Hình Bác Ân nói vọng ra từ khe cửa he hé của phòng tắm: "Khâu Sam, trong balo cô có khăn không cho tôi mượn dùng chút?"
"Hảo."
Khâu Sam cầm khăn đưa đến. Cô đã lấy cái khăn này ở siêu thị, chà qua tay cũng lau qua mặt, trên khăn có dính một vài vết bẩn.
Hình Bác Ân vươn tay khỏi khe cửa nhận lấy khan, đóng cửa lại. Tiếng nước lại vang lên.
Giặt khăn mặt, Hình Bác Ân lau khô cơ thể, một lúc sau mặc quần áo xong rồi
đi ra. Quần áo vẫn là bộ đồ đen cũ bẩn kia, Hình Bác Ân choàng khăn lên
vai, ngăn cách giữa quần áo và mái tóc ẩm ướt.
Nhìn thấy nồi nhỏ trên bàn, Hình Bác Ân nghẹn họng trân trối hỏi: "Đây là cô nấu?"
Mì tôm trong nồi bốc hơi nghi ngút, đôi đũa cắm trong nồi bị hơi nước làm
cho có chút ẩm ướt, Hình Bác Ân kéo ghế ra ngồi xuống ăn một miếng,
ngẩng đầu nhìn Khâu Sam, ánh mắt ấm áp sáng lên, nàng cất lời khen tự
đáy lòng: "Ngon quá!"
Tâm tình Khâu Sam thoải mái, lắc lắc đầu, cô không dám nhận lời khen này.
Nhớ hồi đó lần đầu nấu mì tôm cô còn bỏ thêm hành với trứng, nồi mì tôm
bây giờ thật khó xem, là do lâu rồi Hình Bác Ân chưa ăn đồ ăn nóng nên
tiêu chuẩn đã trở nên thấp đến không thể khách quan.
"Thật đó. Khâu Sam, cám ơn cô." Hình Bác Ân nói xong cúi đầu xì xụp nồi mì,
tướng ăn gió cuốn rồng bay không dính được chút xíu nào với từ nhã nhặn, cuối cùng Hình Bác Ân húp sạch nồi mì, no căng bụng mà thở dài một
tiếng, quay đầu cười cười với Khâu Sam.
Khâu Sam vẫn đang nhìn mái tóc dài rối tung của Hình Bác Ân mà xuất thần.
"Cô muốn gội đầu không?" Hình Bác Ân hỏi.
"Không." Giờ tóc có bẩn hay không cô cũng không cảm giác được, vậy gội hay không cũng chẳng có gì khác nhau.
Hình Bác Ân quả quyết trong lòng rằng Khâu Sam rất muốn gội đầu nên lập tức
đứng lên đẩy Khâu Sam về phía phòng tắm: "Gội đầu đi, tóc cô đã bết
thành sợi rồi kìa, tôi giúp cô gội, không phiền tí nào đâu."
"..."
Khâu Sam quả thật không nghĩ đến việc gội đầu, nhưng Hình Bác Ân lại nhiệt
tình đến nỗi yêu cầu được giúp đỡ cô, Khâu Sam cũng không nỡ đả kích
lòng hảo tâm của người ta. Vì thế Khâu Sam cởi giày, ngồi trên chiếc ghế nhựa không biết Hình Bác Ân tìm đâu ra, giống với một bà cụ mất đi năng lực tự gánh vác ngồi im chờ Hình Bác Ân chỉnh nước ấm.
"Cô...có muốn cởi đồ không? Để vậy sẽ làm dơ quần áo." Hỏi câu này xong chính
Hình Bác Ân cũng cảm thấy ngượng ngùng, nàng cũng chưa từng giúp người
khác tắm rửa bao giờ, nếu Khâu Sam chỉ là một bé con thì cũng chả có gì
to tát, nhưng Khâu Sam lại là một cô gái trưởng thành, điều này khiến
nàng có chút mất tự nhiên.
Khâu Sam càng cảm thấy mất tự nhiên hơn nàng, lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
Hình Bác Ân như trút được gánh nặng: "Được, vậy giờ liền bắt đầu gội đầu nha."
Nước chảy theo đỉnh đầu Khâu Sam xuống, men theo từng lọn tóc bết bát, phân
tán thành nhiều cột nước chảy xuống trước mặt Khâu Sam, trông giống như
đang xem đài phun nước vậy. Rất nhanh, toàn bộ đầu tóc đã được làm ướt,
nước ấm trượt trên mặt, Khâu Sam nhìn thấy những giọt nước treo trên đầu sợi mi của mình.
Dòng nước ngừng chảy, Hình Bác Ân mở chai dầu gội ra bảo: "Nhắm mắt lại."
Khâu Sam nhắm mắt lại, không bao lâu sau liền nghe được tiếng sàn sạt ma sát giữa tóc và bọt xà phòng, âm thanh này cực kì có tính thôi miên, Khâu
Sam không cần ngủ, cô chỉ cảm thấy toàn bộ đầu óc đều thả lỏng, cái gì
cũng không cần suy nghĩ. Trong bốn ngày này, kể từ khi biến thành xác
sống, đây là lần đầu tiên cô hoàn toàn ngừng nghĩ ngợi.
Tóc phải gội ba lần mới sạch, Hình Bác Ân bôi dầu xả lên tóc cô, xoa nhẹ
một lát mới xối nước rửa sạch. Mái tóc trong tay rốt cuộc trở nên óng
mượt, Hình Bác Ân tắt nước bảo: "Được rồi."
Khâu Sam mở mắt ra, nhìn Hình Bác Ân: "Tây ya."
"Nói lại lần nữa xem."
"Cám, ơn."
"Rất tốt, tiếp tục cố gắng."
Toàn bộ quần áo Khâu Sam ướt nhẹp dính lên người, tất cả đều sũng nước đến
đáng thương, trên cổ áo còn dính một ít bọt xà phòng gội đầu, thế nhưng
Hình Bác Ân lại có thể hiểu được việc Khâu Sam không quá có nhu cầu tắm
rửa cho nên nàng liền hỏi cô: "Tôi giúp cô dội sơ người nha? Dù sao cũng đã ướt hết."
Khâu Sam không có ý kiến.
Hình Bác Ân chỉnh độ ấm nước lại một lần nữa, dùng vòi sen xịt nước lên
người Khâu Sam, từ trên xuống dưới từ trước ra sau hai lần, những gì dơ
bẩn có thể làm sạch đều bị xịt rớt, lúc này trông Khâu Sam sạch sẽ hơn
rất nhiều. Hình Bác Ân dùng khăn lau tóc, mặt và cổ Khâu Sam, sau đó vắt khô choàng trở lại trên vai mình.
Khâu Sam ra khỏi phòng tắm, cô không đi giày, trên chân chỉ mang một đôi vớ
trắng, mỗi bước đi đều sũng nước. Cô đi đến cạnh cửa sổ, hạt mưa lất
phất dưới ánh đèn đường, xe của bọn họ cũng đậu ở ven đường.
"Tôi đi xem Triệu Học Phú thế nào." Hình Bác Ân vừa lấy đèn pin ra vừa nói.
"Tôi..." Khâu Sam đi tới.
"Cô sao?" Hình Bác Ân dùng ánh mắt cổ vũ nhìn cô.
"Tôi, đi, xem." Khâu Sam chậm rãi trả lời.
Hình Bác Ân mỉm cười: "Quá tốt, từ cô có thể nói được ngày càng nhiều, không bao lâu nữa cô đã có thể trò chuyện với tôi rồi."
Khâu Sam gật đầu, cầm dao phay lên, bước khỏi cửa phòng.
Đến giữa cầu thang, Khâu Sam cản Hình Bác Ân lại. Từ tầng hai đến đây, Hình Bác Ân vẫn dung đèn pin chiếu vào người Triệu Học Phú, Triệu Học Phú
vẫn còn duy trì tư thế ngồi, cho dù bị ánh sáng mạnh chiếu vào cũng
không có bất kì phản ứng gì, chỉ cúi đầu không rõ sống chết.
Hình Bác Ân đứng ở trên rọi đèn pin, Khâu Sam đi đến trước mặt Triệu Học
Phú, chậm rãi ngồi xổm xuống, nâng đầu ông ta lên xem. Sắc mặt Triệu Học Phú đờ đẫn, môi tím tái, đã không còn quá giống một người sống nữa.
Khâu Sam chém vào đùi ông ta một nhát sâu, rồi lại dùng tay ấn xung
quanh miệng vết thương, xung quanh miệng vết thương chỉ có chút ít máu
đen rỉ ra.
Cứ như vậy, Triệu Học Phú vẫn không hề có bất kì động tĩnh nào.
Hình Bác Ân bước xuống, sờ ngực Triệu Học Phú, yên lặng nhẩm đếm, mười lăm
giây sau Hình Bác Ân mới buông tay nói: "Nhịp tim của chú ấy rất chậm."
Dừng một chút, Hình Bác Ân nói: "Chúng ta trở về đi."
Trở lại phòng, rõ ràng cảm xúc của Hình Bác Ân không được tốt, nàng ngồi trên ghế ngẩn người.
Quần áo Khâu Sam vẫn còn nhỏ nước, lấy tay vặn một vòng, nước rơi xuống
thành một vũng trên mặt đất. Cô kéo phẳng vạt áo ra, vị trí vừa bị vắt
nước xuất hiện nhiều nếp nhăn rất khó coi, vì thế cô cũng không thèm
quan tâm quần áo của mình thế nào nữa.
"Hôm đó là thứ bảy." Hình Bác Ân mở miệng nói, "Thảm hoạ xác sống bùng nổ,
nơi nơi trong thành phố đều hỗn loạn, quân đội phái xe đến hộ tống người trong viện nghiên cứu rút lui, trong chiếc xe tôi ngồi có tổng cộng
chín nhà nghiên cứu, bảy thân nhân, ba mẹ tôi cũng ở đó. Ở trên đường,
đoàn xe bị xác sống phân tán."
Khâu Sam đưa chai nước đã vơi một nửa cho Hình Bác Ân đứng bên cạnh.
Hình Bác Ân uống hai hớp rồi nói tiếp: "Sau đó người trong khoang lái bị
thương, tai nạn xảy ra, mẹ tôi bị bỏ lại, ba tôi cũng nhảy xuống xe, tôi bị người ta ngăn cản, tôi tận mắt nhìn thấy từng miếng thịt trên người
họ bị xác sống cắn xé, xe lần nữa chuyển bánh, tôi cũng không còn nhìn
thấy bọn họ nữa."
Khâu Sam chậm rãi nâng cánh tay lên, vuốt nhẹ lên tóc Hình Bác Ân hai cái.
"Cám ơn." Hình Bác Ân nhếch khoé miệng, hai mắt cụp xuống, "Tôi biết, bọn họ sống không nổi. Loại bệnh này không phải người thường có thể chống
chọi, một khi bị lây nhiễm, vốn đã không còn khả năng sống sốt. Triệu
Học Phú cũng sẽ chết. "
"Tôi."
"Đúng, cô. Khi tôi gặp được cô, tôi mới nhìn thấy được hy vọng. Nếu ngày mai
Triệu Học Phú cũng giống cô, tôi muốn dẫn chú ấy đi."
Khâu Sam gật đầu.
Hình Bác Ân cầm tay Khâu Sam nói: "Cô không có nhịp tim, nhưng cô có tư duy, vỏ đại não hoạt động chính là bằng chứng cho sự sống của cô. Cho dù
nghiên cứu thất bại, cô phải mang hình hài thế này mãi mãi, tôi vẫn cho
rằng cô là một người sống."
Khâu Sam rút tay mình ra, nhìn thẳng vào mắt Hình Bác Ân nói: "Tôi... Muốn... Sống..."
Hình Bác Ân khẽ run lên, vì ánh mắt Khâu Sam mà lòng tin càng trở nên kiên
định, nàng trịnh trọng đưa ra lời hứa: "Được, bất luận thế nào, tôi cũng sẽ không từ bỏ. Tôi đi ngủ nha, sáng mai nhớ gọi tôi."
"Hảo."
Hình Bác Ân đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Khâu Sam ngồi trên chiếc ghế ban nãy Hình Bác Ân vừa ngồi qua, nhìn cánh tay trắng bệch cương cứng của mình. Như vậy không đủ. Cô muốn một làn da
hồng hào đầy sức sống, muốn cảm nhận được dòng nước chảy trên khuôn mặt, chứ không phải như trong phòng tắm vừa rồi, biết rõ nước ấm chảy qua
toàn thân, nhưng lại không hề cảm giác được bất kì độ ấm nào.
Đèn phòng ngủ tắt, Hình Bác Ân đang ngủ bên trong. Khâu Sam im lặng ngồi,
trong đầu chợt loé lên rất nhiều thứ: Bàn chải, gương, ấm đun nước,
lửa...
Cô cứ như vậy mà
mở to mắt vượt qua một đêm, một đêm dài dằng dặc không có bất kì ý nghĩa nào, chậm rãi vượt qua trong tiếng kim đồng hồ tíc tắc, chậm rãi vượt
qua trong tiếng kẽo kẹt của một chiếc xe đạp rách nát, chậm rãi vượt qua trong tiếng tim đập nhẹ dần của Triệu Học Phú, chậm rãi vượt qua những
âm thanh tồn tại trên cõi đời này, hết thảy đều không còn tiếng động
nữa. Cô nhìn về phía trước, mặc dù phía trước không có gì mà cô muốn
nhìn. Nếu không thể lấy lại tấm thân máu thịt thì sẽ thế nào? Cô chưa
từng nghĩ qua. Cô chỉ muốn sống lại, thầm nghĩ sống lại.
Trời tối, mưa rả rích không ngừng, Khâu Sam ngồi nhìn bầu trời tối đen bên
ngoài đang ngày càng âm u, u ám đến tận cùng, qua thật lâu, thật lâu sau mới có một tia sáng yếu ớt xuất hiện.
Trời rồi cũng sẽ sáng, mưa rồi cũng sẽ tạnh, Khâu Sam lẳng lặng ngồi, trong
lòng cô đột nhiên thầm nghĩ: Nếu không thể lấy lại tấm thân máu thịt, cô vẫn phải tiếp tục sống, con người ai cũng phải sống, tiếp tục cả cuộc
đời, sinh mệnh không thể kết thúc dễ dàng như vậy.
Nhìn, nhìn trời càng ngày càng sáng, vài chú chim sẻ bay qua. Khâu Sam đi về
phía phòng ngủ, vừa đi vừa âm thầm nghĩ: Mưa cả ngày hôm qua, khả năng
là sẽ có mấy con chim sẻ bay không nổi, nếu bắt được có thể nướng cho
Hình Bác Ân ăn, đã lâu rồi Hình Bác Ân chưa được ăn thịt.
"Ân Ân." Khâu Sam đứng trước giường kêu.
"Ân Ân." Khâu Sam lại kêu thêm một lần.
"Ân Ân." Khâu Sam vỗ nhẹ tay Hình Bác Ân.
Hình Bác Ân ngáp một cái: "Sao?"
"Dậy."
Hình Bác Ân chớp mắt hai cái, cuối cùng mắt cũng mở ra, quay đầu nhìn Khâu
Sam đang đứng bên giường, nhìn trong chốc lát liền bừng tỉnh: "Dậy
thôi."
Đầu óc vừa tỉnh
táo lại, Hình Bác Ân lập tức nhanh nhẹn đứng dậy, rửa mặt súc miệng ăn
miếng bánh quy, đeo balo xách cây thép cùng Khâu Sam rời phòng xuống
lầu.
Vì không ảnh hưởng
đến sự nghỉ ngơi của Hình Bác Ân, một đêm này Khâu Sam không có đi xem
Triệu Học Phú, bọn họ đều không biết tình hình Triệu Học Phú hiện tại
thế nào, biến thành xác sống, biến thành giống Khâu Sam, hay là đã chết
luôn rồi?
Hình Bác Ân biết khả năng chết luôn gần như là con số không.
Xuống đến lầu hai, Hình Bác Ân thấy vị trí của Triệu Học Phú có chút thay
đổi, nhưng vẫn là tư thế cúi đầu dựa tường như cũ. Hình Bác Ân kinh
ngạc, nghĩ: Chẳng lẽ Triệu Học Phú có thể chất đặc thù, thế nhưng lại có thể chết luôn mà không bị biến đổi?
Hình Bác Ân theo sau Khâu Sam tiếp tục xuống lầu, đi đến đoạn giữa cầu
thang, Khâu Sam đá Triệu Học Phú một cái, Triệu Học Phú liền ngã sang
một bên.
Hình Bác Ân kêu tên ông ta một tiếng: "Triệu Học Phú!"
Triệu Học Phú quả thật không có phản ứng.
Khâu Sam ngồi xổm xuống cẩn thận ngó cơ thể Triệu Học Phú, đột nhiên cô phát hiện dị thường. Cô chuyển sang cạnh đầu Triệu Học Phú, nâng cổ ông ta
lên, ngoắc Hình Bác Ân đến xem.
Hình Bác Ân nhíu mày đến gần, nàng có thể nhìn thấy một lỗ hổng rõ ràng nằm ngay dưới cuống họng của ông ta!
Trong chốc lát trong đầu Hình Bác Ân loé lên hai ý niệm: Điều thứ nhất, miệng vết thương này chắc chắn là do con người gây ra, điều thứ hai, đây
tuyệt đối không phải là do Triệu Học Phú tự mình làm.
"Trong này còn có người khác!" Một kết luận được đưa ra.
Khâu Sam buông đầu Triệu Học Phú, đứng lên nhìn Hình Bác Ân.
Giờ là lúc đưa ra quyết định khó khăn nhất, họ nên tiếp tục lên đường mặc
kệ mọi thứ, hay là đi tìm "người khác" vẫn còn ẩn nấp ở nơi này? Hình
Bác Ân nhíu mày, nhanh chóng phân tích tình hình trong đầu.
Lập tức lên đường cũng được. Nếu Hình Bác Ân là một người không có tí tò mò nào, nàng nhất định sẽ không chút do dự mang Khâu Sam rời đây lập tức.
Nếu Hình Bác Ân là một người không có tinh thần trách nhiệm, không có tí bất an nào đối với tính mạng của Triệu Học Phú, nàng cũng sẽ lựa chọn
rời khỏi nơi này.
Nhưng cả hai loại người này, nàng đều không phải.
Khâu Sam chỉ có ý thức trách nhiệm đối với người sống, cho nên hiện tại
người cô coi trọng nhất là Hình Bác Ân. Trên lầu có người khác, là loại
người nào, không liên quan gì đến bọn họ cả. Triệu Học Phú chết, chết
thế nào, dù muốn truy cứu thì cũng đã muộn. Điều cô suy xét chỉ có một:
Người tầng trên liệu có uy hiếp đến sự an toàn của Hình Bác Ân không?
Nhưng vấn đề này chỉ có thể đợi đến khi nhìn thấy người ta mới có thể có đáp án.
Khâu Sam lựa chọn nghe theo quyết định của Hình Bác Ân, cô nhìn Hình Bác Ân, chờ đợi quyết định cuối cùng.
Sau một hồi giãy dụa, rốt cuộc Hình Bác Ân cũng quyết định: "Chúng ta lên trên xem thử đi."
Khâu Sam không dị nghị gì, thong thả chuyển lên tầng hai.
Tầng hai, không có.
Tầng ba, không có.
Tầng bốn, không có.
Khâu Sam và Hình Bác Ân lên tầng năm, đây cũng là tầng cao nhất. Nếu người
giết Triệu Học Phú còn ở đây, như vậy, chắc chắn liền ở tầng này.
Hình Bác Ân chậm rãi tựa vào cửa, tập trung nín thở, áp tai lên cánh cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT