "Ngươi nói không tính, ta nói không tính, chỉ có Điện hạ nói mới tính."

...

Hắn lại nói "Trở về đi, kết cục đã định, muốn trách thì trách ngươi, Dương Lộ chỉ là một khảo nghiệm nhỏ mà ngươi cũng không vượt qua được." Nói xong, Quốc sư không muốn nghe Qua Lâm nói nhảm nữa, liền quay người vào biệt thự. Mười phút đối thoại đơn giản, hắn không có nói lời nào bắt buộc Qua Lâm im miệng, nhưng tự Qua Lâm lại không thể nói được nữa.

Qua Lâm, thật sự ngậm miệng.

Nhìn thấy sự lợi hại của Quốc sư, cô cũng thật không còn khí lực tiếp tục kêu gào, cô có tư cách gì mà kêu? Quốc sư nói không sai, không ai có thể buộc Tô Chỉ rời đi, tất cả như bây giờ, còn không phải do cô mà ra? Đối mặt Dương Lộ, nếu cô có thể giải quyết dứt khoát, sẽ không ra nông nổi như bây giờ. Cô nghi ngờ, trải qua chuyện này, Qua Lâm thật sự nghi ngờ, tình yêu của cô dành cho Tô Chỉ có được như tình yêu Tô Chỉ dành cho cô hay không?

Tô Chỉ có thể vì cô ở lại, cô hồi báo nàng bằng cái gì vậy chứ.

Nhưng để Tô Chỉ rời đi, cô lại thật sự không thể tiếp nhận.

Qua Lâm trở về xe, nhắm mắt, trong đầu là một mớ hỗn loạn, đúng vậy, cô rất loạn, loạn lợi hại. Cô muốn tâm trung suy nghĩ, nhưng lại không thể nào bắt được trọng điểm.

Cứ suy nghĩ lung tung như vậy, nháy mắt, trời đã gần sáng.

Qua Lâm cảm thấy mệt mỏi, nhưng lại không muốn rời đi, dứt khoát nhắm mắt lại, ngủ trong xe.

Một giấc này thật không được an ổn, trong mộng đều là hình ảnh Tô Chỉ rời đi, giấc mộng sao quá chân thật đi, cô cảm thấy hoảng hốt sợ hãi, sau đó không còn muốn sống nữa. Trong mộng cô thấy cô muốn níu kéo tay Tô Chỉ, nhưng dù thế nào cũng không với đến, cuối cùng Tô Chỉ xa dần xa dần, cho đến khi nàng biến mất...

Sợ hãi, Qua Lâm giật mình bật dậy, cô chưa hoàn hồn, vuốt trán một cái, đầy mồ hôi lạnh. Đợi cảm giác kia dần dần qua đi, Qua Lâm nhìn ra ngoài, sắc trời vẫn là mờ mờ tối, đây là trời còn chưa sáng, hay đã là chạng vạng tối của ngày hôm sau?

Qua Lâm nhìn điện thoại, quả nhiên cô đã ngủ đến hôm sau. Cô lấy lại bình tĩnh, lấy bình nước ở băng ghế sau, mở cửa xa ra ngoài rửa mặt, chuẩn bị tái chiến, nhưng cũng giống ngày hôm qua, không có một bóng người phản ứng cô.

Qua Lâm ủ rũ, nhưng không bỏ cuộc, vô luận thế nào cô cũng không để Tô Chỉ đi. Nhưng quyết tâm cũng cần phải no bụng, Qua Lâm quay vào trong xe, chuẩn bị lái xe đi ăn cơm để có sức tiếp tục chiến đấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play