Khương
Ngọc vỗ vỗ cánh tay Qua Lâm, run run rẩy rẩy hỏi "Qua Lâm, ta nói ngươi
cái này, không phải chúng ta gặp bánh chưng bự* đâu ha?" (*Tiếng lóng lưu hành trong giới trộm mộ, chỉ cương thi, ác quỷ, hay những 'thứ
không sạch sẽ', đụng đến "bánh chưng bự" là đụng đến phiền toái.)
Qua Lâm không đáp, cô trầm mặc, sau nửa ngày mới nhẹ nói "Hẳn là không
phải, có lẽ trong miệng nàng có ngậm loại ngọc chống phân hủy, cho nên
thi thể không có thay đổi. Loại này ở cổ đại ít thảm thương, cho dù là
quan lại quyền quý cũng là nghìn vàng khó cầu." Nói xong, Qua Lâm cười
cười với Khương Ngọc, "Lần này chúng ta nhặt được bảo bối rồi."
"Ngươi xác định?" Khương Ngọc nghe xong, hai mắt lập tức tỏa sáng.
Qua Lâm trịnh trọng gật đầu, không biết tại sao, cô cảm thấy mỹ nữ trước
mắt không phải là bánh chưng bự, cô gái xinh đẹp như vậy sao có thể là
ác quỷ đây. Trực giác nói cho cô biết là không phải, như vậy nguyên nhân chỉ có thể là viên ngọc chống phân hủy thôi.
Nhưng hiển nhiên Tề Vi bên kia cảm thấy lời nói của Qua Lâm có chút ảo, nàng
nghĩ nghĩ, sau đó vừa lục lọi trong balô vừa nói, "Vẫn là cẩn thận một
chút tốt hơn, ở đây có mấy cái móng lừa đen*, để tránh xảy ra chuyện
dùng nó trước rồi nói sau." (*tương truyền có khả năng khắc chế cương thi)
"Nếu thật xảy ra chuyện, dùng nó có ích gì..." Qua Lâm tiếp tục, "Đây là thi thể ngàn năm, cái móng này được bao nhiêu năm? Ngươi dám nhét cái này
vào miệng nàng? Muốn chết hay không!"
"Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?" Khương Ngọc ở một bên cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu cái xác trong quan tài thật sự vùng
dậy, ba cái mạng nhỏ của các nàng coi như xong!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Khương Ngọc đảo mắt, đột nhiên vỗ trán kêu lên "Aigoo, cái đầu ta, dọc đường
đi không gặp thứ gì kỳ quái nên ta quên mất, ta có đem súng nha, nếu xảy ra chuyện, ta cho nàng vài phát xuyên thân là ổn rồi!"
Qua Lâm trầm ngâm nói, "Được rồi, trước chúng ta cứ chuẩn bị sẵn sàng súng
và móng lừa đen đi, sau đó lấy viên ngọc trong miệng nàng ra, nhưng nếu
ta đoán không lầm, chỉ cần vừa lấy viên ngọc ra, thân thể nàng lập tức
tiêu hủy." Qua Lâm nhìn người trong quan tài không chớp mắt, lại nói
"Vấn đền là, ai sẽ lấy viên ngọc đây?"
Nói xong nửa ngày cũng không ai lên tiếng.
Qua Lâm quay đầu nhìn lại, phát hiện Khương Ngọc cùng Tề Vi đồng loạt nhìn
mình. Qua Lâm cười gượng hai tiếng, không thể tin, hỏi "Các ngươi...
không phải là muốn ta đi chứ?"
Gật đầu như bằm tỏi, Khương Ngọc cùng Tề Vi đều mang vẻ mặt 'Không cậu thì ai'.
Không có lương tâm ah, không có lương tâm, nhìn coi Qua Lâm cô đã kết giao
với loại bạn bè gì đây ah! Lấy viên ngọc, lấy viên ngọc, nói thì đơn
giản lắm, làm mới khó! Đưa ngón tay vào miệng xác chết, mò qua mò lại,
là ngươi, ngươi dám làm không ah? Nhưng nơi này có ba người, hai người
đều chỉa về cô, cô còn có thể làm gì đây. Trong ba người, cô là người có mực nước trong bụng cao nhất* (hiểu biết rộng nhất), uy tín lớn nhất. Hôm nay nếu cô lâm trận lùi bước, thì còn gì là mặt mũi nữa đây?
Đúng là chết vì sĩ diện.
Sững sờ một lúc lâu, Qua Lâm mới phục hồi tinh thần, vò đầu nói, "À... ờ, trước hết mở nắp quan tài rồi tính tiếp."
À há, hai người kia liền tràn ngập hi vọng! Vội vàng phối hợp với Qua
Lâm. Cuối cùng, ba người tiêu hao gần hết sức lực mới dời được cái nắp
quan tài sang một bên.
Sau khi mở nắp quan tài, ba người giật mình không nhỏ. Ah, thì ra bên trong có tới hai người, khó trách quan tài to như vậy. Qua Lâm rọi đèn pin
nhìn thật kỹ, nằm cạnh mỹ nữ là một nam tử, nam tử kia một thân áo giáp, bên cạnh còn có thanh kiếm đồng, nhìn cũng biết là bảo bối rồi ah. Chỉ
có điều, so với vị mỹ nữ bên cạnh, nhân huynh này kết cục thật thê thảm, bởi vì hắn lúc này chỉ còn là một bộ xương trắng mà thôi. Nam tử này
hẳn là chồng mỹ nữ kia, nhưng thân phận vẫn cách biệt thật lớn, ví như
hắn không có ngậm viên ngọc chống phân hủy giá trị liên thành.
Bên này Qua Lâm còn đang nghiên cứu chưa thông suốt, bên kia Khương Ngọc đã đợi đến hết kiên nhẫn. Thi thể này nhìn có gì lạ thường đâu, cũng không biết Qua Lâm nghiên cứu cái gì, lúc này đối với nàng mà nói, quý giá
nhất chính là viên ngọc trong miệng mỹ nữ kia ah. Khương Ngọc cau mày
nhìn nhìn Qua Lâm, nhất thời cảm thấy có gì đó không đúng, nàng sờ sờ
cằm, cười hỏi, "Qua Lâm, ngươi... là không dám xuống tay, cho nên kéo
dài thời gian phải không?!
Không xong, bị phát hiện rồi!
Qua Lâm khẽ giật mình, mặt lập tức nóng lên. Nói thật, cô đúng là không dám mò vào miệng mỹ nữ lấy viên ngọc, bất kính với người chết không nói,
quan trọng nhất là rất dọa người ah! Vạn nhất mỹ nữ kia thật là bánh
chưng bự, lỡ lúc cô đưa ngón tay vào "Răng rắc" một tiếng, ngón tay đứt
lìa, chẳng phải là cưới ra nước mắt hay sao?!
Xui xui xui, sao miệng cô thúi dữ vậy nè, chút nữa người ra thay hành động chính là cô mà!
Thấy kéo dài không được, Qua Lâm đành phải dũng cảm tiến lên. Biểu lộ ngưng
trọng gật đầu, cô dặn dò "Ta ra tay đây, hai người các ngươi mỗi người
có vị trí và cương vị riêng, hành sự tùy theo hoàn cảnh."
Sau khi nhìn hai người Khương Ngọc gật đầu, Qua Lâm hít sâu một hơi, bước nhỏ về phía trước, thật cẩn thận vươn hai tay.
Hai tay cách đôi má mỹ nữ kia càng gần, tim Qua Lâm đập lợi hại. Ôi mẹ ơi,
bình thường sao cô không nhận ra thời gian trôi chậm như vậy nhỉ. Nhưng
có chậm cỡ nào cuối cùng cũng phải đến thôi, vì vậy sau hai mươi giây,
lần lượt hai tay Qua Lâm chạm vào đôi má mỹ nữ kia.
Ách...
Qua Lâm vô thức rụt tay lại, khuôn mặt mỹ nữ này sao lại lạnh như băng,
người chết không nên có nhiệt độ này ah! Trong lòng tuy có nghi vấn,
nhưng lúc này không cần nghĩ nhiều như vậy. Cô khẽ cắn môi, đặt tay trái lên cằm mỹ nữ, hơi dùng lực, kéo quai hàm, đôi môi đỏ mọng kia liền
chậm rãi mở ra.
Ước chừng được rồi, Qua Lâm ngừng thở, vươn ngón trỏ và ngón giữa tay phải
vào trong miệng mỹ nữ. Khi cảm giác được tay đã chạm vào vật cứng, Qua
Lâm mới thả lỏng, nháy mắt, Qua Lâm lấy viên ngọc trong miệng mỹ nữ ra.
Thấy Qua Lâm lấy ngọc thành công, hai người còn lại lập tiến tiến lên xem
thật ra ngọc chống phân hủy là như thế nào, Qua Lâm tự nhiên cũng tỉ mỉ
nghiên cứu. Viên ngọc trong tay có màu xanh sẫm, hơn nữa còn lạnh dị
thường, xem ra mỹ nữ kia không thay đổi nguyên nhân là như thế, đặt cái
này vào trong miệng chỉ sợ so với hầm băng cũng không khác gì.
Qua Lâm nhìn hai người kia tranh nhau xem ngọc, "Viên ngọc này có thể khiến người ta lạnh thấu xương, đề phòng bất trắc, chúng ta phải bọc nó lại
rồi thay phiên nhau mỗi người giữ một chút."
Khương Ngọc đang muốn trả lời, không gian yên tĩnh đột nhiên "Đinh" một tiếng vang lên.
Ba người đồng thời giật mình, sáu con mắt nhìn lẫn nhau, không dám thở
mạnh. Trong phòng này chỉ có ba người là vật thể sống, nhưng rõ ràng âm
thanh kia phát ra từ cỗ quan tài!
Tim đập nhanh hận không thể nhảy khỏi lồng ngực, Qua Lâm cố giữ vững tinh
thần, cô liếc mắt ra hiệu với Khương Ngọc cùng Tề Vi, sau đó lấy cây
súng trong tay Khương Ngọc. Ngừng thở, Qua Lâm xoay người, Tề Vi cũng
chậm rọi đèn pin về phía quan tài, nhưng không có phát hiện gì khác
thường.
Không đúng!
Rõ ràng ba người đều nghe được tiếng vang, chứng minh không phải nghe
nhầm, khẳng định quan tài có vấn đề. Chẳng lẽ lại bởi vì bị lấy viên
ngọc ra, mỹ nữ kia xảy ra thi biến*? (*biến thành cương thi)
Không dám lơ là, Qua Lâm nâng súng, chuẩn bị tiến lên tìm hiểu.
Nhưng mà đột nhiên! Một cái bóng trắng xuất hiện trước mặt, Qua Lâm còn chưa
kịp bóp cò, đã bị cái gì đó đánh lên thân súng, eo bàn tay* Qua Lâm run
lên, cánh tay mất tự chủ, trực tiếp quăng súng đi. (*khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ)
Ngay sau đó, "Ah!.. Ah!.." tiếng thét đinh tai nhức óc không ngừng vang lên, đưa tay ra không thấy được năm ngón, đèn pin lờ mờ, loáng thoáng đâu
đó, Qua Lâm nhìn thấy thân ảnh màu trắng lúc ẩn lúc hiện, tốc độ nhanh
đến dọa người! Lúc này trong đầu Qua Lâm trống rỗng, chỉ có một ý niệm
duy nhất, đó là trốn!
Tư tưởng kéo theo thân thể, Qua Lâm lui nhanh về sau mấy bước, lại nghe
"Đinh" một tiếng, ánh sáng duy nhất cũng không còn. Thời khắc này, trong hầm một thật sự là một mảng tối đen.
Qua Lâm không dám động nữa, sợ bại lộ thân phận. Không gian yên tĩnh, Qua
Lâm không nghe được âm thanh gì từ Khương Ngọc và Tề Vi, duy nhất cô
nghe được lúc này, chính là tiếng hít thở nhỏ bé của mình, cùng tiếng
nhịp tim nổi trống vang trời.
Nhưng hoàn cảnh như vậy kéo dài không được năm giây, Qua Lâm nghe thấy âm
thanh "Sột soạt", rồi cảm thấy sau cổ lành lạnh, đó là cảm giác vật cứng kê lên cổ, sởn hết cả gai óc, tim muốn nhảy lên cổ họng mà ra ngoài.
Qua Lâm đổ mồ hôi lạnh, tiếp theo nghe được một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng và có phần tức giận, "Ngươi là ai?"
======
Mình giải thích thêm về "bánh chưng", "móng lừa đen" và "thi biến" nhé.
"Bánh chưng" là tiếng lóng lưu truyền trong giới trộm mộ, tựa như thổ phỉ
trên núi không thể nói trắng ra là mình đi giết người phóng hỏa, nghề
nào cũng đều có tiếng lóng riêng.
"Bánh chưng" (粽子) : thi thể được bảo quản một cách hoàn hảo trong mộ, không có thối rữa.
"Bánh chưng bự" (大粽子) : cương thi, ác quỷ, hay những 'thứ không sạch sẽ'. Đụng đến "bánh chưng bự" là đụng đến phiền toái.
"Bánh chưng khô" ý là thi thể thối rữa chỉ còn là bộ xương trắng, còn có
"bánh chưng thịt" là thi thể có nhiều thứ đáng giá trên người ~~
Nguồn: http://goo.gl/aJ94gT ; đây là trang tiếng Trung, nghĩa của "bánh chưng" bắt đầu dưới cái hình xác ướp trắng, phần chú thích mình đã dịch ở
trên, còn bạn nào muốn vào xem hình thì vào.
.
"Móng lừa đen" (黑驴蹄子) : Nguồn: http://baike.baidu.com/view/957335.htm ; cái
này nhiều truyền thuyết, mình gõ được 2 cái thì lười quá =]] .
- Truyền thuyết 1: "Móng lừa đen" chính là móng con lừa màu đen, tương
truyền có khả năng khắc chế cương thi, đặc biệt là khắc chế các loại yêu quái biến thành cương thi. Từng được phổ biến trong tiểu thuyết online , thực tế tiểu thuyết là bịa
đặt, cụ thể có phải công dụng kia hay không, đến này chưa được chứng
minh. Lần đầu tiên xuất hiện trong "Ma thổi đèn - Thành cổ tinh tuyệt".
Truyền thuyết này có khả năng là bởi vì, lừa là thần vật của Trương Quả
lão, cho nên hậu nhân cho rằng móng lừa có thể khắc chế cương thi, nghe
nói chân lừa phải trên 50 năm mới có tác dụng!
- Truyền thuyết 2: "Móng lừa đen" chẳng phải móng lừa thật, mà là chế
phẩm từ gạo nếp, cổ đại tương truyền có tác dụng khắc chế cương thi,
"móng lừa đèn" được chế thành từ gạo nếp bởi Mao Sơn bí thuật, hình dạng như móng con lừa, có màu đen, nên gọi là "móng lừa đen". Là pháp bảo
khắc chế cương thi, kẻ trộm mộ đều chuẩn bị.
.
"Thi biến" (尸变) : Theo tư liệu của các triều đại Trung Quốc, thường ghi lại
các trường hợp "thi biến", cái gọi là "thi biến" là chỉ tử thi bị ảnh
hưởng nhân tố bên ngoài đột nhiên sống lại, nhưng mất hết nhân tính, chỉ còn là một cái xác không hồn, không có ý thức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT