Bọn họ làm đến khi tiêu hao hết sức lực toàn thân mới dừng lại.
Ngô Dục vốn say rồi, lại bị lăn qua lộn lại cả buổi, không giúp anh lau
người. Nghiêm Húc Minh cũng lười dậy, cứ để vi khuẩn sinh sôi nảy nở
vậy, dù sao đâu đâu cũng có chúng nó.
Anh xoa xoa mái tóc mềm mại của người trẻ tuổi, Ngô Dục gần như ngủ thiếp đi, một lát sau bỗng nhiên mở mắt ra.
Hai người mặt đối mặt, cách nhau rất gần, Nghiêm Húc Minh lúc này mới phát hiện, dáng vẻ người trẻ tuổi có chút phiền muộn.
"Sao vậy?" Từ chiều đến giờ, cậu vẫn luôn khác thường. Ban đầu Nghiêm Húc Minh tưởng bởi vì ngày kỷ niệm, nên không nghĩ sâu xa.
"Trần Cẩm Như lại..." Anh lập tức muốn nhảy dựng lên.
"Không phải." Ngô Dục khoác cánh tay lên người anh. "Là em... hôm nay em nghỉ
việc. Bên tổng giám đốc Từ không thể tiếp tục trì hoãn nữa."
Mặc dù là chuyện trong dự liệu, Nghiêm Húc Minh vẫn cứ cảm thấy có lỗi. Anh biết Ngô Dục rất thích công việc ở phòng tranh.
"Anh ta nói sao?"
"Thì nói một ít lời khách sáo, hoan nghênh em quay lại gì đó..."
Nhưng cậu không thể trở lại được, có quỷ mới biết được vợ trước Nghiêm Húc
Minh khi nào thì tâm huyết dâng trào chạy đi kiếm chuyện.
"Sau này em tính thế nào?"
"Trước tiên cứ như vậy đi..." Ngô Dục nói, chợt nhớ tới cái gì, cười lên, "Đúng rồi, thầy Nghiêm, em muốn tìm anh xin cơm ăn."
Đó là cam kết trước đây của Nghiêm Húc Minh.
"Được, bây giờ mời em làm bà xã của hiệu trưởng vậy, anh quản học sinh, em quản anh."
Ngô Dục nhướn mày, "Nói miệng không có bằng chứng, phải ký hợp đồng."
"Ký thì ký." Nghiêm Húc Minh mạnh mẽ hôn lên cổ cậu một cái, lưu lại dấu vết, "Bên B nói thế nào?"
Ngô Dục không lên tiếng, ánh mắt đầy ẩn tình nhìn anh, dựa vào lồng ngực, trịnh trọng hôn lên chỗ trái tim anh.
Tối hôm đó Nghiêm Húc Minh ngủ rất ngon, tứ chi đều thả lỏng, phía sau lưng vừa êm vừa mềm như nằm trên một đám mây, bồng bềnh. Cánh tay Ngô Dục là trọng lượng duy nhất, đặt bên hông anh.
Không biết qua bao lâu, trọng lượng đột nhiên biến mất. Anh như một tờ giấy
mỏng, cái chặn giấy giữ anh lại bị lấy đi, anh bị gió thổi bay, từ đám
mây rơi xuống.
Nghiêm Húc Minh đột nhiên thức giấc, tim thình thịch nhảy loạn. Anh tìm kiếm trong bóng tối, cũng may, Ngô Dục còn nằm bên cạnh, chỉ là trở mình, lưng
quay về phía anh.
Anh đang định ôm đối phương, lại nghe thấy tiếng hít thở của người trẻ tuổi, đứt quãng, dường như... đang nức nở.
Động tác của anh ngừng lại.
Chăn theo vai người trẻ tuổi khẽ run, Nghiêm Húc Minh không nhìn thấy vẻ mặt cậu, lúc đầu còn nghĩ có lẽ anh nghe lầm, cậu đang tự an ủi. Nhưng đó
không phải thanh âm của sung sướng, mà vỡ vụn, khiến trái tim người nghe cũng nhói theo.
Ngô Dục
cố ý quay lưng về phía anh, có lẽ vẫn tỉnh táo, đợi đến khi anh ngủ
thiếp đi mới chỉnh đốn lại cảm xúc của mình. Cho dù như vậy cũng vẫn rất cẩn thận, đem âm thanh ép tới thật thấp, nếu như không phải đêm nay yên tĩnh như vậy, Nghiêm Húc Minh hiểu cậu như vậy, căn bản sẽ không phát
hiện.
Anh rốt cuộc tỉnh
ngộ, Ngô Dục chỉ là giả vờ ung dung. Dĩ nhiên, cậu mất nhiều như vậy,
gần như cái gì cũng không còn, làm sao có khả năng không kinh hoảng?
Người trẻ tuổi chưa bao giờ nhắc đến cha mẹ, hoặc là bất cứ chuyện gì liên
quan đến quê nhà, Nghiêm Húc Minh ở bên cạnh lâu như vậy cũng không thấy có người thân nào liên hệ với cậu, hệt như cậu là một người không có
quá khứ vậy. Nghiêm Húc Minh đoán, có lẽ cậu đã triệt để quyết liệt với
bên kia. Cái tổ ấm nho nhỏ, là chốn dung thân cuối cùng trên đời này của cậu. Thế nhưng, ngay cả ngần ấy không gian còn sót lại nay cũng không
còn an toàn nữa.
Nhìn thấy một con gián, nghĩa là vẫn còn một vạn con ẩn nấp.
Lúc Nghiêm Húc Minh không có ở đó, có lẽ cậu đã khóc không biết bao nhiêu
lần. Đằng sau nụ cười cậu bày ra là vô số nước mắt chồng chất. Vạch trần lớp da đó, bên dưới là đầy rẫy vết thương.
Ngô Dục đang bảo vệ anh.
Nghiêm Húc Minh vẫn cho là trong mối quan hệ của bọn họ, anh là bên mạnh mẽ
hơn, nhưng thật ra anh không mang đến cho Ngô Dục cái gì, ngoại trừ
phiền toái.
Anh nằm đó,
không nhúc nhích, nghe người trẻ tuổi thấp giọng nghẹn ngào, ngực đau
nhói từng cơn, lòng như đá bị gió thổi qua, từ từ vỡ thành từng mảnh
nhỏ.
Còn nhớ lúc bọn họ
mới quen biết nhau, Ngô Dục rất nhạy cười, nói cái gì cũng cười ha ha.
Người vui vẻ như vậy, hiện tại lại đang khóc, anh rốt cuộc đã làm cái
gì?
Nghiêm Húc Minh cảm
thấy mình như một loại sâu, loại đỉa nào đó ký sinh trên người người trẻ tuổi, hấp thu sức sống, kéo cậu vào vực sâu tanh hôi của chính mình.
Thật độc ác. Anh thật độc ác.
Từ trong ra ngoài, cái thể xác này khiến anh buồn nôn.
Nghiêm Húc Minh ngồi dậy.
Ngô Dục kinh hãi, vội vã lau khô nước mắt, "Thầy Nghiêm?"
Nghiêm Húc Minh tròng từng món quần áo lên người, Ngô Dục bò dậy, "Đã trễ thế này rồi, anh đi đâu vậy, thầy Nghiêm?"
Nghiêm Húc Minh không để ý đến cậu, mặc quần áo cho xong. Người trẻ tuổi dường như đoán được tâm tư anh, bắt đầu hốt hoảng, "Ngài đừng đi, thầy
Nghiêm, là em không đúng, em sẽ không tiếp tục làm phiền ngài nữa."
Nghiêm Húc Minh không muốn nhìn thấy dáng vẻ cậu thấp kém như thế. Vì anh?
Không đáng. Người trẻ tuổi kéo áo khoác anh, anh dứt khoát hất ra, bỏ
đi.
Lúc này Ngô Dục thật sự thất kinh, trên người chỉ mặc quần lót, đến giày cũng không kịp mang, chân trần đuổi theo anh.
"Thầy Nghiêm, xin anh, anh đừng không cần em!" Giọng cậu cao vút bất thường, như sắp tổn thương cổ họng.
Nghiêm Húc Minh cúi đầu, căn bản không nhìn cậu, sải bước đi xuống cầu thang.
Xe dừng ở ven đường, anh mở khóa ngồi vào xe, thắt dây an toàn, khởi
động động cơ.
Ngô Dục vẫn cứ đi theo anh, cả khuôn mặt đều là nước mắt, đập cửa sổ khẩn cầu anh
đừng đi, gọi thầy Nghiêm, gọi tên anh, thậm chí ngay cả ông xã cũng nói
ra.
Nghiêm Húc Minh cảm
thấy bọn họ thật khôi hài, hai người đàn ông lớn xác, ở nơi công cộng
dây dưa, một bên còn trần trụi, còn gọi ông xã, lầu trên lầu dưới nhìn
thấy, chẳng phải cười chết sao?
Xe chậm rãi chạy đi, anh khắc chế chính mình nhìn chăm chú vào mặt đường đen kịt, không nhìn ra cửa sổ.
Người sao có thể nhanh bằng ô tô, Ngô Dục dần dần bị bỏ lại phía sau, vẫn cứ
chạy theo xe, gọi anh khàn cả giọng, nói chỉ cần Nghiêm Húc Minh ở lại,
bảo cậu làm gì cũng được.
Nhưng Nghiêm Húc Minh cũng không muốn bảo cậu làm gì, chỉ muốn để cậu làm
chính mình, trở lại thành đứa trẻ tự do tự tại, vui vẻ hớn hở ngày
trước.
Anh tăng tốc, cậu không đuổi kịp nữa.
Nghiêm Húc Minh mơ hồ nghe thấy một tiếng khóc thét tuyệt vọng, rốt cuộc không nhịn được liếc mắt nhìn gương chiếu hậu. Trong màn mưa mờ mịt, Ngô Dục
ngồi xổm xuống, như một mảnh giấy bị vò nhăn nheo, cuộn mình lại một
khối, thân thể trần trụi giữa đêm tối trắng đến chói mắt.
Có lẽ đối diện với thống khổ tột cùng, con người ngược lại sẽ trở nên tê
dại, Nghiêm Húc Minh rất bình tĩnh, một chút cảm giác cũng không có.
Xe di chuyển khỏi tiểu khu, không nhìn thấy bóng dáng người trẻ tuổi nữa,
đường cái hoàn toàn trống trải, trống trải và dài dằng dặc.
Năng lực tự lành của lòng người cũng rất mạnh, qua một thời gian ngắn, Ngô
Dục sẽ quên thống khổ, sẽ quên anh, cậu sẽ gặp một đối tượng mới, không
có hoàn cảnh phức tạp như Nghiêm Húc Minh, trẻ trung hơn, sạch sẽ hơn,
xứng đôi với cậu hơn.
Cứ để Nghiêm Húc Minh, bộ phận què quặt vô dụng này, dứt khoát dứt khỏi người cậu đi.
Anh gọi điện cho Trần Cẩm Như.
Sau tiếng chuông, đầu bên kia truyền đến giọng nói lười nhác của người phụ nữ, "Lại phát điên cái gì nữa?"
Đúng rồi, lại là rạng sáng, anh quên, người ta còn đang ngủ.
"Tôi và Ngô Dục chia tay rồi, cô đừng tìm cậu ấy gây sự nữa. Bằng không..."
Nghiêm Húc Minh chưa nghĩ ra dùng cái gì để uy hiếp đối phương, nhưng cũng có
thể bởi vì giọng điệu anh âm trầm đến đáng sợ, Trần Cẩm Như buồn ngủ vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, chỉ ừm một tiếng.
Nghiêm Húc Minh nghĩ, công phu chia tay của anh có thể xem là lô hỏa thuần thanh rồi.
Anh lái xe về nhà.
Căn nhà bình thường ít khi ở, không có hơi người, lạnh lẽo như một gian nhà tù xa hoa.
Lúc đi ngang chiếc gương to, anh phát hiện nút áo sơ mi cài sai, lúc nãy tối lửa tắt đèn, không thấy rõ. Anh mở nút ra cài lại.
Dấu hôn trên ngực vẫn còn, vết đỏ tươi ấy cứ như máu chảy ra từ một mũi tên vô hình đâm vào tim.