Đột nhiên vào một ngày đẹp trời, Độ Trân Bảo bị đẩy vào phòng mổ.
Ngày phẫu thuật là ngày Địch Manh đã sớm chọn hay là quyết định lâm thời, Độ Trân Bảo không hề biết, cô còn chưa nhận ra là mình đã bắt đầu bước vào ca phẫu thuật.
Chỉ có thể nói, Địch Manh là một người thâm sâu khôn lường.
Liền trước đó hai ngày, Trương Tri Thối rời đi làm nhiệm vụ, không quá mười
ngày nửa tháng thì chưa về được, Độ Trân Bảo vốn luôn cảnh giác, ác ý
phỏng đoán những người xung quanh, khi nghe Địch Manh nói với phụ tá tên một vài dụng cụ phẫu thuật mà cô không hiểu, thì ca mổ đã được hơn phân nửa, thế nhưng cô lại còn tâm trạng cảm thấy giọng Địch Manh kỳ thật
rất êm tai.
Ca phẫu
thuật hơn 8 tiếng đồng hồ kết thúc, mắt Độ Trân Bảo được quấn một lớp
gạc rồi bị đẩy về phòng bệnh, Địch Manh tắt đèn, khiến cả căn phòng chìm vào bóng tối, dặn dò Độ Trân Bảo không nên cử động, sau đó liền đi ra
ngoài.
Hoàn cảnh như vậy khiến Độ Trân Bảo cảm thấy thoải mái và an toàn.
Đối với lần phẫu thuật này cô chưa từng cảm thấy lo lắng, dù không thể khôi phục thì sao? Cô đã sống trong bóng tối 19 năm, điều tệ nhất thì cùng
lắm là tiếp tục sống như vậy, cô đã sống được rất dễ chịu rồi.
Tay trái đeo bịch truyền dịch, tiếng dịch truyền "Tí tách" theo quy luật như một chiếc đồng hồ cát.
Hai giờ sau, Độ Trân Bảo chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, gạc quấn trên mắt cô đã không còn..
"Trong dịch truyền có thuốc an thần, nhóc đã ngủ một ngày một đêm rồi."
Tuy mắt Độ Trân Bảo vẫn chưa nhìn thấy được, nhưng vẫn cảm nhận được ánh sáng, biết căn phòng hiện tại là tối hay sáng.
Địch Manh ngồi cạnh giường bệnh nói: "Nhóc chuẩn bị xong xuôi là có thể mở
mắt, hiện tại trong phòng không có ánh sáng, chờ nhóc thích nghi đã..."
Nói còn chưa nói xong, Độ Trân Bảo liền mở mắt.
Giờ đang lúc hoàng hôn, toàn bộ rèm đã được kéo lên, che khuất cửa sổ. Dưới khe cửa lộ ra tia sáng, còn chưa chạm tới giường bệnh liền tản mất. Độ
Trân Bảo xoay mặt nhìn về phía Địch Manh, ngay cả bộ dáng cũng nhìn
không rõ. Giống như là cô vẫn còn đang mù vậy.
Nhưng không bao lâu sau, đôi mắt của cô dần thích ứng với bóng tối, cô bỗng
cảm giác được. Đó là một cảm giác thật vi diệu, khó có thể nắm lấy, cô
cảm giác được cô đang "nhìn".
Đôi mắt của cô dường như sống lại, biến thành một ý thức có sinh mệnh, cẩn
thận chuyển động, cô cảm giác có hai tinh linh bé nhỏ trong đôi mắt
mình, tò mò tìm hiểu thế giới này.
Lại qua một hồi, cô nhận ra bức rèm kia cũng không che hết toàn bộ ánh
sáng. Ban đầu cô không dám nhìn thẳng, khe hở giữa bức rèm vải đính vô
số điểm sáng, như là bầu trời đêm Độ Nhược Phi từng miêu tả với cô, một
bầu trời trong vắt, sau tấm rèm chính là màn đêm, và những điểm sáng lập loè chính là sao trời. Bầu trời đầy sao cực kì chói mắt, đâm đau mắt
cô, vừa đau lại vừa ngứa.
Địch Manh tiếp tục nói: "Quá trình này cần thời gian vài ngày, mỗi ngày tôi
sẽ tăng độ sáng lên một chút, để mắt nhóc có thể thích nghi với quá
trình."
Nương theo ánh sáng lọt qua rèm vải, lần này Độ Trân Bảo thấy được đôi môi đang khép mở của Địch Manh.
Cô định nói một câu "Cám ơn" với Địch Manh, nhưng cô lại lập tức nghĩ lại, Địch Manh tiến hành phẫu thuật lần này là vì cô đã chọn đi cùng Trương
Tri Thối đến đây, cô đã phải trả một cái giá rất lớn rồi, đây là thứ cô
nên có được.
Cho đến khi Địch Manh rời khỏi phòng bệnh, Độ Trân Bảo cũng không nói ra câu "Cám ơn" kia.
Cô kéo miếng vải che mắt xuống. Địch Manh mở cửa sẽ khiến ánh sáng rọi
vào, mắt của cô bây giờ vẫn còn chưa thể chịu đựng nổi độ sáng của ánh
đèn.
Cô bắt đầu đánh giá nơi này.
Thì ra giường là như này, thì ra tường là như vậy, những thứ vốn chỉ là
tưởng tượng trong đầu bỗng nhiên lại hoá thành thực thể. Cho dù ngồi
trong căn phòng tối khiến hết thảy đều trở nên mờ ảo, nhưng bất cứ thứ
gì lọt vào tầm mắt cũng làm cô hiếu kỳ.
Cô có thể nhìn thấy.
Tuy rằng trong một tương lai xa, cô sẽ không thể nhìn thấy Độ Nhược Phi.
Khi mặt trời lặn, ánh nắng tắt dần phía chân trời, và đêm tối hoàn toàn thay thế.
Ở một nơi xa xôi, bên ngoài bờ tường cổ thành Trung Từ, Độ Nhược Phi gác
một chân nằm trên tấm phản gỗ cứng ngắc trong doanh trại, cầm trong tay
một mảnh vải vàng nhạt.
Đây là món đồ Độ Trân Bảo đưa cho cô ngày đó, lúc được đón từ viện mồ côi trở về
Cách nay đã mười lăm năm.
Và một năm này, Độ Trân Bảo rời đi.
Mọi chuyện bình ổn đã hơn một tháng, nhưng sự cắn rứt mà lương tâm phải chịu đựng của Độ Nhược Phi lại ngày càng gia tăng.
Cảm giác thua thiệt là cảm giác khắc sâu nhất cũng là thứ tình cảm tra tấn
người nhất, so với yêu hận càng dài lâu, mỗi lần nhớ lại, cũng giống như tự mình đâm vào ngực mình một đao, còn phải dùng hết sức lực bản thân
cúi đầu xin đối phương tha thứ. Đáng tiếc trong đa số tình huống này,
một câu xin lỗi mãi nghẹn tắc ở trong lòng, như một mồi lửa âm ỉ, đốt
đến tim phổi nóng chảy thành máu may ra mới tắt được.
Tình huống này cũng vậy.
Độ Nhược Phi lấy tay che ngực, không sờ thấy tim mình ở đâu.
Điều gì đã dẫn đến kết cục này, là do bản thân đối đãi tình cảm quá ích kỷ và yếu đuối ư? Dường như cũng không phải.
Rốt cuộc là cái gì, để Độ Trân Bảo chết, còn làm cho cô có cảm giác giải thoát?
Vì sao cô lại có thể cảm thấy giải thoát vào một khắc Độ Trân Bảo bị trúng đạn kia?
Lồng ngực của cô lại dấy lên ngọn lửa.
Cô bị vậy là đáng đời.
Đau quá, Độ Nhược Phi không tự chủ siết chặt đoạn vải, siết đến hình thù dúm dó.
Cổ họng lại nếm được vị ngọt nhàn nhạt, phảng phất như giọt máu ngày đó
liếm được vẫn chưa tan hết, ngại nơi này quá bẩn, muốn phải rời khỏi
đây.
Độ Nhược Phi lật
người chôn mặt vào gối, không ngừng lặp lại động tác nuốt, tự muốn nuốt
sạch những giọt máu kia. Vài giọt máu kia là những gì Độ Trân Bảo để
lại, là mối liên hệ duy nhất cho mối quan hệ chị em không cùng huyết
thống của hai người, là chứng cớ cho mười lăm năm tình thân và sự tồn
tại của Độ Trân Bảo.
Trên thực tế vài giọt máu kia căn bản là không tồn tại, mặc dù khi đó thật
sự bị cô nuốt vào, đến hôm nay đã sớm không còn nữa. Tất cả đều là phán
đoán của cô.
Chỉ có khi
đó, chính thời khắc đó, cảm giác giải thoát là chân thật. Từ trong mối
quan hệ tình cảm ám muội được đến giải thoát, cô không có xông qua đoạt
lại thi thể Độ Trân Bảo, liếm lấy máu Độ Trân Bảo, tựa như thay Độ Trân
Bảo nhặt xác.
Ai ngờ này lại không phải sự chấm dứt, mà là một sự khởi đầu.
Từ nay về sau, ngày ngày đêm đêm, chú định cô mãi vượt qua trong dày vò.
Vì sợ hãi đối mặt mà cô không xông lên chém giết đoạt về thi thể Độ Trân Bảo.
Vì cảm giác giải thoát khi cô nhìn thấy ngực Độ Trân Bảo nở ra đoá hoa máu.
Vì trong cái đêm đáng sợ như một cơn ác mộng đó, cô đã bỏ rơi Độ Trân Bảo nức nở trên giường mà vội vàng chạy trốn.
Vì cô chưa từng thay đổi, ích kỷ và yếu đuối.
Nếu như ngay từ đầu, đứa trẻ nhận nuôi không phải Độ Trân Bảo thì tốt rồi.
Niết trong tay mảnh vải vàng, Độ Nhược Phi mang trong đầu suy nghĩ đó mà mệt mỏi thiếp đi.
Trong mộng, cô về tới năm ấy, cái lần đầu tiên cô gặp được Độ Trân Bảo.
Cô mười bốn tuổi, Độ Trân Bảo bốn tuổi.
Thời gian đó cô vừa mới được gọi lên tuyển đấu kiếm quốc gia, sắp sửa xa nhà một thời gian dài, cha mẹ tính toán nhận nuôi thêm một đứa nhỏ, vì thế
mẹ cô liên hệ viện mồ côi, mang cô đến xem hoàn cảnh, quyên góp trước
một số tiền.
Kỳ thật sự
việc ngày đó đã sớm trở nên mơ hồ trong trí nhớ cô, cô chỉ nhớ là Độ
Trân Bảo rất ngoan, ngoan đến nỗi khiến ai nhìn thấy cũng sẽ yêu mến.
Lần đến thứ hai, mẹ đã chọn Độ Trân Bảo.
Lần đến thứ ba, chính là đón Độ Trân Bảo về nhà.
Những việc đã lâu chưa từng nhớ tới nay lại trở nên thật rõ ràng trong giấc mộng.
Là chính cô nói, đứa trẻ kia rất ngoan.
Là cô đã chọn Độ Trân Bảo.
Là đã sai ngay từ đầu rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT