Tô Chỉ tiếp nhận cái hộp, cười hỏi "Bên trong là cái gì?"
"Mở ra xem đi."
Tô Chỉ cười gật đầu, dừng một chút mới chậm rãi bóc vỏ giấy gói bên ngoài
ra, cái hộp này không lớn, nhưng đặc biệt tinh xảo, dài dài, dẹp dẹp,
rốt cuộc là cái gì đây? Tô Chỉ rất ư là hiếu kỳ.
Mở giấy gói ra, lại mở hộp ra, lúc Tô Chỉ trông thấy hiện vật trong hộp, nàng giật mình.
Qua Lâm nhìn bộ dạng ngây người của Tô Chỉ, trong lòng cũng vui lên một
chút, trong lòng vui, ngoài mặt cũng cười, cô biết chắc Tô Chỉ nhất định sẽ kinh ngạc, kinh hỉ, trăm vạn lần nàng cũng không bao giờ nghĩ Qua
Lâm lại tặng nàng món đồ quý giá như vậy.
Tặng cái gì?
Là đũa phỉ thúy* nha. (ngọc bích)
Đừng tưởng là đó là đôi đũa tầm thường nha! Bởi vì là tặng cho Tô Chỉ, nên phải tặng quà phù hợp với giá trị con người.
Tô Chỉ thật sự kinh ngạc, rán sành ra mỡ vắt cổ chày ra nước như Qua Lâm, vậy mà...
Vừa vui lại vừa buồn.
Qua Lâm im lặng cười, miệng hận không thể ngoác đến mang tai, nhưng môi
cong gần mười giây liền thu trở về. Kỳ quái a, Qua Lâm đột nhiên cảm
thấy kỳ quái, thời gian Tô Chỉ kinh ngạc cũng quá dài đi? Cũng không
phải nàng chưa từng thấy qua đũa phỉ thúy, trước kia mỗi ngày đều sử
dụng a, không đến mức ngây người như bây giờ chứ a?
"Quá cảm động?" Qua Lâm hỏi để phá tan bầu không khí lạ lùng này.
"Phải." Tô Chỉ thành thật gật đầu.
"Hắc." Qua Lâm cười cười "Chớ có ngốc như vậy, nhanh, nhanh nhanh thử dùng đũa phỉ thúy gắp thức ăn xem mùi vị không khác không?"
Tô Chỉ gật đầu, gắp một miếng thịt bò cho vào trong miệng, trong lúc này,
nàng vẫn bảo trì vẻ mặt cười như không cười, nhưng khi miếng thịt đã ở
trong miệng, nhai hai cái, rồi lại như thế nào cũng không cười được.
Qua Lâm càng háo hức hơn, nhưng cũng lúc này, cô lại phát hiện Tô Chỉ có gì đó không đúng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Cô hỏi.
Tô Chỉ nuốt miếng thịt, để đũa phỉ thúy xuống bàn, ngừng một hồi lâu, mới nhẹ nói "Hôm nay ta đi gặp Quốc sư."
"Ta biết, buổi trưa lúc ngươi nghe điện thoại ta cũng ở đó."
"Nghe ta nói hết." Tô Chỉ nói "Ta đi gặp Quốc sư, hắn nói với ta..."
"Nói cài gì?" Qua Lâm thấy Tô Chỉ ngập ngừng, trong lòng liền nóng nảy "Nói mau, Quốc sư nói gì?"
"Hắn nói... nói ta có thể trở về Đại Doanh."
O...n...g...g
Đầu óc Qua Lâm ong ong không ngừng, sau hồi lâu, cô mới nở một nụ cười như
tự giễu cợt mình, kết quả này không phải cô đã sớm biết sao? Không phải
đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý rồi sao?
Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?
Nhưng mà, hiện tại cô có loại cảm giác này, có phải là quá không thích hợp
hay không? Công chúa người ta nói chuyện với cô, không phải cô nên cười
nói đáp lại sao? Chúc nàng thuận buồm xuôi gió? Nên như vậy a, Tô Chỉ là Công chúa Điện hạ mà... nhưng chào hỏi, tạm biệt nàng sao khó quá.
Qua Lâm hít sâu, lại hít sâu, đem buồn khổ trong lòng theo hơi thở tống ra
ngoài, hít không khí mới vào. Cô cười khổ, thở dài, nói "Khi nào đi?"
"Quốc sư nói... một tháng."
"Cái gì?" Qua Lâm nhảy cẩng lên, rống to "Một tháng? Sao ngươi không nói ngày mai đi luôi đi!"
Giống như núi lửa phun trào, nếu đã như vậy, dứt khoát triệt để bùng nổ, Qua
Lâm lại rống "Quốc sư Quốc sư, Quốc sư bảo ngươi đi liền đi hả?! Ngươi ở nơi này đã hơn nửa năm, chẳng lẽ không có nửa điểm lưu luyến sao?!
Ngươi trở về làm gì? Tiếp tục làm công chúa của ngươi? Làm phu nhân
tướng quân? Nếu như vậy, lúc trước ngươi tự sát làm gì!"
Qua Lâm gào thét một tràng, Tô Chỉ không kinh không giận, nàng vẫn ngồi đó, vững như bàn thạch, bộ dạng lý trí. Mà cũng chính vì vậy, làm Qua Lâm
càng nổi nóng, cô sợ nhất người lý trí, bởi vì người lý trí thường cứng
đầu, làm việc gì cũng tàn nhẫn.
"Ngươi ngồi xuống, chúng ta nói chuyện đàng hoàng." Tô Chỉ mở miệng.
Tô Chỉ tiếp tục "Ta biết người đang nóng, người có lớn tiếng cũng không
giải quyết được gì, chúng ta từ từ nói chuyện, được chứ?"
Phải phải phải, Tô Chỉ nói không sai, lớn tiếng có thể giải quyết được gì?
Nếu nàng đã muốn đi, ngươi khóc cũng được, náo cũng được, coi như tự sát luôn thì nàng vẫn sẽ đi. Không bằng nói chuyện nhẹ nhàng, gặp nhau rồi
cũng có gặp chia tay.
"Hôm nay các ngươi nói những gì?" Qua Lâm hỏi.
Tô Chỉ nói "Quốc sư nói một tháng sau là có thể trở về Đại Doanh, nói ta kiên nhẫn chờ đợi."
Qua Lâm kiên nhẫn nghe, nhưng Tô Chỉ nói xong câu kia thì không nói thêm gì nữa, "Hết rồi?" Qua Lâm trừng to mắt "Quốc sư các ngươi không nói trở
về bằng cách nào? Sau khi trở về sẽ là tình huống gì? Công chúa Đại
Doanh còn ở đó không? Ngươi có còn cần thành thân cùng Tướng quân kia
không? Nhiều điểm đáng ngời như vậy ngươi không hỏi? Ngươi cứ như vậy mà tin Quốc sư?"
Tin tưởng? Nhưng, nàng có thể không tin sao? Quốc sư suy nghĩ cái gì, nàng
cũng không biết, nàng chỉ biết Quốc sư sẽ không hại nàng. Khi nàng trở
về, những vấn đề này tất nhiên cũng sẽ biến mất không còn gì, nhưng nếu
như nàng đoán không sai, lúc trở về Đại Doanh, chỉ sợ nàng đã không còn
là công chúa, đường trở về Hoàng cung cũng không phải dễ.
Trở về, đơn giản là không chết tha hương mà thôi.
Tô Chỉ nói những lời trong lòng cho Qua Lâm nghe.
Sau khi nghe, Qua Lâm càng thêm phiền muộn, "Ngươi nói ngươi về Đại Doanh
là vì không muốn chết tha hương? Vài năm sau có thể chết trên đất Đại
Doanh?"
Tô Chỉ gật đầu.
Qua Lâm chỉ biết kêu trời trong lòng, không biết nói thêm gì nữa. Khác lắm, rất khác, con người ở hiện đại thường đi xa tổ quốc của mình, di cư đến những quốc gia khác, người cổ đại lại tâm niệm muốn chết trên đất tổ
quốc của mình, cô nên nói là người hiện đại tư tưởng quá cởi mở, hay
người cổ đại quá cổ hủ?
Giằng co giày vò, chính là Tô Chỉ không rõ, coi như nàng trở lại Đại Doanh,
chết ở Đại Doanh thì sẽ như thế nào? Đại Doanh diệt vong, Đại Doanh
không còn tồn tại, mấy nghìn năm sau, mộ của nàng vẫn sẽ ở hiện đại, ai
cũng không thay đổi được điều này.
"Không thể không quay về?" Qua Lâm hỏi.
Đêm nay cô chấp nhận cúi đầu, mặt mũi từ trước tới nay dẹp qua một bên, coi như đêm nay cô tuân theo ý niệm trong lòng một lần.
Chỉ tiếc, đáp lại cô lại là im lặng.
Tô Chỉ mặt không biểu tình, khiến người ta không đoán được rốt cuộc trong
lòng nàng đang nghĩ gì, Qua Lâm nhìn càng sốt ruột, thật muốn bổ đầu
nàng ra xem có phải bên trong là tảng đá không? Nếu như không phải, vì
cái vì nàng lòng gan dạ sắc vậy, cùng một chỗ hơn nửa năm, không có nửa
điểm lưu luyến, nói đi là đi.
Năm phút sau, rốt cuộc Tô Chỉ có động tĩnh, Qua Lâm theo dỏi nhất cử nhất
động của nàng, chẳng qua là từng giây trôi qua, làm cô càng cảm thấy
thất vọng, tuyệt vọng, thì ra Tô Chỉ không có nói gì, mà là đứng dậy đi
về phòng của nàng.
Phẫn nộ, đúng, là phẫn nộ, rất là phẫn nộ, phẫn nộ bạo phát, lang tràn khắp
thân thể, chi chít chằng chịt, khiến Qua Lâm không còn thở nổi. Cô nhìn
bàn ăn đêm nay đã tỉ mỉ chuẩn bị, hiện tại xem ra đã thành trò cười.
Cái gì kinh hỉ, cái gì vui vẻ, thì ra với người ta chỉ là việc không đáng nhắc tới, cái rắm cũng không bằng.
'Rầm rầm loảng xoảng' một tràng âm thanh vang lên, một bàn mỹ vị bị hất
xuống đất, đã không có người ăn, còn để lại làm gì. Qua Lâm đứng lên,
trở về phòng, cửa phòng bị sập mạnh rúng động.
Tiếng động lớn như vậy đương nhiên Tô Chỉ nghe được, tuy bể nát là đồ ăn,
nhưng lòng nàng cũng giống số đồ ăn đó, tan nát. Nàng không muốn đi,
nhưng lấy lập trường gì để ở lại? Ở thời đại này nàng không có thân
phận, tại trong ngôi nhà này nàng cũng không có thân phận. Vì vậy ngoại
trừ quay về nơi thuộc về nàng, nàng không còn chỗ nào để đi.
Nếu đã phải đi, cần gì tiếp nhận lòng tốt của Qua Lâm đối với nàng, sớm
muộn gì nàng cũng sẽ tổn thương Qua Lâm, vậy hãy để cho thời khắc trở về sớm đến, đến nhanh một chút, để chấm dứt ý niệm trong đầu của Qua Lâm,
cũng như cắt đứt ý nghĩ của nàng.
Sáng hôm sau, lúc Qua Lâm tỉnh giấc, Tô Chỉ đã không còn ở nhà. Mấy ngày
liên tiếp dậy sớm dưỡng thành thói quen, mỗi ngày đến 7:30 nhất định mở
mắt, sau khi tỉnh thì chết sống cũng không ngủ lại được. Này đúng là
thói quen cực kỳ ác, Qua Lâm cười mỉa mai, suy tư về hôm nay có nên
tránh mặt Tô Chỉ hay không, không đi làm ở Trung y quán.
Thế nhưng vì cái gì không đi làm? Y quán là cô mở, tiền là cô bỏ ra, người
phải đi là Tô Chỉ, nên cảm thấy không có mặt mũi gặp người cũng là Tô
Chỉ, hôm nay mà muốn tránh cũng là Tô Chỉ phải tránh Qua Lâm.
Vì suy nghĩ này, Qua Lâm lập tức phấn chấn tinh thần, lăn nhanh đi đánh
răng rửa mặt, thay quần áo đi làm. Khi Qua Lâm đến Trung y quán đã là
tám giờ hai mươi, mà ngoài dự đoán của Qua Lâm là lúc này Trung y quán
còn chưa mở cửa.
Chìa khóa của Trung y quán, một chiếc là Qua Lâm giữ, chiếc còn lại là Tô
Chỉ cầm, ai tới sớm người đó mở cửa. Hiện tại đã hơn tám giờ, cửa lớn
còn đóng chặt, rõ ràng là Tô Chỉ còn chưa đến, sáng sớm đã không thấy
bóng dáng của nàng, nàng đi đâu?
Nghĩ đến đây, Qua Lâm không khỏi cười khổ, lại đi tìm Quốc sư à? Tranh thủ
thời gian thương lượng tốt việc ngày sau phải làm, đến thời điểm ra đi
cũng không lo.
Lòng chua xót.
Qua Lâm không muốn suy nghĩ nhiêu, nhanh chóng cầm chìa khóa mở cửa lớn,
bởi đí lương y Lý và hai nhân viên đợi đã lâu. Sau khi vào cửa, không
người không nói thêm gì, hai sinh viên trẻ tuổi bắt đầu quét dọn y quán, lương y Lý xem lại giấy tờ ngày hôm qua, Qua Lâm ngược lại là không có
việc gì làm.
Cô suy nghĩ một chút, đi đến trước mặt lương y Lý nói "Hôm nay Tô Chỉ xin
nghỉ, y quán có thể sẽ bận rộn một chút, thật là phiền bà lương y Lý ."
Lương y Lý thấu hiểu, cười nói "Không sao, ta sẽ chú ý thêm."
Qua Lâm cũng cười cười gật đầu, thật sự không còn chuyện gì làm.
Thiếu đi Tô Chỉ, trong y quán bận rộn hơn trước rất nhiều, vừa đến chín giờ,
khách bắt đầu lần lượt đến, Qua Lâm cũng dần dần bận rộn. Bưng trà rót
nước, chào hỏi khách đến, cũng tốt, không rảnh sẽ không phải nghĩ đến Tô Chỉ.
Nhưng mà tâm tình như vậy cũng không tiếp tục được bao lâu, bởi vì Quốc sư vậy mà lại tới y quán.
Khách không mời mà tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT