Ngày qua ngày, nháy mắt đã đến lễ mừng năm mới, thành phố S càng lạnh hơn, người trên phố cũng thưa thớt hơn, người từ nơi khác đến thì về quê ăn tết, dân bản xứ thì ở trong nhà trang trí nhà cửa, còn ai rảnh mò mẫm ra đường?

Đương nhiên, nhà Qua Lâm cũng thế, những năm qua chỉ có mình cô, mỗi năm đều như nhau, đi siêu thị mua một ít đồ ăn, coi như sống qua kỳ lễ. Nhưng năm nay đã khác, năm nay có Tô Chỉ ở đây, không thể tùy tiện qua loa.

Lúc còn ở Đại Doanh, Tô Chỉ an nhàn sung sướng, hết thảy đều có hạ nhân lo, nhưng bây giờ không giống, nhà chỉ có hai người, nàng không động thủ cũng phải động thủ. Lúc này chật vật ngược xuôi nàng mới biết được, thì ra đón năm mới cũng không phải đơn giản.

Sắm đồ tết, tổng vệ sinh nhà cửa, câu đối xuân, vân vân và vân vân, muôn vạn thứ cần làm, nghe tưởng chừng như đơn giản, nhưng làm rồi mới thấy mệt muốn chết, qua vài ngày này, nàng không thể không xem lại bản thân một lần nữa, xem ra còn rất nhiều thứ phải học.

Qua Lâm yêu thương nàng, không muốn Tô Chỉ làm, nhưng đành chịu, kim khẩu người ta đã mở, mặc cho cô nói bao nhiêu cũng không thay đổi được nàng.

Cứ như vậy qua ba ngày mới xem như hết bận, trong nhà rốt cuộc cũng có chút không khí năm mới.

Ba mươi tết, hai nàng cùng nhau gói sủi cảo, Tô Chỉ cán vỏ bánh, Qua Lâm gói, liên tục từ xế chiều đến tối, Tô Chỉ muốn cạn kiệt sức lực. Nhưng mệt mỏi không phải do cán bột, mà là do 'chiến đấu'. Xem chừng tính trẻ con còn chưa mất, bột mỳ trở thành vũ khí chiến tranh, ngươi ném một phát, ta trả lại một phát, day dưa cả buổi.

Bại trận đương nhiên là Qua Lâm, người Qua Lâm từ trên xuống dưới đều là bột, trắng như người tuyết. Còn Tô Chỉ, trên thân sạch sẽ, chỉ có mặt hơi trắng một chút. Qua Lâm nhìn, tự nhiên khó chịu, tay lấy một nắm bột, nói "Không công bằng, ngươi xem ngươi biến ta thành cái dạng gì rồi? Tới đây, ta phải ném lại a."

Tô Chỉ cười đắc ý "Không a, chỉ tại ngươi không tinh thông võ nghệ, sao lại trách ta."

Qua Lâm cũng biết Tô Chỉ sẽ không đồng ý, vậy nên không nói thêm lời nào, mà nhìn tìm điểm yếu của Tô Chỉ, ném! Nhưng Tô Chỉ là ai? Cái trò con thỏ này của Qua Lâm làm sao qua mắt được nàng, nàng lách nhẹ như mây bay, nắm bột bay trong không khí. Nói thì chậm, nhưng xảy ra nhanh lắm, Tô Chỉ túm một nắm bột, thừa lúc Qua Lâm không có phòng bị, ném! Rất chính xác, toàn bộ khuôn mặt Qua Lâm trắng xóa, ngũ quan cũng không còn thấy luôn.

Cả người bị ném không còn chỗ trống, một bụng không cam lòng thì cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài, cô coi như đã minh bạch, cô cùng Tô Chỉ, cô vĩnh viễn là kẻ bại trận.

Buổi tối, tiết mục cuối năm bắt đầu, hai nàng cũng gói được kha khá sủi cảo, Qua Lâm bưng hai chén sủi cảo, Tô Chỉ cầm chén nước chấm, hai người cùng đi đến để lên bàn trà trong phòng khách, vừa ăn sủi cảo vừa xem tiết mục cuối năm.

Nháy mắt, mười hai giờ, tiếng chuông vang lên, năm mới đã đến, Qua Lâm nhanh như chớp, chạy đến bên điện thoại, nhắn tin chúc tết bạn bè, cái này đi cái kia đến, cứ như vậy qua hai mươi phút. Sau khi xác định đã chúc tết tất cả mọi người, cô mới thở phào một cái.

Quay người, lại phát hiện Tô Chỉ nhìn tivi như có điều suy nghĩ, không biết nghĩ cái gì. Qua Lâm đi qua, cẩn thận hỏi "Nhớ Đại Doanh sao?"

Tô Chỉ gật đầu, không giấu giếm "Không biết Phụ hoàng và Mẫu hậu có khỏe không, chênh lệch nghìn năm, không biết thời điểm này có phải lễ mừng năm mới ở Đại Doanh không."

Qua Lâm thở dài trong lòng, không biết nên an ủi như thế nào, bởi vì nói sao cũng cảm giác không đúng, cô sợ càng nói Tô Chỉ càng thêm sầu khổ, cho nên dứt khoát không nói, im lặng ngồi bên cạnh Tô Chỉ.

Sau một lúc lâu, Tô Chỉ mỉm cười, coi như không muốn mang tâm trạng thương tâm sang năm mới, nàng nghiêng đầu nhìn Qua Lâm, an ủi nói "Chỉ là ta nhất thời có chút nhớ nhà, chắc hẳn Phụ hoàng và Mẫu hậu ta vô cùng tốt, tuy không có ta bên cạnh, nhưng vẫn còn các Hoàng tử và Công chúa khác a."

Bình thường thì Qua Lâm rất lắm miệng, nhưng hiện tại thì một cái cô cũng không còn, chỉ biết gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, cô chỉ có thể làm như thế.

"Năm mới vui vẻ." Tô Chỉ nói.

"Năm mới vui vẻ." Qua Lâm cười, "Ngày đầu tiên của năm mới, ta hy vọng một năm này ngươi đều ở bên cạnh ta."

Tô Chỉ giận, trừng nàng "Chỉ một năm này?"

"Không không không." Qua Lâm cười ha ha, lại có một chút thẹn thùng "Cả đời, ta hy vọng là cả đời." Dứt lời, cô vuốt đầu Tô Chỉ, ôm nàng vô lòng, giữ chặt nàng trong vòng tay.

Ngoài cửa sổ, tiếng pháo hoa "đùng đùng" không dứt, bên trong cửa sổ, hai người ôm nhau thật chặt, tưng bừng cực hạn, yên tĩnh cực hạn. Bầu không khí có chút vị diệu, không khí như dần dần bị rút đi, Qua Lâm buông Tô Chỉ ra, thâm tình nhìn nàng, tay vớ lấy remote tắt tivi, trên khuôn mặt của Tô Chỉ nổi lên đủ loại màu sắc, nhu hòa xinh đẹp.

Qua Lâm nhìn đến ngây dại, cả buổi mới 'ực' một tiếng nuốt ngụm nước bọt, trong đầu cô có chút loạn, có chút ý nghĩ kỳ quái. Cô muốn làm chút gì đó, nhưng cô sợ hành động tiếp theo sẽ làm công chúa sợ, nhưng là...

Nhưng là cảm giác này thật sự rất giày vò người ta a.

Có sắc tâm nhưng lại không có sắc đảm, Qua Lâm đã nhanh muốn đập đầu vô tường.

Bộ dáng quái dị của Qua Lâm, Tô Chỉ cũng nhìn thấy được, nàng cho rằng Qua Lâm không thoải mái ở đâu đó, cho nên hỏi "Ngươi làm sao vậy?"

"Không!" Qua Lâm run nhẹ, thốt ra "Không có gì!" Nhưng cô vừa nói xong, đã nhanh chán chường, cô thật không có gì sao?! Dục hỏa đốt người có thể không có chuyện sao!

"Ngươi..." Qua Lâm lại nuốt nước bọt, muốn nói, nhưng lại không biết nói gì.

Tô Chỉ lo lắng, nắm tay cô ân cần hỏi "Có phải ngươi không khỏe ở đâu không?"

Da thịt tiếp xúc, lúc này đối với Qua Lâm mà nói giống như lửa mạnh gặp củi khô, cô nắm chặt tay Tô Chỉ, lời nói không lưu loát "Phải." Cô nói "Ta khó chịu."

Một câu không đầu không đuôi, Tô Chỉ chưa kịp hiểu đã nhìn thấy khuôn mặt Qua Lâm phóng đại trước mắt, sau đó...

Nụ hôn này đến quá nhanh, Tô Chỉ căn bản không có chuẩn bị, đầu óc nàng vốn trống rỗng, sau khi biết Qua Lâm muốn làm gì, tim đập như trống đánh.

Thì ra đây chính là cảm giác tim đập sao?

Rõ ràng như vậy, mãnh liệt như vậy, làm cho không người nào có thể bỏ qua sự hiện hữu của nó.

Hôn, Qua Lâm cũng kinh ngạc, từ lúc nào cô trở nên dũng cảm như thế, có lẽ vì cô biết rõ Tô Chỉ sẽ không đánh cô như trước kia, cũng có lẽ thật sự là nghẹn không thể nhịn nữa.

Tóm lại, nụ hôn này coi như giải quyết tình trạng khẩn cấp, Qua Lâm hôn cẩn thận. Dần dần, rốt cuộc cô không thể khống chế nổi ngọn lửa trong lòng nữa, hôn càng nhiệt tình hơn! Môi nàng, lưỡi nàng đâu đâu cũng lưu lại ngọn lửa của Qua Lâm, Tô Chỉ có chút mơ hồ, có chút vong tình.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cho đến khi Tô Chỉ cảm thấy nếu không tách ra nàng sẽ chết mất, lúc đó nàng mới đẩy Qua Lâm ra. Hít thở từng hơi từng hơi lớn, nàng liếc Qua Lâm, đối phương cũng giống nàng, thở gấp lợi hại.

Tô Chỉ trừng cô, "Chưa thấy ai như ngươi, giống như muốn ăn thịt ta luôn a."

Hắc, Qua Lâm nhếch miệng cười, "Ta chính là muốn ăn ngươi." Dứt lời, cô rướn người về phía trước, nhào tới.

Qua Lâm ăn gan hùm mật gấu rồi hả?

Lần này cô quá mức đột nhiên, Tô Chỉ vốn đã choáng váng, lúc này càng không có năng lực phản kháng, hoặc giả cũng có thể nàng không muốn phản kháng, tóm lại là Qua Lâm lại phục kích thành công.

Nhưng lần này chỉ hôn môi thôi lại thấy không đủ.

Thời gian qua, thời điểm cô cảm giác Tô Chỉ đã vô lực chống đỡ, tay chậm rãi trèo lên...

Từng chút từng chút, cho đến khi bàn tay hoàn toàn phủ trước ngực Tô Chỉ, Tô Chỉ càng hoảng sợ, thân thể run lên, tay trái nhanh chóng giữ lấy tay Qua Lâm, xấu hổ hỏi "Ngươi... muốn làm gì?"

Qua Lâm cười cười, thâm tình hôn lên trán nàng, sau đó thì thầm bên tai nàng "Công chúa của ta, ta muốn ngươi trở thành nữ nhân, nữ nhân của ta."

Tô Chỉ nghe xong, nội tâm kinh hãi, lời này của Qua Lâm, nói hàm hồ nhưng lại rất rõ ràng, nàng biết rõ ý tứ trong lời nói của Qua Lâm. Sự tình giường đệ, chuyện này lúc nàng sắp gả cho Tào tướng quân, cung nữ đã từng nói qua với nàng.

Trải qua sự tình giường đệ, Tô Chỉ nàng sẽ từ thiếu nữ thành nữ nhân, biến thành nữ nhân của Qua Lâm.

Tô Chỉ suy nghĩ hơi đăm chiêu, người thoạt nhìn cũng có chút hoảng hốt, Qua Lâm nghĩ nàng không muốn, trong lòng nhất thời rất thất vọng, nhưng cô minh bạch, yêu một người không phải yêu như vậy, cô sẽ không ép buộc Tô Chỉ. Cho nên Qua Lâm mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt Tô Chỉ, nói "Không sao, nếu ngươi không muốn, chúng ta sẽ không nói chuyện này nữa."

Suy nghĩ một chút, Tô Chỉ lắc đầu "Không, không phải, ta... sợ."

Vốn Qua Lâm đã chùn xuống, nhưng cô tuyệt đối không ngờ Tô Chỉ nói những lời này, vì vậy trong nháy mắt, nội tâm vừa vui vẻ vừa phức tạp, cô biết rõ đối với nữ nhân cổ đại mà nói, chuyện này ý vị như thế nào, có nghĩa là Tô Chỉ thật sự yêu cô, nguyện ý trao cho cô thứ quý giá nhất của nàng, tin tưởng cô, không nghi ngờ.

Từ nay về sau, cô cũng sẽ toàn tâm toàn ý với nàng, đến chết mới thôi.

Qua Lâm cảm động, trong đầu loạn thành một nùi, cô muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện có bao nhiêu lời nói cũng không biểu đạt được đáy lòng cô lúc này, cuối cùng Qua Lâm cảm giác sống mũi có chút cay, hốc mắt phiếm hồng.

Cô mãnh liệt ôm chặt Tô Chỉ, hận không thể hòa với nàng làm một. Đúng vậy, thời khắc này cô yêu chết công chúa, tuy rằng có khi nàng rất cao ngạo, không coi ai ra gì, nhưng khi trong mắt nàng đã có ngươi, nàng cũng không hề giữ lại.

Nữ nhân như vậy, làm sao không thương?

"Ta yêu ngươi." Qua Lâm nói, "Ta yêu ngươi."

"Ngươi yêu ta ở điểm nào?" Tô Chỉ cười hỏi.

"Hắc." Cô cười "Khuyết điểm của ngươi nhiều như vậy, muốn ta nói như thế nào? Nhưng vừa vặn là ta lại yêu chết mấy cái khuyết điểm kia của ngươi."

Bị Qua Lâm nói như vậy, khuôn mặt Tô Chỉ không tự giác đỏ lên, nàng cũng biết nàng nhiều khuyết điểm, nhưng không ai muốn bị người nói ra, cho nên nàng phản bác "Ngươi ít khuyết điểm lắm sao? Vắt cổ chày ra nước, rán sành ra mỡ."

"Như vậy ngươi vẫn yêu ta?"

"Ừ." Tô Chỉ gật đầu "Nhưng ngươi có quan tâm ta, cho nên khuyết điểm đều thành ưu điểm."

...

Đêm, vẫn còn dài, tiếng vang ngoài cửa sổ không dứt. Chỉ sợ đêm này không ai ở thành phố S cam lòng ngủ, bọn họ quây quần cùng người nhà thức đêm nghênh đón năm mới.

Qua Lâm không có người thân, cô chỉ có Tô Chỉ. Tô Chỉ không có người thân, nàng chỉ có Qua Lâm.

Vì vậy, một đêm này, hai nàng cũng giống như mọi người, trắng đêm không ngủ, chẳng qua là phương thức thức đêm bất đồng mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play